Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 124: Chương 124: Tôi đã nói qua chưa?




“Ồ, nói vậy thì nhất định là mày chưa nhớ ra rồi, vậy tao tốt bụng nhắc cho mày nhớ một chút, hôm qua có phải mày đã ra lệnh sát hại một cặp vợ chồng không? Tao nói cho mày biết, bọn họ chính là cha mẹ của tao. Vì thế mày dám đối xử với bọn họ như thế nào thì hôm nay tao đối xử với mày như vậy.” Vương Phong nói, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.

Lần này Đoạn Dương không thể nói thêm gì nữa, hắn nhớ lại hắn đã tùy ý hạ xuống một mệnh lệnh. Khoảng thời gian gần đây chỉ có một cặp vợ chồng dẫn theo hai ông bà già tới cửa công ty bọn họ gây náo loạn.

Vì chuyện này mà hắn phải chịu không biết bao nhiêu mắng chửi của cha hắn. Thế nên để giải quyết khó khăn, hắn mới hạ lệnh dạy cho hai người kia một bài học một chút.

Thật ra chỉ là hai người bình thường thôi, hắn căn bản không có để ý đến. Nhưng nào ngờ rằng mệnh lệnh mà hắn tùy ý hạ xuống lại chính là tai họa của ngày hôm nay.

Có một câu nói rất hay “gieo nhân nào gặt quả đó”, “nợ máu phải trả bằng máu”!

“Cha mẹ tao suýt nữa bị người của mày giết chết. Vì vậy sau khi mày xuống địa ngục phải nhớ rằng người giết chết mày tên là Vương Phong!”

Hai chữ Vương Phong không ngừng vang vọng bên tai của Đoạn Dương như thể nó đã trở thành vĩnh hằng. Cổ của hắn ta lúc này trực tiếp bị một nhát dao mang tia sáng sắc lạnh khẽ lướt qua sau đó đầu và cơ thể đứt lìa, dọa những người trung niên kia đều hét lên một tiếng “A” lớn.

Lúc nãy vẫn còn là một người sống, đột nhiên cứ như thế liền chết rồi. Đây là con trai duy nhất của Bí thư Đảng ủy quận, hiện tại hắn ta chết ở đây, bí thư không nổi điên lên mới lạ.

Bí thư từng mặc kệ quy định mà mạo hiểm bao che cho đứa con trai này rất nhiều chuyện mà người ngoài không biết được. Nếu không có ông ta đứng ra chịu trách nhiệm thay cho Đoạn Dương, chỉ sợ những chuyện mà hắn ta từng gây ra xử bắn mười lần cũng không đủ.

Bây giờ Đoạn Dương đã chết rồi, người đàn ông trung niên này biết bí thư nhất định sẽ điên cuồng báo thù Vương Phong.

“Thật độc ác!”

Cách Vương Phong không xa, Tiểu Ngũ nhìn thấy Vương Phong không chớp mắt trực tiếp cắt cổ người khác cũng bị dọa điếng người, càng sợ hãi Vương Phong hơn.

Đây quả thực là một kẻ sát nhân máu lạnh, giết người không chớp mắt. Tim của hắn lẽ nào làm bằng đá sao?

“Cậu chủ của ông đã chết, hiện tại đến lượt ông rồi.” Lúc này ánh mắt của Vương Phong nhìn qua người đàn ông trung niên kia, dọa sắc mắt ông ta trắng bệch.

“Chẳng phải cậu nói tôi kêu nó đến thì sẽ tha cho tôi sao? Cậu… cậu muốn… muốn làm gì?” Nói đến đây, người đàn ông trung niên trong khi hai tay vẫn chống xuống đất không ngừng lùi lại, nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm.

“Tôi nhớ là hình như tôi chỉ nói rằng tôi sẽ suy nghĩ lại thôi mà?” Vương Phong liếc nhìn người trung niên như một thằng ngốc rồi sau đó mới nói: “Hiện tại tôi nghĩ kỹ rồi, chính vì ông sẽ là người truyền thông tin quan trọng này đến cho một người. Ông nói muốn tôi tha cho ông, làm sao có thể xứng đáng với cha mẹ tôi chứ? Bọn họ không làm gì sai cả nhưng mà các người đã ỷ có người chống lưng liền hãm hại đến người vô tội. Chính vì vậy, bây giờ ông cũng đi theo cậu chủ nhà ông đi.”

Nói đến đây, con dao trong tay Vương Phong gọn gàng sạch sẽ tước đi mạng sống của người đàn ông này. Trước khi chết, mặt ông ta thậm chí vẫn vô cùng hoảng sợ.

Chỉ là làm bị thương hai người bình thường nhưng lại chết liên tiếp nhiều người như vậy, cái giá phải trả này thực sự quá đắt rồi. Nếu chuyện này được đưa ra ánh sáng chắc chắn sẽ là một vụ án giết người lớn nhất trong nước. Điều này hoàn toàn không thành vấn đề đối với các trang tin tức.

“Tôi chỉ là một tài xế bình thường, tôi không nhìn thấy chuyện gì hết.” Lúc này một ông bác hơn sáu mươi nhìn thấy ánh mắt của Vương Phong đang hướng về phía ông ấy, cả người ông bắt đầu run rẩy quỳ trên mặt đất nói: “Tôi còn người vợ ốm không dậy được ở nhà. Nếu như tôi chết rồi, bà ấy sẽ không có ai chăm sóc, cũng sẽ chết mất. Cậu yên tâm, hôm nay tôi không nhìn thấy cái gì, tôi cũng sẽ không kể cho ai nghe.” Ông lão nọ hoảng sợ nói.

Ông lão này nhìn sơ qua cũng có vẻ đàng hoàng chất phác. Thành thật mà nói thì Vương Phong có thể giết kẻ thù không chút do dự nhưng mà nói giết người già và trẻ em thì hắn vẫn không thể xuống tay được. Ông ấy chẳng qua chỉ là một tài xế, nói không chừng thật ra cũng không liên quan đến chuyện này.

Hắn cũng không phải là tên khát máu, cũng sẽ không vô lý mà giết người vì vậy Vương Phong trầm ngâm nhìn ông lão chưa đến một phút, sau đó giọng hắn vô cùng bình tĩnh nói: “Được rồi, không còn việc của ông nữa, có thể đi rồi.”

“Thật chứ?” Nghe thấy lời Vương Phong nói, ông lão này rõ ràng đang cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Ông chính mắt nhìn thấy ông chủ của mình trở thành xác chết trong nháy mắt, trong mắt của ông Vương Phong đã trở thành một kẻ giết người không gớm tay.

Bây giờ hắn lại dễ dàng để cho ông đi, trong lòng ông cảm thấy ngạc nhiên không thôi.

“Tất nhiên là thật. Nếu như ông cũng muốn chết ở đây thì tôi cũng sẽ không quan tâm lắm đâu. Đã chết nhiều người như vậy rồi thì tôi cũng không ngại nhiều thêm một người.” Vương Phong xoay người nói.

Hắn không cảnh cáo ông lão này bởi vì hắn biết là ông ta chỉ là một người tài xế bình thường mà thôi. Hôm nay ở đây chết nhiều người như vậy, nếu ông ta không muốn chết chắc chắn sẽ không nói việc này ra bên ngoài.

“Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?” Đợi đến khi ông lão kia rời khỏi nơi này, Giang Nhiễm Thiên mới lộ ra chút lo lắng rồi hỏi.

Mặc dù hắn cũng sợ Vương Phong giết chết ông già kia nhưng hắn càng sợ ông già kia sau khi rời khỏi nơi này liền báo cảnh sát. Chết bao nhiêu người thế này, nếu như còn bị bắt thì khẳng định chỉ có một con đường chết.

“Không có gì. Nếu như ông ta có báo cảnh sát thì cháu cũng sẽ không sợ ông ta.” Vương Phong nói, trên mặt đầy vẻ không quan tâm.

Đừng nói sự việc hiện tại, cuộc chiến lớn hơn hắn cũng đã được thấy qua rồi.

“Hy vọng cháu có khả năng tự bảo vệ tốt bản thân.” Nhìn thấy Vương Phong vẫn chưa chắc chắn, Giang Nhiễm Thiên cũng không nói tiếp nữa.

Nếu như không phải hôm nay hắn muốn khăng khăng đi theo Vương Phong, hắn căn bản cũng không ngờ rằng Vương Phong lại có một mặt tàn nhẫn như thế này. Giết người không chớp mắt, chỉ đơn giản là kẻ máu lạnh.

“Đại ca, có phải em cũng được đi không?” Lúc này Tiểu Ngũ kia nói với khuôn mặt vô cùng sợ hãi.

Vương Phong trước đó có nói tha cho tên đàn ông trung niên đi nhưng kết cục cuối cùng ông ta vô cùng thê thảm, trực tiếp chết dưới tay Vương Phong.

Vì vậy tên Tiểu Ngũ này hiện tại cũng sợ rồi, người anh em của hắn thế nhưng lại trực tiếp ra tay chém cha mẹ của Vương Phong, hắn nói hắn không ra tay thì hắn ta có tin không?

“Mày muốn đi?” Nhìn tên Tiểu Ngũ này, lông mày Vương Phong nhướn lên dọa hắn ta chỉ hận chưa kịp quỳ xuống mặt đất.

Tiểu Ngũ nhận ra Vương Phong cho dù tùy ý cử động một chút cũng khiến hắn bị dọa gần chết bởi vì hắn không biết lúc nào Vương Phong sẽ cho hắn một nhát kết thúc mạng nhỏ của hắn.

“Đại ca, vậy anh muốn em làm gì? Chỉ cần anh không giết em thì cái gì em cũng có thể làm.” Tiểu Ngũ nói vẻ mặt sắp khóc đến nơi rồi.

Hắn đường đường là một thằng đàn ông chân chính nhưng giờ phút này lại bị dọa sợ sắp khóc rồi.

“Có thật là cái gì cũng dám làm?” Ánh mắt Vương Phong lóe lên rồi hỏi.

Hắn căn bản không có dự dịnh bỏ qua cho tên Tiểu Ngũ này, dù hắn có nói rằng hắn không có ra tay nhưng Vương Phong căn bản sẽ không tin. Dựa theo lời hắn ta kể, hôm qua hắn ta say rượu nhưng mà nếu như không phải uống say, nói không chừng trong số đám người chém người cũng có hắn ta.

Thời cổ đại còn có cách nói một người lầm lỗi liên lụy đến chín thế hệ. Chính vì vậy trong lòng Vương Phong căn bản không có ý định thả hắn đi.

Nhưng hiên tại nhìn bộ dạng hắn ta như thế, Vương Phong ngược lại có chút do dự. Tiểu Ngũ vô cùng nghe lời khiến cho Vương Phong rất hài lòng, hơn nữa cũng có đủ độc ác. Ở một cấp bậc khác mà nói thì đây là nguồn nhân lực.

Dùng một câu mà nói thì Tiểu Ngũ này là một con chó vô cùng trung thành. Hắn muốn nó cắn ai thì nó sẽ cắn người đó. Nếu mà giết chết hắn ta thì thật là một điều đáng tiếc.

Ở thành phố Trúc Hải nếu Vương Phong có phiền phức gì có thể tìm Hà Thiên giải quyết nhưng về vấn đề an toàn của mọi người và chị Tuyết ngược lại khiến Vương Phong có chút lo lắng.

Nếu có hắn ở đó thì tốt, hắn có thể tùy lúc bảo vệ bọn họ nhưng nếu như hắn không ở đó thì cần phải có người đi bảo vệ bọn họ rồi.

Tên Tiểu Ngũ này có thể đảm nhận được công việc như thế này.

Chỉ là cứ như thế này bỏ qua cho hắn ta, ngược lại Vương Phong có chút không muốn. Dù sao trong mắt hắn, tên Tiểu Ngũ này là một người có tội. Vì thế nên Vương Phong lạnh lùng trực tiếp nói: “Muốn tao tha cho mày đi, cũng được. Nhưng trước tiên mày cắt đứt tay mày đi rồi nói tiếp.”

Lời của Vương Phong vô cùng tàn độc, Giang Nhiễm Thiên nghe được cũng không ngừng cau mày.

Chẳng qua nghe thấy lời Vương Phong nói, Tiểu Ngũ này ngược lại không một chút chần chừ, chọn một con dao và vung dao chặt đứt bàn tay trái.

Hành động vỏn vẻn chỉ trong nháy mắt, tên Tiểu Ngũ này vậy mà thực sự cắt đứt bàn tay trái của mình, máu bắn tung tóe ra xa.

Mặt hắn ta ngay lúc này hoàn toàn trắng bệch nhưng còn có Vương Phong ở đây, hắn ta nửa tiếng thét cũng không dám thét ra, chỉ có thể kiên trì đứng đó.

“Có thể rồi chứ?” Tiểu Ngũ cắn chặt răng nói.

“Có thể rồi.” Vương Phong gật đầu, sau đó nói: “Cầm tay của mày rồi đi đi.”

“Cảm ơn.” Tiểu Vũ gật đầu, sau đó nhặt bàn tay ở trên đất rồi bỏ đi, hắn ta biết mạng của hắn đã được an toàn rồi.

Mặc dù tự cắt đứt tay của chính mình khiến hắn ta đau muốn rách cả mí mắt nhưng so với một cái mạng thì đừng nói chỉ một bàn tay, hai tay hắn cũng chấp nhận cắt đứt.

“Chờ một chút.” Ngay lúc Tiểu Ngũ sắp bước ra khỏi cửa, Vương Phong gọi hắn lại nói: “Tiểu Ngũ, tao nhìn ra tính cách của mày rất tàn độc, tao có một công việc ở đây. Nếu như mày muốn lăn lộn cùng tao, tao có thể giới thiệu công việc này cho mày, mười ngày sau tao đợi mày ở chỗ này.”

Nói xong, Vương Phong kéo cậu của hắn rời khỏi khu đại viện.

“Đi theo hắn lăn lộn?” Nhìn bóng lưng rời đi của Vương Phong, trên mặt tên Tiểu Ngũ này lộ ra vẻ ngạc nhiên. Lúc trước hắn sợ Vương Phong muốn chết nhưng hiện tại hắn ngược lại có chút chần chờ.

Làm một tên côn đồ nhỏ bé đó là việc mà chẳng ai muốn làm, ai chẳng muốn làm người đi đầu? Mặc dù bề ngoài nhìn Vương Phong chỉ là một người trẻ tuổi nhưng về phần thủ đoạn thì không thiếu. Tiểu Ngũ nghĩ cũng đủ biết năng lực của Vương Phong không phải người như hắn có thể tưởng tượng được.

Chẳng qua chuyện này là chuyện lớn, hiện tại hắn đau muốn chết cũng không có thời gian để suy nghĩ. Hắn cầm bàn tay của mình rồi nhanh chóng đi tới bệnh viện.

Mọi thứ ở nơi đây đã được giải quyết xong, Vương Phong có thù cũng đã báo được thù, mặc dù một đồng tiền bồi thường cũng không lấy được nhưng Vương Phong cũng không quan tâm.

Chuyện hắn quan tâm là báo thù, còn về mặt tiền bạc hắn căn bản không nghĩ tới.

“Cậu, cháu về bệnh viện trước đây, cậu tự về nghỉ ngơi đi nhé.” Vương Phong nói khiến cho Giang Nhiễm Thiên lắc đầu nói: “Cháu nghĩ cậu hôm nay thấy nhiều máu như vậy còn có thể ngủ được sao?”

Nói đến đây, trên mặt Giang Nhiễm Thiên toàn bộ đều là cười khổ, nếu như hiện tại ông ngủ mà không gặp ác mộng mới là lạ.

“Vậy được rồi, cậu cùng cháu về bệnh viện xem một chút, đã trễ lắm rồi có thể bọn họ đã tỉnh lại rồi.” Vương Phong nói, sau đó vứt chiếc áo khoác dính đầy máu rồi cứ mặc áo sơ mi trắng như vậy đứng bên đường đón xe.

“Alo, có phải là bí thư không...?” Bọn người Vương Phong rời khỏi nơi này nhưng là đợi sau khi bọn họ rời đi thì lão già được Vương Phong thả mới chầm chậm về tới, gọi một cuộc điện thoại cho bí thư quận.

Trong bệnh viện, cha mẹ Vương Phong quả nhiên đã tỉnh lại. Hiện tại bọn họ còn rất yếu nhưng lúc nhìn thấy Vương Phong, hai người đều lộ ra vẻ vui mừng.

Đã hơn một năm không được nhìn thấy con trai của mình thế nên bây giờ nhìn thấy hắn, thân thể hai người dù lại bắt đầu đau nhưng cũng lộ ra nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.