Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 22: Chương 22: Gậy ông đập lưng ông




Đợi đến lúc Hạ Tiểu Mỹ đi khỏi, không còn ai quấy rầy mình nữa, Vương Phong mới lặng lẽ vận dụng thuật tụ khí.

Không thể phủ nhận rằng thuật tụ khí này cực kì có hiệu quả, Vương Phong cảm thấy cả người dễ chịu hẳn ra, ngay cả cơn đau đầu cũng đã đỡ hơn rất nhiều.

Không cần suy nghĩ nhiều thì hắn cũng biết vết thương của mình chắc chắn sẽ từ từ lành lại, không mất nhiều thời gian, rồi hắn sẽ nhanh chóng khỏe lại.

Nửa tiếng sau thì Hà Thiên cũng đến thăm Vương Phong, nói rằng mọi việc đã được xử lí ổn thỏa để Vương Phong bớt phần lo lắng.

Nhưng chưa đến nửa giờ sau khi Hà Thiên rời khỏi, một bóng người cũng đang từ bên ngoài vội vàng chạy đến.

Chính là Bối Vân Tuyết. Vốn dĩ Bối Vân Tuyết tiến hành tách những khối nguyên thạch đã mua về cùng với người phụ trách công ty châu báo. Nhưng không ngờ rằng trước đó cô nhận một cuộc điện thoại từ bệnh viện báo rằng Vương Phong bị chém nên liền bỏ ngang mọi việc đang làm, lập tức chạy đến bệnh viện.

Lúc nhìn thấy Vương Phong nằm trên giường bệnh với sắc mặt tái nhợt, Bối Vân Tuyết cảm thấy như lòng mình thắt lại, tưởng chừng nỗi đau trên người Vương Phong cũng giống như nỗi đau đớn của chính cô.

Không biết bắt đầu từ bao giờ mà cô lại để tâm đến Vương Phong, lại sợ hắn ta xảy ra chuyện đến như vậy.

“Vương Phong, cậu không sao chứ?” Bối Tuyết Vân đến bên giường hắn, nâng lấy cánh tay của hắn mà hỏi, giọng không kiềm được sự nghẹn ngào.

Xem ra cô ấy cũng rất nóng vội.

“Chị Tuyết, tôi không sao nhưng chị cứ lay tay của tôi như thế thì nó có thể bị đứt ra mất.”

Vương Phong cười khổ. Mặt Bối Vân Tuyết đỏ bừng lên, cô liền bỏ tay của Vương Phong xuống.

Lần này Vương Phong bị thương cũng không hề nhẹ, chỉ mỗi cánh tay mà đã chi chít ba bốn vết thương. Mặc dù khả năng phục hồi của hắn cực kì tốt nhưng trong thời gian ngắn như vậy thì bên trong khó mà bình thường lại kịp.

“Cậu làm sao mà lại bị người ta đánh ra nông nỗi này? Có phải là Hoa Long lại đến kiếm chuyện không?” Bối Vân Tuyết hỏi dò.

Gần đây Vương Phong tiếp xúc với loại người nào cô đều biết rất rõ, nếu như là kẻ có thù có hận thì chắc chắn là Hoa Long.

“Không phải hắn, tôi bị một tên côn đồ đánh thôi, tên côn đồ đó đã bị cảnh sát bắt đi rồi.” Vương Phong lắc đầu, không muốn khiến Bối Vân Tuyết lo lắng.

“Thật à?” Bối Vân Tuyết nhìn Vương Phong một cái, trong ánh mắt chất chứa sự nghi ngờ.

“Chị Tuyết, không phải chị đang bận trông coi tách đá hay sau, chị về nhanh đi, chị không cần phải lo lắng cho tôi.” Lúc đó, Vương Phong mở miệng trả lời.

“Vậy thì cậu cố gắng nghỉ ngơi đi, buổi tối tôi sẽ lại đến thăm cậu.” Nghe lời Vương Phong nói, Bối Vân Tuyết cũng chợt giật mình, lần này nhiều khối nguyên thạch có giá trị trăm triệu phải được khai tách, nếu cô không đi giám sát thì đúng thật là có chút không yên tâm.

Hơn nữa nhìn thấy Vương Phong không sao thì cô cũng đã an tâm hơn.

Bối Vân Tuyết nhanh chóng rời đi, còn Vương Phong thì tranh thủ sau khi cô đi, dùng thuật tụ khí một lần nữa, để cơ thể từ từ hồi phục lại.

Vương Phong lờ mờ cảm thấy như có người đang lại gần nên mở to mắt nhìn, hắn thở phào một cái, thì ra là cô y tá xinh đẹp Hạ Tiểu Mỹ.

Lúc đấy cô ấy đẩy xe đến, cũng không biết là muốn làm gì.

“Mau dậy đi, tôi đến đổi thuốc cho anh.” Hạ Tiểu Mỹ nhìn Vương Phong, tức không nói thành lời, lúc trước đây chính mình còn có ý tốt muốn quan tâm anh ta, vậy mà lại bị quát cho một trận, do đó đương nhiên sẽ không để anh ta thấy sắc mặt tốt của mình được.

“Đổi thuốc?” Vương Phong ngạc nhiên hỏi: “Cái này vẫn còn dùng được lâu mà, sao lại đổi thuốc rồi?”

“Lâu cái gì, trời sắp tối rồi, dậy mau đi, nếu không là tôi mắng cho đấy, tôi còn phải bận tan làm.” Hạ Tiểu Mỹ nhìn Vương Phong với ánh mắt không thể tin tưởng nỗi, thật sự là bị anh làm cho tức điên lên rồi.

Cái người này không lẽ không có mắt à?

Nghe cô ta nói xong Vương Phong chợt giật mình, sau đó hắn nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện trời thật sự đã tối rồi, không nghĩ rằng mình đã nằm đây gần một ngày trời.

Tu luyện xong thật sự là không còn biết gì đến thời gian nữa.

“Phải đổi thuốc như thế nào?” Vương Phong hỏi.

“Đương nhiên là anh phải tự cởi đồ ra, không lẽ tôi còn phải giúp anh à?” Hạ Tiểu Mỹ lầm bầm hai tiếng, sau đó quay mặt đi.

Thật ra Vương Phong muốn tự mình làm nhưng khi nhìn thấy bộ mặt hờ hững và phớt lờ không thèm để ý đến mình của Hạ Tiểu Mỹ, hắn liền kêu thảm một tiếng: “Ây da!”

“Anh làm gì vậy?” Nghe thấy tiếng Vương Phong, Hạ Tiểu Mỹ lập tức quay người lại, dùng đôi mắt xinh đẹp có chút nghi hoặc nhìn hắn.

“Tay tôi đau, cởi không được.” Mặt Vương Phong khổ sở, nhìn qua tưởng như thật.

Lúc đó Vương Phong không thể không tự thán phục mình, không thể tin được mình lại có tài năng biểu diễn thiên bẩm như vậy. Nếu đi theo con đường làm diễn viên, nói không chừng có thể đoạt giải Oscar năm nay rồi.

“Thật không vậy?”

Nói xong thì Hạ Tiểu Mỹ trực tiếp đi đến, nhìn đi nhìn lại Vương Phong, hỏi: “Anh sẽ không lừa tôi chứ nhỉ?”

“Sao lại có thể, tôi thật sự trước giờ chưa lừa ai.” Vương Phong trưng ra bộ mặt vô tội.

“Hừ, có quỷ mới tin anh, anh không chỉ là một tên lừa đảo mà còn là một tên háo sắc.” Hạ Tiểu Mỹ nhìn Vương Phong với ánh mắt khinh thường, còn không thèm động tay giúp anh.

“Vậy có giúp tôi hay không?”

“Không.”

“Nếu cô không giúp tôi thì tôi sẽ đi tố cáo cô, nói cô ngược đãi bệnh nhân.” Vương Phong dựa lưng vào tường, nói ra những lời khiến Hạ Tiểu Mỹ cảm thấy mù mịt.

“Anh...”

“Nhanh lên, dứt khoát nào.” Trong mắt Vương Phong lóe lên một tia bỡn cợt, thấy mặt Hạ Tiểu Mỹ méo lại như thế thì tâm trạng thật tốt.

Cuối cùng, dưới sự bức ép của Vương Phong, Hạ Tiểu Mỹ đành phải tự tay cởi áo giúp Vương Phong. Tuy nhiên cô hành động rất thô bạo, toàn là nắm và lôi, đau tới mức khiến cho Vương Phong phải nhe răng trợn mắt.

Hừ, cô đây chưa từng cởi đồ cho người đàn ông nào, là do anh tự chuốc vạ vào thân.

“Cô nhẹ chút được không, giết người à?” Vương Phong kêu la, thật hối hận chết đi được.

“Đáng chết!” Hạ Tiểu Mỹ nhỏ giọng mắng thầm một câu, cuối cùng sau năm lần bảy lượt thì áo của Vương Phong cũng đã được cởi ra xong, nhưng thật ra không phải cởi mà chính là bị xé tan nát.

Chất lượng áo của bệnh viện thật không ra làm sao, bởi vậy mới bị cô ta kéo một lúc đã thành hai mảnh, Vương Phong bây giờ áo quần rách rưới không đủ che thân.

Nhìn cảnh tượng này quả thật giống như đã xảy ra chuyện gì đó.

“Không được cử động, nếu không tôi sẽ không bảo đảm rằng nửa bộ quần áo còn lại của anh có bị tôi lột ra không đấy.” Hạ Tiểu Mỹ cười khẩy, ngược lại càng khiến Vương Phong cảm thấy an tâm hơn.

Cái quái gì thế này? Bản thân mình thế mà lại bị một người con gái ức hiếp, Vương Phong khóc không ra nước mắt.

Việc đổi thuốc đang tiếp tục, tuy rằng Hạ Tiểu Mỹ này cực kì thô bạo với mình nhưng khi cô ta đổi thuốc cho bệnh nhân thì cũng xem như là có đạo đức nghề nghiệp.

Chân mày khe khẽ nhíu lại, trong lòng Hạ Tiểu Mỹ vô cùng kinh ngạc, Vương Phong hôm nay mới được đưa đến đây, thế mà lúc mở miếng băng gạc ra, cô giật mình phát hiện những vết thương trên người Vương Phong đều đã lành lại rất nhanh.

Đây đúng là khả năng tự làm lành đến đáng sợ đó sao? Chí ít là cô cũng chưa từng thấy qua, chưa từng nghe qua.

Đồng thời cô cũng cười thầm trong bụng, cái tên Vương Phong này, vết thương đã lành hẳn rồi, lại bảo là đau, cũng may là mình không mắc bẫy của anh ta, háo sắc, quả thật là háo sắc.

Lần trước anh ta lén nhìn trộm ngực mình, lần này lại bắt mình cởi đồ cho anh ta, đàn ông con trai đúng là y như nhau.

Cô nhanh chóng đổi thuốc xong cho Vương Phong, tuy nhiên, đợi lúc cô ngẩng đầu lên, cô đột nhiên phát hiện ánh mắt của Vương Phong không đường hoàng, lại đang nhìn vào chỗ không nên nhìn.

“Anh, cái tên háo sắc này, lại lén nhìn trộm nữa.” Hạ Tiểu Mỹ che ngực mình, nổi giận đùng đùng.

“Tôi không hề lén lút nhìn trộm nha, tôi nhìn một cách quang minh chính đại mà.” Vương Phong cười phá lên, lại dùng năng lực thấu thị nhìn trộm cô một lần nữa.

Tuy là làm như vậy hơi trơ trẽn nhưng ai bảo cô ta đối xử thô bạo với mình, hoàn toàn là ngược đãi mà.

“Hừ, đồ háo sắc thối tha, tốt nhất nên để anh đau chết đi.” Nói không lại Vương Phong, Hạ Tiểu Mỹ oán hận nguyền rủa anh một câu sau đó thu gọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.

Tuy nhiên cô chưa kịp ra khỏi phòng thì cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở ra, đang đứng bên ngoài là một người đàn ông.

Người đàn ông này ngoại hình không tệ, ăn mặc chỉn chu, nhìn một cái là biết xuất thân từ gia đình quý tộc.

Lúc đó anh ta cầm một bó hoa trên tay, miệng nở nụ cười, trông giống như một chàng hoàng tử.

Tuy nhiên nhìn vào người này, giọng Hạ Tiểu Mỹ đột nhiên trầm lại, ngữ khí không được thân thiện cho lắm, hỏi: “Anh đến đây có việc gì?”

“Tiểu Mỹ.” Nhìn thấy Tiểu Mỹ, anh ta liền cười mỉm, nói:

“Anh đến đây là để đón em, không biết em có thời gian không, anh muốn mời em cùng anh đi ăn tối.” Nói xong thì người đàn ông này trưng ra một bộ mặt tự cho là rất đẹp trai.

“Xin lỗi, tôi bận rồi.” Nhìn thấy người này, Hạ Tiểu Mỹ không thèm suy nghĩ gì mà lập tức từ chối anh ta, lại còn muốn đóng cửa lại ngay.

Nhưng người đàn ông này nhanh tay lẹ mắt, một bước xông ngay vào phòng bệnh, nghiễm nhiên không thèm để mắt đến Vương Phong.

“Tiểu Mỹ, đã hơn một năm rồi, lẽ nào em vẫn không hiểu được tấm lòng của anh sao? Hơn nữa ba mẹ em cũng đồng ý cho chuyện của chúng ta rồi, tại sao em vẫn không thể chấp nhận anh?” Anh ta đưa tay ra muốn kéo lấy Hạ Tiểu Mỹ nhưng lại bị cô né đi.

Trên mặt lộ ra một tia chán ghét, Hạ Tiểu Mỹ cuối cùng cũng nhìn sang Vương Phong, ánh mắt tỏ ra thật dịu dàng, sau đó chạy nhanh qua chỗ Vương Phong, thân mật ôm lấy cánh tay của anh, nói: “Bởi vì tôi đã có bạn trai rồi, bởi vậy anh nên sớm bỏ cuộc đi.”

“Em...” Nhìn thấy Hạ Tiểu Mỹ đang âu yếm một tên đàn ông lạ, Mạnh Đông Học thay đổi sắc mặt.

Mình theo đuổi Tiểu Mỹ bao nhiêu lâu nay, mãi vẫn không được chấp nhận, vậy mà tên Vương Phong này, xét về ngoại hình thì không bằng mình, xét về tài sản, có lẽ là một thằng khố rách áo ôm, nếu không thì sao lại nằm ở cái phòng bệnh bình dân này.

Nghĩ đến đây, Mạnh Đông Học không kiềm được mà cười lên một tiếng, nói: “Tiểu Mỹ, em đừng tưởng anh không biết đây là vật thế thân mà em tìm đến, em không có bạn trai, anh biết rõ hơn bất kì ai khác.”

“Hừ, chồng ơi, đến đây nào, chào hỏi anh ta một tiếng đi.” Nghe thấy lời nói của Mạnh Đông Học, Hạ Tiểu Mỹ cũng gọi Vương Phong.

Vốn dĩ Vương Phong muốn nói ra sự thật nhưng hắn vẫn chưa kịp mở miệng thì từ bên eo xuất hiện một cánh tay, đồng thời cũng đang dùng lực.

Trong một chốc nhận ra được sự thay đổi như vậy, hắn vẫn chưa biết là chuyện gì liền nhanh miệng nói: “Chào anh, tôi tên Vương Phong, là bạn trai hiện tại của Hạ Tiểu Mỹ.”

“Hừ, tôi không quan tâm cậu là ai, tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất là cậu nên tránh xa Tiểu Mỹ ngay lập tức, nếu không, tôi sẽ khiến cậu chết trông rất khó coi.” Mạnh Đông Học lạnh lùng mở miệng nói, giọng điệu đầy sự uy hiếp.

Sau đó anh ta giống như vừa nghĩ ra một cái gì đó, liền nói: “Nếu cậu chắc chắn rằng sẽ rời xa Tiểu Mỹ, tôi sẽ lập tức đưa cậu một trăm ngàn tệ số tiền này chắc cũng bằng cậu đi làm vất vả mấy năm.”

Vừa nhìn đã biết Vương Phong là kẻ nghèo khó, do đó số tiền một trăm ngàn là đã nhiều rồi.

Hạ Tiểu Mỹ ở bên cạnh nghe xong câu nói này, trong lòng cũng xoắn cả lên, bởi vì cô sợ Vương Phong kiềm chế không được sự cám dỗ, dù sao con số một trăm ngàn cũng không nhỏ.

“Một trăm ngàn?” Nghe Mạnh Đông Học nói xong, Vương Phong nhịn không được mà cười lên một tiếng, nếu như ngày trước thì có thể hắn sẽ dao động, dù sao một trăm ngàn thật sự không hề ít.

Tuy nhiên bây giờ, số tiền tiết kiệm được của hắn đã lên đến mấy triệu tệ rồi, sao có thể quan tâm đến con số một trăm ngàn nhỏ bé đó, cũng chỉ bằng một bữa ăn thôi?

“Rời xa Tiểu Mỹ, tôi cho cậu hai trăm ngàn tệ.” Trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, Mạnh Đông Học cũng trả lời lại, anh ta cứ tưởng Vương Phong thấy không đủ.

“Vậy tôi cho anh hai trăm ngàn, anh cút khỏi mắt tôi ngay lập tức.” Vương Phong cười khinh, vốn dĩ chẳng xem người này ra gì.

Dùng tiền để sỉ nhục người khác, còn không nhìn xem đang sỉ nhục ai.

“Cậu nói gì?” Tên Mạnh Đông Học này còn tưởng là mình nghe nhầm

Tôi nói là tôi cho anh hai trăm ngàn, cút khỏi mắt tôi ngay đi, anh điếc sao?” Vương Phong lạnh lùng nhìn anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.