Toàn bộ choáng váng, không thể tin được Vương Phong cứ như vậy tùy ý bắn được điểm tuyệt đối.
“Làm sao có thể?” Nhìn thấy con số trúng đích của Vương Phong, Đông Phương Ngọc Nhi cũng kinh ngạc há to miệng, ngay cả cô cũng không có cách bắn được số điểm tuyệt đối, Vương Phong làm sao làm được?
Một người ngay cả súng cũng không biết lên nòng, bắn được một trăm điểm, sự thật này quá mỉa mai người rồi, một khắc này Đông Phương Ngọc Nhi chỉ hận không thể mắng người.
Hơn một trăm người, tổng cộng cũng chỉ có ba người bắn được điểm tuyệt đối, hai người trước ngược lại còn đáng nói, dù sao bọn họ cũng có thể thực sự có thiên phú như vậy, cũng đã tiến hành huấn luyện rất nhiều nhưng mà Vương Phong này… bỏ đi, đến giờ Đông Phương Ngọc Nhi đã không muốn nghĩ đến việc Vương Phong rút cục là làm sao làm được, tại vì cô sợ mình lại điên mất không chừng.
“Vẫn không tệ.” Nhìn thấy thành tích chính mình đạt được, mặt Vương Phong cũng lộ ra một chút vẻ vui mừng, may mà không có đấu vòng sau, không cần lo lắng lại bị đá rớt nữa.
Sở dĩ hắn có thể bắn được điểm tuyệt đối, kì thực trong lòng hắn cũng thấy cực kì kì quái, hắn chỉ thấy hai mắt mình vừa vặn liếc nhìn vòng tâm của cái bia kia, sau đó trong lòng tự nhiên xuất hiện một loại suy nghĩ tôi khẳng định có thể trúng đích.
Cách nghĩ này đến rất là kì quái, ngay cả Vương Phong cũng không có cách nào giải thích nổi, cho nên hắn đây mới liên tục mở được số súng, chẳng lẽ đây là hắn thể hiện khả năng nhìn thấu.
Nghĩ không ra lí do nào nữa, Vương Phong chỉ có thể quy kết nguyên nhân là do việc nhìn thấu thần kì kia của hắn.
Khả năng nhìn thấu, là hắn trong lúc vô tình đạt được, loại năng lực này hắn còn chưa từng nhìn thấy trên người khác, thậm chí ngay cả người có cấp bậc như Quỷ Kiến Sầu cũng không có cách nào thực hiện nhìn thấu, dường như chỉ có một mình hắn mới biết.
“Anh giở trò đúng không?” Lúc này, Chung Hiểu Thiến đi tới, nhìn thấy Vương Phong thì có chút nghi ngờ hỏi.
“Tôi giống như giở trò ư?” Vương Phong liếc mắt nhìn người đẹp Chung Hiểu Thiến này, cũng không cảm thấy cô ta có điểm nào xuất chúng, người đẹp quá nhiều, Vương Phong cũng đã miễn dịch rồi.
“Cô đã muốn nói tôi giở trò, vậy có cũng đến bắn một phát tôi xem thử.” Nói rồi, Vương Phong đưa súng trong tay đến trước mặt Chung Hiểu Thiến.
“Cắt.” Quét mắt nhìn Vương Phong một cái, Chung Hiểu Thiến cũng không tranh luận với hắn nữa mà là kéo Đông Phương Ngọc Nhi rời khỏi nơi này.
Nói Vương Phong giở trò, thực ra là do cô không bằng lòng tin rằng chính mắt mình đã nhìn thấy, bắn lung tung cũng được điểm tuyệt đối, việc này bọn họ thực sự làm sao chịu nổi.
Hơn một trăm người, lần nữa có năm người bị loại, các anh trai phát huy thất thường kia đương nhiên cũng nằm trong số đó, mặc kệ bọn họ trước kia có tài giỏi bao nhiêu nhưng lúc này phát sinh sự cố, vậy chính là không có duyên với bộ đội Long Hồn, chỉ có thể trả về.
Tuy là những người trở về không cam lòng nhưng cũng không dám nói nhiều gì, sắc mặt u ám rời khỏi nơi này.
Lần này Vương Phong nhờ thành tích một trăm điểm lần nữa xếp hạng nhất rồi hai lần hạng nhất, tạm thời tên xếp hạng nhất bảng tích điểm.
“Khá lắm.” Chỗ không xa, thanh niên của bộ đội Long Hồn kia liếc nhìn Vương Phong một cái, cũng là cảm thấy có chút kinh ngạc lẫn nghi ngờ, thấp giọng nói một câu.
“Hừ, đi đời rồi mệnh phân chó.” Lạc Vĩnh Tân liếc nhìn Vương Phong, trong ánh mắt lướt qua một luồng băng lạnh, sau đó xoay mình rời đi.
Người này chính là người bị Vương Phong đẩy xuống đứng vị trí thứ hai, lần bắn này hắn trong dự liệu cầm chắc điểm tuyệt đối nhưng Vương Phong này bắn loạn vậy mà đều là điểm tuyệt đối, hắn cũng tiếp nhận không nổi.
Hơn nữa lúc trước nhìn thấy Đông Phương Ngọc Nhi tỉ mỉ dạy Vương Phong như vậy, đây mới là điểm thực sự khiến hắn không có thiện cảm với Vương Phong.
Hắn với Đông Phương Ngọc Nhi là người từ một quân khu mà ra, sớm đã công khai bản thân thích Đông Phương Ngọc Nhi rồi, thế nhưng người đẹp không muốn, hắn luôn không được thuận lợi, thậm chí Đông Phương Ngọc Nhi bình thường đều là dùng loại ánh mắt chán ghét nhìn hắn, làm hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ nhưng mà bây giờ một kẻ vừa mới quen biết Đông Phương Ngọc Nhi cô lại tận tâm dạy dỗ khiến lòng hắn lạnh như băng.
Có thể Vương Phong thực sự không biết dùng súng nhưng không quan tâm Vương Phong là có mục đích gì, bây giờ trong mắt hắn đều giống như vậy, cố ý tiếp cận người hắn thích, hắn đã ghim vào lòng rồi. Xem Vương Phong là một tình địch.
Người đẹp đều yêu anh hùng, nếu như lần này bản thân có thể trở thành bộ đội Long Hồn, nói không chừng liền có cơ hội rồi, còn như Vương Phong kia… nghĩ đến đây, khóe miệng hắn cũng nhịn không được câu lên một ý cười thâm hiểm.
Bất cứ kẻ nào muốn cướp người phụ nữ của hắn thì đều sẽ “xuống sân” không đẹp đẽ gì.
Bởi vì một ngày chỉ có một người kiểm tra cho nên sau khi kết thúc kiểm tra bọn Vương Phong liền có thời gian tự do hoạt động rồi.
Vì chấn động lúc trước Vương Phong đem đến cho những người này thực sự là quá lớn cho nên sau đó ngược lại có không ít người đều đến tìm Vương Phong, hỏi dò hắn một vài chuyện dùng súng tâm đắc.
Chỉ là Vương Phong đều không làm rõ mình làm sao có thể bắn chuẩn như vậy, nào có cái gì tâm đắc mà nói, đều là mấy câu qua quýt cho xong.
“Vương Phong, đi theo tôi.” Ngay lúc này, đột nhiên một binh sĩ đến trước mặt hắn, lớn giọng kêu to.
“Chuyện gì vậy?” Nhìn người hoàn toàn không quen này, Vương Phong có chút kì quái hỏi.
“Ở đâu ra nhiều câu phí lời thế? Tự mình theo tôi đi hay là tôi phải bắt cậu đi?” Nghe thấy lời nói của Vương Phong, người binh sĩ này lạnh lùng nói.
“Vậy tôi vẫn là theo anh đi vậy.” Những binh sĩ này, tính khí thực sự quá xấu rồi, quả thực chính là ra mệnh lệnh có tính cưỡng chế, có điều Vương Phong lại không làm đúng cách nghĩ của bọn họ, chỉ có thể thành thật đi theo sau họ.
“Báo cáo trưởng quan, người tôi đã đưa đến rồi.” Sau khoảng một phút, Vương Phong bị đưa đến trước mặt người thanh niên quản giáo, một vẻ mặt đầy tôn kính.
“Được rồi, cậu đi làm việc của mình đi.” Thanh niên phất phất tay, sau đó binh sĩ này trực tiếp quay mình rời đi.
“Anh tìm tôi có việc gì?” Nhìn thấy lại là người này, Vương Phong hỏi với giọng điệu không tốt lắm.
“Đi theo tôi.” Liếc nhìn Vương Phong một cái, thanh niên này cũng không có tranh luận gì với hắn, sau đó xoay mình đi.
“Đi thì đi.” Vương Phong trái lại muốn xem tên này muốn làm gì, cho nên hắn cũng không có sợ gì mà đi theo.
Khoảng chừng hai phút sau, tên này đưa Vương Phong đến một sân bắn khác, ở đây ngoài hai bọn họ thì không có ai khác, rõ ràng người khác đều không thể đến đây, nơi thuộc loại khu vực cấm.
“Cầm lấy cái súng này, bắn cái bia cách năm trăm mét cho tôi.” Thanh niên mở miệng, ném một cây súng đến trước mặt Vương Phong.
“Năm trăm mét?” Nghe thấy lời này của thanh niên, trong lòng Vương Phong kinh ngạc, quả nhiên nhìn thấy nơi rất xa có một cái bia, nếu như không phải thị lực hắn tốt, thậm chí còn nhìn không rõ.
Lúc trước khi bắn cự li đều không tới hai trăm mét, bây giờ ngược lại còn trực tiếp tăng hơn gấp đôi.
“Không cần dò xét, trực tiếp bóp cò bắn cho tôi.” Thanh niên mở miệng, giọng nói lạnh xuống.
“Xa như vậy, cậu bắn một cái tôi xem coi?” Vương Phong cười lạnh, căn bản không có động tay.
Lúc trước hắn cũng cảm thấy là có phần may mắn trong đó nhưng mà bây giờ hơn năm trăm mét, khoảng cách cũng thực sự quá xa rồi.
“Được.” Vượt qua dự liệu của Vương Phong, nghe thấy lời hắn nói, chàng trai này chỉ có gật gật đầu, sau đó cầm lấy cây súng trong tay mình, nhìn cũng không nhìn cái bia đằng trước, liền liên tục lên đạn rồi bóp cò.
Nhìn thấy lỗ xuất hiện ở vòng tâm bia kia, trong lòng Vương Phong có chút kinh ngạc, bởi vì mấy vết súng của tên này đều liên tiếp bắn trúng một chỗ, độ chuẩn xác cũng quá cao rồi.
Hơn nữa điều thực sự khiến Vương Phong cảm thấy có chút không thể tin được là thanh niên vậy mà ngay cả bia cũng không nhìn, cứ đeo như vậy mà bắn, không lẽ toàn thân hắn đều là mắt?
“Thấy thế nào? Bây giờ tới anh rồi.” Thanh niên thổi thổi khói đen của súng, vẻ mặt thản nhiên.
Thân là bộ đội Long Hồn, dường như mỗi người đều là tay súng thần, không phát nào trượt, nếu như ngay cả một điểm này cũng làm không được, cũng không đáng làm một người của Long Hồn.
Đây chính là một bộ đội có thực lực của toàn Hoa Hạ, cho là anh có đặc quyền cũng đừng mong đem cái thân bất tài tham gia vào một cuộc thi, đây mới là dựa vào bản lĩnh thực sự để kiếm cơm.
“Cũng không tệ.” Vương Phong gật đầu, sau đó cũng không có do dự, trực tiếp liếc cái bia kia một cái, liên tục lên đạn mấy lần.
Tiếng bắn dày đặc trong không trung, mà thanh niên nhìn thấy thành tích của Vương Phong cũng nhịn không được mà nhìn kĩ, lộ ra một chút kì quái, bởi vì thành tích của Vương Phong không kém hắn, bách phát bách trúng, không trật tí nào.
“Trước đây có chơi súng không?” Thanh niên đột nhiên hỏi.
“Không có, xem người khác chơi thôi.” Vương Phong lắc đầu, nhớ tới vụ án cướp ngọc trai, đó là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với súng, hôm nay tính là lần thứ hai.
“Anh làm sao làm được?” Thanh niên liếc nhìn một cái, lại nhìn cái bia cách xa năm trăm mét, chậm rãi hỏi.
“Tôi cũng không rõ, phải chăng trong tim tôi cảm thấy có thể bắn trúng nên cứ bắn thôi.” Vương Phong nói như sự thực.
“Vậy thì anh có hứng thú vào bộ đội Long Hồn chúng tôi phát triển không?” Đột nhiên, một câu của thanh niên này dọa Vương Phong sợ.
Từ lúc bắt đầu đến đây, Vương Phong đã từ trong biểu hiện của người khác mà nhìn ra bọn họ mơ cũng muốn thành bộ đội Long Hồn nhưng mà điều khiến hắn trước nay không hề nghĩ tới là thanh niên này bây giờ lại chiêu mộ hắn.
“Tại sao?” Vương Phong hỏi một câu.
“Rất đơn giản, tại vì đường súng của cậu chuẩn, đồng thời năng lực thể chất so với người bình thường cũng khỏe mạnh hơn, có hai điểm này, cậu đủ để trở thành một người trong chúng tôi.” Thanh niên mở lời, đưa ra hai ngón tay của mình.
“Xin lỗi, tôi không thích bị người ràng buộc, hơn nữa tôi trước nay cũng chưa từng nghĩ tới muốn trở thành đội viên của các cậu, cho nên việc này cậu vẫn là tìm người khác đi.” Sau khi suy nghĩ tầm ba mươi giây, Vương Phong nói.
“Cái gì?” Nghe thấy lời của Vương Phong, lông mày của thanh niên này khe khẽ chau, nghi ngờ tai mình chắc là có vấn đề rồi.
Anh ta đây là lần đầu tiên nghe thấy có người từ chối trở thành bộ đội của Long Hồn bọn họ, có thể trở thành một bộ đội Long Hồn là mơ ước của biết bao nhiêu người? Đây là một chuyện vinh hiển bao nhiêu? Thế mà hắn… lại từ chối ư?
“Tôi nói không muốn trở thành đội viên Long Hồn gì đó trong lời cậu nói, mục đích tôi đến đây cũng không phải vì cái này cho nên tôi thấy cậu tìm nhầm người rồi.” Vương Phong mở lời, ngữ khí cực kì trôi chảy.
“Anh...” nghe thấy lời Vương Phong nói, thanh niên này tức đến mở miệng không được, chỉ vào Vương Phong, bây giờ khó mà tưởng tượng được hắn ngay cả việc này còn có thể từ chối.
Bộ đội Long Hồn kia không phải ai muốn đi liền có thể đi, cho là bây giờ hơn một trăm tinh anh ở đây cũng có khoảng hơn 95% người phải bị loại, chỉ có mấy người mới có thể thành công.
Nhưng như bây giờ đặt trước mặt hắn một cơ hội tuyệt hảo hắn lại không biết trân trọng, nếu hắn nói với người khác là muốn tuyển bọn họ thành đội viên Long Hồn, chỉ sợ mấy người kia sẽ hạnh phúc đến xỉu đi mất nhưng mà Vương Phong này lại từ chối? Hắn sao có thể từ chối chứ?
Trước giờ tuyển mộ đội viên, sẽ diễn ra rất ít, thậm chí mấy năm mới có một lần, cho dù là Lại Vĩnh Tân cũng không đạt điều kiện chiêu mộ trước giờ của bọn họ.
“Được rồi, nếu như không có chuyện gì thì tôi muốn đi về rồi, cho dù tôi đến tôi đi cũng không nghĩ muốn trở thành đội viên của các cậu, cho dù các cậu rút cục là làm gì thì mối liên quan tới tôi cũng không lớn, đợi đợt đào tạo ở đây kết thúc, tôi sẽ trở về nơi tôi thuộc về.” Vương Phong nói rồi quay mình rời đi.