Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 375: Chương 375: Cây đổ bầy khỉ tan (2)




Vào lúc một giờ, một chiếc phi cơ thương vụ của tập đoàn Cao Tường từ sân bay Phổ Đông Đông Hải cất cánh, giống như một con chim sắt chui vào trong đám mây, bay về phương bắc.

 

Trong phi cơ, ngoại trừ Trần Phàm cùng Tô San, không còn hành khách nào khác.

 

Tiếp viên hàng không một mình phục vụ cho hai người, khi nhìn thấy hai người trong ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ thật sâu, nghi hoặc hai người rốt cục có thân phận gì, vì sao có thể một mình sử dụng phi cơ thương vụ của tập đoàn Cao Tường.

 

Dù sao ở trong trí nhớ của nàng, chỉ có cao tầng của tập đoàn mới có tư cách dùng phi cơ thương vụ này.

 

Đối với sự nghi hoặc của nàng, Trần Phàm cùng Tô San cũng sẽ không cần đi giải thích.

 

Trong phi cơ, biểu tình Trần Phàm đã khôi phục lại bình tĩnh, nhưng trong vẻ bình tĩnh mang theo bi thương nồng đậm.

 

Tô San lại giống như một con mèo nhỏ nhu thuận, lẳng lặng dựa bên người Trần Phàm.

 

Trần Phàm đưa nàng tới Yên Kinh ăn tết, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được cảm tình nồng đậm giữa Trần Phàm cùng Trần lão thái gia.

 

Nàng rất rõ ràng, Trần lão thái gia từ trần, ảnh hưởng đối với Trần Phàm không thể dùng lời nói miêu tả, trong nội tâm nàng bi thống nếu so sánh với Trần Phàm, quả thực không chút đáng kể.

 

Ước chừng hai giờ sau, phi cơ thương vụ đúng giờ đáp xuống phi trường quốc tế Yên Kinh.

 

Bên ngoài sân bay, cảnh vệ viên tiểu Trụ tử của Trần lão thái gia đã sớm chờ đợi đã lâu.

 

- Trụ tử thúc.

 

 Nhìn tiểu Trụ tử trong ngày thường dù có gặp quan lớn cấp tỉnh bộ vẻ mặt cũng không hề thay đổi nhưng hiện tại đôi mắt đỏ bừng, diễn cảm vô cùng bi thống, Trần Phàm liền mở miệng trước.

 

- Tiểu Phàm. San San.

 

 Tiểu Trụ tử điều chỉnh cảm xúc một chút, nghênh đón.

 

- Trụ tử thúc.

 

 Tô San chào tiểu Trụ tử.

 

Tiểu Trụ tử gật gật đầu, sau đó nhìn Trần Phàm, giọng nói thật bi thống:

 

- Tiểu Phàm, lão...lão thủ trưởng đang ở tổng y viện quân khu Yên Kinh, tôi mang hai người đi qua.

 

- Ân.

 

 Trần Phàm nhẹ gật gật đầu.

 

Một giờ sau, tiểu Trụ tử lái một chiếc Hồng Kỳ treo biển số quân khu Nam Kinh, chờ Trần Phàm cùng Tô San đi tới tổng y viện quân khu Yên Kinh, thuận lợi đi qua ba trạm kiểm soát, cho xe dừng trong bãi đỗ xe của nội viện.

 

So sánh với lúc buổi sáng mà nói, bãi đỗ xe càng đỗ nhiều xe, trong đó phần lớn đều là biển số quân đội, mà xe của thủ trưởng số 1 cùng vài vị thường ủy đã không thấy.

 

Hiển nhiên bọn họ đã sớm rời đi.

 

Dù sao thân phận địa vị bọn họ không hề tầm thường, trăm công ngàn việc, chuyện cần phải xử lý rất nhiều, không thể tiêu phí quá nhiều thời gian ở chỗ lão thái gia.

 

Nhưng có thể khẳng định chính là nghi thức cáo biệt di thể, bọn họ nhất định phải có mặt.

 

Xuống xe, do tiểu Trụ tử dẫn đường, Trần Phàm cùng Tô San trực tiếp đi vào lầu ba được thủ vệ cực nghiêm.

 

Di thể Trần lão thái gia vẫn được đặt trong phòng bệnh, trong hành lang, những bảo tiêu phụ trách công tác thủ vệ đôi mắt đỏ ngầu, trên mặt vẫn còn nước mắt, ngẫu nhiên cũng thấy được gương mặt bác sĩ y tá đẫm nước mắt.

 

Cảm thụ được khí tức bi thương trong hành lang, đôi mắt Tô San lại đỏ lên, biểu tình Trần Phàm cũng không có biến hóa lớn, nhưng vẻ bi thương trong con ngươi lại càng đậm, thế cho nên lúc đi đường, hai chân hơi có chút run run.

 

Hành lang chỉ mấy chục thước ngắn ngủi, đối với Trần Phàm mà nói, giống như còn xa hơn địa cầu cùng mặt trăng.

 

Trong đầu của hắn thoáng hiện một màn cùng lão thái gia ngồi trong phòng sách uống rượu.

 

Tai của hắn vọng về tiếng cười tiếng nói ngày đó của lão thái gia.

 

Còn có thanh âm quen thuộc trong điện thoại ở mấy giờ trước, giống như chỉ trong nháy mắt, giống như vượt qua mấy thế kỷ, rốt cục Trần Phàm theo sự dẫn dắt của tiểu Trụ tử đi tới cửa phòng bệnh.

 

Bảo tiêu ngoài cửa cũng không xa lạ với tiểu Trụ tử, nhìn thấy là người do hắn đưa tói, không hỏi nhiều, trực tiếp tránh người cho ba người đi qua.

 

- Tiểu Phàm, cậu cùng San San vào đi thôi, tôi sẽ không vào đâu.

 

 Đôi mắt tiểu Trụ tử đỏ ngầu, cắn môi nói.

 

- Ân.

 

Trần Phàm gật gật đầu, sau đó quay nhìn Tô San, phát hiện nàng đang khóc, hơn nữa thân thể không thể khống chế run rẩy lên.

 

Dùng sức nắm chặt tay Tô San, Trần Phàm đầy cửa ra.

 

Dát chi!

 

Nương theo một tiếng vang nhỏ, Trần Phàm đầy ra cửa phòng, đi vào.

 

Trong phòng tiếng khóc hỗn loạn, phòng bệnh đứng đầy người, trong đó phần lớn mặc quân trang.

 

Ngoài ra, hai con gái của Trần Kiến Quốc nhào vào bên cạnh lão thái gia lấy nước mắt rửa mặt, khóc cực kỳ thương tâm.

 

Lực chú ý của mọi người đều ở trên người lão thái gia, thế cho nên Trần Phàm mang theo Tô San đi vào phòng, đều không có bao nhiêu người chú ý.

 

Trên giường bệnh, lão thái gia mặc bộ quân trang đã giữ lại suốt mấy chục năm, quần áo rất rách nát, còn có một ít mụn vá nhỏ.

 

Khác với buổi sáng, di thể Trần lão thái gia trải qua xử lý đặc thù, làn da khô quắt thoạt nhìn hồng nhuận hơn rất nhiều, mái tóc bạc thưa thớt cũng được chải lại cực kỳ chỉnh tề.

 

Nhìn căn phòng thật đông người, bên tai vang lên tiếng khóc không dứt, Tô San khóc càng dữ dội, mà Trần Phàm lại càng bình tĩnh hơn trước, thậm chí tia bi thương trong con ngươi hắn đã biến mất.

 

Không bi thương sao?

 

Không phải!

 

Hắn chỉ đem phần bi thương kia giấu đi thật sâu!

 

Xuyên thấu qua khe hở giữa đám người, Trần Phàm đi tới giường bệnh, Trần lão thái gia vẻ mặt an tường nằm như ngủ, thân mình hắn khẽ run lên, không nói gì, lôi kéo tay Tô San chen vào trong đám người.

 

Trong lúc nhất thời tiếng khóc ngập trời bởi vì Trần Phàm và Tô San đến, đã giảm đi nhiều.

 

Một người, hai người, ba, bốn, năm...

 

Đám người tự động tản ra, tránh đường cho Trần Phàm cùng Tô San.

 

Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước...

 

Trong ánh nhìn soi mói càng ngày càng nhiều người, Trần Phàm kéo tay Tô San đang rơi nước mắt đầy mặt đi tới lão nhân đã buông xuôi tay rời nhân gian, nện bước trầm trọng mà vững vàng.

 

Nhìn biểu tình bình tĩnh mà đáng sợ của Trần Phàm, vô luận là người trong quân đội, hay là người của Trần gia, một số người gương mặt có chút quỷ dị, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

 

Trừ bấy nhiêu đó ra, sau khi Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi nhìn thấy Trần Phàm, trong đôi con ngươi cũng hiện lên một tia quang mang kì dị, còn Trần Kiến Quốc thì khẽ nhíu mày.

 

Đám người Trần Chiến thì có chút bận tâm ngắm nhìn Trần Phàm, bọn hắn đều hiểu rõ ràng, phần bi thống ở trong lòng Trần Phàm so với bất cứ người nào trong căn phòng này đều chỉ có hơn chứ không hề kém!

 

Lúc này, hai bà cô họ của Trần Phàm, nhìn thấy Trần Phàm đang kéo Tô San tiến lên, thì tiếng khóc dần dần ngưng lại. Theo sau gian nan đứng lên, thoáng nhìn qua khuôn mặt của Trần lão gia.

 

Làm xong những chuyện này, các nàng mới lùi về trong đám người.

 

Cùng lúc đó, Trần Phàm kéo Tô San đi tước trước người của Trần lão thái gia!

 

Một giây, hai giây, ba giây...

 

Thời gian như nước chảy mây trôi bình thường, Trần Phàm không động đậy, cũng không quấy rầy Tô San đang khóc ở bên cạnh. Mà chỉ ngơ ngẩn ngắm nhìn lão nhân đã đi xuống hoàng tuyền! Tựa như hắn muốn khắc sâu khuôn mặt của lão nhân vào trong nội tâm của mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

 

- Lão thái gia, thực xin lỗi, cháu và San San đã đến muộn rồi.

 

 Bỗng dưng, Trần Phàm mở miệng, thanh âm của hắn trầm thấp mà khàn khàn.

 

- Phanh!

 

 Khi đang nói, hai đầu gối của Trần Phàm hung hăng nện xuống sàn nhà, lực đạo cường hãn, trực tiếp làm cho gạch đá hoa bên dưới sàn nhà vỡ nát.

 

- Phanh!

 

 Mắt thấy Trần Phàm quỳ xuống, Tô San cũng bắt chước theo.

 

- San San, hãy khấu đầu lão thái gia ba lạy.

 

 Trần Phàm hai mắt gắt gao nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của Trần lão thái gia, nhẹ giọng nói.

 

Dứt lời, hắn và Tô San bắt đầu phục lạy.

 

- Phanh phanh phanh!

 

 Trần Phàm dùng sức khấu đầu một cái, đã trực tiếp làm cho máu tươi chảy ra. Nhưng hắn không mấy quan tâm, mà tiếp tục khấu đầu thêm hai cái nữa.

 

- Tiểu Phàm, lau máu trên trán, cùng San San đứng lên đi.

 

 Lúc này Trần Chiến bước lên, đem chiếc khăn mùi xoa của Tôn Áo Linh đưa cho Trần Phàm.

 

Trần Phàm không tiếp nhận khăn, cũng không có đứng lên. Mà ngẩng đầu, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Trần Chiến:

 

- Cha, vì sao không thông báo sớm cho con biết?

 

- Ta cũng mới biết chuyện này khoảng bốn ngày trước thôi. Lúc ấy bệnh tình của lão thái gia phi thường nghiêm trọng...

 

 Trần Chiến cố gắng giải thích, nhưng đối mặt với ánh mắt bình tĩnh quá mức của Trần Phàm, hắn nói ra một nửa, sau đó không biết phải giải thích như thế nào nữa.

 

- Trần Phàm, đứng dậy đi. Để cho mọi người còn đến khấu đầu lão thái gia.

 

 Lúc này Trần Vĩnh Thụy dùng thanh âm trầm thấp nói:

 

- Có lời gì thì cháu và cha ra bên ngoài nói đi.

 

Trần Phàm quay đầu liếc mắt nhìn Trần Vĩnh Thụy một cái.

 

- Nhìn cái gì? Chẳng lẽ chú không biết dập đầu thì cũng cần phải luận vai vế hay sao?

 

 Trần Phi tiến lên phía trước, lạnh lùng nghênh đón ánh mắt của Trần Phàm.

 

Hai cha con Trần Phi vừa thốt ra những lời này, bên trong phòng giám hộ, trừ thành viên của Trần gia, những người khác trong lòng đều chấn động. Theo sau mới quẳng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Trần Phàm.

 

- Trần Vĩnh Thụy, anh nói vậy là có ý gì?

 

 Lúc này nguyên bản trên khuôn mặt náy náy của Trần Chiến, bỗng nhiên dâng lên một tia cảm xúc tức giận.

 

- Trần Chiến, vừa rồi Tiểu Phi đã nói rõ ràng, luận vai vế lễ nghi thì con của chú không hiểu. Chẳng lẽ chú cũng không hiểu phép tắc như nó hay sao?

 

 Đối mặt với cơn tức giận của Trần Chiến, Trần Vĩnh Thụy không hề sợ hãi chất vấn.

 

Nghe vậy Trần Chiến sắc mặt biến đổi, đang muốn nói gì đó, thì đã thấy Trần Phàm đứng lên, chậm rãi bước đến phương hướng của Trần Vĩnh Thụy.

 

Cước bộ của hắn không nhanh không chậm, và diễn cảm cũng bình tĩnh như nước. Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy Trần Phàm đi tới, vô luận Trần Vĩnh Thụy hay là Trần Phi sắc mặt đều biến đổi.

 

- Hôm nay là ngày mất của lão thái gia, tôi mặc kệ trong lòng hai cha con ông có toan tính gì. Nhưng tôi không muốn để cho người ngoài nhìn thấy chúng ta làm chuyện cười.

 

 Rất nhanh. Trần Phàm đã bước đến trước người Trần Vĩnh Thụy, nhìn thẳng vào hai mắt của Trần Vĩnh Thụy gằn từng chữ:

 

- Nếu không, lão nhân gia ông ta sẽ chết mà không được nhắm mắt.

 

- Chuyện cười ư?

 

 Trần Phi hừ lạnh một tiếng:

 

- Chú có tư cách gì nói những lời này? Chẳng lẽ những phiền toái chú cấp cho Trần gia còn ít hay sao?

 

- Bá!

 

Trần Phi vừa thốt ra lời này, không ít người diễn cảm đều biến đổi. Bọn hắn thật không ngờ, nội bộ Trần gia đã xảy ra mâu thuẫn sâu sắc đến mức này. Ngay khi Trần lão thái gia vừa quy thiên, đã muốn trở mặt cùng nhau rồi!

 

Còn Trần Phàm thì nghiêng đầu sang một bên, nheo mắt lại, nhãn tình gắt gao dán lên trên người của Trần Phi.

 

Người quen thuộc hắn đều biết, đây là dấu hiệu hắn tức giận muốn giết người rồi!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.