Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 140: Chương 140: Tư tưởng biến thái dị dạng




“Thật sự không ngờ, haha.” Nhìn thấy Bối Tử Minh đã quỳ trên mặt đất, Bối Thanh Thiên cũng bật cười ha hả, tuy nhiên giọng cười này lại rất buồn, cậu ta thật sự rất giống lúc cha cậu ta đã đối xử với ông như vậy trước đây.

Ông cực khổ nuôi dưỡng cậu ta suốt hơn mười năm lại không ngờ rằng cậu ta lại là một tên phản bội, ngay cả chị mình cũng muốn giết chết thì còn chuyện gì cậu ta còn không dám làm?

“Nói đi, tại sao năm đó con lại làm vậy?” Bối Thanh Thiên nói, cả người như mất hết sức lực ngồi trên ghế.

Trước đó bị cha cậu ta đối xử như vậy, ông lúc đầu trong lòng cũng thấy không vui vẻ gì. Nhưng hiện tại ngay cả con trai ông ta cũng đối với ông như vậy một lần nữa. Ông cảm thấy toàn thân vô cùng mệt mỏi, năng lượng dường như cũng bị rút cạn.

“Vì con muốn ngồi vào vị trí của cha, con muốn trở thành chủ nhân của Bối thị, con muốn khiến tất cả mọi người phải sợ con.” Bối Tử Minh nói, trong giọng nói gằn nhẹ từng tiếng một, khuôn mặt vô cùng đáng sợ.

“Con có biết vì sao trước kia ta nhận nuôi con với mục đích gì không?” Nhìn khuôn mặt đáng sợ của Bối Tử Minh, dáng vẻ Bối Thanh Thiên kinh hoàng nói, trong lòng dần trở nên băng giá.

“Không biết.”

“Vợ ta lúc trước mất sớm, chỉ để lại một đứa con gái là Tiểu Tuyết mà người thừa kế gia nghiệp cần phải là đàn ông nên ta mới nhận nuôi con. Không ngờ rằng con thế mà mấy năm trước đã không chờ được, con thật sự làm cho ta thất vọng.”

“Haha.” Nghe được lời của Bối Thanh Thiên nói, Bối Tử Minh đột ngột đứng lên cười to nói: “Muốn trở thành chủ nhân của tập đoàn Bối thị khó khăn là điều ai cũng biết thế nên tôi mới không chờ được, tôi muốn quét sạch tất cả những người cản trở trước mặt tôi, ai cản đường tôi, tôi liền giết chết người đó.”

“Có phải ngay cả ta cậu cũng sẽ giết chết?” Bối Thanh Thiên hỏi một câu.

“Đúng vậy, chỉ cần ngày nào ông còn làm chủ thì tôi sẽ tìm cách giết chết ông, bởi vì ông mới chính là kẻ thù lớn nhất trong lòng tôi.” Bối Tử Minh rống to, cả người rơi vào trạng thái điên loạn.

“Nói đi, tại sao cậu lại có ý nghĩ như thế này? Chỉ cần chờ ta về hưu, cậu liền có cơ hội vô cùng lớn để bước đi, tại sao cậu lại mạo hiểm như vậy?”

“Chờ ông về hưu thì có quỷ mới biết là chuyện của bao nhiêu năm nữa, từ nhỏ nhà tôi đã nghèo, cha mẹ tôi bởi vì nuôi tôi không nổi nên mới đưa tôi vào cô nhi viện. Vì thế từ đó về sau tôi liền thề sau này nhất định phải trở thành người có tiền, trở thành một người ai cũng sợ. Căn bản tôi đã gần như sắp thành công rồi thế nhưng lại xuất hiện tên chết tiệt Vương Phong này.” Bối Tử Minh rống to, vô cùng oán hận nhìn Vương Phong chằm chằm.

“Tao?” Nghe được lời nói của Bối Tử Minh, Vương Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, không trả lời cậu ta. Tên Bối Tử Minh này rõ ràng đã phát điên, rơi vào loại tư tưởng biến thái đến mức biến dạng.

Thân phận của cậu ta hiện tại muốn gì mà không có? Ít nhất thì tiền cậu ta có xài bao nhiêu cũng không hết nhưng lòng tham của cậu ta thật sự quá lớn, ra tay lại càng sớm hơn. Chỉ vì muốn làm chủ nhà mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, loai người này cho dù có thể ở vị trí cao nhưng cũng có không ít việc phải làm.

Vẻ bề ngoài cũng rất được, đủ để mê hoặc hàng ngàn cô gái nhưng trong lòng lại hơi đen tối.

Nếu là người khác, Vương Phong có thể đã xuống tay với cậu ta rồi, người làm tổn thương chị Tuyết chính là kẻ thù của Vương Phong. Đối với kẻ thù, cho đến bây giờ Vương Phong cũng chưa bao giờ có chuyện nương tay.

Nhưng thay vào đó lại là em của Bối Vân Tuyết - Bối Tử Minh, cậu ta lại là con trai của Bối Thanh Thiên đương nhiên không đến phiên hắn ra tay, tốt nhất là nên lựa chọn đứng quan sát.

“Thật không ngờ…” Nghe lời con trai nói vậy, Bối Thanh Thiên cũng chỉ biết cười khốn khổ, sắc mặt tái nhợt đến mức dị thường. Hơn mười năm qua, ông thế mà không phát hiện ra điểm lạ thường này, ông quả thật là một người thất bại.

Con gái ông đã từng bị ám sát, mục tiêu người thứ hai tiếp theo cũng được nhắm vào ông. Ông chưa bao giờ nghĩ rằng người đứng sau tất cả lên kế hoạch lại chính là con trai ông.

“Năm đó ta thấy cậu đáng thương nên mới đem cậu về, cứ như thế đã hơn mười năm, cậu cũng hiểu rõ chúng ta đối với cậu như người một nhà, hoàn toàn xem cậu là người thân mà cư xử, không ngờ rằng cuối cùng cậu chính là loại người lấy oán báo ơn. Nuôi cậu hơn mười năm nay không bằng ta nuôi một con chó.” Bối Thanh Thiên vô cùng tức giận nói.

“Thắng làm vua, thua làm giặc. Các người muốn thế nào cứ tùy tiện xử lý đi, tôi không quan tâm.” Bối Tử Minh cuối đầu xuống, giọng nói vẫn hùng hồn như cũ.

“Hỗn láo.” Lúc này cha của Bối Thanh Thiên cũng nói, không ngờ rằng dã tâm của Bối Tử Minh lớn đến vậy. Đối với đứa cháu trai này ông vẫn luôn vô cùng thương yêu nó, mặc dù lớn chuyện ông cũng sẽ không thiên vị bất cứ ai nhưng ông tự cảm thấy ông đối với Bối Tử Minh vô cùng tốt.

Nhưng điều khiến ông hoàn toàn không ngờ đến là tham vọng của Bối Tử Minh giống như một con sói, ngay cả chị mình cũng muốn giết hại hơn nữa còn muốn giết luôn cả người cha hơn mười năm nuôi nó.

Chó nuôi hơn mười năm còn biết người chủ nhân gần gũi với mình, ít ra cũng có thể nhìn thấy có chút trung thành nhưng Bối Tử Minh vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn khiến người khác cảm thấy có chút kinh ngạc.

Nếu đây là thời cổ đại thì điều này chính là mưu triều soán vị là tội chết.

“Tôi đã phải lên kế hoạch rất nhiều năm rồi, không ngờ rằng cuối cùng cũng vẫn thất bại, tôi hận.” Bối Tử Minh gầm to, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

“Đại ca, anh nói đi, hiện tại phải làm sao?” Bối Thanh Vân nói, ông cũng vô cùng sốc vì những hành động của Bối Tử Minh.

Suýt chút nữa ông đã bị đổ hết mọi tội danh lên đầu mà tất cả những chuyện này đều là nhờ tên thanh niên Bối Tử Minh kia ban tặng. Nó ngay cả cha mình cũng dám giết, nếu như ông cùng nó tranh giành chẳng phải cũng chỉ có một con đường chết thôi sao? Nghĩ tới đây, sắc mặt của Bối Thanh Vân hết sức khó coi.

Đề phòng tới lui cũng không phòng được trộm trong nhà. Kẻ thù lớn nhất lại chính là người thân nhất bên cạnh mình.

“Tử Minh, ta xem cậu là con nuôi nên sẽ không giết cậu. Nhưng ta sẽ tước đoạt lại hết tất cả những gì thuộc về cậu, cậu đi đi. Từ nay về sau không cần quay lại nữa, ta sẽ không nhận cậu.” Bối Thanh Thiên nói, giọng nói vô cùng bi thương.

“Cha.” Nghe được lời nói tuyệt tình như thế của cha, Bối Vân Tuyết cũng la to một tiếng. Tuy những chuyện mà Bối Tử Minh từng làm đã làm tổn thương cô nhưng cũng không thể sánh được tình cảm chị em hơn mười năm. Cô không muốn nhìn thấy Bối Tử Minh rơi vào kết thúc như thế này.

“Không cần cầu xin cho nó, loại người như nó ta không giết cũng đã quá nương tay rồi, tên phản bội này không thể giữ lại!” Bối Thanh Thiên hét lớn một tiếng, sau đó nói: “Người đâu, đưa tên súc sinh này ra ngoài cho ta. Ta không muốn nhìn thấy nó nữa.”

Vừa nói xong những lời này, từ ngoài cửa xuất hiện hai vệ sỹ với khuôn mặt vô cùng lạnh lùng bước vào kéo lê Bối Tử Minh ra ngoài.

“Haha, nhất thời thua, giữ lại mạng của tôi thì ông sớm muốn gì cũng sẽ hối hận.” Bối Tử Minh cười lớn, giống như phát điên.

Chỉ là lời của cậu ta không một ai đáp trả, tất cả mọi thứ của cậu ta giờ đây đều trở thành hư ảo, làm hại Bối Vân Tuyết, âm mưu tranh quyền không báo cảnh sát bắt cậu ta đã là quá nhân từ rồi.

“Được rồi, hội nghị hôm nay đến đây thôi, tất cả mọi người giải tán đi, chủ tịch Hoa nếu như hôm nay ông có gì không hài lòng có thể tìm tôi.” Nói xong, Bối Thanh Thiên xoay người rời đi, sắc mặt hết sức khó coi.

Đứa con trai nuôi hơn mười năm thế mà lại phản bội mình. Vì vậy giờ đây ông chỉ cảm thấy tức giận không thôi, may mắn là vẫn chưa đến mức phải thổ huyết.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Nhìn Bối Thanh Thiên một chút rồi Vương Phong cũng kéo Bối Vân Tuyết rời khỏi nơi này, về phần Bối Tử Minh sớm đã không biết đã bị hai người vệ sỹ lôi đi đâu.

Nhưng nghĩ lại thì cậu ta khẳng định không có kết cục tốt đẹp, loại người này giữ lại thì chính là tai họa. Nếu để Vương Phong xử lý cậu ta thì chắc chắn rằng cậu ta đừng mong sống sót trên đời này.

Bối Thanh Thiên vẫn là quá nhân từ với cậu ta, vậy mà để loại người như cậu ta đi, chỉ là bọn họ là cha con nên Vương Phong cũng không tiện nói nhiều. Dù gì chuyện này cũng liên quan đến tình thân, nếu Vương Phong đụng vào chuyện này có thể sẽ càng thêm rắc rối.

Đây có lẽ là cách tốt nhất, không đắc tội người khác mà Bối Thanh Thiên cũng vì cậu ta mà làm tròn trách nhiệm cuối cùng của một người cha.

“Vương Phong, anh nói xem em trai em không có thân phận cũng không có tiền, muốn sống sót thì phải làm thế nào? Em ấy như thế nhưng cái gì cũng không biết.” Bối Vân Tuyết nắm lấy tay Vương Phong có chút kinh hãi hỏi.

Đối với đứa em trai này, cô thật sự có chút không cắt đứt được, dù sao cũng là quan hệ chị em hơn mười năm, hiện tại cứ như vậy mà sụp đổ.

Nói trắng ra rằng Bối Vân Tuyết vẫn quá nhân hậu rồi, đối với một người đã từng làm tổn hại cả nhà cô như vậy mà còn lo lắng cho cậu ta. Bối Tử Minh này có thể ra tay với người chị yêu thương cậu ta như thế thật sự là không có nhân tính.

“Tuyết, anh không cho phép em suy nghĩ nhiều về chuyện này, cậu ta có kết cục hôm này chính là vì cậu ta gieo gió gặt bão, nếu như mỗi người đều giống em thì chỉ sợ xã hội đã sớm loạn rồi.” Vương Phong vô cùng bất đắc dĩ nói.

“Nhưng em ấy là em trai của em, không được, em muốn lén lút cho em ấy một ít tiền.” Bối Vân Tuyết nói, muốn rút tay ra khỏi Vương Phong.

“Không cần.” Vương Phong lắc đầu, nắm chặt lấy tay Bối Vân Tuyết nói: “Đường đường là một thằng đàn ông có tay có chân, cậu ta chẳng lẽ còn có thể chết đói sao?”

“Nếu như em muốn làm loạn như vậy, anh cũng sẽ nói chuyện này cho cha em biết, em nên biết rằng trên thế giới này có những người dù em có giúp đỡ họ, họ cũng sẽ không biết ơn em hơn nữa bọn họ có khả năng sẽ quay đầu cắn em thêm một cái. Em trai em chính là loại người như vậy, em đối xử tốt với cậu ta như vậy chỉ khiến cậu ta càng trở nên hung hăng, ngang ngược hơn mà thôi. Lấy ơn báo oán khả năng chỉ có một mình Tuyết em làm mà thôi.”

“Nhưng…” Bối Vân Tuyết còn muốn nói thêm gì đó nhưng bị Vương Phong cản lại nói: “Tuyết, anh biết em muốn giúp em trai em một chút. Nhưng em yên tâm đi, anh đã lặng lẽ ở phía sau cho cậu ta một số tiền, sẽ không để cậu ta phải chết đói.” Vương Phong nói khiến cho Bối Vân Tuyết thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy cảm ơn anh.” Bối Vân Tuyết vừa cười vừa nói.

“Không có gì, tốt xấu thế nào cậu ta cũng tính là em trai anh phải không?” Vương Phong cũng cười rộ lên, chỉ là trong lòng hắn lại vô cùng khinh thường nghĩ: Hắn mà lại cho cậu ta tiền? Trừ phi là trời sập xuống.

Loại người như thế, hắn chưa đánh chết là đã tốt lắm rồi, quỷ mới cho cậu ta tiền.

Nhưng nhìn thấy Tuyết giống như có lẽ đã thả lỏng trong lòng, Vương Phong mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Mặc dù hơi trơ trẽn mà lừa cô nhưng cứ để cho cô ấy tiếp tục dây dưa thì mới phiền phức.

Bởi vì hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện nên hai người cũng không có dự định rời khỏi biệt thự mà trực tiếp trở lại biệt thự bình thường của Bối Vân Tuyết.

Nhà của Bối Vân Tuyết là dạng biệt thư đơn, bình thường cô đều ở lại một mình, bên trong được trang trí vô cùng cao cấp, ngược lại phong cách trang trí không khác biệt lắm với biệt thự ở Trúc Thành, đều là cùng một loại.

“Tuyết, cuối cùng em cũng thuộc về anh.” Nhìn Bối Vân Tuyết, khóe miệng Vương Phong hơi nâng lên một chút lộ ra nụ cười hài lòng.

“Anh nói bậy gì vậy, ai thuộc về anh.” Nghe thấy lời nói của Vương Phong, Bối Vân Tuyết hơi đỏ mặt cúi đầu chơi đùa với góc áo của mình, ngược lại vô cùng đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.