Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 312: Chương 312: Âm thầm tính kế




Trên thế giới này không có vách tường nào mà không bị gió xuyên qua.

 

Dù cho Ngô Hồng Quân dặn Quách Quỳ nghiêm khắc phong tỏa tin tức, cùng lúc đó, Hồng Liệt vì danh dự cá nhân cũng dặn sáu gã thủ hạ may mắn còn sống cũng phong tỏa tin tức.

 

Nhưng tin tức Sử Quân bị giết vẫn lộ ra ngoài.

 

Hơn nữa ngay ngày hôm sau đã truyền khắp cả hắc đạo tây nam.

 

Làm hoàng đế đất Vân Nam, Hồng Liệt ở Vân Nam cắm rễ nhiều năm, đã thâm căn cố đế, danh đầu trong số những người phụ trách của Thanh bang cực kỳ vang dội.

 

Mà thân phận người phụ trách sinh ý thuốc phiện của Thanh bang, càng làm cho Hồng Liệt có được địa vị không tầm thường ở trong Thanh bang, xem như là một trong những nhân vật thuộc phái thực quyền.

 

Dưới dạng tình hình này, có mãnh long quá giang giết chết thanh bảo kiếm đắc lực của Hồng Liệt, điều này đã gây náo động rất lớn ở trong giới hắc đạo tây nam.

 

Đồng thời với khiếp sợ, toàn bộ bọn họ đều đang suy đoán rốt cục là lộ thần tiên phương nào lại dám đánh vào mặt Hồng Liệt như thế.

 

Ngoại trừ tò mò cùng khiếp sợ, bọn hắn đều rất rõ ràng, với tính cách sĩ diện của Hồng Liệt, chuyện này hơn phân nửa sẽ không để yên, mà bằng vào năng lượng thông suốt cả hắc bạch hai đạo của Hồng Liệt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mãnh long quá giang kia sẽ táng thân tại Vân Nam.

 

Hồng Liệt chứng thật là một người rất giữ mặt mũi.

 

Năm đó, một ngôi sao ca nhạc đến Vân Nam diễn xuất bị Hồng Liệt trúng ý, cố gắng tiềm quy tắc, kết quả ngôi sao kia thề sống chết cự tuyệt, quét mặt mũi Hồng Liệt, nhất thời truyền lưu cực lớn.

 

Kết quả sau một tuần, ngôi sao kia bị triệt để phong sát, vùi lấp, sau nghe nói đã biệt tích trong giới văn nghệ.

 

Chỉ cự tuyệt tiềm quy tắc, Hồng Liệt đã tức giận, huống chi bị người cưỡi lên đầu đi tiểu?

 

Trong ba ngày qua, Hồng Liệt có thể nói lửa giận ngập trời, nhưng vì Ngô Hồng Quân còn chưa điều tra được manh mối, hắn cũng không thể mơ hồ trực tiếp động thủ, dù sao hắn cũng biết nhất định phải điều tra rõ ràng thân phận của đối phương mới có thể xuống tay.

 

Dưới dạng tình hình này, Hồng Liệt đem toàn bộ nỗi tức giận phát tiết lên thân người của nữ nghệ sĩ vì muốn leo cao hơn mà không tiếc bồi cả thân thể, ba ngày làm tám lần, làm nghệ sĩ kia thiếu chút nữa nổi điên, đồng thời cũng làm cho nàng hoài nghi Hồng Liệt dù đã qua bốn mươi tuổi nhưng có phải lại phát ra mùa xuân thứ hai hay không.

 

Vào buổi chiều ngày thứ ba, bởi vì liên tục phóng túng, sắc mặt Hồng Liệt ố vàng, đôi mắt biến thành màu đen, nằm trên giường không muốn nhúc nhích.

 

Nghệ sĩ kia để trần thân thể, nằm bên người Hồng Liệt, trong lòng mười phần oán khí cũng không dám biểu hiện ra ngoài, ngược lại biểu hiện giống như một con mèo nhỏ nhu thuận, lúc thì lột trái quýt cho hắn, lúc lại gọt táo...

 

Đột nhiên thanh âm di động vang lên phá vỡ không khí vốn yên lặng bên trong phòng ngủ.

 

Nghe được tiếng điện thoại, Hồng Liệt vốn đang buồn ngủ, trong lòng chợt động giống như được đánh thuốc kích thích, trực tiếp ngồi dậy cầm lên điện thoại trên đầu giường.

 

Cầm lấy di động, nhìn thấy là do Ngô Hồng Quân gọi điện thoại tới, Hồng Liệt cũng không lập tức nghe máy mà quay đầu nói với nữ nghệ sĩ:

 

- Cô đi tắm rửa trước đi, một hồi theo tôi đi ăn cơm.

 

- Đã biết, Hồng gia.

 

Nữ nghệ sĩ tự nhiên có thể nghe hiểu ý tứ của Hồng Liệt, cũng không tiếp tục ở lại mà dùng khăn tắm bọc thân hình uốn éo rời đi.

 

Nhìn thấy nữ nhân kia đã đi. Hồng Liệt cũng không chờ đợi nhanh chóng tiếp điện thoại:

 

- Có tin tức sao?

 

- Đại khái điều tra đã điều tra xong, nam nhân kia xuất thân quân nhân, lần này tới Vân Nam là vì thăm người thân. Chính xác ra là vì thâm người thân của chiến hữu hắn - bà cụ bị bệnh tim kia chính là mẹ của chiến hữu hắn.

 

Đầu bên kia điện thoại Ngô Hồng Quân đem tin tức mình điều tra được nói cho Hồng Liệt, nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc, mấy tin tức này hắn điều tra từ miệng vị Tôn thôn trưởng kia, mà sau khi biết được tin tức này, hắn càng cố gắng thâm nhập điều tra sâu hơn, kết quả không có chút tin tức.

 

- Tham gia quân ngũ?

 

sắc mặt Hồng Liệt phát lạnh:

 

- Chẳng trách có thể đánh giỏi như thế.

 

- Tôi hoài nghi hắn là bộ đội đặc chủng.

 

Ngô Hồng Quân nhíu mày nói:

 

- Tên tiểu tử Sử Quân tuy rằng ý nghĩ đơn giản, tứ chỉ phát triển nhưng công phu giỏi, thân thủ những người bên cạnh hắn cũng không kém cỏi, hơn nữa mang theo súng ống, kết quả bị đối phương dễ dàng giết chết, đủ để chứng minh điểm này. Mặt khác chiến hữu của hắn từ sau khi vào bộ đội, cơ bản đều là hai ba năm mới thăm nhà một lần, hơn nữa mỗi lần đều ở lại thời gian rất ngắn, đó cũng là lý do.

 

- Bộ đội đặc chủng?

 

Hồng Liệt âm trầm cười cười:

 

- Niên đại này, bộ đội đặc chủng không đáng giá tiền.

 

- Tên kia ba ngày nay ngoại trừ ở lại bệnh viện cùng mẹ của chiến hữu hắn, cơ bản ở trong nhà khách quân khu, xuống tay rất khó.

 

Ngô Hồng Quân biết rõ Hồng Liệt quyết tâm ra khẩu ác khí này, nhịn không được nhắc nhở.

 

Hồng Liệt nheo mắt lại, lãnh u u nói:

 

- Điều này không có vấn đề, tôi tự có biện pháp, chuyện đó không cần ông quan tâm.

 

- Có cần nói qua một tiếng với ông chủ Tiết không?

 

Ngô Hồng Quân bỗng nhiên nhắc nhở.

 

Ông chủ Tiết.

 

Nghe được ba chữ này, khóe mắt Hồng Liệt nhảy lên vài cái kịch liệt, theo sau có chút tức giận mắng:

 

- Ngô Hồng Quân, ông có ý tứ gì, hay là chê Hồng Liệt này dọa người mất mặt còn chưa đủ, muốn mất luôn tới trước mặt lão đại?

 

- Hắc, Hồng Liệt, ông đừng đã biết còn già bộ hồ đồ, hiện giờ hắc đạo tây nam còn có người nào không biết thủ hạ của ông bị giết, nghĩ là ông chủ Tiết còn chưa biết sao.

 

Ngô Hồng Quân bị mặt nóng dán mông lạnh, nhiều ít có chút khó chịu.

 

Thanh âm Hồng Liệt lạnh lùng nói:

 

- Hừ, vậy vẫn còn tốt hơn để chính mình nói ra. Tốt lắm, không gì để nói nữa thì tôi gác điện thoại đây, nếu nói thời gian quá lâu, đối với ông không phải là chuyện gì tốt.

 

Dứt lời. Hồng Liệt trực tiếp cúp điện thoại.

 

Cùng lúc đó, trong một gian phòng bệnh cao cấp bên trong tổng y viện quân khu Vân Nam. ánh nắng sáng rỡ xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trong phòng, ánh sáng trong phòng rất đủ, trên cửa sổ bày biện mấy chậu hoa tươi, cả căn phòng đều tràn ngập hương thơm.

 

Sau ba ngày trị liệu ổn định, thần sắc Lý Vân cũng tốt hơn, đã rõ ràng có chuyền biến khá, trên mặt hồng nhuận, trong con ngươi cũng đã có chút ánh sáng.

 

Tin tức không xong duy nhất chính là cách nhìn của chuyên gia về bệnh tim cũng giống như bác sĩ Miêu tại thị trấn - Lý Vân nhất định phải được phẫu thuật mới hi vọng chữa khỏi, nếu không chỉ dựa vào trị liệu thì chỉ trị được phần ngọn mà không thể trừ tận gốc.

 

Nửa năm trước. Lưu Oánh Oánh đưa Lý Vân đi bệnh viện kiểm tra, Lý Vân còn dặn bác sĩ giấu diếm bệnh tình với Lưu Oánh Oánh, vì thế trước đây nàng cũng không biết Lý Vân bị bệnh tim.

 

Vì thế tối ba hôm trước Lưu Oánh Oánh tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên giường bệnh tại bệnh viện thì chợt sửng sốt hồi lâu, sau đó ở chỗ bác sĩ nàng mới biết chuyện Lý Vân bị bệnh tim.

 

Theo ý nào đó mà nói, Lý Vân xem như là người thân duy nhất hiện tại của nàng, vì thế sau khi biết được Lý Vân bị bệnh tim, đêm hôm đó Lưu Oánh Oánh khóc suốt cả một đêm.

 

Ngày hôm sau tuy đỡ hơn một chút nhưng nàng cũng nhiều lần dùng nước mắt rửa mặt, ngày thứ ba cũng là như thế, hôm nay mới tốt hơn một chút.

 

Trong phòng bệnh, Lưu Oánh Oánh ngồi bên giường Lý Vân, thuần thục lột vỏ cam cho bà, mà Trần Phàm cùng Lý Dĩnh lại đứng một bên.

 

Lột xong võ cam, Lưu Oánh Oánh thật cẩn thận đút từng múi vào miệng Lý Vân.

 

Làm xong tất cả những chuyện này, Lưu Oánh Oánh bỗng nhiên quay đầu nhìn Trần Phàm nói:

 

- Anh tiểu Phàm, có thể bồi Oánh Oánh đi ra ngoài một chút không?

 

- Được.

 

Trong lòng Trần Phàm vừa động, tựa hồ đã hiểu được điều gì, nhưng gương mặt vẫn bình thường, chỉ đưa mắt ra dấu cho Lý Dĩnh.

 

Lý Dĩnh ngầm hiểu, nhẹ nhàng gật đầu vẫn chưa nói gì.

 

Sau đó Trần Phàm mang theo Lưu Oánh Oánh đi ra khỏi phòng bệnh, đi thang máy xuống lầu.

 

Đối với Côn Minh một năm đều chỉ có mùa xuân, cơ bản không hề tồn tại mùa đông, mặc dù là ngày tết, nhưng thời tiết rất tốt, ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ không khí cũng thích hợp.

 

Trong vườn hoa dưới sân bệnh viện, bãi cỏ được tu bổ cực kỳ chỉnh tề, hoa tươi muôn màu khoe sắc, tản ra hương thơm mê người.

 

Có lẽ do cảnh sắc cùng thời tiết cũng không tệ, trong bệnh viện tùy ý có thể nhìn thấy được các y tá đang phụ giúp người bệnh đi dạo.

 

Đi trên đường xi măng trong vườn hoa, Lưu Oánh Oánh nghịch ngợm một đóa hoa trong tay, muốn nói gì đó nhưng vẫn không thể lấy được dũng khí.

 

- Oánh Oánh, là muốn hỏi chuyện của cha em phải không?

 

Nhìn thấy Lưu Oánh Oánh không nói lời nào, Trần Phàm chủ động mở miệng.

 

Bởi vì nguyên nhân suốt ba ngày quá mức thương tâm cùng lo lắng thân thể của bà nội, nàng quên hỏi Trần Phàm về chuyện của Lưu Mãnh, hôm nay biết được bệnh tình của Lý Vân đã ổn định, tâm tình của nàng chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, mới nhớ tới chuyện này.

 

Nhưng vì sợ hãi sẽ kích thích Lý Vân, nên nàng không dám hỏi ngay trong phòng bệnh, cho nên mới gọi Trần Phàm đi ra.

 

Lúc này nghe được Trần Phàm nói như thế, cả người Lưu Oánh Oánh chấn động.

 

Nhìn thấy bộ dáng của nàng, trong lòng Trần Phàm mơ hồ đau nhói, hắn tự nhiên hiểu rõ vì sao nàng không hỏi bên trong phòng bệnh, là lo lắng ảnh hưởng tâm tình của Lý Vân, lại không biết Lý Vân đã biết chuyện này, chỉ là chính nàng mới không biết chuyện gì.

 

Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, Lưu Oánh Oánh lấy hết dũng khí dừng chân lại, ngửa đầu nhìn Trần Phàm, dùng sức gật gật đầu, trong con ngươi lộ ra ánh mắt mong chờ.

 

- Oánh Oánh, cha của em gần đây có một chuyện phi thường trọng yếu cần làm, không có thời gian trở về, cho nên mới để cho anh quay về thăm em và bà nội.

 

Dù Trần Phàm không muốn giấu diếm sự thật, nhưng hắn đã đáp ứng Lý Vân, đồng thời biết ở trong tình huống hiện tại, nếu nói ra sự thật với Lưu Oánh Oánh, rất có thể là đả kích trí mạng, vì thế đành lựa chọn nói dối.

 

- Nha.

 

Nghe được Trần Phàm nói như thế, vẻ chờ mong trong con ngươi nàng nhất thời biến mất, trong nháy mắt như mất đi sáng bóng:

 

- Ba năm, còn chưa làm xong sao?

 

Trần Phàm im lặng không biết làm sao phản bác.

 

Bất quá rất nhanh, nàng tựa hồ như lại nhớ ra điều gì đó, lại hỏi:

 

- Như vậy vì cái gì cha của em ngay cả điện thoại cũng không gọi về? Chẳng lẽ ông ấy không biết, em cùng bà nội, còn có...còn có mẹ cũng đều lo lắng cho ông ấy sao?

 

Nói đến chữ mẹ, Lưu Oánh Oánh cắn chặt môi đôi mắt phiếm hồng.

 

- Ông ấy bị điều tới một tổ chức thần bí, kỷ luật của tổ chức kia thập phần nghiêm khắc, không cho phép liên hệ với bên ngoài.

 

Trần Phàm cố nén tự trách cùng thống khổ trong nội tâm, kiệt lực làm ra vẻ mặt bình thường giải thích. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

 

- Anh tiểu Phàm, có thể đưa Oánh Oánh đi thăm ông ấy không?

 

Lưu Oánh Oánh nhẹ giọng nói:

 

- Oánh Oánh...nhớ ông ấy.

 

- Bá.

 

Nghe được lời này của nàng, Trần Phàm cảm thấy trái tim của mình giống như bị búa tạ hung hăng đập vào, vô cùng đau đớn, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt một mảnh, thậm chí thân hình cũng run rẩy lên.

 

- Không thể. Oánh Oánh, hiện tại tổ chức kia kỷ luật rất nghiêm, không những yêu cầu thành viên bên trong không được liên hệ bên ngoài, cũng không cho phép người thân đi thăm hỏi.

 

Trần Phàm nghĩ một đằng nói một nẻo, đồng thời đưa mắt nhìn về nơi khác, không dám nhìn vào ánh mắt Lưu Oánh Oánh:

 

- Yên tâm đi Oánh Oánh, cha của em sẽ mau trở về, ân, nhanh...

 

Lời nói ra, đôi mắt Trần Phàm chợt phiếm hồng.

 

Lưu Oánh Oánh cũng không nhìn thấy biểu tình dị thường của Trần Phàm, mà vẻ mặt mất mát cúi đầu tiếp tục đùa nghịch đóa hoa trong tay.

 

- Ông.

 

Cùng lúc đó tiếng điện thoại vang lên.

 

- Oánh Oánh, anh nghe điện thoại một chút.

 

Trong lòng Trần Phàm vừa động, điều chỉnh cảm xúc một phen, quay đầu nhìn Lưu Oánh Oánh lộ ra dáng tươi cười gượng ép.

 

Lưu Oánh Oánh nhẹ gật đầu.

 

Trần Phàm lấy ra di động, đi tới phía trước sau đó tiếp máy.

 

- Là Trần tiên sinh sao?

 

Điện thoại chuyển được, bên trong điện thoại truyền ra một thanh âm xa lạ.

 

Nghe được lời của đối phương, Trần Phàm chợt đáp:

 

- Anh là số 14?

 

- Phải. Trần tiên sinh.

 

Bên trong lại truyền ra thanh âm:

 

- Chuyện anh cần tôi đã chuẩn bị xong cho anh, chừng nào anh đến lấy.

 

- Đêm mai đi.

 

Ánh mắt Trần Phàm hơi nheo lại, chậm rãi phun ra ba chữ.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.