Trên giang hồ có câu nói thế này: Quyền thì sợ trẻ*, còn có câu khác
nữa: loạn quyền đánh chết sư phụ già. Đại khái là có ý như thế này.
Quyền phạ thiểu tráng, côn phạ lão luyện: Sợ nắm đấm của người trẻ tuổi, sợ trúng côn của dân chuyên nghiệp
Một chưởng kia của Diệp Hoan không hề nhẹ, ngay cả hắn đều thấy tay mình tê rần luôn, nói rõ lực tay có bao nhiêu nặng, từ đó đã thấy được một
chưởng này đánh vào thái dương của Liễu Tứ Hải gây ra chuyện gì.
Bây giờ Diệp Hoan cảm thấy tim đang đập thình thịch, đánh trúng Liễu Tứ
Hải chắc chắn sẽ không có cùng kết quả với việc đập chết một con ruồi,
ít nhất sau khi đập chết một con ruồi thì không có tới mười cặp mắt
trừng hắn đầy ác ý.
Hiện trường rất hỗn loạn, Liễu Mi và một đám người cao to lực lưỡng đứng xung quanh Liễu Tứ Hải đang bất tỉnh mà kêu rên khàn giọng, cứ như hình ảnh người nhà khóc thương trong lễ phúng viếng, có người đã lấy điện
thoại ra gọi 120.
Hiện trường dần dần yên ắng, tất cả mọi người đều nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan.
Da đầu Diệp Hoan sắp vỡ ra, ngay lập tức cảm thấy mình như một con dê
béo lọt vào trong đàn sói, hơn nữa hắn có thể khẳng định mấy con sói này có lẽ chẳng cần dùng đến nồi lẩu mà chỉ muốn nuốt cả da lẫn xương của
hắn vào bụng, ngay cả cặn cũng không để thừa.
Im lặng càng đáng sợ hơn ồn ào vì nó sẽ tạo thành cơn gió bão kinh khủng hơn.
Diệp Hoan đành phải cười gượng, tiếng cười chói tai như sắt vụn rơi
xuống đất: “Nếu như tôi nói vừa nãy tôi thấy trên đầu của bác Liễu có
con ruồi, các người chắc chắn sẽ không tin. . .”
Mọi người tiếp tục im lặng. . .
Diệp Hoan đợi một lát thấy không ai phản ứng gì liền dứt khoát quyết
định. Hắn cắn răng, hai tay ôm đầu mạnh mẽ ngồi thụp xuống đất:“ Được
rồi, các người muốn làm gì thì cứ làm nhưng mà tôi muốn nói trước, mấy
người không được đánh vào mặt tôi. . .”
Lúc này thì cuối cùng cũng có người lên tiếng rồi.
“Đánh hắn ta!!”
Một đám người nhanh chóng ùa lên.
“Tất cả đều dừng tay lại cho bà!” Liễu Mi bỗng nhiên bước lên phía
trước, đứng giữa những đàn em của Hồng Hổ và Diệp Hoan, như một con gà
mái mẹ đang bảo vệ gà con. Liễu Mi đứng đó, lạnh lùng nhìn mấy tên đàn
em đang kích động.
“Đại tiểu thư!”
Liễu Mi khẽ nói: “ Lúc nãy tôi đã nhìn qua rồi, cha tôi chỉ tạm thời khó thở, không có chuyện gì lớn, huống chi mắng cũng không tốt, đánh cũng
không được, hai bên so chiêu có chuyện ngoài ý muốn cũng là bình thường, tôi còn chưa gấp, mấy người các anh gấp cái gì?”
Mọi người nghe xong, gương mặt mới bình tĩnh được chút ít.
Diệp Hoan thở dài một hơi, nhìn Liễu Mi đầy cảm kích, nũng nịu sẵng
giọng: “Sao em không lên tiếng sớm một chút đi? Hại người ta bị dọa tới
nỗi gan đập thình thịch, xấu quá đi ~~”
Liễu Mi cười lạnh mấy tiếng: “Tục ngữ nói thù giết cha không đội trời
chung, tuy rằng anh còn chưa có giết cha em, chỉ đánh ngất ông ấy thôi,
về lý về tình thì em không thể để họ đánh anh nhưng với tư cách con gái
của ông, thù này khó mà không tính được. . .”
Diệp Hoan nheo mắt: “Em có ý gì?”
Liễu Mi nghiến hàm răng trắng bóc nói ra hai chữ:“ Đánh anh!!”
Cô nói xong liền giơ đôi bàn tay ngọc ngà lên liên tiếp nện xuống người
Diệp Hoan, quyền cước như mưa to gió lớn đánh lên người Diệp Hoan tạo ra tiếng đùng đùng như tiếng trống.
Sau đó mọi người liền thấy được thân hình cao lớn của Diệp Hoan bị Liễu
Mi đánh đến dần dần yếu ớt, người cũng co rút cả lại . . .
... ...
Khi Liễu Mi vẫn còn chưa mãn nguyện dừng tay thì Liễu Tứ Hải được đàn em xoa bóp cả buổi cuối cùng cũng tỉnh dậy.
“Công phu giỏi!” Liễu Tứ Hải dù vẫn còn đang lơ mơ đã thốt lên một câu khen ngợi như vậy.
Diệp Hoan nhịn đau lặng lẽ hỏi Liễu Mi: “Cha em bị anh đánh tới nỗi choáng váng rồi à?”
Những lời này lại đổi thành một trận đấm đá mới của Liễu Mi.
“Dừng tay...” Liễu Tứ Hải yếu ớt nói: “Chỉ là đấu giao hữu một chút,
quyền cước không có mắt, nếu như người thắng đều bị đánh thì việc thi
đấu thể thao còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
“Bác trai sáng suốt!” Diệp Hoan vừa ôm đầu vừa vội vàng hùa theo.
Liễu Tứ Hải nhìn Diệp Hoan với ánh mắt tràn đầy sự khen ngợi, thì thào
thở dài:“ Từ xưa đến nay đều là anh hùng xuất thiếu niên, lời này quả
nhiên không sai, ta cũng già rồi. . .”
“Bác à, con chỉ là vô ý đánh bác một cái, không thề có nửa đồng quan hệ với hai chữ 'Anh hùng' đâu ạ. . .”
“Anh hùng đương nhiên khác với người thường, cậu dám đánh thì cậu chính
là anh hùng, không đánh, vậy thì cậu chính là người thường.” Liễu Tứ Hải vẻ mặt bình tĩnh nói.
Diệp Hoan gật đầu đồng ý, Liễu lão đã nói như vậy, hắn lại không thừa
nhận là anh hùng cũng không được, đương nhiên, không thể phủ nhận mấy
lời này của lão đại Liễu có một chút ý nghĩ muốn giữ chút thể diện cho
bản thân, dù sao bị anh hùng đánh một cái ngất trên đất thì gọi là thất
bại trong vinh quang, nhưng mà nếu bị người thường đánh ngất thì quả
thật quá mất mặt, giống như người bình thường bóp chết một con ruồi, cả
người với ruồi ai cũng không cảm thấy vinh quang.
Thiếu niên anh hùng Diệp Hoan cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay của mình, bây giờ đã là chín giờ, đã qua hai tiếng so với thời gian hẹn với Cao Thắng Nam, nếu còn không đi đoán chắc Cao Thắng Nam bên kia nhất định sẽ nổi
giận, chết ở chỗ là còn có súng nữa . . .
“Bác trai, đêm nay bác đã bị giật mình, hay là trước tiên về khách sạn
nghỉ ngơi một chút đi ạ, dù sao chúng ta còn nhiều thời gian. . .”
Liễu Tứ Hải nhăn nhíu mày: “Cậu có việc phải đi sao?”
Từ lúc Diệp Hoan đưa tay nhìn đồng hồ, Liễu Mi liền hiểu được ý tứ của
Diệp Hoan, cô biết rõ hắn còn có một người cha vợ cần phải gặp, lại nói
tuy rằng tên này khốn nạn thật nhưng mà lại đến chỗ hẹn với cô trước,
điều này đã làm cô hài lòng lắm rồi, cha cô đã gặp hắn, Liễu Mi đương
nhiên không thể đối xử quá hà khắc với Diệp Hoan, nếu không thì hắn có
thể sẽ phản cảm với cô.
Vì thế Liễu Mi ra mặt dàn xếp mọi chuyện: “Cha, lúc nãy cha đã bị thương nặng thế rồi, vẫn là đi về nghỉ ngơi trước thì tốt hơn, nghỉ ngơi khỏe
rồi thì chúng ta mới trò chuyện vui vẻ được, đêm nay cứ như vậy đã”
“Cha còn có nhiều thứ muốn nói với tên nhóc này lắm, bây giờ mà đi rồi
thì làm sao được? Sao cha cứ cảm thấy tên này đi gặp cha vợ mà cứ như đi chạy sô thế. . .” Liễu Tứ Hải rất không đồng ý.
Diệp Hoan cười khổ, còn không phải là chạy sô hay sao? Đi gặp người này
xong rồi đi qua nơi khác để gặp người kia, tôi còn chưa cho leo cây thì
mấy người nên vui thầm trong bụng đi, không biết nên phân trần thế nào
với Cao Kiến Quốc ở bên kia đây?
“Bác trai, bác đến Bắc Kinh đáng lẽ ra con nên ở bên bác từ đầu chí
cuối, chỉ tiếc là tối nay con thật sự có chuyện gấp, chuyện này rất quan trọng, bây giờ không đi thì sẽ không kịp nữa rồi. . .” Diệp Hoan vẻ mặt đau khổ bi thương nói.
“Chuyện gì nghiêm trọng như vậy?”
Mắt Diệp Hoan lập tức chan chứa lệ bi thương, đau khổ nói: “ Người ta
vẫn nói không nên vạch áo cho người xem lưng nhưng mà bác trai cũng là
người nhà, con không thể gạt bác, chuyện này thật ra có liên quan tới
cha con. . .”
“Cha cậu thế nào?”
“Cha con, ông ấy. . . nuôi hồ ly tinh ở bên ngoài!” Diệp Hoan nức nở nói.
Mọi người kinh ngạc.
Liễu Mi trợn mắt há mồm nhìn hắn, cảm thấy trong đầu ong ong.
Liễu Tứ Hải càng nhăn mày sâu hơn nữa: “Cha của cậu. . . rất có tiền hả?”
Diệp Hoan kinh ngạc nhìn Liễu Mi, lúc này mới biết cô không nói gia thế
của hắn cho cha cô, thứ mà cô quan tâm cũng không phải thứ vật chất bên
ngoài.
Diệp Hoan do dự không biết có nên nói tình huống thật sự của gia đình
mình nói cho Liễu Tứ Hải hay không nhưng sau nghĩ lại thấy không nói vẫn là tốt hơn. Hiện tại tình hình phức tạp, nếu như nói ra danh hiệu Thẩm
gia có lẽ sẽ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Nếu như dọa Liễu Tứ
Hải tới nỗi dập đầu với hắn thì sau này ai kêu ai là bác trai còn chưa
biết được? Hay là cứ nói dối Liễu Tứ Hải trước, đợi qua được cửa ải đêm
nay rồi tính sau.
“Cha con. . . Cha con bán bánh tiêu chiên ở đầu ngõ nhà con. . .” Diệp Hoan mở miệng nói dối không chớp mắt.
“Khục khục ——” Liễu Mi sặc nước, ho đến đỏ cả mang tai.
Liễu Tứ Hải than thở nói: “Anh hùng không hỏi xuất thân, Tiểu Diệp a . . . cậu như thế này mới tốt . . . nhưng mà, bây giờ bán bánh tiêu kiếm
được nhiều tiền như vậy sao? Đủ để nuôi vợ bé ở bên ngoài luôn hả?”
“Ban đầu thật ra không nuôi nổi đâu, chẳng qua sau này cha con dùng dầu
cống ngầm chiên bánh tiêu, lại bán thêm cả sữa đậu nành, dần dần cũng
kiếm được chút tiền. Tối qua mẹ con xem trộm tin nhắn điện thoại của ông ấy mới biết tối nay ông ấy hẹn với hồ ly tinh đi thuê phòng khách sạn.
Bây giờ con phải vội đi bắt gian giúp mẹ. . .”
“Mẹ cậu làm nghề gì?”
Vẻ mặt của Diệp Hoan cũng thoáng đổi màu:“ Mẹ của con thì có tiền nhiều hơn cha con, bà bán đậu phụ thối. . .”
“Cũng dùng dầu cống ngầm ?”
“Bác trai thật sự là mắt sáng như đuốc...”
Liễu Tứ Hải dùng sức nắm tay Diệp Hoan, nói: “Có cuyện thì nhanh chóng
đi làm đi, nhớ chuẩn bị camera và DVD, bắt được người rồi cũng đừng gây
chuyện với ba cậu, khuyên bảo ông ấy nhiều vào, đàn ông phải gánh vác
gia đình cũng không dễ dàng, dĩ hòa vi quý . . .”
Diệp Hoan cảm kích nói: “Đa tạ bác trai đã thông cảm, hôm nay thật sự đã không tiếp đãi tốt, ngày sau con sẽ tạ tội với bác. . .”
“Mau đi đi, Liễu Tứ Hải ta cũng không phải người không nói lý lẽ . . .”
Liễu Tứ Hải dừng lại một chút, bỗng nhiên thở dài nói: “Nhìn ra được,
gia đình cậu cũng không phải hạng tục tằn, ta thật sự muốn gặp mặt cha
cậu, ngay cả bán bánh tiêu chiên cũng có thể nuôi được vợ bé, đúng là
đàn ông đích thực. . .”
Khi bóng lưng Diệp Hoan mất hút sau nơi cuối phòng tiệc, gương mặt đang tràn đầy sự bùi ngùi của Liễu Tứ Hải lập tức thay đổi.
“Tiểu Mi. . . tên nhóc này thật ra đang làm gì?”
Liễu Mi nhịn cười nói: “Anh ấy. . . tương lai có lẽ sẽ thừa kế tiệm bánh tiêu và quán đậu phụ thối.”
Liễu Tứ Hải hung hăng liếc cô, khẽ nói: “Thực sự nghĩ cha là người ngốc
sao? Tên nhóc con này nói dối đầy mồm, không có câu nào là nói thật,
lưỡi trơn như cá chạch. Nếu cha ngay cả chuyện này cũng không nhìn ra
thì chẳng phải uổng phí bao năm qua lăn lộn trên giang hồ rồi sao?”
Liễu Mi cúi đầu không nói.
Liễu Tứ Hải nhìn dáng vẻ con gái mình, khó tránh khỏi thở dài: “Được
rồi, chỉ cần con thích, dù nó là tên ăn mày với hai bàn tay trắng, Liễu
Tứ Hải này cũng sẽ cười ha ha nhận đứa con rể này.”
Liễu Tứ Hải dừng lại một chút, giọng nói lại trở nên tàn nhẫn:“ Nếu như
nó dám khi dễ con, dù cho nó là trời đi nữa, cha cũng sẽ phế nó giúp
con!”
Liễu Mi nghe lời nói tràn đầy quan tâm của cha, nhớ tới việc tranh giành Diệp Hoan với ba người kia trong một năm qua, vì tình mà chịu hết bao
nhiêu là khổ sở và oan ức, hốc mắt cô đỏ lên, lập tức rơi nước mắt.
... ...
Diệp Hoan đi ra khỏi cửa lớn của phòng tiệc rất vội vàng, bây giờ đã hơn chín giờ tối, tình huống bên Cao Kiến Quốc thế nào hắn hoàn toàn không
biết gì. Nếu như xảy ra vấn đề gì thì chỉ sợ đêm nay khó mà qua được ải
này.
Diệp Hoan vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra bật nguồn, điện thoại vừa mở lên liền nhận được vô số thông báo cuộc gọi nhỡ, toàn bộ do Trương
Tam và Cao Thắng Nam gọi tới.
Mí mắt Diệp Hoan giật liên tục, xem ra bên Trương Tam đã xảy ra chuyện
rồi, nếu không sẽ không tìm hắn vội vã như thế này, sớm biết tên ngốc đó không thể tin cậy được mà, hết chuyện này tới chuyện khác.
Hắn đi xuống cầu thang, đang chuẩn bị gọi điện cho Trương Tam, sau lưng
liền có cơn gió lạnh thổi qua, ngay sau đó mông bị người khác đạp một
cái, hại hắn thiếu chút nữa đã bay xuống cầu thang.
Nhìn lại, Cao Thắng Nam tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Em . . . tại sao em lại ở đây?” Diệp Hoan lập tức chột dạ.
Cao Thắng Nam hừ lạnh nói: “Em với anh hẹn nhau lúc 7 giờ, nơi hẹn cũng là khách sạn lớn của Bắc Kinh, anh quên rồi sao?”
Diệp Hoan đương nhiên chưa quên.
Hắn chột dạ giơ tay chỉ bậy lên lầu:“ Vừa rồi tình cờ gặp được người
quen cũ ở Ninh Hải, em biết đó, tha hương ngộ cố tri là một trong ba
chuyện vui lớn nhất đời người, vì thế anh mới uống thêm mấy chén, mới
làm trễ giờ. . .”
Cao Thắng Nam lại là giơ chân đá hắn thêm một cú, tức giận nói:“ Anh cho em là con ngốc sao? Rõ ràng là đang nói chuyện vui vẻ với cha của Liễu
Mi mà, đã vứt cha em lên tới tận chín tầng mây rồi hả?”
Diệp Hoan hình như nhớ ra cái gì đó, nói: “Đúng rồi, ba của em đâu? Ông ấy đã tới chưa?”
Cao Thắng Nam đưa chân về, lộ ra vẻ mặt hoảng lọan, lúc này cũng không cố tranh giành người yêu với Liễu Mi nữa.
“Không biết tại sao, cha em đáng lẽ năm giờ đã xuống máy bay nhưng mà
đến bây giờ điện thoại còn chưa gọi được, cũng không có chút tin tức
nào, em muốn đi sân bay tìm ông nhưng lại sợ lỡ hẹn với ông, giờ em đang lo muốn chết!”
Diệp Hoan mặt không đổi sắc nhưng trong lòng lại âm thầm vui mừng.
Thế này xem ra Trương Tam đã giật túi thành công, Cao Kiến Quốc bây giờ chắc còn đang báo án với cảnh sát ở sân bay.
Nếu như thay đổi cách nhìn một chút thì thật ra mấy tên ngốc thỉnh
thoảng cũng có lúc tin cậy được, đặc biệt là ở thời điểm mấu chốt. . .
Trong lòng Diệp Hoan thầm vui vẻ, ngoài mặt lại làm bộ lo lắng, dậm chân la lên:“ Đại ca kết nghĩa của anh đã đi đâu được chứ? Thiệt làm cho kẻ
làm em này lo lắng mà. . .”
Cao Thắng Nam nghe không lọt tai câu này, một cú đạp Diệp Hoan ra xa sau đó chạy tới nắm cổ áo của hắn, tức giận nói:“ Tên họ Diệp khốn nạn kia, đừng có trước mặt bà đây nói cái gì mà kết bái anh em, bằng không thì
bà đây không đập chết anh thề không làm người!”
Diệp Hoan phát hiện hôm nay là ngày hắn bị đánh đập nhiều nhất trong
đời, hơn nữa lần nào bị đánh cũng là bị oan, xem ra hôm nay tinh thần
của hai cô gái này không được tốt lắm, ít nhất theo hắn thấy thì hai
người này còn khẩn trương hơn hắn nhiều, mà mỗi khi hai người khẩn
trương sẽ trút hết tức giận lên người hắn.
Khi hai người còn đang giằng co thì chuông điện thoại của Diệp Hoan vang lên.
Diệp Hoan tránh thoát tay của Cao Thắng Nam, đi ra một bên nghe điện thoại.
Giọng nói của Trương Tam ở đầu dây bên kia tràn ngập sự bất lực.
“Anh Hoan. . . Chuyện không được tốt rồi… nhưng mà cha của Cảnh sát Cao
vẫn bị em kéo chân thành công, đang làm báo cáo ở sân bay với cảnh sát.”
Diệp Hoan cười khen: “Mày cũng khá quá đó, đêm nay may nhờ có mày. . .”
Diệp Hoan ngưng nói, rồi lại hỏi:“ Mày nói không tốt ý là sao?”
Trương Tam giận dữ nói: “Là như vậy, chúng ta không phải đã thương lượng rằng để em cướp lấy túi của Sở trưởng Cao sao? Ông ấy vừa tới đại sảnh
sân bay em chỉ nhìn sơ qua đã nhận ra ông ấy, sau đó em không nói lời
nào chạy tới trước mặt ông ấy, giựt túi xong thì nhanh chóng quay đầu bỏ chạy. . .”
Diệp Hoan kinh ngạc nói: “Chuyện như thế không phải thuận lợi lắm sao? Đúng theo kế hoạch của chúng ta rồi còn gì.”
Trương Tam khổ sở nói: “Lúc đầu thật sự rất thuận lợi, ông ấy không chút cảnh giác, em cướp túi xong chạy tới hơn một trăm mét ông ấy mới bắt
đầu nhấc chân đuổi theo em, không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì cái
túi này em đã lấy được rồi. . .”
“Vấn đề là có chuyện bất ngờ xảy ra đúng không?”
“Đúng thế, em chạy hơn được một trăm mét, chạy tới bãi đỗ xe của sân bay xong, mẹ kiếp, xui xẻo . . .! Vậy mà gặp phải đội tuyển Điền Kinh Quốc
gia vừa tham gia Thế Vận Hội Olympic Luân Đôn mới về nước. Họ thấy em ôm túi chạy phía trước, Cục Trưởng Cao chạy theo phía sau, mấy tên vận
động viên kia liền đoán được có chuyện gì xảy ra. Hai tên trong đó chạy
lấy đà rồi nhấc chân đạp một cái, đạp đến nỗi em dính luôn vào tường,
hơn nửa ngày còn chưa thể kéo ra được...”
Diệp Hoan: “... ...”
Từ giọng nói của Trương Tam mơ hồ có thể nghe được tiếng nức nở:“ Về sau ông ấy cũng đuổi tới, chưa nói gì đã giơ chân lên đạp em thêm một cái,
đạp xong thì bắt em đưa tới đồn cảnh sát. . . Hoan Ca, anh nói đi, bọn
họ là người sao? Họ không phải người, họ là cầm thú!”
“Tam nhi a. . . khổ cho chú mày rồi, qua đêm nay, anh sẽ hầm cách thủy hai cái giò heo để đền bù tổn thất cho chú mày. . .”
“Anh Hoan, mọi chuyện còn chưa xong đâu, lúc đó em cùng ông ấy đều ở
trong đồn cảnh sát làm báo cáo nhưng mà tên huấn luyện viên của đội điền kinh không biết bị bệnh thần kinh gì đó, nói hắn ta xem trọng em, muốn
mang em đi. . .”
“Tại sao thế?”
Trương Tam giận dữ nói: “Hắn nói trên thế giới có một tên Bolt gì đó ở
thế vận hội Olympic dùng hơn 9 giây để chạy 100 m, mà khi em cướp túi
thì chỉ dùng có khoảng 10 giây để chạy 100 m. Máy giám sát sân bay cho
thấy lúc em lấy được túi thì lập tức hóa thành một bóng trắng, huấn
luyện viên nói em chỉ cần được huấn luyện có thể sẽ phá được kỷ lục thế
giới. Bây giờ hắn ta đang chai mặt liên tục mời gọi em gia nhập đội điền kinh, lấy công chuộc tội, mang lại vinh quang cho nước nhà. . .”
Diệp Hoan bỗng nhiên cảm thấy quá đau đầu, rên rỉ nói: “Mày *** chạy nhanh như vậy làm cái gì?”
“Em đang cướp đồ của sở trưởng sở công an tỉnh Ninh Hải đó. . ! Lỡ như
ông ấy nổ súng sau mông em thì em biết làm sao? Em dám không chạy thật
nhanh sao?” Trương Tam rốt cục bật khóc