Khả năng uống rượu là yếu tố thiên bẩm, trực tiếp phản ánh nhân phẩm của con người.
Diệp Hoan cảm thấy khả năng uống rượu của mình rất tốt, uống nhiều chút cũng không say khướt. Cho nên hắn không biết mình lại có mặt đáng chán như
vậy. Ban đêm gọi điện mắng sếp? Xem ra hôm qua uống ít nhất cũng nửa
lít.
“Liễu tổng, tôi gọi điện cho cô hơn một tiếng đồng hồ ư?” Diệp Hoan vẫn không dám tin, mở to đôi mắt, ấp úng nói: “Tôi... chắc là đâu có nhiều chuyện để tâm sự với cô thế chứ?”
Cơn giận trong bụng Liễu Mi chưa tan, nàng nghiến răng tức giận quát: “Anh
nghe cho rõ, không phải là tâm sự, tên khốn nhà anh thao thao bất tuyệt
mắng tôi hơn một tiếng đồng hồ. Diệp Hoan, không nói ra thì không biết
ra là anh có nhiều bất mãn với tôi như thế.”
Diệp Hoan mồ hôi lạnh rơi như mưa, khó khăn nuốt nước bọt, mắt đảo tròn,
cười khổ nói: “Thế á... Liễu tổng, tôi chợt nhớ ra hôm qua cô đã giao
cho tôi đi xử lý rắc rối nhỏ ở công ty trang phục. Bây giờ không còn sớm nữa, tôi phải đi xử lý gấp đây, nhân viên cần mẫn sếp mới vui chứ, đúng không?”
Nói xong Diệp Hoan lùi về phía sau, vèo một cái biến mất.
Liễu Mi nhìn chằm chằm vào cửa ra vào trống trơn của phòng làm việc, không
biết qua bao nhiêu lâu lại bỗng nhiên cười khúc khích?
Tại sao giận? Tại sao giận xong lại cười? Nàng cũng không biết, cái tên này luôn khiến cho nàng không biết nên khóc hay nên cười.
Diệp Hoan kẹp tập hồ sơ chán chường đi về phía công ty thời trang dưới trướng công ty Hồng Hổ.
Danh nghĩa trợ lý chủ tịch đã tạo sự thuận lợi cho hắn, chánh văn phòng Trần rất nhiệt tình gọi một chiếc xe cho hắn. Xe này rất bình thường, chỉ là một chiếc Jetta nhưng tốt xấu gì cũng đỡ tốn hai đồng tiền đi xe buýt,
tâm trạng ưu buồn của Diệp Hoan cũng vì thế mà tươi sáng lên không ít.
Công ty thời trang dưới trướng Hồng Hổ vẫn lấy tên là Công ty Thời trang
Hồng Hổ, từ cách đặt tên có thể thấy lão chủ tịch Liễu Tứ Hải là người
rất thô tục. Cứ xem cái tên ông ta đặt, không phải “Hồng” thì là “Hổ”,
"Hồng" đại diện cho chuyện vui, "Hổ" đại diện cho uy phong, vừa chúc
mừng vừa ra oai chính là phương pháp điển hình của băng đảng giang hồ.
Công ty mẹ phái người đến mà còn là trợ lý của chủ tịch, dĩ nhiên tổng giám
đốc công ty thời trang và giám đốc kinh doanh không dám chậm trễ. Xem ra chuyện hôm qua quay quảng cáo xảy ra tranh chấp nhỏ đã kinh động đến
chủ tịch, nàng đích thân phái trợ lý thân tín xuống xử lý chuyện này cho thấy chuyện này được chủ tịch khá coi trọng.
Sau khi tới, Diệp Hoan nghe hai người kia lời qua tiếng lại, có cả đùn đẩy
trách nhiệm và ngầm chỉ trích lẫn nhau. Nghe một hồi, Diệp Hoan đã hiểu
được đại khái nguyên nhân của sự việc.
Thật ra chuyện rất đơn giản, hôm qua tổ chức chụp hình mẫu quần áo lót mới
để mùa xuân tới quảng cáo ra thị trường, đã mời ba người mẫu nữ tương
đối nổi tiếng làm người đại diện, đồng thời còn đưa ra mấy mẫu quần lót
nam. Nữ người mẫu rất chuyên nghiệp, đến rất đúng giờ theo yêu cầu của
hợp đồng, vấn đề xảy ra ở phần quảng cáo quần lót nam.
Vốn dĩ dự án là người mẫu nam và nữ mỗi người đều sẽ mặc sản phẩm của công
ty, tạo dáng chụp ảnh chung nhưng hôm qua người mẫu nam được mời đột
ngột bị ốm phải vào bệnh viện, nhất thời không tìm được người thay thế.
Người mẫu nữ phải chạy xô không ít, căn cứ vào điều khoản trên hợp đồng, ngày quay quảng cáo chỉ có hai ngày, thời gian quá gấp rút căn bản
chẳng thể tìm người mẫu nam khác thay thế.
Thế là xảy ra xung đột, tổng giám đốc thấy nên tìm một người mẫu nam có
thân hình tương đối để thay thế, như vậy sẽ tiết kiệm được những chi phí phát sinh không đáng có và tiền vi phạm hơp đồng của công ty, nhưng
giám đốc kinh doanh lại có yêu cầu rất cao về chất lượng quảng cáo, ông
ta kiên quyết cho rằng nam người mẫu phải là những minh tinh nổi tiếng
như vậy sản phẩm công ty mới tiêu thụ được nhanh chóng, về phần công ty
tốn bao nhiêu chi phí không nằm trong tính toán của ông ta, ông ta chỉ
yêu cầu làm chuyện này cho hoàn mỹ.
Diệp Hoan đâu có kinh nghiệm giải quyết tranh chấp như thế này. Nhìn hai
người cãi nhau không ngừng, Diệp Hoan thở dài hỏi : “Nói tóm lại vấn đề
bây giờ là mời người mẫu nam nổi tiếng thì tốn tiền tốn thời gian nhưng
đối với tiêu thụ sản phẩm rất có lợi, mời người mẫu nam không có danh
tiếng tiết kiệm tiền nhưng đầu ra ít. Có đúng thế không?”
Hai người gật đầu, nhìn Diệp Hoan đầy trông chờ, đợi hắn ra quyết định.
Diệp Hoan bực bội dùng sức gãi đầu.
Bé Ái còn đang nằm trong bệnh viện đợi hắn gom tiền chữa bệnh mà hắn lại
phải ở đây giúp Liễu Mi xử lý những chuyện chó má xúi quẩy này.
“Đáng làm không làm”, “Làm mấy thứ vớ vẩn” chính là nói về người như mình.
Diệp Hoan giờ sưng cả đầu đang tính xin nghỉ việc, hơn chục triệu đang cần
hắn đi thu xếp, sao có tâm trạng để lo những chuyện chó má này !
Vô cảm nhìn hai người đang không ngừng tranh luận trước mặt, trong đầu Diệp Hoan đang tính toán đến chuyện từ chức.
Gánh nặng quá lớn, mình thật sự không có thời gian để phí phạm tại đây, dù
sao công việc này cũng có một cách không rõ ràng, với lại mình sinh ra
không phải là để làm những việc này, từ chức thôi, kệ bà mày, nhanh
chóng tìm cách kiếm tiền.
Chủ ý đã quyết, cả người Diệp Hoan nhẹ nhõm hẳn ra, hắn vỗ vai hai người
kia cười nói: “Thật ra mâu thuẫn không phải nhất định phải chọn ra một
bên, phủ định bên còn lại, ý kiến của các ông hoàn toàn có thể thử trung hòa xem sao.”
Hai người sững người ra: “Trung hòa thế nào?”
Diệp Hoan cười ha hả, nói: "Không phải chúng ta không có thời gian mời người mẫu nam nổi tiếng sao? Rất đơn giản, các ông cứ kiếm đại lấy một người
chụp chung với người mẫu nữ để không vi phạm thời gian đã kí với họ.
Chụp xong, khi các người mẫu nữ đã đi rồi, chúng ta tiếp tục liên lạc
với người mẫu nam nổi tiếng khác, thỏa thuận giá cả, xóa đi khuôn mặt
người không tên tuổi kia, dùng vi tính photoshop lại, muốn sửa thành ai
thì sửa, chỉ cần ông muốn, cho dù là mặt của người cơ bắp sửa thành Lý
Vũ Xuân cũng không thành vấn đề gì...”
Hai người kinh hãi, ấp úng nói: “Trợ lý Diệp, đây… không phải là đang đùa chứ?”
Diệp Hoan đã quyết định sẽ nghỉ việc nên cũng chẳng để ý có thể gây ra tổn
thất cho Hồng Hổ hay không, nghe thế trợn mắt nói: “Đùa cái gì hả? Cách
của tôi vừa có thể tiết kiệm thời gian vừa có thể đảm bảo sản phẩm bán
chạy, vẹn cả đôi đường rồi còn gì. Được rồi, cứ theo cách của tôi mà
làm! Còn nữa, sao này có vấn đề gì cố gắng tự mình giải quyết đấy, đừng
đem những chuyện nhỏ nhặt này gây phiền phức cho công ty mẹ.
Hai người kia: “…”
Phủi phủi mông, Diệp Hoan liền đứng dậy đi ra ngoài, bây giờ hắn đang tính về công ty mẹ gặp Liễu Mi để từ chức.
Vẫy tay từ biệt là sau này có thể chuyên tâm kiếm tiền rồi, tốt quá…
Tổng giám đốc công ty thời trang và giám đốc kinh doanh đứng phía sau xì xào với nhau: “Tên này thật sự là do công ty mẹ phái đến à? Có chắc không
phải giả mạo không? Nghĩ ra cách cùi bắp như thế không phải là muốn phá
hoại chúng ta sao? Gọi điện thoại qua công ty mẹ kiểm tra lại…”
Tổng giám đốc thở dài: “Mời một người mẫu nam nổi tiếng phải tốn hơn chục
triệu, cho dù người không có danh tiếng thì ít nhất cũng tốn hai ba chục ngàn. Vốn dĩ định cắt giảm chi tiêu nhưng bây giờ thì hay rồi, hai phía đều không tiết kiệm được, chi phí càng lớn…”
Lỗ tai Diệp Hoan dựng đứng lên, chân đang bước ra lại cứng ngắc bất động...
Hai người phía sau cũng im miệng lại, kinh ngạc nhìn thân hình bất động như tượng trước cửa của Diệp Hoan.
Trong sự im lặng đến kì lạ, Diệp Hoan từ từ xoay người lại, hai mắt hiện ra
kí hiệu tiền nhân dân tệ, trong mắt tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, thậm chí
hai người còn thấy được tiếng pháo hoa nở trong không trung...
“Người mẫu nam không danh tiếng... Hai ba mươi ngàn?” Diệp Hoan vội hỏi.
Tổng giám đốc bị ánh mắt nóng bỏng của hắn dọa cho đến nỗi không kìm được
phải lùi về phía sau một bước, lắp bắp nói: “Vâng... Đúng vậy.”
“Hai mươi ngàn hay ba mươi ngàn ?” Diệp Hoan hỏi dồn.
“Hai… Hai mươi ngàn.” Tổng giám đốc rất biết tiết kiệm cho công ty.
“Hử?” Hai mắt Diệp Hoan đằng đằng sát khí.
“Ba mươi ngàn!” Tổng giám đốc lập tức sửa lại.
“Bốn mươi ngàn ông thấy sao?” Hai mắt Diệp Hoan phát ra ánh sáng lấp lánh.
Mặt tổng giám đốc đỏ bừng lên, không biết cấp trên phái tới vị trợ lý này
là có ý gì, nín hơn nửa ngày đành phải theo ý hắn: “Được”
Diệp Hoan cười ha hả, ý định từ chức nhanh chóng biến mất, hắn vỗ ngực bước ra: “Tôi chụp cho!”
“Hả?” Hai người thất kinh
“Không được sao? Thân hình của tôi không tệ, có đủ các loại cơ bắp và cũng
không tiếng tăm gì, phù hợp hết mọi yêu cầu của các ông. Điều quan trọng là tôi rất thoải mái, có thể cởi mà cũng có thể lộ hàng. Cứ như vậy đi! Chụp xong lập tức trả tiền, tôi cần tiền mặt, dám thiếu tôi sẽ thiêu
rụi công ty các ông!” Vẻ mặt Diệp Hoan vô cùng hung hăng như cướp.
Hai người nhìn nhau, tổng giám đốc lúng ta lung túng nói: “Trợ lý Diệp, đây là mệnh lệnh hành chính của cấp trên, hay là anh tự đề cử mình?”
“Mệnh lệnh hành chính!” Diệp Hoan không hề do dự nhưng tiếp đó bổ sung thêm
một câu: "Thiêu rụi công ty các ông là ý của cá nhân tôi.”
Hai người lau mồ hôi: “…”