Bởi vì quê của Vương Phong cũng không phải ở đây cho nên khi rời khỏi công ty thì hắn cũng không có gì để thu dọn, trực tiếp cùng Bối Vân Tuyết ra sân bay đến thành phố Trúc Hải, trường đại học của Vương Phong chính là ở thành phố Trúc Hải, chưa từng nghĩ đến việc hiện tại hắn lại trở về đây.
Thành phố Trúc Hải, kinh tế vượt xa Thành phố Tử Dương, thậm chí có thể xếp trong top mười của cả nước, chính là thành phố phát triển đứng đầu. Vừa mới đến sân bay thì liền có một dòng hồi tưởng gợn lên, thấy cảnh tượng mọi người vội vàng, Vương Phong cũng không khỏi có chút hoài niệm thời gian học đại học ở đây lúc trước.
Xa cách một năm, hắn lại một lần nữa đến nơi này, tâm trạng cũng sớm đã có những thay đổi lớn.
“Đúng rồi, muốn tôi giúp cậu tìm chỗ ở hay không?” Rời khỏi sân bay, Bối Vân Tuyết hỏi.
“Tôi ở đây lạ nước lạ cái, chị cứ chịu trách nhiệm là được rồi.” Thành phố Trúc Hải trong hai năm qua thay đổi nhiều cho nên Vương Phong đoán nếu một mình thì có thể thật sự lạc đường, không bằng để bà chủ Bối Vân Tuyết này giúp đỡ.
“Tôi thấy hay là như vầy, trước mắt có một buổi cược đá sắp bắt đầu, tôi cũng không có thời gian giúp cậu tìm phòng, cậu cứ ở tạm nhà tôi trước đi.” Bối Vân Tuyết nghĩ rồi nói.
“Ở nhà chị?” Vương Phong mở to hai mắt, lập tức hiểu sai ý ngay.
“Ừ, nhưng cậu không được nghĩ nhiều, bằng không đừng trách tôi báo cảnh sát bắt cậu.” Bối Vân Tuyết nghiêm mặt nói.
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Trên mặt Vương Phong lộ ra ý cười, đè nén ý nghĩ thô tục trong lòng lại, có thể cùng người đẹp ở cùng một chỗ, cứ xem như không làm gì cả thì cũng là một chuyện tốt.
“Đúng rồi, nếu chúng ta đã tạm thời ở cùng một chỗ vậy về sau tôi gọi chị là Vân Tuyết, chị gọi tôi là Tiểu Phong đi, như vậy thuận tiện hơn.” Vương Phong nói.
“Ừ.” Bối Vân Tuyết thấp giọng trả lời, trên mặt có chút ửng đỏ hiếm thấy.
Vương Phong đến chỗ ở của Bối Vân Tuyết, dọn dẹp đồ đạc xong quay đầu nói với Bối Vân Tuyết: “Vân Tuyết, tôi vô cùng hứng thú với lĩnh vực phỉ thúy này, trước đó chỉ là vận may tốt mà thôi, không biết chị có thể đừng keo kiệt mà chỉ giáo một phen không?”
“Thực sự có hứng thú sao?” Bối Vân Tuyết đi đến cạnh giá sách, rút ra một quyển sách từ giữa rút ra đưa cho Vương Phong sau đó ra vẻ hứng thú nhìn Vương Phong một cái, nói: “Vương Phong, hiếu học là chuyện tốt nhưng mà muốn thật sự hiểu về phỉ thúy mà không có một kinh nghiệm nhất định thì chắc chắn không được, nhưng nhìn thấy cậu hiếu học như vậy, tôi có thể truyền dạy cho cậu một vài thứ, chỉ là có thể học được hay không thì còn phải xem bản thân cậu thế nào.”
“Vân Tuyết, theo như chị nói như vậy, nếu tách ra được một khối “Đế Vương Xanh” lớn thì há không phải trong nháy mắt liền có thể trở thành tỷ phú sao?” Vương Phong chỉ vào một khối ngọc phỉ thúy màu lục trong sách, trên mặt cũng có chút ngạc nhiên, bất ngờ hỏi.
Trên sách này toàn ghi chép về chủng loại phỉ thúy và giá trị của chúng, không thể không nói là phỉ thúy thực sự đáng giá, nhưng mà con đường để đến với nó cũng quả là dài, Vương Phong xem đến nỗi đầu choáng mắt hoa.
Năm cuối đại học, Vương Phong hầu như đều là ăn may mới qua, nếu như không phải như vậy thì sao hắn lại trở thành một nhân viên bình thường chứ?
Cha mẹ hắn vất vả để hắn vào đại học Trúc Hải - một ngôi trường hàng đầu, mà hắn lại vào đấy ăn chơi trác táng, giờ nghĩ lại Vương Phong thực sự cảm giác rất có lỗi với cha mẹ mình. “Tiểu Phong, cậu quả thật đã nghĩ quá đơn giản rồi, loại ngọc “Đế Vương Xanh” vùi trong thuỷ tinh nhiều năm cũng khó có một khối, hơn nữa dù có chứa “Đế Vương Lục” chân chính trong đó thì cũng nhỏ đến đáng thương, tóm lại là trình độ trong này không phải cậu chỉ đọc qua là có thể hiểu hết đâu.”
Trên mặt Bối Vân Tuyết ra nụ cười mang tính nghề nghiệp.
Mà giờ phút này Vương Phong căn bản không có nghe thấy những gì chị nói, bởi vì ánh mắt hắn cũng đã sớm bị “khe rãnh” kia của Bối Vân Tuyết hấp dẫn đi mất rồi.
Bởi vì Bối Vân Tuyết giới thiệu cho Vương Phong nên sau khi cô khom người đứng lên thì đã dễ dàng phô bày ra hết ngay trước mặt Vương Phong, mà cô thì vẫn không hay biết gì.
“Tiểu Phong.” Phát hiện ra Vương Phong dường như không có chuyên tâm nghe mình nói, Bối Vân Tuyết cũng ý thức được chuyện gì đó.
Chỉ là sau khi ngước đầu nhìn thì cô liền thấy ánh mắt Vương Phong lại đang hướng đến nơi không nên nhìn.
“Nhìn lung tung cái gì thế?” Dùng tay gõ một cái lên đầu Vương Phong, mặt Bối Vân Tuyết cũng có chút đỏ, không ngờ rằng vừa không cẩn thận là đã để cho tên lưu manh này chiếm tiện nghi rồi.
“Không... Không có gì.” Vương Phong cười gượng hai tiếng, nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình.
“Tốt, nếu như cậu thực sự có hứng thú vậy thì tốt nhất nên xem thử quyển sách này, bên trong đều có những giới thiệu rất kĩ càng, coi như tặng cậu.” Bối Vân Tuyết giận lẫy nhìn Vương Phong nói một tiếng, sau đó ngồi trở lại vị trí của mình.
“Đi nào, cậu cùng tôi về công ty một chuyến trước đã, tôi nói chuyện của cậu với người trong công ty trước.” Đối đứng dậy nói với Vương Phong.
Hai người xoay người rời khỏi tiểu khu, Bối Vân Tuyết đưa tay đón một chiếc taxi lại rồi ngồi vào trước. Ở sau cô, Vương Phong không do dự quá nhiều, cũng nhanh chóng chui vào trong, lần này có khả năng là hắn đã khai thác được cơ hội làm giàu, hiển nhiên hắn không hề muốn bỏ lỡ.