Bên ngoài lâu đài cổ, tiếng súng vang lên hỗn loạn, vô số tiếng bước chân vội vàng đi qua đi lại bên ngoài phòng giam.
Diệp Hoan và Kiều Mộc đứng cách xa nhau mấy mét, còn đang ngây ngốc nhìn đối phương, những ồn ào bên ngoài họ hoàn toàn không phát hiện, trong mắt chỉ còn lại hình ảnh người kia.
Ánh mắt dừng trên khuôn mặt quen thuộc của người kia tựa như đã chia xa nhau một thế kỷ, họ tham lam nhìn nhau, cẩn thận tìm kiếm những dấu vết nhỏ nhất trên mặt người kia.
Chia lìa khổ, gặp nhau cười, giờ phút tất cả đều hóa thành nước mắt, tuy rằng nước mắt rơi rất nhiều nhưng họ lại cười nhẹ nhàng vui vẻ.
Kiều Mộc lẳng lặng ngắm nhìn vẻ mặt nhiều thêm vài phần mệt mỏi của Diệp Hoan, lòng đau như cắt.
Một năm qua, anh ấy đã chịu bao nhiêu cực khổ rồi?
Nước mắt của Diệp Hoan cứ không ngừng rơi, hai mắt ướt đẫm trong ánh trăng mờ mịt nhìn gương mặt đã từng xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong giấc mộng, vẫn cứ xinh đẹp như cũ, thâm tình như cũ, chẳng qua trong mắt lại xuất hiện thêm vài phần đau thương mất mát.
Một năm qua, cô đã phải chịu đựng khoảng thời gian đầy dày vò này thế nào?
Thiên ngôn vạn ngữ chất đầy trong lòng thế nhưng hai người cũng không mở miệng, họ thật sự đã phải chia xa quá lâu rồi giờ họ chỉ muốn ngắm nhìn người kia, nói nhiều một câu, chớp mắt một lần đều khiến họ cảm thấy như đang lãng phí thời gian.
Cứ như vậy chăm chú nhìn người kia, quên đi thời gian, quên đi thế giới này . . .
“Kiều Mộc, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi, để anh đón em về nhà. . .” Diệp Hoan rơi nước mắt:
“Đừng rời xa anh nữa, thế giới này thay đổi nhanh quá, tình yêu cứ chia xa rồi tái hợp quá nhiều, nhưng đó không phải là chúng ta, chúng ta sao có thể chia xa nhau được? Sao có thể?”
Kiều Mộc không ngừng lắc đầu, khóc không thành tiếng: “Em xin lỗi, là lỗi của em . . . Diệp Hoan, em đã khiến anh đã phải chịu khổ rồi, em xin lỗi. . .”
“Em đừng nói xin lỗi, anh biết là em đã rất khó xử, anh cũng biết em đã phải đau khổ thế nào, hôm nay anh đến đây là muốn giải quyết hết tất cả đau khổ và khó xử của em, sau đó anh sẽ đưa em về nhà!”
Diệp Hoan biết lúc này không thích hợp để tâm sự với nhau vì thế hắn mạnh mẽ gạt đi nước mắt, đầu óc tỉnh táo trở lại.
“Edward, mày xuất hiện đi, tao biết rõ mày đang trốn trong này, chúng ta cũng nên gặp mặt nhau rồi.” Diệp Hoan hét to.
Một cây súng đen lạnh như băng từ phía sau xuất hiện, chĩa vào đầu của Kiều Mộc.
Edward bước ra từ trong bức màn phía sau lưng Kiều Mộc, cứ như tiếng súng và chiến đấu bên ngoài hoàn toàn không có chút liên quan nào tới gã, trên mặt thậm chí còn treo lên nụ cười đầy vẻ thân sĩ của quý tộc châu Âu.
“Diệp Hoan, tôi thật không ngờ tới rằng chúng ta sẽ gặp nhau trong tình huống này, tôi cứ nghĩ rằng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau hẳn là ở trước mộ bia của anh, xem ra anh đã cho tôi một bất ngờ nho nhỏ rồi.”
Diệp Hoan đỏ mắt.
Edward, tất cả đều là vì gã! Gã hại mình và Kiều Mộc phải xa nhau một năm, hại mình và cô ấy ngày nào cũng trải qua cuộc sống sống không bằng chết, gã chia rẽ một đôi uyên ương, nghiệp chướng sâu nặng, trời đất khó tha!
Diệp Hoan đỏ mắt phóng ra sát khí lạnh như băng, hai tay cầm lấy Tiểu Liên MP5, họng súng đen hướng về đầu của Edward đầu.
Súng trong tay Edward vẫn chỉa vào đầu Kiều Mộc như cũ, cơ thể gã lại lặng lẽ di chuyển ra phía sau người cô, dùng thân thể Kiều Mộc làm lá chắn, cười quái dị nói với Diệp Hoan:“ Diệp Hoan, nếu tôi là anh, tôi sẽ không xúc động như thế này đâu, MP5 tuy rằng là súng tốt nhưng độ chính xác của nó lại không cao, chắc chắn không bằng khẩu súng ngắn Browning này của tôi. Tôi không biết khả năng bắn súng của anh tốt xấu thế nào nhưng tôi có thể khẳng định chỉ cần anh bóp cò, súng của tôi chắc chắn sẽ cùng lúc làm ra hành động tương tự, vị tiểu thư Kiều Mộc đáng thương này sẽ trở thành vật chôn cùng với tôi. . .”
Mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt chảy xuống từ trán Diệp Hoan, tuy tay cầm súng của hắn không nhúc nhích nhưng trong mắt lại dần xuất hiện vẻ sợ hãi.
Đúng vậy, hắn sợ. Hắn sợ làm Kiều Mộc bị thương, khó khăn lắm hắn mới tìm được cô ấy, đáng lẽ là một vở hài kịch vui vẻ, lúc này nếu như có chút sơ ý nào thì hài kịch chắc chắn sẽ biến thành bi kịch. Nếu như vì hắn mà Kiều Mộc chết đi thì đó sẽ là việc đau lòng đến cỡ nào kia chứ?
“Edward, nghe nói hình như mày vừa gặp Kiều Mộc lần đầu thì đã yêu cô ấy, hơn nữa còn yêu cô ấy đến nỗi không thể nào buông bỏ được, đây là cách mà mày đối xử với người mày yêu sao?”
Diệp Hoan nở nụ cười khinh thường:
“Cho dù tố chất và ngụy trang ưu nhã thế nào thì cũng không chứng minh được mày có bất kỳ điểm nào cao quý, mày hành động thế này thì ngay cả làm một thằng đàn ông cũng không xứng! Dùng một người phụ nữ để chắn đạn, hay cho cái gọi là Quý tộc Anh quốc!”
Sắc mặt của Edward trở nên khó coi, vẻ ôn hòa nhã nhặn trở nên vặn vẹo, trong chốc lát, Edward từ một thân sĩ châu Âu nho nhã lễ độ biến thành một tên ác ma mang vẻ mặt dữ tợn đáng sợ.
Edward im lặng một lát rồi giễu cợt:“ Mày chỉ là một tên lưu manh lăn lộn trên phố xá của Trung Quốc, là một tên lưu manh mà thôi! Mày có tư cách gì nói tao? Tao là Vương tử của Hoàng thất Anh Quốc, từng giọt máu đang chảy trong người tao đều cao quý, ưu nhã. . .”
Diệp Hoan cười lạnh: “Hiện tại tên du côn như tao đang đánh đổi tất cả vì người tao yêu, mà vị vương tử Anh Quốc cao quý như mày lại đang dùng người mà mày yêu để chắn đạn cho mày. Mày thử so sánh đi, ai cao quý, ai đê tiện?”
Gương mặt trắng trẻo của Edward lộ ra màu đỏ không tốt lành, con mắt rực lửa nhìn chằm chằm Diệp Hoan, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn.
“Mày không có tư cách gì để chỉ trích tao cả, Diệp Hoan, mày cũng đâu phải loại người tốt lành gì. Tao yêu Kiều Mộc, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy thì đã yêu cô ấy, yêu một người thì phải tìm cách có được người đó, chuyện này có gì không đúng? Tình yêu vốn dĩ là có được, hoặc là cướp được. . .”
Diệp Hoan lạnh lùng nói: “Chuyện mày làm bây giờ không phải là có được cô ấy mà là hủy diệt cô ấy! Edward, nếu như mày là đàn ông thì chúng ta bỏ súng xuống, mày thả Kiều Mộc ra, tao với mày quyết đấu! Dùng cách thức của người châu Âu bọn mày để giải quyết chuyện này, mày dám không?”
Vẻ tức giận của Edward dần thay thế bởi vẻ tỉnh tráo, trên gương mặt thậm chí còn có nụ cười mang theo chút mỉa mai.
“Từ khi tao yêu Kiều Mộc, tao đã đọc rất nhiều sách vở , cũng xem qua rất nhiều phim truyền hình và điện ảnh của Trung Quốc. Tao vẫn rất ngạc nhiên, mảnh đất Trung Quốc này thật ra có ma lực thế nào mà lại có thể tạo ra một người con gái tràn đầy khí chất, xinh đẹp, tốt bụng và dịu dàng như Kiều Mộc. . . Diệp Hoan, mày không cần xem thường sự hiểu biết của tao đối với Trung Quốc, cái mà mày vừa nói là phép khích tướng trong binh pháp xưa của Trung Quốc đúng không? Mày cảm thấy tao sẽ ngu đến nỗi mắc bẫy của mày sao
Trong lòng Diệp Hoan lặng lẽ than khổ.
Mẹ kiếp! Thế nào lại đụng phải một tên ngoại quốc am hiểu văn hóa chứ?
Diệp Hoan nở nụ cười an ủi với Kiều Mộc vẫn giữ được vẻ trấn định, sau đó đưa mắt nhìn Edward nói: “Chiến hữu của tao chốc nữa thôi sẽ tràn vào đây, đám thủ hạ tạp nham của mày sẽ không cản chân họ được bao lâu đâu, thời gian của mày đang rất quý báu đó, chúng ta cũng không thể tiếp tục giằng co thế này nữa, Edward, mày buông Kiều Mộc ra đi, mày là quý tộc mà, mày có tiền có thế, mày có thể có được rất nhiều người phụ nữ khác, mà tao, chỉ có một mình Kiều Mộc. . .”
Edward cười lạnh nói: “Cũng thật trùng hợp, tao và mày giống nhau chỉ có mình Kiều Mộc. . .”
Kiều Mộc lúc này không hề sợ hãi, lạnh lùng chen lời vào:“ Edward, anh cũng đừng có tự cho mình là đúng, từ đầu tới cuối mọi chuyện cũng chỉ là anh một bên tình nguyện thôi, cho dù anh có thân phận cao quý cỡ nào thì con người anh cũng làm tôi cảm thấy ghê tởm, theo như lời người Trung Quốc chúng tôi, thế này gọi là 'hạ lưu', tên hạ lưu như anh có tư cách gì mà có được tôi chứ?”
Edward bị những lời này của Kiều Mộc tổn thương, tâm trạng trở nên kích động, gã giơ súng trong tay mình lên, dùng cán súng đập một cái lên đầu cô, nghiêm nghị hét lên: “Em câm miệng đi!”
Máu tươi từ trán Kiều Mộc chậm rãi chảy xuống, hai mắt của cô ứa ra nước mắt, nhưng lại cắn răng không kêu rên một tiếng nào.
Diệp Hoan cảm thấy hắn sắp điên rồi, cầm súng, trợn trừng mắt hét to:“ Đồ chó, mày dám đánh người của tao!”
Phanh!
Viên đạn của MP5 sượt qua tóc của Edward, tạo thành một vệt sáng nhạt do tia lửa tạo thành trên mặt gã.
Edward cười quái dị nói: “Diệp Hoan, nghe nói là mày đang là quân nhân, chẳng lẽ quân nhân nước mày có khả năng bắn súng tệ thế này sao?”
Tay Diệp Hoan run nhẹ, khoảng cách của hắn và Edward chỉ khoảng 7-8 mét mà thôi, khoảng cách gần như vậy mà bắn không trúng, không phải do khả năng bắn súng của hắn kém mà là do hắn sợ ném chuột vỡ bình, Edward khôn khéo giấu mình sau lưng Kiều mộc, chỉ lộ ra khoảng nửa trán, để bắn trúng hắn thì rất khó, hơn nữa chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ làm Kiều Mộc bị thương, quan tâm quá thì loạn nên Diệp Hoan cứ chậm chạp không dám xuống tay.
Trán Kiều Mộc đang chảy máu nhưng cứ như không biết đau đớn, cô chỉ lặng lẽ nhìn Diệp Hoan, nhìn người đàn ông này tức giận, đau lòng và . . . mềm yếu.
Cô biết rõ, tâm trạng của người này thay đổi tất cả đều là vì cô.
Tiếng súng bên ngoài lâu đài cổ đang thưa thớt dần, sau vài tiếng nổ mạnh của lựu đạn, bên ngoài dường như đã yên tĩnh lại.
“Edward, mày đã không còn đường lui nữa rồi, chiến hữu của tao đã khống chế lâu đài này rồi, mày hãy nhanh chóng buông Kiều Mộc ra rồi đầu hàng đi, tao sẽ tha cho mày một con đường sống.”
Edward cười ha ha: “Đầu hàng? Một quý tộc đầu hàng trước một tên lưu manh sao? Diệp Hoan, mày đang kể chuyện cười sao?”
“Tình thế đã rất rõ ràng, mày cảm thấy tao giống như đang kể chuyện cười sao? Thả Kiều Mộc ra, thời khắc cuối cùng mày hãy lưu lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng cô ấy, được không? Đừng làm tổn thương người vô tội, huống chi đó còn là người mà mày yêu. . .” Giọng điệu Diệp Hoan giờ đây đã mang theo mấy phần cầu xin.
Tình thế bế tắc cứ mãi kéo dài, Diệp Hoan đã tới bên bờ tuyệt vọng, hắn không biết nên làm thế nào mới có thể đảm bảo Kiều Mộc sẽ an toàn, ngoại trừ việc cầu xin ra, hắn thật sự không nghĩ ra cách nào khác.
Edward cười lạnh nói: “Tao cần những ấn tượng vô ích như thế làm gì? Người phụ nữ tao yêu, tao nhất định phải có được, nếu như đã không có được, vậy thì tao sẽ hủy hoại cô ấy. Diệp hoan, chỉ cần Kiều Mộc còn ở trong tay tao, tao tin chắc rằng mày sẽ không nổ súng đâu, cô ấy sẽ là lá chắn lớn nhất của tao, ngoài kia có bao nhiêu người chết cũng không liên quan tới tao, tao chỉ cần Kiều Mộc, nếu như bọn mày muốn dùng vũ lực thì tao sẽ đưa cô ấy xuống địa ngục, tốt nhất là bọn mày đừng nên ép tao!”
Edward vừa dứt lời, cửa liền bị một người bên ngoài đá văng.
Thân hình khôi ngô của Hà Bình xuất hiện, theo sau là Xạ Lang và Hồng Lang, mỗi người đều cầm một khẩu tiểu liên MP5.
Hà Bình thấy tình thế giằng co trong phòng thì ngây người ra một lúc sau đó lớn tiếng quát lên:“ Xạ Lang Hồng Lang, các người đi ra ngoài thanh lý tàn quân đi!”
“Vâng!”
Xạ Lang và Hồng Lang ngay lập tức đi ra khỏi phòng, ngay cả quay đầu lại một cái cũng không làm, họ tin tưởng đội trưởng và Diệp Hoan sẽ xử lý tốt mọi chuyện ở đây.
Trong phòng có thêm Hà Bình, thế nhưng tình thế giằng co vẫn không được cải thiện, Kiều Mộc đang bị Edward bắt giữ, cho dù bây giờ có bao nhiêu người bao vây cũng không thể phá vỡ cục diện bế tắc này.
Hà Bình chỉa súng vào đầu Edward, cũng không quên quay đầu lại trừng Diệp Hoan: “Làm ăn kiểu gì không biết! Chút chuyện nhỏ thế này mà vẫn chưa giải quyết xong?”
Diệp Hoan quay đầu tức giận đáp lại: “Đứng đấy nói chuyện thì anh sẽ không đau lưng đâu, con mẹ nó, anh thử giải quyết chuyện này đi!”
Hà Bình nhìn Diệp Hoan từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói:“ Giỏi lắm, bây giờ lại phủi sạch mọi chuyện, mất mặt trước cả người nước ngoài, quay về ông đây cho cậu biết mặt!”
Hà Bình dùng súng chỉa vào Edward, lạnh lùng quát: “Bỏ súng xuống đầu hàng, nếu không chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh.”
Edward cười lạnh: “Mày cảm thấy tao sẽ đầu hàng sao? Bây giờ con tin đang ở trong tay tao, quyền chủ động đương nhiên phải ở trong tay tao, tao không nghĩ ra lý do gì để tao ngoan ngoãn nghe lời mày hết, bây giờ có phải là tới lượt tao yêu cầu rồi không?”
“Anh có yêu cầu gì?”
“Tao muốn xe. . . Tao muốn đưa Kiều Mộc ra khỏi nơi này.”
Kiều Mộc gấp gáp nói: “Diệp Hoan, đừng đồng ý với gã! Để em đi với gã không bằng bây giờ anh bắn chết luôn em đi! Diệp Hoan, anh nổ súng đi . . .!”
Trán Diệp Hoan đổ mồ hôi lạnh liên tục, tay hắn bắt đầu run lên lần nữa.
Nổ súng? Nổ súng thế nào? Người yêu trong gang tấc, nếu có chút sai lầm nào, về sau ai bù đắp cho nỗi tiếc nuối ngàn thuở này?
Hà Bình quay đầu nhìn Diệp Hoan, ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Hoan chợt phát hiện con mắt Hà Bình khẽ nháy một cái, hắn ngẩn người, trong thời khắc khẩn trương thế này mà còn quyến rũ ông đây sao? Có ý gì?
Hà Bình không quan tâm tới sự khó hiểu trong mắt Diệp Hoan, chỉ đưa mắt nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ.
Dù sao họ cũng là những chiến hữu đã từng chiến đấu với nhau, giữa họ đã có sự ăn ý, chỉ cần cái liếc mắt này, Diệp Hoan cuối cùng cũng hiểu được, trong lòng hắn cực kỳ vui mừng.
Vị trí đứng của bốn người như sau, sau lưng của Hà Bình và Diệp Hoan là cửa, của Edward và Kiều Mộc là cửa sổ, nói cách khác, lưng của Edward hoàn toàn bị lộ trong cửa sổ.
Cửa sổ thì trong suốt, cái này không quan trọng, quan trọng là, Diệp Hoan mới biết rằng ở nơi cách cửa sổ 500 mét, Thương Lang đang vác súng bắn tỉa, khoảng cách có thể bắn của súng M40 trong tay Thương Lang là hơn 1000 mét. . .
Không thể không nói, đây thật sự là một sơ suất lớn của Edward, hơn nữa còn là sơ suất chết người.
Diệp Hoan không nói lời nào, chỉ là đột nhiên giơ hai tay lên, súng Tiểu Liên trong tay cũng được hắn chậm rãi để xuống đất, lớn tiếng nói:“ Được rồi, bọn tao sẽ cho mày xe, mày đừng làm Kiều Mộc bị thương. . .”
Edward ngây người, gã hoàn toàn không nghĩ tới là Diệp Hoan lại dễ dàng đồng ý như vậy, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng nhưng tình huống này không cho hắn cơ hội để lơ là, nên cũng không kịp nghĩ kỹ càng thêm.
Kiều Mộc cũng cảm thấy kinh ngạc với phản ứng của Diệp Hoan, nhìn vào mắt của Diệp Hoan, cô thấy được ánh sáng mà chỉ có cô mới hiểu được trong mắt hắn, Kiều Mộc khẽ hé miệng, nhưng cũng không lên tiếng.
Cô tin tưởng người đàn ông này, bất cứ lúc nào cũng tin tưởng.
Hà Bình thấy Diệp Hoan bỏ súng xuống đất, trong mắt xuất hiện chút vui vẻ, sau đó cũng bỏ súng xuống như Diệp Hoan rồi giơ cao hai tay lên.
Edward thấy nguy hiểm không còn, ngay lập tức thở ra một hơi, thấy hai người ở đối diện đã bỏ vũ khí xuống, bây giờ tất cả quyền chủ động đều ở trên tay hắn.
“Hai vị binh lính Trung Quốc đáng yêu, không thể không nói, hai người là những người lính không có tinh thần phản kháng nhất mà tôi từng thấy. . .” Trong mắt Edward xuất hiện vẻ khinh thường nồng đậm.
Edward vừa nói chuyện, hai tay vẫn giơ cao của Diệp Hoan, ngón tay đột nhiên lại ra hiệu một cách kỳ quái như bị rút gân về phía cửa sổ . . .
Phanh!
Hắn vừa ra hiệu xong, tiếng súng vang lên từ nơi cách cửa sổ 500 mét, trong nháy mắt khi Edward mất cảnh giác, cửa sổ thủy tinh bị bắn thủng, đạn từ súng bắn tỉa bắn chính xác vào tay phải đang cầm súng của Edward.
Súng Browning tinh xảo rơi xuống đất, Edward còn chưa kịp hét lên thì thân hình của Diệp Hoan và Hà Bình đã bắt đầu di chuyển cùng một lúc.
Diệp Hoan nhanh như chớp chạy tới chỗ Kiều Mộc, một tay ôm cô vào ngực, sau đó xoay người một cái, đưa lưng về phía Edward, mà Hà Bình thì nhanh chóng bổ tay lên cổ Edward. . .
Sự thật đã chứng minh, quý tộc cũng được, thủ lĩnh Mafia cũng được, muốn đỡ nổi một cái bổ tay của đội trưởng đại đội đặc chủng Trung Quốc rất khó.
Edward rên cũng không kịp liền ngã xuống đất.
Hà Bình nhẹ nhõm phủi tay, sau đó liền trừng mắt với Diệp Hoan : “Chuyện này là là do cậu bắt đầu, muốn xử lý tên này thế nào thì tùy cậu.”
Diệp Hoan nhìn Kiều Mộc đang lạnh run trong lòng ngực mình, miệng vết thương đỏ tươi do bị súng đánh đang chảy máu, tức giận lên tới não.
Hắn cúi người nhặt khẩu súng Browning ngắn tinh xảo kia lên rồi cúi đầu cười với Kiều Mộc:“ Nhắm mắt, bịt tai, không được phép nhìn, cũng không được nghe. . .”
Kiều Mộc gật đầu, không chút do dự làm theo lời hắn.
Rầm rầm rầm phanh!
Bốn tiếng súng liên tục vang lên, hai tay hai chân của Edward đều bị bắn một phát súng, cảm giác đau đớn sâu sắc khiến gã tỉnh lại, kêu lên mấy tiếng thê lương, Hà Bình nhíu mày, tiện thể đá gã một cái, làm cho gã ngất thêm lần nữa.
“Giết người chẳng qua là cúi đầu xuống đất, sao cậu không dứt khoát dùng một phát súng bắn hắn luôn cho rồi, phế tay phế chân hắn làm gì?” Hà Bình cau mày nói.
Diệp Hoan nói: “Người này vẫn không thể chết được, cha mẹ Kiều Mộc vẫn còn ở trong tay hắn, nhưng mà nếu không dạy cho hắn một bài học, tôi lại không thể nguôi giận được, phế tay chân của hắn chẳng qua là bước đầu tiên thôi. . .”
“Bước thứ hai là gì?”
Diệp Hoan cười thật thà: “. . . Ha ha, tôi muốn chịch em gái gã.”
Hà Bình nghe vậy thì đột nhiên thay đổi sắc mặt, không biết là do nhớ tới thù mới hận cũ nào mà đạp Diệp Hoan một cú thật mạnh, khiến hắn phải choáng váng.
“Biết tại sao tôi lại đánh cậu không?”
Diệp Hoan gật đầu: “Biết rõ.”
Hà Bình liếc nhìn Kiều Mộc, thản nhiên nói: “Hôm nay người phụ nữ của cậu ở đây, tôi sẽ giữ lại cho cậu chút mặt mũi, sau này tôi sẽ từ từ tính sổ với cậu. . .”
Trong lòng bàn tay bỗng nhiên lại ấm áp, Diệp Hoan cúi đầu, Kiều Mộc đang cười với hắn, nụ cười vẫn lạnh nhạt như xưa, lại sâu sắc.
Diệp Hoan cũng cười, tay hai người đan vào nhau, cả hai nhìn nhau cười tay khiên cùng một chỗ, hai hai đối mặt mà cười.
Không biết từ lúc nào, Hà Bình đã thức thời kéo Edward đang ngất đi ra khỏi phòng
Không biết từ lúc nào, Diệp Hoan và Kiều Mộc đã ôm nhau
Không biết từ lúc nào, vai áo hai người đã ướt đẫm . . .
“Kiều Mộc, anh có rất nhiều điều muốn nói. . .”
Kiều Mộc ngẩng đầu lên, mỉm cười một cách kiên định, ngắt lời hắn:“ Em cũng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng trước hết, Diệp Hoan, hôn em đi”
Diệp Hoan cúi xuống, môi hai người vương vấn một nơi, cuối cùng cũng không lìa xa nhau nữa.
Nụ hôn thân quen, tựa như xa nhau kiếp trước, kiếp này gặp lại.