Chuyện Vương Phong và Bối Vân Tuyết hôn nhau rất nhanh đã truyền đi khắp toàn bộ Minh Duyệt sơn trang, gần như những người đang ở đây đều nghe nói đến chuyện này, ngay cả người ở lúc rảnh rỗi cũng bàn tán vấn đề này.
Bối Vân Tuyết đã đính hôn cùng người khác lại còn gây ra chuyện như thế này, đây không phải chỉ là vấn đề cá nhân của cô mà là bộ mặt của toàn gia tộc Bối thị.
Ban ngày ban mặt vậy mà làm ra làm ra chuyện xấu mặt gia đình tới mức này, rất nhiều người không thể tiếp nhận, đi lại ồn ào.
Kết quả, rất nhiều người cơm trưa chưa kịp ăn đã kích động chạy tới hỏi gia chủ.
Lúc trước khi Bối Thanh Thiên đạt được vị trí gia chủ, rất nhiều người trong lòng không phục nên bây giờ hiếm khi có được cơ hội như thế này, bọn họ sao bỏ qua được? Nếu có cơ hội trị ông ta, chắc chắn rất nhiều người đều sẽ vui không chịu nổi.
Con gái của mình làm chuyện không đứng đắn, đến lúc đó xem người cha là ông làm sao xử lý việc này.
Những thành viên chính của Bối thị ước chừng một trăm người, sau khi ăn cơm trưa xong, ở trước cửa phòng họp của Minh Nguyệt sơn trang đã tụ họp hơn sáu mươi người, cũng đang bàn tán chuyện này.
Mà ở bên trong người đang hung dữ gây chuyện không ai khác ngoài cha con họ Hoa, việc kết hôn mấy ngày trước đã quyết định xong mà Bối Vân Tuyết cũng đã đồng ý trước mặt mọi người nên Bối Vân Tuyết bây giờ gần như đã là cô dâu của Hoa Phong nhưng hiện tại cô lại ở trước mặt nhiều người làm ra chuyện như vậy, thật là không biết xấu hổ, dù thế nào hắn cũng phải đòi một câu trả lời hợp lý mới được.
Nếu không mặt mũi của hắn biết giấu vào đâu?
Tập đoàn Hoa thị so ra tuy thua kém tập đoàn Bối thị nhưng hắn cũng không phải loại người dễ bắt nạt.
Hoa Phong ầm ĩ gây sự mà ở bên cạnh hắn là hơn mười thành viên chủ chốt của Bối thị đang cẩn thận an ủi hắn, không ngừng cười hòa.
“Gia chủ tới.” Lúc này không biết là ai nói, sau đó tất cả âm thanh mọi người nói chuyện với nhau đều không hẹn mà ngừng lại.
Mặc dù trong lòng bọn họ không phục Bối Thanh Thiên làm gia chủ nhưng nói thế nào thì bây giờ trên danh nghĩa ông vẫn là gia chủ cũng là chủ tịch tập đoàn Bối thị, quyền lực lớn nhất.
Trước khi ông ta chưa rời chức, bọn họ cũng chỉ có thể dùng lý do chính đáng công kích ông nếu không ông giận dữ thì có thể địa vị của bản thân sẽ tràn ngập nguy hiểm.
“Đều đã thảo luận rồi, triệu tập những thành viên quan trọng đến đây tổ chức cuộc họp gia tộc, tôi có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.” Nhìn mấy chục người này, Bối Thanh Thiên bình tĩnh nói.
“Vâng.” Một người nói, sau đó thông báo cho tất cả mọi người.
“Thần y, mời.” Lúc này Bối Thanh Thiên làm động tác mời với Quỷ Kiến Sầu.
“Đó là ai? Sao gia chủ lại cung kính với ông ta như vậy.” Lúc này có người thấp giọng kêu lên, thật không thể tin.
Địa vị của gia chủ cực kì cao, toàn bộ Trung Quốc không được mấy người có thể khiến cho ông đối xử cung kính như thế nhưng ông già này là người thế nào? Bọn họ không biết.
Tập đoàn Bối thị trước kia chưa gặp Quỷ Kiến Sầu bao giờ, những người này chỉ biết là Trung Quốc có Hoa Đà sống nổi tiếng xa gần nhưng không biết chính là người trước mắt đây.
“Ông ta tới bằng cách nào?” Ở đây có rất nhiều người không biết Quỷ Kiến Sầu nhưng đám người Hoa Phong lại lập tức nhận ra Quỷ Kiến Sầu, lộ ra vẻ khó tin.
Quỷ Kiến Sầu sống ở thành phố Trúc Hải rất lâu mà với tư cách là giám đốc tập đoàn mạnh nhất thành phố Trúc Hải sao Hoa Phong có thể không biết Hoa Đà sống.
Thậm chí có nhiều lần hắn đi cầu xin ông ta cứu người cha đang bệnh nặng của mình nhưng đối phương không muốn ra tay, cha hắn cũng đã bệnh chết từ sớm.
Đối với Quỷ Kiến Sầu, hắn hận nhưng lại không dám trêu chọc, đối phương cũng không phải người hắn có thể chọc nổi, cho dù là Bối Thanh Thiên bây giờ không phải cũng rất cung kính với ông ta sao? Như là khách quý vậy.
Một đám người hết lớp này đến lớp khác đi vào trong phòng họp lớn, khi bọn họ đi vào hai người Vương Phong cũng đã nhận được thông báo, bảo bọn họ đến tham gia cuộc họp.
Nhân vật chính hôm nay cũng là hai người bọn họ nên chuyện bọn họ không có mặt chắc chắn là không thể.
Mọi chuyện bọn họ đều đã nghe nói nhưng chuyện khiến họ không ngờ tới là gây ra phản ứng lớn như vậy mà lúc nghe báo tin Bối Vân Tuyết cũng chỉ thè lưỡi một cách đáng yêu, ngượng ngùng nói với Vương Phong: “Một lát nữa người nhà của em có thể sẽ nói lời công kích anh, anh đừng chấp nhặt với bọn họ có được không?”
“Ha ha, việc này đến lúc đó xem tình hình rồi nói sau.” Vương Phong cười một tiếng lại không thèm để ý chút nào, dù sao Tuyết cũng là của hắn công kích hắn thì thôi nhưng nếu bọn họ hướng mũi giáo vào Tuyết, đến lúc đó đừng trách hắn trở mặt.
Tính cách của Vương Phong là người khác đối với hắn như thế nào cũng được nhưng không đối xử tốt với người bên cạnh hắn, hắn sẽ rất tức giận, thậm chí là giết người hắn cũng không để ý.
Dưới sự dẫn dắt của người làm, hai người Vương Phong cuối cùng cũng đến được phòng họp, lúc này ở đây đã sớm tập hợp đầy đủ những thành viên chủ chốt của gia tộc Bối thị, thậm chí Vương Phong vừa nhìn đã thấy Hoa Long trong đám người, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.
Ánh mắt người này tràn ngập thù hận, Vương Phong tất nhiên là người đầu tiên chú ý tới hắn.
Lúc trước hắn từng cho người truy sát mình nếu như mình không có mấy phần bản lĩnh, nói không chừng bây giờ đã sớm trở thành một người chết.
Cho nên người này dù thế nào Vương Phong cũng sẽ không bỏ qua, bây giờ hắn lại còn để ý đến Tuyết, việc này càng khiến Vương Phong không thể chấp nhận.
Nếu như không bận tâm người ở đây quá nhiều, hắn sẽ xông lên qua nhấc tên Hoa Long này lên ném thẳng ra ngoài.
“Hai đứa lại đây.” Lúc này Bối Thanh Thiên ngồi ở trên vẫy tay với hai người Vương Phong.
“Vâng.” Vương Phong gật đầu, sau đó kéo tay Bối Vân Tuyết đi tới sau lưng Bối Thanh Thiên và Quỷ Kiến Sầu đứng.
Bời vì Quỷ Kiến Sầu là khách quý nên bây giờ ông ngồi ở vị trí thứ hai mà ngồi ở đối diện ông là người lúc trước Vương Phong đã gặp, người đàn ông trung niên bảo Bối Vân Tuyết đuổi việc mình, chú hai của Tuyết.
Giờ phút này, ông đang dùng ánh mắt cực kì lạnh lẽo nhìn Vương Phong khiến trong lòng Vương Phong cười lạnh.
Thái độ thù địch của đối phương hết sức rõ ràng, Vương Phong thậm chí không cần suy nghĩ cũng biết người này chắc chắn sẽ công kích mình và Tuyết.
Vương Phong cùng Bối Vân Tuyết đến, dáng vẻ rất thân mật, thật sự khiến những người ở đây sửng sốt, bàn tán xì xào hết cả lên.
“Yên lặng!”
Lúc này một ông lão tóc bạc phơ quát lớn một tiếng, ngay tức khắc trấn áp được tình hình, đây là chủ tịch đời trước của tập đoàn Bối thị, tuy ông đã rút lui nhưng là địa vị của ông không ai dám xem thường, dù sao người đi thì ảnh hưởng vẫn còn, ông cũng coi là người cao tuổi nhất của gia tộc Bối thị, đã tám mươi tuổi.
Mỗi câu ông nói cực kì có trọng lượng.
“Hôm nay chuyện chúng ta muốn thảo luận, chắc hẳn trong lòng mọi người trong lòng đều rõ ràng nên Thanh Thiên con nợ mọi người một lời giải thích, mau nói đi.” Ông cụ này nói, sau đó ngồi thẳng, tinh thần có vẻ không tệ.
“Được, mọi người đã muốn nghe tôi giải thích, vậy tôi cũng nói một chút.” Nghe thấy lời cha mình nói, Bối Thanh Thiên cũng chậm rãi đứng lên.
Tuy ông cụ này là cha mình nhưng trong lòng Bối Thanh Thiên hiểu rõ cha mình giải quyết việc công hoàn toàn sẽ không đứng về phía mình, nếu không phải như vậy, ông cũng không thể cái tuổi này rồi còn có sức ảnh hưởng đến mức này.
Ở nơi như Bối thị nếu quá nặng tình riêng thì rõ ràng không có khả năng đảm nhiệm vị trí gia chủ, ông cụ này làm cực kì tốt, đối với ai cũng đều rất công bằng, ai cũng tin tưởng và nghe theo lời ông nói, ngay cả Bối Thanh Thiên ông cũng chưa từng giúp đỡ.
“Tôi nghĩ chuyện hôm nay là mọi người nghe nói phải không?” Lúc này Bối Thanh Thiên đột nhiên hỏi một câu.
“Ha ha anh cả muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng đi, mọi người đều không phải kẻ ngu, đều muốn nghe lời giải thích của anh.” Lúc này chú hai của Bối Vân Tuyết nói, giọng điệu có chút khinh thường.
Ông ta cũng là con trai của cụ già này nhưng vị trí gia chủ bị anh trai cướp mất, ông ta vẫn luôn không phục nên thái độ cực kì tồi tệ.
“Được, mọi người đã muốn giải thích, vậy tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích hợp lí.” Nói đến đây giọng nói của ông đột nhiên ngừng lại, sau đó ánh mắt khẽ lướt qua mọi người, bình tĩnh nói: “Tôi dự định hủy bỏ việc hôn sự với tập đoàn Hoa Thị, gả con gái của ta cho Vương Phong, cũng chính là người đứng bên cạnh ta.” Nói rồi Bối Thanh Thiên kéo Vương Phong đến bên cạnh ông, nói: “Người này sau này sẽ là con rể của tôi, không thay đổi nữa.”
Lời Bối Thanh Thiên nói ra hết sức nhẹ nhàng nhưng khi lời nói của ông vừa mới lắng xuống, trong phòng họp liền vang lên âm thanh xôn xao.
Tuy bọn họ đã biết Bối Thanh Thiên sẽ cho bọn họ một lời giải thích nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ tới sẽ giải thích như vậy, trước mặt mọi người hủy hôn, hơn nữa còn gả con gái của mình cho một người đàn ông bọn họ chưa từng nghe nói đến.
Việc đồng ý thông gia với tập đoàn Hoa Thị đã nhiều Thiên, thậm chí đang thu xếp lễ cưới nhưng bây giờ một câu của Bối Thanh Thiên một câu hoàn toàn hủy bỏ hôn sự này.
Còn tập đoàn Hoa Thị thì sao? Những thành viên Bối thị như bọn họ cũng cảm thấy mất mặt.
Bối thị làm ăn luôn luôn lấy chữ tín làm đầu, nếu không công việc kinh doanh của bọn họ cũng không thể nào lớn đến vậy nhưng bây giờ chuyện hủy hôn như thế này gia chủ cũng làm được, thật sự khiến mỗi người bọn họ sửng sốt.
Hầu hết bọn họ đều tưởng rằng gia chủ sẽ xin lỗi tại chỗ nhưng chưa từng nghĩ đáp án lại là như thế này, thật sự là ngoài dự liệu.
“Gia chủ, việc này tuyệt đối không thể.” Lúc này một thành viên chủ chốt của Bối thị đứng lên, lớn tiếng nói.
“Đúng vậy, tôi thấy việc này không thể được.” Có người bắt đầu hùa theo, phòng họp vốn yên lặng, giờ phút này trở nên ầm ĩ, mỗi người đều đang ghé tai nhau thầm thì thảo luận.
“Anh cả, em cảm thấy có phải việc này anh quyết định quá vội vàng rồi không?” Lúc này chú hai của Bối Vân Tuyết nói, nụ cười lướt qua trên mặt rất nhanh rồi thu lại.
Ông chỉ mong sao xuất hiện tình huống như thế này, càng loạn càng tốt, như vậy đến lúc đó xem xem ông ta giải quyết mọi chuyện như thế nào, có thể nhìn thấy anh cả phải nhận lấy thất bại, ông cảm thấy vô cùng thư thái và mãn nguyện.
“Em im miệng.” Nghe thấy lời em mình lời nói, sắc mặt Bối Thanh Thiên lạnh lẽo, thấp giọng quát.
“Ha ha.” Nghe anh cả quát, Bối Thanh Vân nhếch miệng mỉm cười, sau đó không nói thêm gì nữa, yên lặng nhả khói thuốc lá, hút nhả khói liên tục.
Dù sao ở đây không phải chỉ có một mình ông, ông cũng không sốt ruột.
“Chủ tịch Bối, ông làm vậy là ý gì?” Lúc này Hoa Phong ngồi ở đối diện Bối Thanh Thiên bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng tra hỏi.
Ở bên cạnh ông, Hoa Long dùng ánh mắt dường như có thể giết chết người nhìn Vương Phong, hận không thể ngay bây giờ giết chết Vương Phong.
Vốn hắn còn cho là lần này mình đã hoàn toàn đánh bại Vương Phong nhưng hắn dù thế nào cũng không ngờ tới tên ôn thần Vương Phong này lại lại tới đây, hơn nữa còn phá hỏng chuyện tốt của hắn.