Diệp Hoan ra khỏi cửa câu lạc bộ, trong lòng vẫn quanh quẩn một nỗi băn khoăn.
Thẩm Duệ đang làm cái trò gì? Dụng ý khi đưa tặng gốc Lương Chúc kia cho Thẩm Đốc Nghĩa đã làm người ta khó hiểu rồi, hiện giờ lại dẫn theo hai
tên Bổng Tử và Quỷ Tử bà ngoại không yêu, cậu ruột không thương này đến, Thẩm Duệ đang ấp ủ âm mưu gì?
Diệp Hoan suy nghĩ thật kỹ càng, hàng lông mày xoắn vặn vào nhau.
Mỏ Uranium!
Thẩm Duệ rất có thể muốn bán mỏ Uranium cho Bổng Tử và Quỷ Tử kia. Mấy
lời nói vừa rồi chẳng qua là diễn trò đưa đi đẩy lại mà thôi. Có lẽ Thẩm Duệ đã sớm đạt thành hiệp nghị với hai kẻ kia rồi. Y chẳng những muốn
bán 9% cổ phần của y mà còn nhăm nhe cả 11% cổ phần trong tay Diệp Hoan. Có 20% cổ phần mỏ Uranium quả là một con số không nhỏ, quan trọng hơn,
nó là tài nguyên chiến lược cấp quốc gia, mỗi khi đất nước nghiên cứu
khoa học kỹ thuật hay phát triển vũ khí thì đều vô cùng cần loại khoáng
sản này. Bắc Phi chiến loạn không ngừng, chính quyền thay đổi thường
xuyên. Nếu như Bổng Tử và Quỷ Tử kia muốn một chén canh trong mỏ Uranium thì chính phủ Trung Quốc có năng lực ngăn cản hay sao?
Tuy rằng Diệp Hoan không rõ ràng tình hình thế giới nhưng cũng biết loại khoáng sản Uranium này trân quý thế nào, nó là tài liệu mấu chốt để chế tạo vũ khí hạt nhân. Đã là đồ của người Trung Quốc thì tuyệt đối không
thể để ngoại nhân cướp đi, càng đừng nói đến chuyện bán đứng cổ phần.
Nếu thật sự Thẩm Duệ định bán cổ phần cho Bổng Tử và Quỷ Tử thì sẽ cấu
thành tội danh 'phản quốc'. Diệp Hoan có thể hiểu được tâm tình muốn báo thù của y nhưng có cần vì báo thù mà bán nước không?
Sau này sự việc bại lộ, Thẩm Duệ tuy không thể thoát khỏi bị nghiêm trị
nhưng sau đó chính phủ sẽ đối xử với Thẩm gia thế nào? Hậu nhân của thế
gia vọng tộc lại cư xử bại hoại như vậy, khiến quốc gia tổn thất một tài nguyên chiến lược như thế. Bao nhiêu cha ông Thẩm gia cống hiến công
sức và máu xương hơn nửa thế kỷ mới gây dựng được danh vọng hiện nay,
chỉ một chuyện này sẽ phá hủy tất cả. Sự việc này thậm chí sẽ gây nên
sóng gió lớn ở Bắc Kinh, tất sẽ ảnh hưởng nặng nề tới quyền lực của Thẩm gia. Nếu như Thẩm Duệ muốn hủy diệt Thẩm gia thì một chiêu này liền đạt được mục đích.
Suy tư hồi lâu, trong lòng Diệp Hoan ngày càng nặng nề.
Nhìn bề ngoài, Thẩm Duệ chỉ dẫn theo hai người bạn nước ngoài tới thăm
Trung Quốc nhưng trên thực tế thì y đã gõ lên hồi chuông tang đầu tiên
cho Thẩm gia.
Diệp Hoan lôi điện thoại ra bấm số gọi Thẩm Đốc Lễ.
Thư ký riêng Lưu Tư Thành nghe điện, đợi thật lâu mới nghe thấy giọng Thẩm Đốc Lễ.
“Con lại gây ra cái họa gì nữa sao?” Giọng điệu Thẩm Đốc Lễ đầy bất đắc dĩ.
Diệp Hoan mất hứng: “Hảo tâm gọi điện thăm hỏi ba, chưa gì ba đã mở
miệng nói con gây rắc rối? Con là loại người cả ngày nhàn rỗi đi gây
chuyện thị phi sao?”
Thẩm Đốc Lễ ngẫm nghĩ một lát, khẳng định: “Đúng vậy, con đúng là loại
người này đấy. Mỗi lần nhận điện thoại của con là ta liền có cảm giác
hãi hùng khiếp vía....”
Diệp Hoan tức đầy một bụng.
Lão tử nếu không phải nể mặt ông là cha của lão tử thì đã xách ông ném vào giếng cho ông biết thế nào mới gọi là đi gây rắc rối
“Có chuyện gì nói mau đi, ta cần phải chủ trì một cuộc họp ngay bây giờ, cho con ba phút!” Thẩm Đốc Lễ lúc nào cũng như một con quay, cứ xoay
mãi không ngừng nghỉ.
“Ba, có việc muốn hỏi ba. Ba có cảm nhận gì với tên cháu trai Thẩm Duệ kia?”
Thẩm Đốc Lễ ngẩn người: “Thẩm Duệ? Hắn không phải đang ở Châu Phi sao? Chuyện gì xảy ra?”
Diệp Hoan không giấu diếm, lập tức nói hết việc Thẩm Duệ mang hai người
ngoại quốc về nước và những suy đoán về mỏ Uranium cho Thẩm Đốc Lễ biết.
Chuyện này quá lớn, lớn đến mức Diệp Hoan cảm thấy mình gánh vác không
nổi. Nhất định hắn phải nói cho cha hắn biết, việc này có nguy hại đến
cả quốc gia, đã không còn đơn giản chỉ là ân oán cá nhân nữa rồi.
Giọng nói Thẩm Đốc Lễ trở nên nghiêm túc: “Những lời nói của con có chứng cứ gì không?”
Diệp Hoan trề môi: “Câu hỏi hay nhất trong ngày! Nếu con có chứng cứ thì đã sớm ra tay rồi, còn phải ở chỗ này đâm thọc ba sao?”
“Nói cách khác, tất cả đều là suy đoán của con?”
“Đúng, đều là suy đoán của con...suy đoán của con không đáng tin cậy như vậy à?”
Thẩm Đốc Lễ trầm mặc thật lâu rồi thở dài nói: “Lúc trước ta cùng chú
hai con tranh đấu đã chấn động cả Bắc Kinh. Năm đó chú con chết lúc Thẩm Duệ mới bảy tuổi. Sau đám tang, thằng bé thường xuyên chạy tới mộ chú
con ngồi thẫn thờ ở đó, không nói không rằng, lúc trở về lại luôn miệng
gọi ta một câu bác cả, hai câu bác cả vô cùng thân mật. Ta không nhìn
thấy bất cứ tia cừu hận nào trong ánh mắt của nó, chỉ có sự ngây thơ,
khờ khạo. Lúc ấy ta không hề để trong lòng, về sau càng nghĩ càng kinh
hãi, thằng bé đó tâm cơ sâu đến đáng sợ, hắn càng cười với ta, ta càng
cảm thấy loại cừu hận này đã khắc sâu vào trong xương tủy không cách nào tiêu trừ được....”
“Thẩm Duệ vốn là một thằng bé nghịch ngợm, trước khi chú hai con gặp
chuyện không may, nó rất hiếu động, còn vô cùng ghét đọc sách, chỉ thích đi gây rối khắp nơi giống như con vậy. Nhưng từ sau khi cha nó chết, nó bắt đầu khắc khổ học hành, bắt đầu từ năm đó, kỳ thi nào nó cũng giành
hạng đầu, mười một tuổi đã học xong chương trình sơ trung, mười lăm tuổi đã học xong cấp ba, được tuyển thẳng vào đại học. Ở trong nhà cũng thay tính đổi nết như một người khác, trở nên nho nhã lễ độ, những động tác
ưu nhã, ngôn ngữ khéo léo kia không có ai dạy nó, cũng không biết làm
sao nó học được....”
Thẩm Đốc Lễ nói ra những chuyện vẫn cất giấu trong lòng:
“Khi đó, dù sao Thẩm Duệ cũng chỉ là trẻ con, nó cho rằng ẩn giấu hết
thảy cừu hận đi, giả vờ thành bộ dạng ngây thơ sáng lạn thì ta sẽ không
phòng bị nó, đáng tiếc nó không nghĩ tới nó càng ra vẻ điềm nhiên thì
lại càng để lộ sự bất thường. Nếu như nó nhìn thấy ta mà nghiến răng
nghiến lợi, hai mắt phóng hỏa thì ta còn cảm thấy yên tâm. Những năm qua ta vẫn luôn đề phòng nó, ta biết rõ cừu hận trong lòng nó càng ngày
càng sâu sắc, cũng dự đoán được nó sẽ tìm biện pháp trả thù Thẩm gia
nhưng không nghĩ được rằng cuối cùng nó lại chọn con đường này....”
Diệp Hoan nói: “Cừu hận là thứ không dễ dàng tiêu trừ đâu, thật hiển
nhiên Thẩm Duệ của hôm nay đã hoàn toàn nhập ma rồi. Nếu như cứ bỏ mặc
thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”
Thẩm Đốc Lễ nặng nề nói: “Ân oán của thời chúng ta sao cứ phải kéo dài
đến đời sau? Diệp Hoan, con đừng hành động gì thiếu suy nghĩ, Thẩm Duệ
nếu thật có tâm tư báo thù thì hẳn là đã trù tính thật lâu rồi, muốn lật đổ Thẩm gia không dễ dàng như vậy, nếu không hắn cũng sẽ không ẩn nhẫn
suốt hai mươi năm, chuyện này ta sẽ lo liệu, con đừng nhúng tay vào nữa”
Diệp Hoan bĩu môi: “Sẽ theo lời ba nói, con chẳng muốn nhúng tay vào
đâu, con vốn không thích tham gia vào vũng nước đục Thẩm gia này”
“Trước mắt không có chứng cứ, ta không thể công khai hành động với Thẩm
Duệ. Năm đó ta với cha Thẩm Duệ thành ra như vậy, rất nhiều người đã có
định kiến về ta. Nếu như ta lại ra tay với thằng bé thì việc này không
thể nào nói nổi, trừ phi chúng ta nắm giữ bằng chứng xác thực”
Diệp Hoan im lặng không nói, Thẩm Đốc Lễ có cố kỵ của ông, mặc dù ở địa
vị cao nhưng mỗi bước đi đều phải thật cẩn thận, nhầm một bước là vạn
kiếp bất phục, thế nhưng mà....nếu như phải chờ tới khi tập hợp đủ chứng cứ rồi mới hành động thì....còn kịp sao?
.......
Nam Kiều Mộc dọn dẹp lại căn hộ bốn tầng mà Diệp Hoan mua cho Trương
Tam, khắp nơi ngăn nắp, ngay ngắn, không dính một hạt bụi. Cô vẫn luôn
là người phụ nữ đậm chất truyền thống.
Vốn dĩ Diệp Hoan và Hầu Tử đã thương lượng sẽ mua hai căn hộ nhỏ rồi
chuyển ra ngoài. Căn nhà bốn tầng này vốn là mua cho Trương Tam, giờ
Trương Tam đã có người trong lòng, ba anh em ở chung một chỗ sẽ có nhiều bất tiện.
Ai ngờ Trương Tam sau khi biết chuyện thì phản đối kịch liệt, cậu ta rất bất mãn với quyết định của Diệp Hoan và Hầu Tử. Từ nhỏ đến lớn, ba anh
em chưa từng xa nhau, trước kia không, sau này cũng sẽ không. Ba người
đã liền thành một khối rồi, thiếu đi ai cũng sẽ không hoàn chỉnh. Căn hộ bốn tầng rộng rãi sáng sủa này hoàn toàn có thể ở được nhiều người, hà
tất phải tách riêng?
Vì vậy Diệp Hoan đành phải hủy bỏ dự định kia.
Cả bọn lại giống như trước kia, ban ngày mỗi người đều ra ngoài làm việc của mình, buổi tối trở về nhà, Kiều Mộc đã dọn sẵn cả bàn đồ ăn cho bọn hắn. Ba anh em xắn tay ngồi xuống vừa ăn vừa nhâm nhi, mỗi người nửa
cân rượu, chém gió trên trời dưới biển, đến đoạn tức giận thì vỗ bàn
chửi đổng, nói đến chỗ cao hứng thì ôm bụng cười rung cả xà nhà, động
đến chỗ chua xót thì buồn bã rơi lệ, ôm đầu khóc rống.
Nam Kiều Mộc lẳng lặng ngồi một bên khẽ nở nụ cười nhìn ba anh em kia
khóc khóc cười cười rồi cuối cùng đều say vật ra. Những lúc thế này,
gương mặt cô đều đong đầy hạnh phúc.
Nam Kiều Mộc là một cô gái không màng danh lợi, hạnh phúc mà cô mong
muốn chỉ đơn giản là như vậy. Nhìn người mình yêu thương ăn những món
mình nấu, nhìn người ấy uống rượu trò chuyện vui vẻ với các anh em chí
cốt, nhìn người ấy say quắc cần câu rồi nằm thẳng cẳng ngáy o o, sau đó
cô sẽ chống má, ngồi si ngốc bên giường ngắm nhìn dáng ngủ của hắn.
Đây là hạnh phúc của Kiều Mộc.
Hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy. Nếu chúng ta không biết bằng lòng với
thực tại mà cứ muốn thêm nữa, nhiều nữa thì hạnh phúc sẽ lặng lẽ rời bỏ
chúng ta. Trong lòng còn tham niệm thì sẽ không đạt được gì, nếu có được gì thì cái đó cũng không phải là hạnh phúc.
.....
Lúc Diệp Hoan tỉnh lại cảm thấy rất đau đầu.
Hai con hàng Hầu Tử và Trương Tam cứ dụ dỗ hắn uống quá tửu lượng, tối
hôm qua cả ba người liều mạng uống đến tám lạng rượu, lưỡng bại câu
thương. Từ lúc nào mà hai thằng kia lại trở nên lợi hại như vậy?
Diệp Hoan rên rỉ trên giường, trở mình mở mắt, trước mắt xuất hiện một ly nước ấm và nụ cười trong veo của Kiều Mộc.
“Say khó chịu lắm phải không? Lần sau uống ít đi một chút, bây giờ anh
đã gia nhập vào hội ngâm mình trong bình rượu rồi đó. Mỗi khi tối trời
là cứ như Túy Miêu, cứ như vậy mãi thì sớm muộn cũng nhiễm bệnh” Kiều
Mộc vừa cẩn thận giúp Diệp Hoan uống nước vừa nhẹ nhàng trách cứ.
Diệp Hoan giận dữ nói: “Anh cũng không muốn đâu, hai thằng cháu trai kia tửu lượng ngày càng cao, thân là đàn anh, sao có thể thua kém bọn nó
được. Kiều Mộc à, lấy chút rượu cho anh uống đi, khó chịu quá”
“Còn uống?”
Diệp Hoan khó khi được khoe khoang học vấn: “Lúc say rượu mà tỉnh lại
thì tốt nhất nên uống thêm hai ngụm rượu nữa, như vậy có thể hóa giải sự thống khổ của say rượu. Cái này là lấy độc trị độc, dùng rượu để giải
rượu. Em có biết Cổ Long đại sư trong tiểu thuyết võ hiệp không? Hắn gọi cái này là 'Hoàn hồn rượu' “
Nam Kiều Mộc cười lạnh: “Nói có vẻ rất đạo lý đấy, vậy anh có biết Cổ Long kia chết như thế nào không?”
“Uống rượu đến chết.....” Diệp Hoan chán nản
“...Thôi, em lấy cho anh một cốc nước đi”
Nam Kiều Mộc đắc ý vỗ vỗ đỉnh đầu Diệp Hoan: “Thực nghe lời”
....
Căn phòng đầy hương vị kiều diễm, ý loạn tình mê
Diệp Hoan lưu luyến không muốn rời khỏi cánh môi ướt át của Kiều Mộc. Hô hấp của hai người dần nặng nề.
Bàn tay không thành thật của Diệp Hoan bắt đầu lần mò xuống dưới, Kiều
Mộc cả kinh, nhanh chóng bắt được tay hắn, trừng mắt nhìn hắn
“Kiều Mộc à, thật là khó chịu ~~~” Diệp Hoan đáng thương nhìn cô.
“Em lấy cho anh thêm cốc nước nữa”
'Chủ yếu là Nhị đệ khó chịu....”
“Em cắt giúp anh nhé?”
“Kiều Mộc à...em lúc nào thì cho anh?” Diệp Hoan liếm bờ môi khô héo, trong mắt đong đầy vị tình dục.
“Anh nói xem?” Kiều Mộc nửa cười nửa không nhìn Diệp Hoan.
Diệp Hoan vội vàng nói: “Tốt nhất là ngay bây giờ đi...Đương nhiên, nếu
như em còn chưa sẵn sàng thì chúng ta có thể khởi động nhẹ nhàng trước,
bất cứ lúc nào em cần, huynh đệ anh đều không chối từ”
Nam Kiều Mộc tức giận đập hắn một cái: “Sao anh lại vô lại như vậy! Cứ
như là em thiếu nợ gì anh ấy....Nói cho anh biết, em thật ra bảo thủ
lắm, chỉ có khi nào động phòng hoa chúc, chúng ta mới có thể....cái kia”
Diệp Hoan nóng nảy: “Đi, chúng ta đi đến Cục Dân Chính đăng ký ngay bây giờ đi, trở về ngay lập tức động phòng...”
Nam Kiều Mộc tức giận: “Đây là anh đang cầu hôn sao?”
Diệp Hoan rất chân thành nói: “Không phải cầu hôn chẳng lẽ là niệm chú?”
Nam Kiều Mộc ngửa mặt lên trời ấm ức nói: “Trước kia anh tung hoành tình trường, theo đuổi phụ nữ vô số. Chẳng lẽ ngay cả cầu hôn cũng không
biết?”
“Oan uổng quá, anh tuy rằng theo đuổi vô số phụ nữ nhưng mà chưa từng cầu hôn nha, anh chỉ luôn cầu hoan thôi mà...”
.....
Hai người lẳng lặng ôm nhau, cùng hưởng thụ giây phút bình yên bên người mình yêu thương. Gian phòng thật yên tĩnh, lặng lẽ cảm nhận tiếng thời
gian trôi.
“Kiều Mộc à, anh muốn quay về Ninh Hải” Diệp Hoan nỉ non
Nam Kiều Mộc ngẩn người: “Sao đột nhiên lại muốn trở về?”
“Anh nhớ các em trai em gái ở viện phúc lợi, muốn gặp lão viện trưởng,
cả lão Vương mà trước đây hễ anh gặp là sợ tới mức run rẩy cả người nữa. Anh nhớ bọn họ.”
Trên mặt Nam Kiều Mộc hiện lên một nụ cười hoài niệm.
Phòng cũ, ngõ nhỏ, cuộc sống bình thản mà đầy màu sắc, kiếp này vĩnh viễn sẽ không quên....
“Diệp Hoan, em cũng nhớ họ....Nếu như gần đây anh không có việc gì ở Bắc Kinh thì chúng ta quay về Ninh Hải thăm họ đi”
Diệp Hoan nhìn vào mắt Nam Kiều Mộc, gật đầu: “Nói đi là đi, chúng ta đi luôn bây giờ, để anh bảo Hầu Tử, Trương Tam sắp xếp hành lý, chúng ta
cùng nhau trở về”
Nam Kiều Mộc hơi bất ngờ: “Vội vã như vậy sao?”
“Loại chuyện trở về cố hương này cũng giống như động phòng vậy, càng nhanh càng tốt”
Vì sao phải vội vã mang Kiều Mộc, Hầu Tử, Trương Tam trở về Ninh Hải?
Ngoài lý do tưởng niệm mọi người ở viện phúc lợi thì Diệp Hoan còn che giấu một lý do không thể nói rõ.
Sau khi gặp Thẩm Duệ, Diệp Hoan luôn có một dự cảm giữa hắn và Thẩm Duệ
sẽ không thể đội trời chung. Thẩm Duệ này lòng lang dạ sói, khó nói được y có ý đồ gì với những người thân thiết của Diệp Hoan hay không. Diệp
Hoan đã từng mất đi Kiều Mộc, hắn không muốn giẫm lên vết xe đổ. Sau khi ra khỏi quân ngũ, hắn luôn hiểu được phải dùng dũng khí và trí tuệ của
chính mình để bảo vệ những người quan trọng nhất của mình.
Bắc Kinh sắp nổi lên phong ba bão táp, rời khỏi đây mới là lựa chọn tốt
nhất. Không còn ràng buộc nữa, hắn có thể thoải mái quyết đấu với Thẩm
Duệ.
Hai tiếng sau, mấy người Diệp Hoan đã bước lên tàu xuôi về phía Nam.
Lần xuất hành này Diệp Hoan rất cẩn thận, chẳng những che giấu hành tung với tất cả mọi người mà cũng không dám sử dụng máy bay riêng của Chu
Dung, hắn lựa chọn rời đi bằng tàu hỏa.