Diệp Hoan phát hiện ra đôi khi miệng mình rất đáng ăn đòn.
Mà đáng ăn đòn là do ý chí chủ quan chứ do tác động khách quan.
Cái tật xấu này đoán chừng phải ngược trở lại những năm tháng non nớt tại viện phúc lợi khi Diệp Hoan còn bé. Lúc đó trời là màu xanh, mây là màu trắng, miệng của Diệp Hoan vẫn bỉ ổi như vậy, lúc nhỏ chạy đi ngủ tè dầm trên giường các bạn nhỏ khác, lớn hơn thì nhìn trộm Nam Kiều Mộc đi tiểu phát hiện nàng không có chim nhỏ. Cái miệng đáng bị ăn đòn của Diệp Hoan như cái loa phát thanh vậy, thấy được cái gì đều la lớn lên. Hơn nữa, hắn còn rất tò mò, chuyện gì cũng muốn lân la nghe ngóng, mọi chuyện riêng tư lớn nhỏ của các bạn bè trong viện đều không qua được mắt cú vọ của hắn.
Lão viện trưởng đã từng rất cảm khái, thằng nhóc Diệp Hoan này đã sinh sai thời đại a, sinh sớm sáu trăm năm thì tiểu tử này chắc chắn có thể giữ chức chỉ huy Cẩm Y Vệ.
Bọn lắm chuyện thường bị quả báo.
Liễu Mi tức điên lên, tâm trạng vốn vui mừng vì thành công trong vụ làm ăn chỉ vì một câu nói của Diệp Hoan mà trở lên tồi tệ.
Với tính khí trước đây của nàng, dạng dâm dê như tên Diệp Hoan này phải kiếm cho một cây thánh giá, sau đó đóng đinh hắn lên trên, để hắn biết háo sắc là một cái tội, còn dám nhìn trộm quần chíp của nàng, lại to mồm nói ra, đó là tội càng thêm nặng.
Liễu Mi hổn hển đạp cho Diệp Hoan một phát văng ra rất xa, sau đó mở cửa xe Ferrari ra. Ferrari kêu lên một tiếng nặng nề, lao ra khỏi bãi đỗ xe như mũi tên, chỉ còn lại Diệp Hoan một mình đứng trong màn đêm gió lạnh, mặc bộ vest Armani đắt tiền nhưng mỏng manh, lạnh run nhìn Liễu Mi lái xe phóng thẳng đi.
Khi nước mũi chảy xuống xì ra thành một cái bong bóng lớn, Diệp Hoan bèn tổng kết lại cuộc đời của mình, phát hiện ra rất có thể nguyên nhân chủ yếu làm cuộc đời mình thất bại chính là cái miệng đáng ăn đấm này...
Khua vào túi áo, Diệp Hoan phát hiện một chuyện càng bi thảm - hắn không mang tiền, trong người không một cắc.
Đi nhờ xe Liễu Mi tới, vốn nghĩ rằng nàng sẽ đưa mình về, thêm nữa Diệp Hoan có được tính ranh ma của dân tỉnh lẻ, nếu chẳng may hai sếp kia không ra gì, ăn uống no say rồi bắt hắn thanh toán thì hắn có thể hùng hồn trả lời rằng không mang theo tiền, thích làm gì thì làm.
Thế nhưng sự thật chứng minh hắn sai rồi.
Trong gió lạnh, Diệp Hoan rùng mình một cái, sau đó móc chiếc điện thoại nhái ra, không chút do dự gọi điện thoại cho Liễu Mi.
Điện thoại vang lên bốn năm tiếng mới có người nghe máy, Diệp Hoan lập tức dùng chiêu long lanh ngấn lệ, hắn gào khóc đầy thảm thiết: “Liễu tổng, ta sai rồi! Đừng bỏ rơi ta….”
Rụp!
Điện thoại bị cúp máy.
Vẻ mặt Diệp Hoan nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Mấy bà cô này đúng là điển hình cho việc qua cầu rút ván đây mà, vụ làm ăn tối nay là do anh giúp cô nàng hoàn thành, vậy mà ra cửa đã trở mặt, cho nên nói, phụ nữ không làm được đại sự, tính cách các nàng quá nhỏ nhen mà tầm nhìn quá hạn hẹp, cuộc làm ăn vài chục tỷ cũng giúp nàng hoàn thành, để anh đây xem quần lót tí thì sao nào? Doreamon vốn rất dễ thương, nàng mặc được, sao ta nói lại không được chứ?
Chẳng nói lý được!
Ôm cánh tay run rẩy trong gió rét một hồi, Diệp Hoan bất đắc dĩ phải lấy di động ra, gọi cho Hầu Tử.
Dù sao cũng là bạn nối khố, điện thoại vang lên một tiếng đã có người nghe rồi.
“Hầu Tử… Mau đến đón anh, trên người tao không có tiền, sắp chết lạnh rồi….” Diệp Hoan run run nói.
Bên đầu kia điện thoại im lặng một lát, sau đó một giọng nói lanh lảnh truyền đến.
“Xin lỗi, số hiện thoại quý khách đang gọi không tồn tại, xin quý khách kiểm tra và gọi lại…”
Mặt Diệp Hoan tái mét: “Hầu Tử, đừng làm hề!”
Rụp!
Điện thoại bị cúp cái rụp.
Diệp Hoan nhìn điện thoại di động ngây người ra nửa ngày, sau đó oán hận mắng: “Thằng cháu trai!”
Màn đêm thêm nặng màu, vào đêm đầu đông, không khí lạnh lặng lẽ tràn vào cơ thể, Diệp Hoan ngẩng đầu nhìn sắc trời, khóe miệng nhếch lên, lẩm bẩm mắng vài câu, kéo cổ áo rồi quay người đi về trạm xe buýt gần đó.
Lá rụng đầy trên phố, dáng người thon dài của Diệp Hoan bị ánh trăng sáng tỏ chiếu thành cái bóng thật dài, cô độc và lặng im.
Về tới đầu con hẻm cũ kỹ thì đã là nửa đêm, Diệp Hoan thì thào mắng vài câu, quyết định đi đến nhà Hầu Tử trước, đêm nay mà không mắng hắn một trận thì mình sẽ bị mất ngủ mất.
Vừa mở cửa nhà Hầu Tử, thấy hắn đang cày phó bản bằng chân, vẻ mặt rất chăm chú.
Vừa nhìn thấy Hầu Tử, trong lòng Diệp Hoan bùng lên một cơn giận ngút trời.
“Tên khốn này! Ông không có đồng nào trong người chờ mày tới cứu, thế mà tên ôn con lại chẳng hề lo lắng gì, ngồi chơi những trò chơi vớ vẩn kia, hoàn toàn không màng đến sụ sống chết của ông, sao tao có thể quen biết với loại người như mày được chứ!”
Hầu Tử lười biếng liếc Diệp Hoan một cái rồi nhanh chóng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, không thèm đếm xỉa nói: “Anh vẫn còn sống đấy thôi…..”
Diệp Hoan giận dữ quát: “Nghĩa khí tí đi! Thằng cháu! Nghĩa khí của mày bị chó nhai mất rồi hả?”
Hầu Tử thở dài, không thể không quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan nói: “Anh Hoan, biết tại sao em không đi cứu anh không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì em và anh đều là những người nghèo rớt mồng tơi, tìm cả người một xu cũng không có. Nếu như em ra ngoài tìm anh, kết quả là hai người cùng cuốc bộ về thôi. Anh Hoan, đem sinh mạng có hạn của ta hoang phí vào những chuyện vô vị này, anh cảm thấy có đáng không?”
Diệp Hoan há hốc mồm, suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy lời Hầu Tử nói rất có lý, không những có lý mà còn rất triết lý.
Ai nói chỉ có người giàu mới có tư cách suy nghĩ ý nghĩa của cuộc sống? Không phải người nghèo cũng rất sâu sắc hay sao?
Thế là Diệp Hoan nhanh chóng tha thứ cho hành vi không nghĩa khí của Hầu Tử.
Hầu Tử nhìn hắn từ trên xuống dưới, hiếu kỳ nói: “Anh không phải không còn đồng nào sao? Sao có thể về đây?”
“Đương nhiên là ngồi xe bus về rồi, mày cho rằng anh khờ đến nỗi đi bộ về à?”
“Nhưng anh không có tiền mà. . .”
“Không có tiền thì đi chui chứ sao.”
“Không bị lái xe phát hiện à?”
“Sau khi tao lên xe, tài xế xe bus cứ nhìn chằm chằm như thể anh đi chui vé vậy….”
“Vậy anh làm cách nào?”
Diệp Hoan cười đắc ý : “Rất đơn giản, thì tao cũng nhìn chằm chằm vào tài xế, giống như đã mua vé vậy……”
………….
…………..
Diệp Hoan đứng đằng sau Hầu Tử, nhìn hắn chuyên tâm quét phó bản.
Lúc này cửa phòng mở ra, Trương Tam mặt lạnh băng đi thẳng vào nhà vệ sinh giống như không thấy hai người.
Diệp Hoan nhìn thoáng qua, không khỏi vui vẻ: “Nhóc Tam hôm nay bị sao vậy? Sao hóa trang giống như bị hun khói thế? Nhìn đôi mắt nhỏ ám khói kia kìa, giống hệt thuyền trưởng Jack. . .”
Hầu Tử thở dài, không quay đầu lại nói: “Đừng nhắc nữa, biết tại sao em không còn xu nào giống như anh không?”
“Không biết.”
“Em và Trương Tam hùn vốn làm ăn, lỗ luôn vốn rồi!” Hầu Tử vỗ mạnh vào đùi, vẻ mặt sa sút tinh thần.
Hầu Tử giận dữ nói: “Vài ngày trước, em và Trương Tam để dành được một ít tiền, định mua ít đồ bày bán vỉa hè. Hôm nay lấy hàng về rồi, Trương Tam một mình đem hàng đi bán, chưa tới một tiếng đồng hồ, đã bị một bọn con nít ranh cướp sạch, Trương Tam còn bị đấm cho hai phát vào mắt….”
Diệp Hoan lấy làm kỳ lạ nói: “Bọn nhóc kia sao lấy hàng của Trương Tam? Không có pháp luật sao?”
Mặt Hầu Tử khẽ run rẩy, trầm giọng nói: “Không phải sắp tới Noel sao? Trương Tam đêm nay mặc bộ đồ ông già Noel, hy vọng cách ăn mặc như vậy có thể thu hút được khách, ai ngờ bọn nhóc kia tưởng ông già Noel đang phát quà, mẹ kiếp! Xông lên cướp hết hàng….”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó Trương Tam lau nước mắt trở về.”
Diệp Hoan nhìn về hướng nhà vệ sinh, thần sắc nghiêm túc và trang trọng, trầm mặc hồi lâu….
Cuối cùng hắn vỗ vai Hầu Tử, trầm giọng nói: “Hầu Tử, mày nói thật xem, ở với tên thanh niên củ chuối như vậy, có cảm thấy áp lực lớn lắm không?”
“Lớn! Quá mẹ nó lớn luôn!” Hầu Tử đau khổ, vành mắt đỏ hoe.