Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 10: Chương 10: Kiếm một khoản tiền lớn




“Anh hãy cứ tiếp tục mài.”

“Được.” Sự xem thường của người thợ tách đá đối với Vương Phong không biết sớm đã mất đi đâu rồi, từ sự lớn nhỏ của khối đá này mà thấy thì bên trong nó thật sự có phỉ thúy, phỉ thúy này chắn chắn không hề nhỏ.

Làm chuyên gia phân tích đá quý đã lâu như vậy rồi, bỗng xuất hiện một khối phỉ thúy lớn, việc này đúng là rất ít gặp.

Tiếp tục tiến hành mài đá, tất cả mọi người xung quanh bất giác nín thở chờ xem khối đá này rốt cuộc mài ra được loại phỉ thúy gì.

Ba mươi phút sau, khi người thợ tách đá nâng viên phỉ thúy to bằng nắm tay vừa mới được rửa xong lên, không kìm được nhìn Vương Phong bằng một ánh mắt kì lạ.

Nguyên liệu đá rẻ tiền nhất thế mà lại có thể tách ra phỉ thúy to như thế, đây đúng là một việc hiếm thấy.

Tiếng rít hơi không ngừng vang lên. Rất nhiều người không kìm được mà biểu lộ thái độ hâm mộ Vương Phong, tách ra được phỉ thúy to như thế này, chắc hẳn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Đặc biệt là hai người ra giá lúc trước, càng tức đến mức đập đầu giậm chân. Nếu như biết bên trong có phỉ thúy thế thì bọn họ đã ra giá thêm rồi.

“Không cần, chỉ cần năm trăm nghìn, viên đá này sẽ thuộc về cô.” Vương Phong nói thế khiến cho Bối Vân Tuyết lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc và vui mừng.

Mười mấy khối đá, lại chỉ có khối đá mà Vương Phong nhìn trúng là có phỉ thúy. Sự may mắn này thật sự khiến cho Bối Vân Tuyết có chút suy tư.

“Đi nào, cùng chị Tuyết đi mua một vài khối đá đi, để chị hưởng một chút vận may của cậu.” Nói xong liền kéo Vương Phong đi.

Đến nơi thứ hai, Vương phong nhìn những khối đá có giá rẻ nhất đã là mấy vạn trước mắt, có chút chần chừ, nói: “Chị Tuyết, nếu như tôi chọn nhầm cho chị thì chị sẽ không trách tôi chứ?”

Bối Vân Tuyết thế mà lại để cho Vương Phong chọn, tuy rằng Vương Phong có khả năng đặc biệt nên cũng sẽ không chọn sai nhưng mà cô ấy tin tưởng mình khiến cho Vương Phong có chút cảm động.

“Cậu cứ tùy ý chọn một viên là được rồi, tôi sẽ không trách cậu đâu.” Bối Vân Tuyết nhoẻn miệng cười, nhất thời lộ ra nét duyên dáng không thể tả.

“Vậy thì được thôi.” Nói xong, Vương Phong không chần chừ gì nữa liền tập trung quan sát viên phỉ thúy.

Nhìn xuyên thấu, chỉ có lúc Vương Phong tập trung hết sức thì mới có thể bộc lộ ra ngoài, bình thường sẽ không biểu hiện ra.

Kiểm tra kĩ xong mất khoảng mười phút, đến khi Vương Phong cảm thấy nhãn cầu của mình như sắp nổ tung ra thì mới thôi không quan sát nữa.

Lúc đấy hai mắt của hắn đầy mạch máu đỏ ngầu, mặt của Bối Vân Tuyết biến sắc, vội vàng nắm ngay lấy tay hắn hỏi: “Cậu sao thế?”

“Tôi không sao.” Ở đây có rất nhiều khối đá, trong đó còn có phỉ thúy nhưng vẫn rất ít, đa số đều là không sử dụng được, cho dù là phỉ thúy đi chăng nữa thì giá trị cũng không cao, thật sự là quá xui rồi.

Tuy nhiên giá bán được cao như vậy, cũng không thiếu loại tốt, đến nơi trưng bày đá, Vương Phong tìm hết đều thấy không có nên trực tiếp ôm hết số đá đó bỏ vào xe đẩy.

Nhìn thấy tình cảnh này, Bối Vân Tuyết thật sự không biết phải nói gì, người khác mua đá đều sẽ quan sát rất tỉ mỉ cho đến khi nhìn thấy trong đó có phỉ thúy thì mới chịu mua.

Nhưng hình như cái tên Vương Phong này đến nhìn cũng không thèm nhìn liền chọn đá ngay, việc này thật là hiếm thấy nha, đến lúc này cô mới nhìn ra Vương Phong thật sự không biết cược đá, trước đó hoàn toàn là chó ngáp phải ruồi, đều là may mắn cả.

Những khối đá này, giá đã cộng lại rồi cũng vào khoảng sáu trăm ngàn, cũng còn nằm trong phạm vi mà Bối Tuyết Vân chấp nhận được, do đó cô không nói gì nhiều, trực tiếp trả tiền.

“Chị Tuyết, bây giờ chúng ta phải tách đá sao?”

“Tách đi!”

Vương Phong dùng hết khả năng nhìn xuyên thấu vốn có của mình, tất nhiêm là trăm cược trăm thắng, không lâu đã thu hút được sự chú ý của Hoa Long - người chịu trách nhiệm của Châu báu Hoa Liên.

“Tiểu Tuyết, người này và cô có quan hệ gì?” Sau khi Hoa Long xuất hiện liền trực tiếp hỏi Bối Vân Tuyết, anh ta dùng lời lẽ hết sức thân mật, phỏng chừng là một kẻ đang theo đuổi Bối Vân Tuyết.

“Cậu ta là chuyên gia kiểm định trưởng mà tôi mời tới, sao thế?” Giọng của Bối Vân Tuyết có hơi lạnh lùng, như là không muốn phản ứng với cái người Hoa Long này.

“Thật sự chỉ là một người kiểm định thôi sao?”

“Anh ta có là ai thì cũng không liên quan đến anh, nếu anh không muốn mở cửa làm ăn thì cứ nói một tiếng là được.” Bối Vân Tuyết đáp lại một cách lạnh lùng khiến cho Hoa Long không kiềm đuược sự chán nản.

Liếc qua Vương Phong một cái, nắm tay của Hoa Long hơi siết chặt lại, tuy nhiên cuối cùng thì hắn cũng phải đưa người của mình rời khỏi nơi này.

Lần này người đến rất nhiều, hắn không thể làm lớn chuyện trước mặt tất cả mọi người, Vương Phong bán nguyên thạch ở chỗ này ít nhất cũng kiếm được hơn hai trăm ngàn, chuyện này hắn không thể nào chịu đựng được.

“Thiếu gia, muốn chúng tôi xử lý tên này không?” Đến chỗ không có ai, tên vệ sĩ bên cạnh Hoa Long nhỏ giọng hỏi.

“Ừ, tốt nhất thủ đoạn nhanh gọn chút, không được để lại dấu vết.” Hoa Long gật đầu, hoàn toàn không quan tâm gì tính mạng của Vương Phong.

“Thế người phụ nữ kia xử lí thế nào, cũng giết luôn à?”

“Bốp!”

Nghe thấy lời của tên thuộc hạ, Hoa Long liền thẳng tay vả một phát, lớn tiếng mắng: “Đó là người con gái tao để mắt đến, mày mà dám động tới một sợi lông của cô ấy thì ông đây cũng giết chết mày.”

“Vâng vâng vâng.” Tên vệ sĩ gật đầu, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Trước khi có được năng lực đặc biệt, con số một triệu tệ đối với Vương Phong mà nói chỉ có thể là số trên trời nhưng đến giờ lại kiếm dễ như trở bàn tay.

Lúc tỉnh nắm trọn thiên hạ, khi say gối đùi mỹ nhân, đây cũng chính là lí tưởng của Vương Phong.

“Nếu hôm nay cậu đã may mắn như vậy thì tôi nghĩ chi bằng chúng ta chọn thêm vài khối đá nữa là được, nếu như thật sự tìm được phỉ thúy, vậy thì chúng ta đi.” Đã lỡ nói ra rồi, đương nhiên Bối Vân Tuyết sẽ không rút lời.

“Được thôi!” Nếu cơ hội kiếm tiền đã đến thì Vương Phong cũng không từ chối.

Nửa tiếng sau, ba người bọn họ rời đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh. Những khối đá mà Vương Phong đã chọn, không còn nghi ngờ gì nữa, đều sẽ tách ra được phỉ thúy có giá trị cao.

Thậm chí ngay cả các ngọc băng cũng có thể tách ra được vài khối, kiếm được tiền nhiều đến mức người khác phải đố kị, sau khi Diêu Thành đã thấy được sự may mắn không ngờ của Vương Phongthì cũng phải nhờ cậu ta chọn cho một khối, tách ra phỉ thúy tốt.

Ba người tay không bước ra, còn về ngọc bích, tự khắc sẽ có chuyên gia đi phía sau đưa đến, không cần họ phải lo lắng.

“Anh Diêu, tôi và Vương Phong còn có chút việc, anh cứ đi trước.” Bối Vân Tuyết nói, không muốn Diêu Thành đi theo.

Nếu như để cho anh ta biết rằng cô phải đưa Vương Phong về nhà thì không biết sẽ còn phát sinh thêm chuyện gì.

Tuy rằng bố mẹ không ngăn cấm sự tự do yêu đương của cô, nhưng nếu để cho họ biết được cô đang sống chung với một tên nhóc nghèo thì họ chắc chắn sẽ đánh chết cô mất.

“Vậy được. Tôi sẽ không quấy rầy việc tốt của hai người nữa” Mặt Diêu Thành lộ ra một nụ cười đầy bỡn cợt. Sau đó giơ cao điện thoại, nói với Vương Phong: “Người anh em, sau này thường xuyên liên lạc nhé.”

Nói xong anh ta liền leo lên một chiếc xe đua, nghênh ngang rời đi, để lại Bối Vân Tuyết đang đỏ mặt và Vương Phong đang cười khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.