Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 371: Chương 371: Biến số




- Hôm nay, rất nhanh sẽ có biến số ư?

 

Vừa nghe thấy Trần Phi nói những lời như vậy, đôi con ngươi trong mắt Tiết Cường bỗng nhiên phóng đại, đủ các loại ý niệm nháy mắt xoay chuyển trong đầu, khiến cho diễn cảm trên khuôn mặt của hắn thoạt nhìn cực kì phức tạp. Có khiếp sợ, có hoài nghi và cũng có hưng phấn...

 

- Được rồi. Tiết thiếu gia, tôi và cậu cũng không phải là người nhàn rỗi, buổi nói chuyện trong ngày hôm nay đến đây coi như tạm dừng đi. Hôm khác chúng ta sẽ tìm cơ hội thương lượng tiếp.

 

 Mắt thấy Tiết Cường đang trầm ngâm suy nghĩ. Trần Phi không có giải thích nguyên nhân biến số, mà đứng dậy vươn tay phải ra.

 

- Hô

 

Tiết Cường chậm rãi phun ra một ngụm không khí, đứng dậy mỉm cười nói:

 

- Hôm nay Trần thiếu không hiềm thân phận dùng lễ đối đãi. Phần nhân tình này, Tiết Cường sẽ ghi nhớ, nếu lần sau còn cơ hội, xin Trần thiếu hãy để cho ta đáp trả.

 

- Không thành vấn đề.

 

 Trần Phi nhàn nhạt cười, thu hồi tay phải.

 

Tiết Cường cũng không nói lời khách sáo nữa, mà mỉm cười di chuyển bước chân rời đi.

 

Năm phút đồng hồ sau, khi Tiết Cường bước ra ngoài hội quán, chui vào trong một chiếc xe Bentley có rèm che, kêu tài xế khởi động xe, đồng thời kéo tấm chắn giữa khoang xe xuống. Sau đó lấy di động ra bấm một dãy số.

 

Điện thoại rất nhanh đã chuyển máy, trong ống nghe truyền ra thanh âm của Tiết Hồ:

 

- Con và Trần Phi đã gặp nhau chưa?

 

- Rồi cha.

 

 Tiết Cường cung kính đáp.

 

- Hắn tìm con nói những chuyện gì?

 

 Vừa nghe thấy Tiết Cường trả lời, đầu bên kia máy, nguyên bản trên khuôn mặt bình tĩnh của Tiết Hồ đã dâng lên một tia cảm xúc dao động, trong ngữ khí mang theo một chút hiếu kỳ không thể nào che giấu.

 

- Hắn nói với con, hắn căm hận Trần Phàm.

 

 Tiết Cường mười phần chắc chắn đáp.

 

- ủa?

 

 Câu trả lời của Tiết Cường hiền nhiên là nằm ngoài dự đoán của Tiết Hồ. Nhất thời hắn khẽ giật mình, thật lâu sau mà vẫn chưa lên tiếng.

 

Thấy đầu máy bên kia Tiết Hồ trầm mặc, Tiết Cường thoáng chần chừ một lúc, sau đó nói:

 

- Cha, con quan sát tỉ mỉ, thì phát hiện khi Trần Phi nói những lời này, quả đúng là mang theo hình dáng oán độc, nghe không giống nói dối.

 

- Tiểu Cường à, ta đã nhắc con nhiều lần rồi, tai nghe không bằng mắt thấy, mắt thấy không bằng chính mình trải nghiệm. Nhiều khi, những gì chúng ta nghe được đều là dối trá mà thôi.

 

 Tiết Hồ trầm giọng:

 

- Con bảo khi Trần Phi nói những lời kia, hắn mang theo bộ dáng oán độc. Vậy con đã nghĩ qua, vì sao hắn căm hận Trần Phàm hay chưa?

 

- Điều này...

 

 Tiết Cường không biết nên trả lời như thế nào.

 

Tiết Hồ tức giận mắng:

 

- Con đó, tuy rằng dạo này đã trưởng thành hơn không ít. Nhưng thủy chung vẫn chưa mài thành ngọc tốt đâu. Con phải học cách nhìn xa trông rộng, so với Yến Thanh Đế của Yến Gia, thậm chí Trần Phi và con đều có những khoảng cách chênh lệch nhất định ah!

 

Nghe vậy, diễn cảm trên mặt Tiết Cường có điểm khó coi, nhưng lại không dám phản bác.

 

- Lời của Trần Phi có thể tin được!

 

 Ngay khi biểu tình của Tiết Cường đang khó coi, thì Tiết Hồ ngữ xuất kinh nhân nói.

 

Tiết Cường cả người chấn động:

 

- Cha nói gì cơ?

 

- Không phải con vừa khẳng định nghe hắn nói không giống như đang nói dối hay sao? Như thế nào còn hỏi ta làm gì? Nhớ kĩ, ngày sau gặp phải những chuyện tình này, đừng bao giờ khẳng định chắc chắn trước như vậy.

 

 Tiết Hồ không giải thích ngay đáp án, mà nhân cơ hội giáo huấn nói.

 

- Con xin ghi nhớ lời dạy bảo.

 

 Tiết Cường ngữ khí thành khẩn, nhưng trong con ngươi lại trào dâng lên một tia hờn giận vô danh.

 

- Từ sau khi nghe con nói, Trần Phi muốn gặp con nói chuyện, ta đã phái người đi thăm dò tư liệu về hắn. Kết quả ta đã phát hiện ra không ít chuyện thú vị.

 

 Tiết Hồ mỉm cười nói:

 

- Thời gian tập đoàn Warner tiến quân vào Đại Lục mời các quan chức tham dự buổi họp, Trần Phi lấy danh nghĩa thị ủy Tô Châu, đến Đông Hải họp trước. Trong thời gian đó, hắn và Trân Phàm gặp nhau, quá trình song phương gặp mặt chẳng vui vẻ bao nhiêu.

 

- Sau đó, có một gã họ Trương thông qua mối quan hệ cố gắng mang theo con gái mình đi gặp Trần Phi. Kết quả, đến khách sạn con gái của hắn lại thích Trần Phàm!

 

Tiết Cường trong lòng chấn động, sau đó vẫn hoài nghi nói:

 

- Cha, nếu bởi vì những chuyện này Trần Phi sẽ không căm hận Trần Phàm như thế mới đúng.

 

- Chuyện đó chỉ là ngòi nổ thôi. Nguồn: https://truyenfull.vn

 

 Tiết Hồ trầm ngâm giải thích:

 

- Nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ. Sở dĩ Trần Phi căm hận Trần Phàm hãn chính là do lòng ganh tị!

 

- Con nghĩ xem, Trần Phi dựa vào uy danh của Trần gia, chưa quá ba mươi tuổi đã làm cán bộ cấp chính sở, hơn nữa còn nắm giữ chức vụ bí thư thị ủy Tô Châu. Cũng chính bởi nguyên nhân này, Trần Phi mới được xưng là thành viên nổi bật thế hệ thứ tư của Trần gia. Là người nối nghiệp trong tương lai của Trần gia!

 

Nghe Tiết Hồ nói những lời này, bỗng nhiên Tiết Cường chen ngang nhắc nhở:

 

- Nhưng cha đừng quên, ở trong Trần gia, người chân chính nắm quyền không phải là gia chủ Trần Kiến Quốc, mà chính là lão bất tử kia. Tuy rằng Trần Phi được ngoại giới và Trần Kiến Quốc thừa nhận, nhưng ở trong lòng lão bất tử kia, cân lượng của hắn còn nhẹ lắm à.

 

- Đúng vậy, lão bất tử kia chỉ cưng chiều cái gã tiểu vương bát đản Trần Phàm mà thôi! Thậm chí vì muốn đưa Trần Phàm ra sân khấu, mà đã thông qua đám hỏi giữa Trần gia và Yến gia, làm cho tiểu tử đó lộ mặt ra bên ngoài.

 

 Tiết Hồ nói xong, bỗng nhiên hỏi:

 

- Nếu con là Trần Phi, con có vui hay không?

 

- Không vui.

 

 Tiết Cường theo bản năng đáp, lời vừa xuất ra khỏi miệng, lại cảm thấy có chút không ổn.

 

- Ha ha...

 

 Xem như đã nhìn thấu tâm tư của Tiết Cường, nên Tiết Hồ nhịn không được cười mắng:

 

- Con là người ngoài nhìn vào còn không vui, huống chi là bản thân Trần Phi tự mình trải nghiệm?

 

- Lời của cha đúng là cao kiến.

 

 Tiết Cường vội vàng phun ra một câu mã thí.

 

- Trần Phi còn nói gì với con nữa không?

 

 Tiết Hồ trầm ngâm dò hỏi.

 

- Hắn nói, mặc dù bản thân hắn căm hận Trần Phàm, nhưng có trở ngại thân phận không thể ra tay. Nên muốn nhờ chúng ta diệt trừ Trần Phàm.

 

 Tiết Cường trầm ngâm nói. Bất quá vẫn giấu giếm chuyện tình về Lưu Oánh Oánh, theo sau còn nhắc nhở:

 

- Hắn nói hôm nay sẽ rất nhanh xảy ra biến số!

 

Biến số?

 

Tiết Hồ đang ngồi ở thư phòng trong đống biệt thự nằm trên Nhị Sa Đào tại Quảng Châu, vừa nghe thấy hai chữ này, đã trực tiếp nhảy dựng lên khỏi ghế:

 

- Hắn nói đúng không?

 

- Dạ.

 

 Tiết Cường vội vàng đáp.

 

- Biến số...biến số...phải chăng là?

 

 Đôi con ngươi trong mắt Tiết Hồ cấp tốc thu nhỏ vào:

 

- Được rồi, Tiểu Cường, chuyện này đừng để lộ ra ngoài, về phần muốn ra tay với Trần Phàm, con chớ hành động thiếu suy nghĩ, hết thảy đều phải nghe theo an bài của ta.

 

- Đô...đô...

 

 Nói xong, Tiết Hồ trực tiếp cúp máy. Sau đó lại bấm một dãy số khác.

 

- Ta nghe nói Trần gia sắp có biến, phải chăng là đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao?

 

 Ngay khi vừa chuyển máy, Tiết Hồ hành vãn gãy gọn hỏi.

 

- Chưa thấy nghe nói qua, ông nghe được tin tức này từ đâu?

 

 Chủ nhân đầu phía bên kia có chút kinh ngạc hỏi.

 

- Tôi cũng nghĩ là thông tin vỉa hè. Nhưng tin tức không nhỏ, cho nên muốn tìm ông xác nhận?

 

- Nếu xảy ra biến, thì nhất định là lão bất tử của Trần gia sẽ vào trong quan tài.

 

 Chủ nhân đầu dây bên kia, ngữ khí ngưng trọng nói:

 

- Chuyện này sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền khó lòng tưởng tượng. Nhưng...đồng dạng, một khi phát sinh chuyện này, cho dù Trần gia muốn giấu giếm xuống cũng là vô pháp. Cho nên, tin tức này hẳn là giả rồi.

 

Nói đến đây, chủ nhân đầu dây bên kia điện thoại, có chút tò mò hỏi:

 

- Tiết Hồ, đây không giống phong cách hành sự của ông à.

 

- Là tôi đường đột.

 

 Tiết Hồ trầm ngâm giải thích.

 

- Sợ là đang vội muốn giáo huấn tiểu tử Trần gia mà thôi? Tiết Hồ à Tiết Hồ, ông đừng sốt ruột báo thù. Nhưng cũng đừng trách tôi không nhắc nhở ông, Trần lão gia tử coi như nằm vào trong quan tài, thì ông muốn báo thù tiểu tử đó cũng là không khó khăn đấy.

 

 Chủ nhân đầu dây bên kia. ân cần nhắc nhở:

 

- Huống chi. Trần Chiến cha của hắn tuy rằng nói là phế vật của Trần gia. Nhưng cũng từng có qua lịch sử huy hoàng, đám huynh đệ của Trần Chiến, không phải thứ dễ động vào đâu.

 

- Lão hổ bị nhổ răng nanh, thì chỉ còn là một con hổ giấy mà thôi.

 

 Tiết Hồ cười lạnh, theo sau nói:

 

- À, chuyện tình hôm lâu tôi nói đến Yên Kinh bái phỏng Yến Khánh, ông làm đến đâu rồi?

 

- Yến Khánh à, người này cũng không phải nhân vật dễ giao lưu. Tôi hiểu ông muốn làm tốt mối quan hệ cùng với Yến gia, nhưng ông cần phải kiên nhẫn chờ đợi thời cơ. Hiện giờ, thời cơ vẫn chưa chín mùi.

 

- Được rồi, tôi sẽ kiên nhẫn chờ vậy.

 

Mấy phút đồng hồ sau, Tiết Hồ cúp điện thoại, cầm tẩu thuốc lên châm lửa, nhẹ nhàng rít vài hơi. Khói thuốc vờn quanh khuôn mặt hắn, đôi chân mày gắt gao nhíu vào giữa mi tâm, nhưng không hiêu là hắn đang suy nghĩ chuyện gì.

 

Cùng lúc đó, trong dinh thự nằm ven bờ Tây Hồ.

 

Trần Phi ngồi trên ghế sa - lon bắt chéo hai chân, trong tay bưng một chén rượu vang, nhẹ nhàng đong đưa. Rất nhanh từ bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. Theo sau, tiếng bước chân dừng lại, thì tiếng gõ cửa đã vang lên.

 

- Vào đi.

 

 Trong lòng Trần Phi vừa động, nhanh chóng buông chén rượu vang ra, trầm giọng nói.

 

Két...

 

Nương theo một tiếng động nhỏ vang lên, cửa phòng bị mở ra, một nữ nhân mặc áo trắng váy đen xuất hiện ở trước cửa phòng.

 

Nương theo ánh mắt của Trần Phi, có thể rõ ràng nhìn thấy, nữ nhân đứng án ngữ trước cửa cao khoảng tầm một mét bày, thân hình xanh non, làn da trắng mịn như ngọc, ngũ quan thanh tú không nói, đôi con ngươi trong mắt còn to tròn linh động uyển chuyển.

 

- Trần thiếu.

 

 Thấy Trần Phi không chút kiêng nể ngắm nhìn mình, nữ nhân chậm rãi cúi đầu, dùng thanh âm ni non nhắc nhở.

 

- Đóng cửa vào đi.

 

 Khóe miệng Trần Phi thoáng lộ ra nụ cười tà ác.

 

Nghe vậy, nữ nhân không dám lãnh đạm, vội vàng đóng cửa phòng vào. Sau đó nhanh chân bước đến phía Trần Phi.

 

- Đã lâu nghe nói phụ nữ ở Hàng Châu rất xinh đẹp quyến rũ. Chẳng biết hôm nay ta có được vinh hạnh thưởng thức hay không?

 

 Trần Phi khẽ nhíu mày, thần tình say mê nói.

 

- Trần thiếu, không phải ngài muốn cái gì đều được hay sao?

 

 Nữ nhân chân thành ngồi xuống, mở nút chai rượu vang ra, rót cho Trần Phi một chén. Đồng thời cũng phơi bày ra nụ cười dễ thương.

 

Nụ cười giống như trăm hoa đua nở, mùi hương thơm nữ nhân quyến rũ càng trở nên nồng đậm hơn trong gian phòng.

 

- Nghe mùi, không bằng nếm thử đâu.

 

 Trần Phi tủm tỉm cười nói. Trong con ngươi toát ra biểu tình tham lam không hề che giấu:

 

- Cô nói xem có đúng không?

 

Nhưng lúc này đây, không chờ nữ nhân quyến rũ trả lời, máy di động của Trần Phi đã réo chuông.

 

Đôi con ngươi trong mắt Trần Phi thoáng hiện lên một tia hờn giận, lấy máy di động ra, bỗng nhiên đồng tử cấp tốc co rút vào.

 

Bởi vì, người đánh cú điện thoại này, chính là Trần Vĩnh Thụy!

 

Trầm ngâm một lúc, Trần Phi mang theo máy di động bước đến trước cửa sổ, chuyển máy nghe.

 

- Tiểu Phi, lão thái gia phỏng chừng sắp không chịu nổi nữa rồi. Con hãy mau chóng quay về Yên Kinh ngay!

 

Những lời này của Trần Vĩnh Thụy, liền giống như tiếng sấm mùa xuân nổ vang ở bên tai Trần Phi, khiến cho cả người hắn si ngốc ra...

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.