Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 221: Chương 221: Tôi cũng nghĩ như vậy




Đám lưu manh này cũng chẳng đáng một xu, mỗi đứa một nghìn tệ là có thể bảo làm việc được rồi, lát nữa bị đánh gãy chân thì cũng không biết là do tên nào.

Lúc này Vương Phong lại nói một câu mà đám lưu manh này không thể nào ngờ: “Quên đi, tôi cho mỗi đứa năm ngàn, giúp tôi đánh thằng này một trận”.

“Cái này...” Nghe Vương Phong ra giá cao, cả đám lưu manh đều bị dao động, lũ này vốn dĩ chả quen biết gì người đó, cũng là vì thấy tiền nên mới đứng ra giúp đỡ.

Nhưng cái giá của Vương Phong hiện nay gấp năm lần người kia, thật sự làm cho đám lưu manh cảm thấy khó xử.

Thấy đám người này dường như muốn trở mặt mà đánh lại, người kia liền hét to: “Chỉ cần các người giúp tôi đánh hắn, mỗi người tôi sẽ trả mười ngàn”.

Mặc dù mất đi một số tiền lớn làm anh ta rất đau đớn nhưng chính anh ta cũng không muốn vô vọng mà để người khác đánh cho một trận.

Chỉ trong tích tắc, số tiền đã tăng gấp mười lần, vì thế lũ lưu manh kia, đứa nào cũng vai u thịt bắp, mặt mày hung tợn tiến về phía Vương Phong: “Người anh em, đừng trách chúng tôi, trách thì trách anh không đưa ra giá cao bằng người khác.”

Lũ người như thế này, thường đến cơm ăn còn không có. Hôm nay chỉ cần đánh người khác liền có mười ngàn tệ, trên đời còn công việc nào dễ kiếm tiền hơn thế nữa chứ.

Vô nhiên vô cớ đưa cho người khác mười ngàn tệ, Vương Phong dĩ nhiên không hề muốn, tiền không phải là cứ muốn là có, anh ấy bây giờ thì cũng không muốn chống trả làm gì, đã không dùng lời lẽ để nói chuyện được, thì không cần phải nói nữa: “Nếu như các người muốn đánh, tôi không hề có ý kiến gì”.

Chỉ vài tên oắt con, anh ấy căn bản là chẳng để ý.

Nhưng Vương Phong không có ý kiến gì, lại có một người có ý kiến.

Lúc đó chỉ thấy Trương Ngải Nhu từ từ đứng dậy, đi đến sau lưng của Vương Phong mà nói: “Tôi có ý kiến”.

Nhìn thấy một người đẹp, lũ lưu manh nhỏ tuổi này mở to mắt, dáng vẻ kinh ngạc: “Em có kiến gì?”

Nhưng con người lưu manh tầng lớp thấp như họ thì làm sao có thể có cơ hội nhìn thấy cô gái đẹp như Ngải Nhu, thế nên ai cũng đứng ngơ ra.

Huống hồ trước mặt người đẹp mà đánh người thật sự là không tốt chút nào, nhỡ như làm tổn hại đến người đẹp thì như thế nào?

Giọng nói Đường Ngải Nhu sắc lạnh: “Tôi cho các người mười phút, mau cút đi, không thì đừng trách sao tôi bắt các người.”

Giữa thanh thiên bạch nhật ở giữa quán ăn đánh người, xem cô ấy không tồn tại rồi sao?

Lúc này, một tên côn đồ nhỏ nhướng mày cười nói: “Ây da, em gái nhìn đẹp đấy, sao lại nói năng ương ngạnh như vậy, côn đồ chỗ nào chứ?”

Lúc nói chuyện hắn ta còn muốn giơ tay ra mà chạm vào mặt của Ngải Nhu.

Thấy loại người này, trong lòng Vương Phong rất không vui, mày nghĩ cô gái nào cũng có thể muốn chạm vào là chạm à?

Răng rắc!

Tiểu Nhu chộp lấy tay hắn và bẻ xoắn tay hắn lại, xoắn rất mạnh.

Đừng quên, vốn dĩ công việc của cô ấy là cảnh sát, chuyên quản lý lũ lưu manh đầu đường xó chợ, muốn xâm phạm cô ấy, chẳng khác nào tìm đường chết.

Cánh tay đau điếng, thằng nhãi lưu manh này lớn tiếng mắng: “Má mày”. Khóe miệng run cầm cập, nhìn dáng vẻ rất đau đớn.

“Đây chỉ là một bài học nhỏ cho anh, mau cút khỏi mắt tôi, không đừng trách tôi không khách sáo.”

Ban đầu lũ nhóc lưu manh chỉ nghĩ Đường Ngải Nhu là một cô gái yếu ớt, nào ngờ lại ra tay mạnh đến thế, chớp mắt là đã bẻ gãy cánh tay người anh em của mình.

Âm thanh gãy gập của cánh tay nghe rất rõ, làm cho chúng giật mình.

“Anh em, lên!”

Thấy người anh em của mình bị một đứa con gái ức hiếp, lũ côn đồ này la to, một đám người liền hùng hổ xông lên đánh hai người Vương Phong.

Vương Ngải Nhu lấy từ trong túi ra một cây súng lục màu đen, chĩa thẳng vào đầu của tên xông lên nhanh nhất: “Tiếp tục bước tới một bước nữa thì đừng trách tôi cho các người đi gặp Diêm Vương”.

Vốn dĩ đang chuẩn bị đánh hai người họ nhưng các nắm đấm chắc nịch của lũ lưu manh kia lại không dám động đậy tí nào.

“Đừng động đậy”. Nhìn thấy trên tay cô gái này lại có súng, lũ lưu manh đứa nào mặt cũng trắng bệch, không dám bước lên.

Trước nay chỉ toàn nhìn thấy cảnh gươm đao, nào có thấy được cây súng thật nên trán của chúng đều toát mồ hôi lạnh, để cho cho súng của Ngải Nhu giữ yên.

Lỡ như mà cướp cò, thì cái mạng cũng chúng cũng chẳng còn.

Vương Ngải Nhu sắc lạnh mà nói, dường như đã biến thành một người cảnh sát quyền lực: “Tụ tập gây rối, lại thêm tội tấn công cảnh sát, bây giờ các người đã bị tôi bắt, để tay lên đầu ngồi xuống hết cho tôi”.

Dưới mái hiên, những người này không thể không cúi đầu, thế nên chúng ngay lập tức để tay lên đầu ngồi xổm xuống mặt đất, không dám nổi giận một tí nào.

Nhưng trong lòng chúng lại không ngừng cảm thấy sợ hãi, tấn công cảnh sát? Cô ấy đã mặc đồng phục cảnh sát chưa? Sao lại có thể nhiều thêm một tội tấn công cảnh sát được?

Nhưng những lời lời chúng chỉ dám nghĩ trong đầu, nhất định không dám nói ra? Bất chợt ăn một viên đạn thì quá xui xẻo rồi.

Hơn thế nữa lúc này trong lòng chúng chỉ rất hận người đã kêu chúng ra tay, không phải chỉ bảo là đánh một người bình thường thôi sao? Bây giờ ngay cả cảnh sát cũng chạy đến.

Nếu như biết sẽ xảy ra chuyện như thế này thì có đánh chết cũng không dám làm, thật là quá khủng khiếp rồi, ngay cả súng cũng đã móc ra.

“Tất cả thì nên thành thật một chút”. Nhìn lũ người đang ngồi dưới đất, Ngải Nhu lấy điện thoại ra, định gọi cho đồng nghiệp đến đưa lũ người này đi.

Nhưng cầm điện thoại trên tay, cô ấy lại ngơ người ra, bởi vì lúc này cả cái đồn cảnh sát thì đều được Vương Phong cho nghỉ phép rồi, cho dù là nếu như có người nhận được thông báo thì cũng e là đã về nhà nghỉ ngơi rồi, rõ là chẳng còn ai.

Vì thế cầm điện thoại, cô ấy thật không biết gọi cho ai, cô ấy bây giờ cần người thì không có người, cần xe thì cũng không có xe, chỉ có thể ngại ngùng mà đứng đó.

Đúng lúc Vương Phong lại giải nguy cho cô ấy, chỉ nghe thấy anh ấy nói với lũ du côn: “Tôi chỉ cho các người một con đường, đem người kêu các người làm việc này ra mà đánh một trận, các người có thể an toàn mà rời đi rồi.” Lời nói của anh ấy đã mở ra cho chúng một luồng sáng hy vọng.

Đồn cảnh sát, có đánh chết thì họ cũng không muốn đến, bởi vậy tất cả ánh mắt đều nhìn Vương Ngải Nhu, đợi một người cảnh sát đến giải quyết họ.

“Không cần nhìn cô ấy, ở đây có tôi đến giải quyết, tôi cho các người năm phút. Nhanh. Lôi người bảo các người đánh tôi ra đánh, không thì ngồi đây chờ bị bắt”. Lời nói nhẹ nhàng của Vương Phong, làm cho lũ lưu manh không do dự chút nào, đem cái người bảo họ làm việc này ra đánh rồi chạy đi.

Chỉ đánh một người mà mình không quen biết, đối với chúng chả có tí gì khó khăn, hơn thế nữa Vương Ngải Nhu cũng chẳng nói gì, nếu như không đi ngay thì đúng là kẻ ngốc.

Cả đám người chạy đi rất nhanh, ai cũng không dám ở lại, không lâu sau, bên ngoài lại vọng lên tiếng kêu la khốn khổ, nhìn qua cửa kính. Bọn Vương Phong nhìn thấy một người ngồi ở đó lúc nãy thì đã bị đã bị lũ người kia đánh nằm sấp trên đường.

Huống hồ lũ lưu manh thì đã cao chạy xa bay, đánh người khác xong thì cũng không biết chúng ở đâu, tất cả chỉ mất khoảng hai mươi phút.

Lúc này, Vương Ngải Nhu hỏi: “Tại sao anh lại để cho chúng đi?”

Vương Phong nhẹ nhàng trả lời: “Cũng chỉ vài tên lưu manh cỏn con, cứ cho là chúng ta bắt chúng về rồi thì như thế nào? Không lẽ cô còn muốn nhốt chúng lại”.

“Lũ người làm hại người khác như thế này, nhất định phải giam lại, hơn thế nữa người là tôi bắt, anh dựa vào gì mà thả đi?”

Vương Phong nhún vai bất lực nói: “Được, tôi nói nhưng cô không cảm thấy vừa lòng. Muốn đuổi theo thì em đuổi theo đi, xem ra chúng chạy cũng chưa xa.”

Bối Vân Tuyết nói: “Ôi, hai người các người thôi đi, dù sao thì chúng ta cũng không có việc gì, có cần phải vì chuyện này mà cãi nhau không?”

Ngải Nhu bực bội nhìn Vương Phong một cái rồi ngồi lên băng ghế: “Hừm, nhìn phần của Tiểu Tuyết, anh tốt nhất bắt người về đây, không thì tôi và anh chưa xong đâu”.

Cô ấy bảo Vương Phong đi tìm người thì anh ấy có đi không? Đây rõ ràng là chuyện không thể.

Nhìn hai người họ, Vân Tuyết bất lực nói: “Tôi thấy hai người cả đời có phải là sẽ oan gia không?”

Từ cái ngày đầu tiên Vương Phong đi vào căn biệt thự, mối quan hệ của hai người đó chưa hề tốt, hở ra là cãi nhau, không thì động tay động chân, ầm ĩ không ai được yên.

Hơn thế hai người đều có qua lại với Vân Tuyết nên nhiều lúc Vân Tuyết cũng không biết giúp ai, chỉ có thể không có cách nào chỉ nhắm mắt cho qua tất cả.

Lúc này Tử Toa nói một câu, làm cho Ngải Nhu thay đổi sắc mặt, vờ cúi đầu mà đi tìm gì đó ăn: “Không chừng là oan gia lại thích nhau”.

Còn về Vương Phong, lúc đấy không nghe thấy gì nên sắc mặt không hề có gì thay đổi nhưng trong lòng thì rất phục Tử Toa, đến cái này thì cũng biết, thật là một nhân tài.

Sự thay đổi nhỏ của Đường Ngải Nhu thì không làm cho bọn Bối Vân Tuyết để ý nên ăn xong cơm, bốn người họ thì ra khỏi căn biệt thự đi dạo.

Lúc này Tử Toa thấy không hài lòng nói: “Tôi buồn ngủ rồi, muốn bắt xe về”.

Nãy giờ đã đi rất xa rồi, cô ấy thật không muốn đi tiếp, thật sự là rất mệt mỏi.

Bây giờ đã hơn mười một giờ nên Vân Tuyết cũng không muốn đi bộ trở về: “Vậy chúng ta bắt xe về đi”.

Ngày mai còn phải đi làm, về nghỉ ngơi sớm tí, ba người con gái ngồi ở sau xe, chỉ có Vương Phong là ngồi ở ghế trước, hơn thế còn phải trả tiền.

Xe thì mới chạy, người tài xế giơ ngón tay cái ra, ghen tị với Vương Phong mà nói: “Người anh em, khoẻ thế!”

Một người đàn ông dẫn theo ba người con gái tuyệt sắc, người tài xế như anh ấy thật là rất hiếm khi gặp.

Hơn thế nghĩ về mụ sư tử hung dữ ở nhà, người tài xế mới ngưỡng mộ Vương Phong như thế.

Nghe thấy lời thì thầm của tài xế, Vương Phong cười ngại ngùng mà nói: “Thật sự thì tôi cũng nghĩ vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.