Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 6: Chương 6: Ghen




Tới bệnh viện đã là chuyện của mười phút sau đó.

Trên đường đi, mặc dù miệng vết thương đang rất đau nhức nhưng mà máu tự ngừng chảy như kỳ tích, hơn nữa Vương Phong còn cảm giác được, miệng vết thương của mình... hình như đang từ từ khép lại.

Phát hiện này khiến cho Vương Phong hết sức giật mình, trong lòng dậy sóng, chẳng lẽ mình còn có năng lực tự phục hồi vết thương sao?

Cách giải thích duy nhất chính là do năng lực kỳ thường kia, năng lực này dường như chính là tự nhiên mà xuất hiện, chính Vương Phong cũng không biết chuyện này là thế nào.

Nhưng mà, có thể có được năng lực này, đủ để hiểu được là ông trời đang quan tâm hắn, không phải nằm mơ là được.

Xử lí vết thương cho hắn, là một y tá có khuôn mặt vui vẻ.

“Thật kì lạ, miệng vết thương của anh vậy mà đang từ từ thu nhỏ lại kìa.” Hạ Tiểu Mỹ có phần kinh ngạc mở miệng nói, trong lòng hoảng hốt.

Lúc mới vừa khâu vết thương cho Vương Phong thì cô rõ ràng thấy vết thương của Vương Phong dài ít nhất là năm cen-ti-mét, vậy mà bây giờ vết thương này chưa tới ba phân, làm sao có thể không khiến cho cô hoảng hốt.

Tuy rằng mới trở thành y tá có mấy tháng nhưng chuyện kì quái như này là lần đầu tiên cô gặp được.

Ngẩng đầu lên, cô liền thấy Vương Phong đang trừng lớn hai mắt, không chớp mắt nhìn mình chằm chằm.

Mặt đỏ lên, Hạ Tiểu Mỹ trừng mắt liếc hắn một cái, có chút ngượng ngùng nói: “Anh nhìn cái gì hả?”

“Khụ khụ... không có gì.” Vội vàng quay đầu, Vương Phong vậy mà lại xấu hổ, còn để người ta phát hiện ra.

“Tại sao anh lại bị thương?” Lúc này, Hạ Tiểu Mỹ bất thình lình cau mày hỏi.

“À, là tôi dũng cảm đánh nhau với tên du côn, lưu lại chứng cứ.” Vương Phong nhếch mép, vừa cười vừa nói.

“Hứ!” Nghe thấy lời của Vương Phong thì trên mặt Hạ Tiểu Mỹ viết rõ chữ không tin, dạo này ai dám xông pha chứ? Đều là tránh xa mà tên này lúc trước lại dám nhìn chằm chằm vào “cấm địa” của cô, đương nhiên là quy vào loại người người lưu manh rồi.

“Vương Phong, sắp xong chưa?” Lúc này, Bối Vân Tuyết vừa đóng tiền xong tới nói.

“Sắp xong rồi.” Nhìn thấy Bối Vân Tuyết, Vương Phong trả lời.

Cô gái này, mặc dù mới vừa biết nhau chưa tới một tiếng, nhưng mà trải qua việc này, quả thực còn rung động lòng người hơn với biết nhau một năm.

Hơn nữa thời điểm lúc cô cẩn thận lau chùi máu cho Vương Phong, hình như đã chạm đến nơi mềm mại nhất trong trái tim của hắn, khiến cho Vương Phong rung động không thôi, trừ cha mẹ của mình ra, có lẽ cô là người duy nhất quan tâm hắn đến như vậy.

Không biết làm sao mà Bối Vân Tuyết nhìn thấy y tá nắm lấy cánh tay của Vương Phong, bộ dạng thân thiết, trong lòng cô dường như có một loại chua xót, giống như là người cầm tay Vương Phong phải là mình mới đúng.

Bất thình lình xuất hiện sự ghen ghét khiến cho cơ thể mềm mại của Bối Vân Tuyết rung động, sau đó giống như một đứa bé gái làm việc gì sai, xoay mình nhanh như chớp, không dám nhìn Vương Phong nữa.

“Mình làm sao vậy, làm sao lại nảy sinh ý nghĩ xấu hổ như vậy.” Mặt Bối Vân Tuyết nóng lên.

Cô được theo đuổi từ khi học cấp hai cho đến khi tốt nghiệp đại học, người theo đuổi cô đếm bao nhiêu cũng không xuể, không đến mười ngàn thì cũng là mấy ngàn, cô thậm chí còn không nhớ nổi mình nhận được bao nhiêu lá thư tình, bởi vì vẻ ngoài của cô được gọi là người tình quốc dân cũng không quá đáng.

Thế nhưng không hề nghi ngờ, trước kia mặc kệ là người nào thì cũng đều tuyệt đối sẽ không làm cho cảm xúc của cô biến đổi, cô cũng không biết tại sao Vương Phong lại khiến cô khẩn trương đến như vậy.

Có thể hay là do Vương Phong đỡ cho cô một dao.

Khi ở trên xe, mặc dù là cô căng thẳng dựa vào người Vương Phong, nhưng mà, âm thanh con dao đâm vào máu thịt, cô vẫn nghe được, cho nên với sự thông minh của cô, không khó để tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra.

Trước kia người theo đuổi cô, không thiếu người có ngoại hình đẹp đẽ, khí chất, thậm chí là các phương diện khác còn mạnh hơn Vương Phong. Nhưng mà Bối Vân Tuyết hiểu được, giữa bọn họ, không ngoài thân thể của chính mình, nếu như thật sự để bọn học đỡ một dao cho cô, mấy người có thể làm được?

Tuy rằng hai người quen biết nhau mới chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng mà Vương Phong vì không để cô bị thương, vậy mà không tiếc dùng cánh tay của mình đỡ thay cô một dao như vậy, người như vậy không hề nghi ngờ làm cho tâm hồn thiếu nữ của cô rung động một chút.

“Xong rồi, chúng ta có thể đi rồi.” Ngay lúc trong lòng Bối Vân Tuyết đang miên man nghĩ ngợi, Vương Phong đã xử lí vết thương xong rồi, trên mặt hiện lên nụ cười ấm áp.

“Vâng.” Bối Vân Tuyết gật đầu, giọng so với con muỗi vo ve còn nhỏ hơn một chút.

Đi ra khỏi bệnh viện, mặt Bối Vân Tuyết mới khôi phục vẻ yên lặng như trước, biến thành một người con gái giàu kinh nghiệm và trầm tĩnh.

“Vân Tuyết bây giờ chị muốn đi đâu?”

Nhìn đồng hồ trên tay một chút, Bối Vân Tuyết nói: “Hiện tại đoán chừng là hội cược đá mới bắt đầu không lâu, nếu như chúng ta qua đó, hẳn là vẫn còn kịp.”

“Vậy được, bây giờ chúng ta liền đi qua đó.” Hắn nghĩ vậy là thời cơ của mình đến rồi, trong lòng Vương Phong không tránh được có chút hồi hộp.

“Không được, bây giờ thời tiết nóng như vậy, vết thương của cậu không nên phơi nắng như thế, đi, trước tiên tôi đưa cậu đi mua một bộ quần áo.” Nói xong, Bối Vân Tuyết bất giác kéo cánh tay phải của Vương Phong đi.

Khoảng nửa tiếng sau, ở trước cửa một cửa hàng bách hóa lớn, Vương Phong gian nan nuốt nước miếng một cái. Nhìn thấy cổng vào của cửa hàng, nói: “Vân Tuyết, quần áo ở nơi này một bộ là mấy nghìn, chị xem hay là chúng ta đi nơi khác đi.”

Mặc dù bây giờ Vương Phong có tiền, nhưng mà tư tưởng của hắn vẫn chưa có thay đổi cảm thấy đồ ở đây quá mắc.

Quần áo của hắn bây giờ, vẫn là một bộ đồ mấy chục đồng ở vỉa hè.

Mặt Vương phong trắng không còn một chút máu, liếc mắt một cái, Bối Vân Tuyết đương nhiên nhìn ra tâm tư của Vương Phong nói: “Vì tôi mà cậu bị thương, tôi mua cho cậu một bộ đồ thì làm sao, xem như là đền ơn.

Nói xong câu này, Bối Vân Tuyết liền hối hận, bởi vì cô sợ làm tổn thương Vương Phong.

Nhưng mà cô phát hiện ra sắc mặt của Vương Phong vẫn không có thay đổi, mới khiến cho cô nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Nhìn biểu hiện ở bên ngoài, Vương Phong đúng là không có biến hóa gì lớn, nhưng Bối Vân Tuyết làm sao biết được, lúc cô nói câu nói kia, cơ thể của Vương Phong rõ ràng có run lên một chút.

Đền ơn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.