Trên TV, những lời được nói ra từ trong trái tim
của Diệp Hoan đều được truyền đi khắp bốn phương tám hướng. Vì thế mà,
chỉ trong một buổi tối hôm đó, toàn bộ cư dân Prague đều biết đến một
người thanh niên tên là Diệp Hoan và một người nữ tên là Nam Kiều Mộc
cùng đến từ Trung Quốc. Một câu chuyện tình được kể lại như thế đã tác
động đến tâm tình của mọi người ở trong trong thành phố này.
Trong một căn phòng nào đó ở Prague, có một người đàn ông ăn mặc một
bộ lễ phục bằng lụa viền trắng thuộc thời Trung Cổ Âu châu đang ngồi,
tay của gã đang cầm một ly rượu, cùng với đôi mắt màu xanh lam đang nhìn chăm chú vào màn hình TV.
Đây là một người đàn ông cực kì nam tính. Gã có màu da rất trắng,
trắng đến mức nếu đến gần có thể nhìn thấy cả những mạch máu ở dưới làn
da mỏng kia, viền mắt gã thâm thúy, mái tóc vàng hơi cuốn lên, cùng với
đôi môi mỏng sắc như dao gọt.
Hiện tại, gã đang nắm chặt ly rượu trong tay, mạch máu trong người
đang sôi trào tức giận, con mắt thì hơi nheo lại, dường như trong đó ẩn
chứa lửa giận và ý muốn giết người.
Gã nhận ra được người thanh niên Trung Quốc đang ở trên TV kia, bởi
vì từ một năm qua, lúc nào Nam Kiều Mộc cũng đặt cái tên đó ở bên miệng
cô. Do đó cái tên đó giống như một cái bàn ủi nóng in dấu thật sâu trong lòng hắn.
Diệp Hoan, người mà ngay cả khi nằm mộng thì gã cũng muốn dùng súng
bắn chết đấy, bây giờ người đó đã đến Prague rồi. Tốt, rất tốt!
Ly rượu vang sáng bóng bị gã hung hăng ném mạnh vào góc tường bên
cạnh lò sưởi. Rượu đỏ trong ly giống như máu của kẻ thù văng tung tóe
đầy đất. Gã cầm lấy điện thoại, dùng giọng nói tựa như tiếng của ác ma
nơi địa ngục mà ra lệnh:
“York, giết chết cái tên Trung Quốc chết tiệt kia đi. Tuyệt đối,
tuyệt đối không cho phép hắn nhìn thấy Kiều Mộc! Kiều Mộc là của tao!”
“Kiều Mộc, nếu để cô lựa chọn lại, vậy thì một năm trước, khi chạy
khỏi Luân Đôn, cô có hi vọng mình sẽ quen biết Edward không?” Trong một
căn phòng khác, Jinny với vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Khuôn mặt hao gầy của Kiều Mộc lập tức lộ ra mấy phần ảm đạm.
Một năm trước, khi cô chạy thoát khỏi Luân Đôn, cũng nhờ Jinny giúp
đỡ mà cô đã lấy được quốc tịnh Anh. Vì muốn trốn khỏi sự giám sát của
chú ba Thẩm gia nên cô vội vàng rời khỏi Luân Đôn.
Ngụy Trường Quân nói không sai, cho dù đàn ông hiểu rõ phụ nữ cỡ nào
thì chung quy người phụ nữ vẫn giữ riêng cho mình một số bí mật mà đàn
ông không hề biết. Mà Jinny chính là bí mật của cô, bí mật này cho đến
người thân nhất là Diệp Hoan cũng không biết.
Jinny có dáng người và gương mặt xuất chúng. Xuất thân của cô ta cũng không tầm thường. Cô ta là công chúa của vương thất Anh quốc Elizabeth, cháu gái ruột của nữ hoàng Anh, cũng là người đứng đầu trong trong sáu
người ở trong danh sách kế thừa vương vị.
Kiều Mộc quen Jinny vào bốn năm trước, khi đó cô đang học thạc sĩ y ở Ninh Hải, người giảng viên dạy cô cũng rất thích cô học sinh có thiên
phú như cô... Có một lần, Viện nghiên cứu y học Trung quốc đã mời giảng
viên của cô đi đến Yale để tham dự buổi giao lưu y học, mà người giảng
viên cũng dẫn cô đi theo, vì thế mà Nam Kiều Mộc đi đến Yale.
Trong sân trường đại học Yale, Kiều Mộc đã gặp được du học sinh là
công chúa Jinny. Tình cảnh lúc đó là Jinny đang vận động thể hình ở một
góc vắng vẻ thì không may bị chuột rút, Nam Kiều Mộc vừa vặn đi ngang
qua, thế là Nam Kiều Mộc hảo tâm giúp đỡ Jinny, cũng từ đó mà hai người
bắt đầu trở nên thân quen.
Khi ấy, Nam Kiều Mộc mới chỉ mười sáu tuổi mà đã cố gắng học bằng
Thạc sĩ, nghe đến đây Jinny càng thêm sùng bái với cô gái Phương Đông
vừa bí ẩn vừa là nữ thần đồng này. Vả lại, Kiều Mộc không phải là người
lãnh đạm tuyệt tình gì, hai người hàn huyên một lát, càng tán gẫu càng
thân mật, càng muốn kết nghĩa chị em.
Sau đó tuy rằng hai người về đất nước của mình, nhưng vẫn không cắt
đứt liên lạc, chỉ có điều Kiều Mộc chưa hề mở miệng nói với ai về chuyện mình quen biết với công chúa Anh quốc, bao gồm cả Diệp Hoan. Vì sao cô
lại không nói với bất kỳ ai khác? Là vì: Thứ nhất là do tính cách Kiều
Mộc trầm ổn, xử xự lạnh nhạt. Nếu cô nói cho mọi người biết mình quen
với công chúa Anh quốc thì quả là hành động ấu trĩ. Thứ hai là, có mấy
lần Jinny nói với Kiều Mộc qua internet rằng muốn đến Trung quốc để du
lịch, mà khi đó Diệp Hoan lại như ngựa giống, đi đến đâu là trêu hoa
ghẹo nguyệt phát tán giống đến đó. tâm tư của Kiều Mộc lúc đó cũng lo sợ Diệp Hoan sẽ sinh ra hứng thú với Jinny mà đổi khẩu vị, sợ hắn sẽ tán
tỉnh được vị công chủ hoàng gia kia, Kiều Mộc sợ mình phí công dã tràng
vì gà bay trứng vỡ, thế nên Nam Kiều Mộc quyết định giấu kín chuyện này, một chữ cũng không nói ra.
Hiện thực đã chứng minh, kín miệng đúng là một loại mỹ đức. Chuyện
Nam Kiều Mộc có quan hệ với Jinny thì ngay cả Diệp Hoan còn không biết
thì Thẩm gia làm sao mà biết được. Cô là một người phụ nữ thông minh,
lúc bị chú ba Thẩm gia bức ra nước ngoài thì cô cũng chừa lại cho mình
một con đường, cô đưa ra điều kiện là đi du học tại đại học Cambridge
nước Anh. Chính điều kiện này đã giúp cô tạo ra một quân cờ để bảo vệ.
Sau khi đến Anh, cô đã lén lút vào phòng rửa tay gọi điện thoại cho
Jinny. Luân Đôn là địa bàn của Jinny, nghe tin Kiều Mộc gặp khó khăn,
Jinny lại mang vài phần hào hiệp trong người nên cô ta lập tức vỗ bàn
đứng dậy giúp đỡ. Dùng thân phận cùng với sự ảnh hưởng của mình mà ra
tay giúp đỡ Kiều Mộc. Một kế kim thiền thoát xác(*) đã giúp Kiều Mộc
thoát khỏi sự khống chế của chú ba Thẩm. Đã làm người tốt thì nên làm
cho trót, vì vậy Jinny đã giúp Kiều Mộc lấy luôn một cái hộ tịch Anh
quốc.
(*) Ấu trùng ve lột xác khi hè đến, câu này đại ý là thay đổi thân phận
Không thể không nói, vị công chúa này trọng tình trọng nghĩa vô cùng, đưa tay giúp đỡ bạn bè đến mạng cũng không cần. Khi Kiều Mộc biến mất,
Thẩm gia cùng tập đoàn Đằng Long đã tiêu tốn rất nhiều nhân lực đi tìm,
tìm khắp cả châu Âu cũng không tìm được bất kì tin tức nào của Kiều
Mộc, bởi vì tin tức đã bị công chúa Jinny bịt kín. Tầm ảnh hưởng của
vương thất Anh Quốc ở châu Âu rất lớn, Jinny dùng thân phận công chúa
bảo vệ Kiều Mộc quá kĩ, kín đáo không một tiếng gió. Điều này cũng là vì bảo hộ cho một cô gái côi cút đáng thương như Nam Kiều Mộc.
Một năm qua, cô không dám kiên lạc với Diệp Hoan, và cũng không dám liên lạc với ai ở trong nước vì cô thật sự lo sợ.
Chú ba Thẩm bức Kiều Mộc ra đi bằng chiêu bài cũ rích, ông ta không
hề phí lời với cô, chỉ là cho cô nghe một cuộc đối thoại. Trong điện
thoại, Vu Nguyệt Nga, cũng chính là mẹ đẻ của Kiều Mộc, khóc không ra
hơi. Bà ta cảm tạ cô vì đã không oán hận chuyện vứt bỏ cô năm xưa, còn
cho bà ta năm trăm vạn, để gia đình bà ta sống an ổn qua ngày, ...
Lúc đó Kiều Mộc sợ ngây người.
Người đưa năm triệu cho Vu Nguyệt Nga tất nhiên không phải là cô. Dù
làm chuyện xấu gì thì chú ba Thẩm vẫn duy trì phong độ của mình, ông ta
dùng cách này để nói cho Kiều Mộc: “Tôi đã có thể cho gia đình cô lên
thiên đường sống sung sướng, thì cũng có thể đẩy nó xuống thẳng địa
ngục!”
Vì lẽ đó mà Nam Kiều Mộc không thể không rời đi, kể cả nguyên nhân là gì thì cô cũng không nói cho Diệp Hoan biết. Còn Vu Nguyệt Nga, cho dù
bà ta có làm sai đến đâu thì cuối cùng vẫn là mẹ của mình, người thân bị ép bức thì cô chỉ có thể đi, làm gì có lựa chọn nào khác.
Cuối cùng là vì không đấu lại chú ba Thẩm kia. Giữa tình yêu và tình
thân, bên nào nặng bên nào nhẹ, rất khó để lựa chọn, nhưng Kiều Mộc
cũng phải đau đớn đến chảy cả máu mắt để đưa ra quyết định đó.
Cô không sợ chết, lại càng không hoài nghi tình yêu kiên trinh giữa
mình và Diệp Hoan. Nhưng chuyện tình yêu này không còn thuộc về hai
người nữa, thực tế tàn khốc buộc cô không còn lựa chọn nào khác.
Đối với Vu Nguyệt Nga, cho dù có bị bà ta vứt bỏ, cho dù bà ta bất
nhân thì cô cũng không thể bất nghĩa. Đêm nào cô cũng nhớ mong cha mẹ
như bao đứa trẻ khác, cô muốn hiếu thảo với cha mẹ, bây giờ ông trời đã
cho cô cái cơ hội ấy rồi. Nhưng cô lại thực hiện nguyện vọng đó trong
đau đớn, dùng tình yêu của mình để đổi lấy sự bình yên cho cả gia đình.
Cô biết mình ra đi sẽ gây ra đau đớn cho Diệp hoan, nhưng cô cũng
không thể chống lại ý tứ của ông ta, bởi vì sống chết của cả nhà mẹ đẻ
phụ thuộc vào chỉ một ý nệm của ông ta.
Cân nhắc nặng nhẹ, Nam Kiều Mộc đã làm ra lựa chọn, một lựa chọn khiến cô đau đớn đến mức không muốn sống nữa.
Rời khỏi Diệp Hoan, một chữ cô cũng không để lại cho hắn, sẽ có ai
hiểu được sự đau khổ trong tâm can của cô, một loại cực hình vạn tiễn
xuyên tâm.*
(*) Ngàn mũi tên đâm vào tim
Còn về phần Edward, đó lại là khúc chiết khác, cứ để sau này hẵng nói.
Diệp Hoan vẫn ở trong phòng tổng thống của khách sạn. Hắn bay giờ đang đợi tin tức.
Tin tức tìm người cũng đã tràn ngập các mặt báo, ké sách dùng tiết
mục của đài truyền hình cũng đã làm rồi, bất kể kết quả như thế nào thì
cũng phải có một ít tin tức chứ? Nếu như Kiều Mộc nhìn thấy, nhất định
cô ấy sẽ liên lạc với hắn, điểm này hắn rất vững tin, trừ phi... Trừ phi cô ấy không có cách nào gặp hắn, hoặc là khó xử, nếu là khó xử thì
chuyện tình giữa hắn và cô sẽ không cách nào xử lí đến cùng được.
Diệp Hoan rất có kiên nhẫn, hắn tin rằng sự tình rồi sẽ có chuyển
biến, không có khả năng tiếp tục kéo dài nữa, ở cách xa ngàn dặm mà
không có tin tức là kết quả xấu nhất rồi. Bây giờ, mình đã đến Prague
thì cục diện bế tắc này nhất định có thể phá vỡ được.
Mấy ngày nay, Ngụy Trường Quân và tiểu tổ của anh ta đang loay hoay
điều tra đến nỗi chân không chạm đất (không ngừng nghỉ). Rất nhiều thị
dân và du khách Prague có lòng hảo tâm đã gọi điện thoại đến liên tục.
Bọn họ nói cho anh ta biết có nhiều cô gái Phương đông xuất hiện, rất có thể là người yêu của anh chàng họ Diệp kia. Mỗi ngày, sẽ có ít nhất
mười mấy cuộc điện thoại gọi đến, mỗi một cú điện thoại đều làm cho Ngụy Trường Quân không dám thất lễ, vừa cúp điện thoại thì anh ta vội vàng
đi ra ngoài xác minh, mang theo sự phấn khởi mà đi, nhưng lúc về lại mất hứng. Dù là vậy, anh ta vẫn không quên nói lời cảm ơn chân thành đến
người dân cùng khách du lịch đã giúp đỡ.
Người Trung Quốc lúc để ý đến người nước ngoài thường chú ý về dung
mạo, mũi cao, mắt sâu. Ngược lại, người nước ngoài chú ý đến người
Trung Quốc cũng là vì dung mạo, bọn họ không có khả năng phân biệt được
giữa các cô gái người Trung có khác biệt thế nào, chỉ cần là cô gái châu Á da vàng nào xuất hiện thì bọn họ sẽ hưng phấn mà vội vàng gọi điện
đến báo thôi.
Cả ngày Ngụy Trường Quân đều ôm lấy công việc nhận điện thoại, tuy
rằng rất khổ cực nhưng nếu có thể lập công với ông chủ tương lai của tập đoàn Đằng Long thì có làm sao. Cứ xem đây là đây tâm tư riêng vậy. Quả
thật tình yêu của Diệp Hoan và Kiều Mộc cũng làm cho anh ta cảm động,
anh ta là thật tâm thật ý ngóng trông người có tình sẽ đến được với
nhau. Nếu có ngày đó thì người thuộc hạ như anh ta cũng sẽ không phải
khổ sở nữa.
Lúc mọi người đang bận rộn thì Diệp Hoan lại đang ngủ.
Hắn quá mệt mỏi, từ khi đến Prague này, mỗi đêm hắn đều không ngủ
được. Chỉ mỗi việc nghĩ đến Kiều Mộc có thể đang ở thành phố này, nghĩ
đến hai người như gần trong gang tấc nhưng lại cách xa, chỉ bấy nhiêu đó cũng làm hắn buồn bực bất an, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Thật vất vả mới có thể ngủ được ba bốn tiếng, nhưng cái điện thoại lại không thức thời mà đổ chuông.
Diệp Hoan hoảng hốt nhận điện thoại, âm thanh kinh hoàng của Hầu tử từ trong điện thoại truyền ra ngoài.
“Anh Hoan, chúng ta chơi trò chơi giải câu đố có được không? Anh thử đoán xem hai người bọn em đang ở đâu?”
Ánh mắt Diệp Hoan bình tĩnh, hắn than thở nói: “Từ giọng nói như chó
nhà có tang của chú mày, tao có thể cảm nhận được chú mày đang ở một nơi chẳng mấy tốt lành gì. Mày nếu không phải ngồi xổm trong cầu tiêu mà
quên mang giấy, thì chính là bị bắt vào cục cảnh sát rồi..”
“Anh Hoan đúng là thần nhân(*),... Em và Trương Tam đều bị bắt vào
cục cảnh sát rồi, anh mau đến đón bọn em đi.” Hầu Tử phát ra âm thanh
đáng thương.
(*) Đoán việc như thần
Diệp Hoan thở dài nói: “Hai tên Nhị Hóa (ngu ngốc) các cậu đã làm sai việc gì, không phải Cao Thắng Nam đang ở Bắc Kinh sao? Chỉ cần hai đứa
mày không giết người phóng hỏa, thì cô ấy nhất định có thể bảo vệ được
hai đứa mày, lão tử còn ở Prague đây, chuyện này mà tìm lão tử cũng vô
dụng thôi.”
“Cảnh sát Cao không bảo vệ được bọn em đâu!”
Diệp Hoan ngẩn người một chút, tiếp theo là trợn tròn hai mắt, quên
hết cả buồn ngủ, hắn sốt sắng nói: “Không phải là hai đứa mày giết người phóng hỏa thật đấy chứ?”
“Không phải, bọn em cũng không có thiên phú đó, người bắt bọn em không phải là cảnh sát trong nước, bọn họ là cảnh sát Prague.”
“Có ý gì?”
“Anh Hoan, em và Trương Tam đã đến Prague rồi, vừa mới xuống máy bay.”
Diệp Hoan giật nảy cả mình: “Không phải tao đã nói là không được tới rồi sao, hai đứa mày đến đây làm gì?”
“Chu Mị không yên lòng về anh, cô ta nói sợ anh gặp rắc rối, muốn bọn em qua đây gặp anh, nếu gặp rắc rối thì có thể kéo anh chạy trốn.”
Diệp Hoan vỗ vỗ cái trán, lẩm bẩm nói: “Bà già này thật là phiền phức mà, cho hai đứa mày tới đây chẳng phải là nhảy vào hố lửa à?”
Hầu Tử cười nói: “Đất nước này rất xinh đẹp, bọn em không cảm thấy mình đang ở trong hố lửa nha!”
“Tao nói là hai đứa mày đẩy lão tử vào hố lửa đó, mà hai đứa mày mới vừa xuống máy bay thì tại sao lại bị cảnh sát bắt?”
Hầu Tử thăm thẳm thở dài.
Diệp Hoan lập tức rõ ràng một mặt: “Không cần phải nói, lại là Trương Tam gây chuyện?”
“Anh Hoan quả nhiên là thần nhân.”
“Mẹ nó phí lời, tóm lại đã xảy ra chuyện gì?”
Hầu Tử thở dài nói: “Vốn là rất thuận lợi, không ngờ sau khi máy bay
hạ cánh, lúc bọn em đi vào phòng khách của sân bay Prague, kết quả đụng
phải một tên trộm. Người ta thường nói người tài cao thì gan lớn, gan
tên trộm kia đúng là lớn, có thể thấy tay nghề của gã lại “lụt” rồi, bàn tay hắn vừa mới luồn vào áo của Trương Tam thì đã bị Trương Tam phát
hiện ngay...”
“Vậy thì tên trộm kia mới là kẻ vào cục cảnh sát chứ, tại sao hai đứa mày cũng vào theo?”
“Không phải là còn có chuyện sau đó sao! ... Lúc đó Trương Tam nghĩ
mình lạ nước lạ cái, là người mới đến, nhiều một chuyện không bằng bớt
một chuyện. Vì vậy, Trương Tam cũng không lên tiếng, định đợi đến khi
tên trộm quay người lại thì hắn lại đem ví tiền của mình trộm về là được rồi. Luận về nghề trộm cắp, hơn một ngàn năm trước, người Trung quốc
chúng ta đã đuổi đến giải ngoại hạng Anh rồi, dù thế nào cũng không thể
ném mặt mũi của lão tổ tông đi được nha...”
Diệp Hoan lẩm bẩm nói: “Tao khẳng định lão tổ tông sẽ không nhận hai tên cháu trai như hai đứa mày, sau đó thì sao?”
“Tình tiết sau đó quả thực có thể dùng câu 'Xoay chuyển tình thế', 'Rung động tâm can', để mà hình dung...”
“Mẹ nó, đừng có phí lời! Nói điểm chính đi!”
“Trọng điểm chính là, tay nghề Trương Tam so với tên trộm ngốc ở
Prague kia còn cao tay hơn, cậu ta vừa mới ra tay thì đã bị cảnh sát
phát hiện.”
“Trong ví của Trương Tam có giấy chứng nhận kia mà, có thể lấy giấy này chứng minh thân phận của hắn.
“Anh Hoan, chuyện này không có đơn giản như vậy, không phải tôi mới
vừa nói đó sao, hết từng đợt cao trào này lại có tiếp đợt khác mà...
Chuyện này trọng điểm ở chỗ là, tên trộm kia là nữ. Cô ả trộm bóp tiền
xong thì nhét nó vào bên trong người, anh không biết Trương Tam là một
tên Nhị Hóa đực rựa sao, khi còn bé không biết đã thiếu đi nguyên tố
dinh dưỡng nào, cậu ta cứ thế mà đưa tay mò vào trong ngực tên trộm kia
để lấy lại ví tiền ra...”
Diệp Hoan: “... ...”
“Hiện tại cảnh sát bảo Trương Tam vừa mang tội danh ăn cắp, vừa giở
trò sàm sỡ lưu manh. Anh Hoan, Chuyện tình của Trương Tam cũng quá bi
hài đi, em rất là hổ thẹn khi làm bạn với cậu ta, anh qua đây đá cậu ta
về nước đi, em cũng chịu hết nổi rồi!”
Diệp Hoan ngửa mặt lên trời lẩm bẩm nói: “Con mẹ nó, kiếp trước lão
tử đã tạo ra nghiệp chướng gì...? Cảnh sát bắt Trương Tam ở sân bay, vậy sao mày cũng vào ở trong cục cảnh sát luôn hả?”
Hầu Tử chột dạ nói: “Cái kia là do...lúc Trương Tam lấy lại cái ví
trên người tên trộm, em đã giúp cậu ta đè tay cô ả xuống, cảnh sát bảo
em là đồng phạm, bọn họ đúng là có mắt chó mà!”