Cực Phẩm Thảo Căn Thái Tử

Chương 134: Chương 134: Khi phụ nữ lâm vào bước đường cùng




Diệp Hoan ngồi xổm xuống bên cạnh công trường xây dựng ở viện phúc lợi, trong miệng ngậm điếu thuốc, con mắt hơi híp lại, hai tay giấu trong tay áo. Hắn say sưa nhìn quang cảnh công trường đang thi công khí thế ngút trời đến ngơ ngác.

Công trình thi công tiến hành vô cùng thuận lợi. Khu đất xây dãy phòng dạy học đã được đào móng tốt chuẩn bị đổ bê tông. Công nhân lui tới làm việc ai cũng tỏ vẻ chuyên tâm. Xe trộn bê tông đã hoàn thành mẻ đầu tiên, bê tông được đổ xuống khung thép đã chuẩn bị kỹ càng từ trước.

Sau lưng Diệp Hoan có vài người quản lý cấp cao của một số hạng mục công trình, bọn họ đến thở mạnh cũng không dám. Người nào người đấy đều kính cẩn đứng đó không nhúc nhích.

Người thanh niên trẻ tuổi quần áo lôi thôi lếch thếch, miệng ngậm điếu thuốc, híp mắt nhìn qua giống hệt một tên côn đồ điển hình nhưng trong mắt bọn họ không ai dám coi thường tên côn đồ này.

Bọn họ đương nhiên biết người trẻ tuổi này là thiếu gia của tập đoàn Đằng Long. Công ty xây dựng này chỉ là công ty con trực thuộc tập đoàn Đằng Long mà thôi.

Hầu Tử và Trương Tam ngồi song song cạnh Diệp Hoan. Ba người đồng loạt ngồi xổm xuống, đồng loạt ngậm lấy một điếu thuốc rồi cùng nheo mắt lại giống như ba người đi ra từ cùng một cái bụng mẹ.

Lát sau, Diệp Hoan quay đầu lại hỏi Hầu Tử: "Mày giám sát chất lượng thi công có ổn không?"

Hầu Tử gật đầu cười nói: "Anh Hoan, anh yên tâm. Đây là chúng ta xây nhà cho các em, em có thể vô tâm sao? Em tuy không hiểu mấy cái bản vẽ thiết kế nhưng em đã hỏi không ít kỹ sư, đồng thời mời một số chuyên gia kiến trúc già dặn kinh nghiệm phong phú. Em mời bọn họ tính toán tính khả thi của công trình, các ông ấy đều khen không dứt miệng. Theo như bọn họ nếu mấy tòa nhà này được thi công cẩn thận đúng như trong bản vẽ thiết kế thì tuyệt đối là công trình kiến trúc vững chắc nhất Ninh Hải, động đất cấp tám cũng không làm nó lung lay."

Diệp Hoan gật gật đầu, quay sang hỏi Trương Tam: "Vật liệu công trình do mày giám sát, có sơ suất nào không?"

Trương Tam cười nói: "Không có bất cứ vấn đề gì. Tháng trước, quản lý hạng mục mua bán vật liệu trong lúc mua xi-măng nhận tiền hoa hồng bị em phát hiện. Sau khi em nói cho anh, thằng chó đó bị anh đuổi việc, từ đó về sau không có ai dám gian lận tiền mua vật liệu nữa."

Diệp Hoan nở nụ cười nhẹ nhõm, xen lẫn vài phần tưởng tượng về tương lai.

"Trong vòng một năm, bọn em trai em gái có thể ở nhà cao tầng, được ngủ ở trong ký túc xá rộng rãi dễ chịu, có thày cô dạy bọn chúng học, có bác sĩ chuyên chữa bệnh, bữa ăn có thịt có cá... Lúc đó bọn chúng chắc sẽ rất vui vẻ."

Hầu Tử thở dài: "Chỉ tiếc em không thể không thể giả bộ ngây thơ, mặc kệ hết thảy, ở trong việc cùng với bọn em trai em gái ở trong cùng một phòng, mỗi ngày đều được ăn uống miễn phí... Chỉ sợ viện trưởng quất chết em."

Trương Tam cười nhạo nói: "Viện trưởng chẳng thèm quất mày đâu. Mày to như con lợn, không biết xấu hổ mà còn ở chung một phòng với các em ấy? Không thấy ngượng à?"

Diệp Hoan cũng xem thường nói: "Mày đúng là không có tiền đồ! Mày có thể có chút chí hướng lớn hơn không?"

Hầu Tử nói nghiêm túc: "Nói thật, anh Hoan, sau khi công trình ở viện phúc lợi xây xong, nhân viên của quỹ Hoan Nhạc sẽ vào quản lý viện phúc lợi, tất cả đều được chiếu theo tư tưởng của anh mà áp dụng. Tài cán của bọn em cũng đã bỏ ra hết rồi, về sau chúng em làm gì đây? Chẳng lẽ lại giống như trước kia phất phơ không có mục đích cho tương lai?"

Diệp Hoan cười nói: "Nếu chúng mày đồng ý, tao sẽ cho mỗi thằng mấy chục triệu, để bọn mày gửi tiền vào ngân hàng, mỗi tháng tiền lãi cũng đủ cho chúng mày ăn chơi thoải mái rồi."

Hầu Tử và Trương Tam đều lập tức lắc đầu.

Vấn đề này trước kia ba người đã thảo luận qua. Hầu Tử và Trương Tam chắc chắn sẽ không nhận tiền của Diệp Hoan, hai người bọn họ cần tôn nghiêm bình đẳng chỉ có như vậy tình bạn ba người mới kéo dài được lâu.

Diệp Hoan suy nghĩ, nói: "Tao dứt khoát muốn mở cho chúng mày hai cái cửa hàng nha, tao cho chúng mày vay tiền được không?"

"Mờ cửa hàng làm gì?"

Hai con ngươi Diệp Hoan đảo đảo, hắn cười xấu xa nói: "Tìm một dãy phố phồn hoa, hai thằng mày mở hai cửa hàng ở hai bên đường đối diện nhau, bên trong bán đồ giống nhau như đúc nhưng có điểm khác biệt nhau. Ví dụ như, Trong tiệm của Hầu Tử giá cả vô cùng đắt mà thái độ phục vụ khách hàng cũng kém, còn trong tiệm Dương Tam đồng dạng cũng là mấy thứ đồ đó nhưng giá cả phải chăng, mặt khách thái độ phục vụ khách hàng vô cùng tốt. Khách hàng bực tức đi ra từ cửa hàng của Hầu Tử sau đó lại thấy cửa hàng của Trương Tam so sánh về mọi thứ từ giá cả, chất lượng, đến thái độ phục vụ đều tốt hơn rất nhiều. Nếu bọn mày là khách hàng cho dù là nhu cầu mua hàng không cấp thiết nhưng vừa bực tực ở của hàng Hầu Tử như vậy chẳng lẽ lại không mua vài thứ trong cửa hàng của Trương Tam?"

Hầu Tử và Trương Tam suy tư, sau đó hai người sùng kính nhìn Diệp Hoan.

"Anh Hoan trâu bò nha, ở đâu mà anh nghĩ ra chiêu bài độc như vậy? Một bên vừa đùa giỡn khách hàng, một bên lại kiếm được tiền từ bọn họ."

Diệp Hoan cười nói: "Thực ra lòng người cũng không khó đoán, bây giờ người tiêu dùng đều có một loại tâm lý thích bị coi thường. Nói ví dụ như ở một tiệm cơm nào đó, ông chủ trưng ra bộ mặt số với phân còn thối hơn, đối với khách hàng hờ hững, tỏ ra thái độ các vị thích ăn thì ăn không ăn thì thôi. Những điều này ngược lại khiến cho khách hàng sẽ chạy tới như đàn vịt, trước cửa xe ngựa dừng lại không ngớt. Cái này giống như danh kỹ thời cổ đại, kỹ nữ phàm có chút danh tiếng đều tự cao tự đại là bộ làm tịch bày ra bộ dáng liệt nữ trinh tiết thanh cao. Các nàng càng lạnh lùng thờ ơ, những vị tài tử phú thương theo đuổi các nàng càng càng mãnh liệt càng khát khao, bạc ngân phiếu liên tục không ngớt đập vào người các nàng. Những danh kỹ kia quả thật là hạnh phúc, làm kỹ nữ lại được dựng đều thở trinh tiết, không cần dạng háng cũng có thể kiếm tiền..."

Hầu Tử hít một ngụm khói thuộc, nói: "Anh Hoan, anh nghiên cứu rất kỹ về lòng người nha."

Trương Tam nghe Diệp Hoan nói xong..., ngửa đầu trầm ngâm nhìn chăm chú lên bầu trời, một cỗ linh cảm phát tài đột nhiên xuất hiện.

"Anh Hoan, anh xem.. Nếu như em cũng học danh kỹ thời cổ đại làm trai bao, sinh ý liệu có dồi dào không?"

Diệp Hoan và Hầu Tử ngạc nhiên nhìn Trương Tam.

Diệp Hoan im lặng một lúc, thờ dài: "Tiểu Tam à, làm người phải biết tự lượng sức mình, chúng ta đừng làm những thứ quá khả năng của mình được không? Bộ dáng của mày mà đứng giữa với những thằng trai bao khôi ngô tuấn tú kia con mẹ nó chính là kê giữa bầy hạc à. Chỉ có mấy bà già khẩu vị nặng mới thèm để ý mày! Chén cơm này không nuôi được mày đâu, chết đói đấy..."

Hầu Tử không nỡ lòng nói: "Anh Hoan, nói ít đi, tổn thương nó..."

Ngừng một chút, Hầu Tử lại bổ sung: "...Kỳ thật thằng Tam nếu như muốn phát tài, nó có thể thương lượng với vườn bách thú, bảo bọn họ xây cho mày một gian giành động vật thời tiền sử. Mày ngồi trong lồng, du khách muốn thăm quan phải mua vé vào cửa. Tao ước chừng thu nhập một tháng cũng cỡ ba vạn, hơn nữa không cần bán thân, tôn nghiêm cũng do mày tự mình bảo vệ, chỉ là lúc đi đái có tý thẹn thùng, mày xem..."

Diệp Hoan vội vàng đẩy Hầu Tử một cái, nói: "Mày nói còn tổn thương nó hơn tao, không nói nữa, thằng Tam khóc rồi đây này."

Thời gian bọn hắn ăn không ngồi rồi không thể lại tiếp diễn. Cuộc sống của Diệp Hoan vừa mới bắt đầu, có tiền không có nghĩa là từ nay về sau vô tư, nằm trong đống tiền chờ chết. Trong đời còn có nhiều chuyện đáng để bọn họ đi làm, có lẽ vì niềm tin gì đó, hoặc cũng có lẽ vì cái tâm tư sự nghiệp không rõ ràng kia.

Diệp Hoan không rõ ràng lắm tương lai mình sẽ làm cái gì, nhưng hắn có dự cảm mơ hồ, tương lai của hắn sẽ không an ổn như bây giờ.

Thẩm gia ở thủ đô tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hắn. Ngay cả một gia tộc bình thường cũng không có chuyện để một người con cháu nào phải lưu lạc ở bên ngoài. Càng là gia tộc lâu đời, lịch sự văn hóa đúc kết càng nhiều, lễ nghi quy củ trong nhà càng nghiêm ngặt. Bọn họ tuyệt đối sẽ không mặc kề ngồi im mà nhìn Diệp Hoan ngang ngạnh bất kham ở ngoài. Gia tộc trăm năm, hai chữ 'Quy củ' là gốc rễ thành lập gia tộc, nhờ có nó mà trường tồn mãi sau này, cũng là phương thức quyết định sống còn giúp gia tộc hưng thịnh.

Sau khi thị sát một vòng công trường, Diệp Hoan một mình trở về nhà.

Trong nhà không có ai, Kiều Mộc đã đi tới quỹ Hoan Nhạc. Cô vô cùng quan tâm tới sự nghiệp của Diệp Hoan, thậm chí còn quan tâm hơn cả bản thân hắn. Từ khi quỹ Hoan Nhạc được thành lập, số lần Diệp Hoan tới đó chỉ đếm trên đầu ngón tay, vì vậy vô hình chung làm các nhân viên trong quỹ nảy sinh ấn tượng cao thâm thần bí về Diệp Hoan. Nhắc tới ông chủ mỗi người đều nghiêm nghị kính phục giống như thiên thần. Nhưng bọn họ không biết thiên thần này không có việc gì làm lại ngậm điếu thuốc chạy tới tháng cuốn ở siêu thị, hèn mọn bỉ ổi ngắm quang cảnh dưới váy mấy cô gái xinh đẹp.

Diệp Hoan bật chiếc máy vi tính trong phòng, vừa chuẩn bị lên mạng tìm mấy trang web xem meo meo và đùi của mấy ca sĩ thì có tiếng gõ cửa.

Diệp Hoan mở cửa, Cao Thắng Nam vành mắt đỏ ửng đứng bên ngoài.

Diệp Hoan ngẩn người: "Cô tới làm gì?"

Trên mặt Cao Thắng Nam còn vương một chút nước mắt, cô đảo mắt quét qua căn phòng, thái độ khác lạ, nhu hòa nói: "...Kiều Mộc không có ở nhà hả?"

Diệp Hoan vô thức lắc đầu: "Cô ấy tới quỹ Hoan Nhạc rồi."

"Cô ấy... Lúc nào trở về?"

"Vẫn sớm mà, chắc là lúc cơm tối mới về."

Diệp Hoan vừa dứt lời, vẻ mặt Cao Thắng Nam lập tức biến đổi. Cô thổ lỗ đẩy Diệp Hoan vào rồi nhanh chóng lách mình vào căn phòng sau đó đóng mạnh cửa, thuận tay khóa trái cửa phòng.

Diệp Hoan kinh hãi che ngực, hắn đột nhiên dự cảm thấy điều gì đó bất thường, giọng nói sợ tới mức biến đổi.

"Cô muốn làm gì?"

Vẻ mặt Cao Thắng Nam dữ tợn, lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn: "Che lộn chỗ à?"

Diệp Hoan suy nghĩ thấy đúng vì vậy hai tay nhanh chóng che đũng quần, hắn hoảng sợ tiếp tục hỏi: "... Cô muốn làm gì?"

Cao Thắng Nam mắt đỏ ửng, cắn môi, cả người đầy sát khi đi đến cạnh Diệp Hoan.

"Vì cái gì? Nói cho tôi biết vì cái gì!"

"Cái gì vì cái gì?"

"Rốt cuộc là vì cái gì!"

"Bà chị, em thật sự muốn nói cho bà chị vì cái gì, thế nhưng.. Cái gì là sự tình gì vậy?"

"Vì cái gì anh luôn vô tình với tôi? Vì cái gì mà lòng anh chỉ có Kiểu Mộc, ngay cả một chỗ vị trí cũng không có tôi? Vì cái gì? Tôi lớn lên so với Kiều Mộc khó coi sao? Thân thể tôi không bằng cô ấy? Ngực tôi nhỏ hơn ngực cô ấy sao?" Cao Thắng Nam ép hỏi bắn liên hồi.

Diệp Hoan khó khăn nuốt nước miếng, đúng là cô tới không có ý tốt.

"Cái này... là cô ăn mặc không đẹp bằng Kiều Mộc."

Đây không nghi ngờ chính là câu trả lời vô cùng bố láo.

Càng mất dạy hơn chính là Cao Thắng Nam lại tưởng thật... -__-

Cao Thắng Nam làm ra một hành động vô cùng to gan lớn mật. Cô thò tay từng chút từng chút một cởi bỏ từng cái cúc áo đồng phục cảnh sát, lộ ra chiếc áo sơ mi màu xám tro bên trong. Sau đó cô cở bỏ nốt cúc chiếc áo sơ mi ra làm Diệp Hoan vô cùng kinh ngạc. Ánh nắng mặt trời buổi chiều xuyên thấu qua khe cửa vào phòng, dưới ánh nắng bầu ngực tuyết trắng được nội y đen tuyền tôn lên vô cùng rực rỡ, hết sức làm cho kẻ khác si mê. Đôi gò bồng đảo run lên nhè nhẹ tựa như muốn thoát ra khỏi trói buộc. Chiếc bra màu đen càng làm cho bộ ngực trắng nõn, lộ ra vài phần dụ hoặc trí mạng nhưng lại toát tên vẻ thánh khiết không nói lên lời.

Hai mắt Diệp Hoan lồi ra...

Cao Thắng Nam hôm nay bị làm sao vậy? Cô ấy bị cái gì kích thích thế?

"Cao... Cao cảnh quan, Thắng Nam, cô không sao chứ? Tôi chỉ tùy tiện nói bừa..." Diệp Hoan bị dọa trợn mặt, lắp bắp nói.

Cao Thắng Nam mang trên măt một vệt nước mắt, cô buồn bã cười: "Nhìn đẹp không? Không chênh lệch so với Kiều Mộc chứ?"

Diệp Hoan thò tay, hắn quyết đoán cầm áo sơ mi và đồn phục cảnh sát của cô kéo lên che hết đi cảnh xuân sắc trong phòng.

Hắn thở dài một hơi, nói: "So sánh về cách ăn mặc, tôi thích cô mặc đồng phục cảnh sát hơn, thật đấy!"

Cao Thắng Nam bình tĩnh nhìn Diệp Hoan, nước mắt bỗng nhiên mãnh liệt trào ra.

"Diệp Hoan, anh biết không? Anh là đồ hỗn đàn, là tên trộm cướp..."

"Trương Tam mới là trộm cướp..." Diệp Hoan yếu ớt phân biệt.

"Anh vô thức trộm đi lòng tôi, anh lại không thương tiếc vất bỏ, giẫm đạp nó. Diệp Hoan, kiếp trước tôi nợ anh cái gì để kiếp này ông trời tra tấn tôi như vậy? Tôi chưa từng nghĩ sẽ yêu một tên hèn mòn đê tiện, nhưng tôi hận chính mình dù biết rõ như vậy nhưng lại không thể nào quên..." Cao Thắng Nam che mặt, nước mắt rơi xuống xuyên qua khe hở.

Diệp Hoan mím môi, nghe nữ cảnh sát xinh đẹp thổ lộ hết buồn bã, hắn cảm giác tim mình đau đớn quặn lại từng cơn.

Trách ai được? Là gặp nhau sai thời gian và địa điểm hay là gặp sai người? Cao Thắng Nam sai sao? Cô chẳng qua là đã yêu một người không nên yêu, vậy hắn sai rồi sao? Hắn chắng qua là cố gắng duy trì trong đầu một chút tỉnh táo, cố gắng làm một người đàn ông tốt không phụ lòng Kiều Mộc.

Ai sai?

Ai cũng không sai cả, sai ở chỗ gặp nhau không đúng lúc, sai chính là phải gần một người mà duyên phận cuối cùng hóa thành dây dưa không thể hóa giải.

(Đọc chương mới nhất tại:www.bachngocsach.com)

Cao Thắng Nam khóc đến mức lê hoa đái vũ, ruột gan đứt từng khúc.

Hai người cách nhau vài gang tấc nhưng lại xa xôi giống như chân trời. Bên trong thế giới của hắn, cô vĩnh viễn chỉ là khách qua đường. Hắn chỉ thuộc về mình Kiều Mộc, vô luận cô cố gắng như thế nào, tỏ ra dáng vẻ yếu đuối cỡ nào, cũng không thể thay đổi sự thật này.

Điều này làm cho người ta cảm thấy thật sự tuyệt vọng.

Diệp Hoan nhíu mày, hắn nhịn không có xúc động kéo cô ôm vào trong ngực.

Cả đời người đàn ông phải đối mặt với rất nhiều cám dỗ. Cao Thắng Nam là người con gái xinh đẹp như thế, lại lương thiện chung tình với hắn, không thể bàn cãi cô là cám dỗ mà hắn khó chống lại nhất.

Trong đầu Diệp Hoan hiện lên khuôn mặt của Kiểu Mộc, nước mắt thấp thoáng đang nhìn hắn.

Diệp Hoan gắt gao cắn đầu lưỡi, đau đớn làm cho hắn giữ được chút tỉnh táo cuối cùng.

Hắn...Cuối cùng không có bất kỳ phản ứng nào.

Nếu như hắn vươn tay ra ôm Cao Thắng Nam, quan hệ ba người càng ngày sẽ càng phức tạp hơn. Diệp Hoan chán ghét thứ gì phức tạp. Hắn muốn bên cạnh Kiều Mộc cả đời, vô ưu vô lo trải qua cuộc sống đơn giản không có sóng gió.

Diệp Hoan thở dài: "Thắng Nam, xin lỗi..."

Lời còn chưa dứt, Cao Thắng Nam đưa tay ngắt lời hắn..., tâm tình cô kích động hét lớn: "Anh đừng nói! Van cầu anh, đừng nói... Em biết anh muốn nói gì, em thà rằng không nghe được bất kỳ cái gì, để cho em tiếp tục ảo tượng, để cho em lại tự lừa gạt chính mình, lừa gạt bản thân rằng thực ra anh cũng yêu em, để cho em mang theo điều này tiếp tục tượng tượng tiếp tục cuộc sống của mình, được không?"

Cao Thắng Nam giống như trở lên điên cuồng, nước mắt không ngăn được chảy ra. Nước mắt loang lổ che kín khuôn mặt mà trước kia vốn vô cùng quyết đoán cương nghị.

Diệp Hoan lẳng lặng nhìn cô, trong mắt hiện nên sự nuối tiếc.

Hắn không muốn thương tổn bất kỳ ai, đáng tiếc, hắn thực sự làm người con gái này tổn thương sâu sắc.

Sống sai lầm trong ảo tưởng, cuộc sống của cô về sau sẽ thành như thế nào?

Cả người Diệp Hoan nhẹ nhàng run rẩy.

Hắn đang sợ, hắn sợ hãi chính bản thân mình đang hủy hoại một người con gái.

"Thắng Nam, cô không nên như vậy..." Diệp Hoan cúi thấp đầu, mềm yếu vô lực mà nói.

Lúc này, ánh mắt thê lương của Cao Thắng Nam dần dần thay đổi.

Cô giống như tỉnh lại từ trong một cơn ác mộng, sau đó lại rơi vào một giấc mơ hoàn toàn trái ngược.

Ánh mắt cô dần dần trở lên có thần sáng ngời, xen lẫn vài phần dứt khoát điên cuồng.

"Diệp Hoan, có lẽ em biểu đạt có vấn đề, nhưng em thực sự không biết nên nói với anh như thế nào, hy vọng anh không xem thường em. Em chỉ là người đàn bà vì yêu mà lâm vào bước đường cùng. Em muốn cuộc sống của mình lưu lại một đoạn trí nhớ đặc sắc điên cuồng, sau đó, em sẽ lẳng lặng rời đi..." Cao Thắng Nam nhìn chằm chằm Diệp Hoan, gằn từng chữ.

Diệp Hoan đột nhiên ngẩng đầu, hắn cảm thấy có cái gì đó không ổn.

"Cô muốn làm gì?"

Cao Thắng Nam đứng thẳng người, sau đó... Cô kéo xoát một cái bộ đồng phục cảnh sát, lộ ra thân hình thánh khiết trắng noãn như ngọc.

Cao Thắng Nam lau khô nước mắt, vẻ mặt tươi cười khác thường kỳ dị, rồi cô réo rắt thảm thiết: "Diệp Hoan, nhìn kỹ em này..."

Diệp Hoan cả kinh nói: "Cao Thắng Nam, cô đến cùng là muốn làm gì?"

Cao Thắng Nam không đáp lời, điên cuồng chợt lóe trong mắt, sau đó... Thân hình cô thoăn thoắt như con báo, người lao về phía trước, chân gạt một cái, tay đẩy ra, một động tác làm Diệp Hoan ngã ngược.

Diệp Hoan kinh hãi kêu to.

Hắn cuối cùng đã minh bạch điểu tử này muốn làm gì rồi vì vậy hắn ra sức giằng co.

"Cao Thắng Nam, con mẹ cô, cường bạo tôi một lần còn chưa đủ, cô còn muốn lần nữa, lão tử có chết cũng không để cô thực hiện được!" Diệp Hoan nghiêm nghị hét lớn.

Cao Thắng Nam không nói lời nào, giữ chặt hai tay Diệp Hoan, gắt gao đè lên.

Diệp Hoan vừa giận vừa sợ.

Lần đầu tiên có thể nói là lật thuyền trong khe, nhưng lần thứ hai là cái gì? Cô coi lão tử là tiểu thụ thụ, muốn cưỡi thì cưỡi sao?

Dưới sự phẫn nộ, Diệp Hoan bộc lộ sức mạnh lớn nhất trong cơ thể, thân hình ra sức giãy dụa giằng co. Cao Thắng Nam vừa sơ hở, Diệp Hoan giãy dụa thoát ra.

Diệp Hoan thoát khỏi trói buộc, hắn nhanh nhẹn lăn đi xa tránh đi, sau đó thở hổn hển trừng mắt nhìn Cao Thắng Nam.

Trong mắt Cao Thắng Nam lóe lên, cô lại tiếp tục lao lên phía trước.

Diệp Hoan lộ ra vẻ mặt bi phẫn, chân đạp một cái, hắn cúi đầu xông tới Cao Thắng Nam.

"Đồ đàn bà thối! Lão tử liều mạng với cô! Thề sống chết không cho cô làm vấy bẩn tấm thân này!"

Cao Thắng Nam hừ lạnh một tiếng, người né sang một bên, sau đó cô nắm chặt cổ áo Diệp Hoan, chận gạt một cái ...

...

...

Một hồi âm bùm bùm bịch bịch qua đi, căn phòng đột nhiên an tĩnh trở lại.

Ngay sau đó, âm thanh giống như heo bị chọc tiết vang lên không dứt.

"Cứu mạng - Lão tử trong sạch, a - Cô ... a ... con mẹ nó nhẹ một chút, dịu dàng một chút!"

...

...

Mấy ngày qua đi, lúc đêm khuya vắng người, Diệp Hoan xoa xoa hai chân bầm tím, ngồi trước máy tính, hắn gõ bàn phím kèm theo một chút nước mắt, một chút nước mũi.

"Lang quân tuấn tú Tầm phương phổ"

"Ngày 26-2, ta ra sức chống cự mấy hiệp, cuối cùng không thể địch lại, bị gian dâm thảm thương..."

"Ngày 27-2, ta ra sức chống cự mấy hiệp, cuối cùng không thể địch lại, bị gian dâm thảm thương..."

"Ngày 1-3, Diệp Hoan à Diệp Hoan, mày con mẹ nó còn là đàn ông nữa không? Vì sao luôn bị người ta cưỡi lên trên? Phải có chút mạnh mẽ của đàn ông, không thể tiếp tục như vậy được!"

"Ngày 2-3, ra sức chống cự mấy hiệp, cuối cùng không thể địch lại, bị gian dâm thảm thương..."

"Ngày 3-3, bị gian dâm thảm thương..."

....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.