Từ sau khi cùng Hoàng Hiểu Đồng phát sinh xung đột. Trằn Phàm liền đoán được Hoàng Hiểu Đông sẽ trả thù, mà trước khi đến quân doanh. Hoàng Hiểu Đồng cùng Ngô Khải nháy mắt nhau cũng đã bị Trần Phàm nhìn thấy.
Buồi sáng Trần Phàm cùng ba người Ngu Huyền bị hai người liên thủ chơi xấu. Trần Phàm cũng không phải không tức giận, chính là cảm thấy không thể gióng trống khua chiêng giải quyết, cố gắng đợi cho đến khi trời tối mới chậm rãi tìm hai người tính sổ.
Dù sao, nếu ở ban ngày gióng trống khua chiêng tìm hai người tính sổ, sẽ liên lụy đến cả Ngu Huyền tham gia thì không nói, quan trọng hơn là sẽ bị những người khác nhìn thấy.
Trong lòng có kế hoạch. Trần Phàm vì phòng ngừa vạn nhất, nên đã căn dặn Ngu Huyền kỹ càng, lại thật không ngờ cuối cùng Ngu Huyền cũng vẫn trúng phải bẫy của đám Hoàng Hiểu Đông, bị đánh thành trọng thương!
Điều này đã làm cho Trần Phàm bùng nổ! Cũng thiếu chút nữa khiến cho bệnh tình của hắn hoàn toàn phát tác, may mắn cuối cùng hẳn đã khống chế được bản thân mình, áp chế sự hung bạo trong nội tâm, không có ra tay giết người.
Nhưng...đây không có nghĩa là Trần Phàm sẽ bỏ qua cho Hoàng Hiểu Đồng cùng Ngô Khải.
- Cậu của tao...là chi đội trưởng, mày dám động một đầu ngón tay của tao. ông ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!
Hoàng Hiểu Đông thấy Trần Phàm không hề dừng bước, hoàn toàn sợ hãi, theo bản năng xuất ra chỗ dựa vững chắc của mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Nguyên lai là như vậy.
Trần Phàm nheo mắt lại, liếm liếm môi, bước chân nặng nề đi đến bên cạnh Lưu Vĩ bị Ngu Huyền ẩu đà khi nãy, giống như xách gà con đem Lưu Vĩ nhấc lên, dùng thanh âm khàn khàn nói:
- Trên người mày có thương tích, như vậy mày nhất định là sắm vai rất trọng yếu đi!
Lúc này Lưu Vĩ đã hoàn toàn bị sợ đến choáng váng, căn bản không dám nói lời nào, chỉ trừng to mắt lên, dùng thần tình sợ hãi nhìn chằm chằm vào Trần Phàm.
Trần Phàm chậm rãi buồng Lưu Vĩ ra, cả người hắn xụi lơ trên mặt đất, thân mình run rẩy kịch liệt.
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lưu Vĩ, trên mặt Trần Phàm không có chút lòng nhân từ, có chăng chỉ là lạnh lùng:
- Ngu Huyền luôn nói muốn đánh gãy chân chó của mày, hiện giờ hắn bị đánh trọng thương, tao tới giúp hắn hoàn thành tâm nguyện vậy!
Nói xong, chân phải Trần Phàm đột nhiên đạp xuống mắt cá chân trái của Lưu Vĩ!
- Răng rắc!
Thanh âm xương cốt gãy đoạn nhất thời vang lên, thân hình của Lưu Vĩ mạnh mẽ cứng đờ, khuôn mặt nháy mắt vặn vẹo cùng một chỗ, miệng há hốc, phát ra “A” một tiếng hét thảm, sau đó trực tiếp đau đớn tới mức hồn mê bất tỉnh.
- Răng rắc!
Lại là một cước, mắt cá chân phải của Lưu Vĩ bị đạp nát. đau đớn kịch liệt làm cho hắn tinh lại từ trong cơn hồn mê, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, mồ hồi to như hạt đậu tuôn ra từ trên trán của hắn. Vào giờ khắc này. Lưu Vĩ đã hoàn toàn sợ đến mức choáng váng tinh thần, thế cho nên cũng luôn cả hành động phát ra tiếng kêu rên đau đớn.
Mắt thấy Trần Phàm không chút lưu tình đạp gãy hai chân Lưu Vĩ, hai gã sinh viên còn thanh tinh bên cạnh Hoàng Hiểu Đông cũng bị dọa cho hôn mê bất tỉnh, còn Hoàng Hiểu Đông thì sợ đến mức ngây người, hắn biết rõ, hắn mới là chủ mưu cũa chuyện tình lần này. Lưu Vĩ chi là người tham dự mà thôi.
Tham dự còn phải gãy chân, còn chủ mưu? Hắn không dám tưởng tượng! Từ nhỏ đến lớn. Hoàng Hiểu Đông sinh trưởng dưới quầng sáng của gia tộc, mà chưa từng sợ hãi như hôm nay.
Răng rắc...Răng rắc...Răng rắc...Răng rắc!
Theo sau, bốn tiếng xương gãy lần lượt vang lên, bốn gã sinh viên đã ngất bên cạnh Hoàng Hiểu Đông đều bị đánh gãy một chân!
Từ nhỏ bọn hắn chưa từng phải chịu qua thống khổ, lúc này chỉ biết tru lên một tiếng tê tâm liệt phế, cảm giác thực đúng là sống không bằng chết!
- Tới phiên mày.
Trần Phàm ngồi xồm xuống, dừng ở ngay mặt Hoàng Hiểu Đông, chậm rãi nói.
Hoàng Hiểu Đông dùng sức nuốt khan nước bọt, giống như phát điên, không ngừng thối lui thân thể ra sau, nói năng lộn xộn:
- Mày dám động tao, cậu tao sẽ không bỏ qua cho mày! Cha mẹ tao sẽ không bỏ qua cho mày!
- Vậy sao?
Trần Phàm lộ ra hàm răng trắng lạnh, mạnh mẽ túm lấy chân phải cứng ngắc của Hoàng Hiểu Đông, dùng sức lôi kéo, trực tiếp kéo Hoàng Hiểu Đông tới trước người.
Sau đó hắn đứng lên, vung chân, nhắm ngay mắt cá Hoàng Hiểu Đồng mà nặng nề giẫm xuống!
- Răng rắc!
Một tiếng thanh thúy giòn tan vang lên, mắt cá chân của Hoàng Hiểu Đồng trực tiếp bị giẫm thành nát vụn, bột phấn xương cốt theo da thịt lòi ra ngoài, nhuộm lẫn đỏ máu tươi, cảnh tượng phi thường dọa người.
Ngay lúc Trần Phàm động thủ. Hoàng Hiểu Đồng vốn đã bị hù cho hôn mê bất tinh, lúc này đau đớn lại làm cho hắn hồi tinh từ trong cơn hồn mê.
Trên mặt của hắn đã không còn nhìn thấy một tia huyết sắc, sợ hãi không lời nào có thể diễn giải, thậm chí còn khiến cho hắn đă quên cả tru lên, hắn chi biết kịch liệt run rẩy thân hình, dùng một loại ánh mẳt khẩn cầu Thượng Đế mà nhìn vào Trần Phàm.
- Chân những người khác còn có thể nối lại, còn mày. đời này đừng hòng dùng tới nó nữa!
Trằn Phàm nói xong, lại vung chân lên, hướng mắt cá chân kia của Hoàng Hiểu Đông hung hăng giậm xuống.
- A!
Tiếng tru khàn khàn vang vọng cả tòa lầu ký túc xá. Hoàng Hiểu Đông lại hôn mê, trong lúc hôn mê, chất thải của hắn đã chảy ra đầy quần.
Mắt thấy Hoàng Hiểu Đông hôn mê bất tỉnh. Trần Phàm chậm rãi xoay người, đem ánh mắt nhắm ngay Ngô Khải cùng chiến hữu của hắn đang run rẩy trên mặt đất.
So sánh với Ngô Khải mà nói, thương thế hai gã giáo quan khác còn nặng hơn một chút, mắt thấy ánh mắt của Trần Phàm tập trung lên người bọn hắn, bọn hắn lập tức nhắm mắt lại, lựa chọn giả chết.
Mà Ngô Khải lại dùng ánh mắt sợ hãi tới cực điểm nhìn Trần Phàm, dùng sức nuốt nước bọt, muốn nói gì đó, nhưng miệng mở ra nửa ngày cũng không nói nến lời.
Trần Phàm chậm rãi đi về hướng Ngô Khải, nguyên bản tiếng bước chân rất nhỏ, lúc này trong ký túc xá yên lặng lại có vẻ cực kỳ chói tai.
- Quân nhân, dùng để bảo vệ quốc gia, là người lấy nhiệm vụ bảo vệ nhân dân làm trách nhiệm của bản thân mình!
Trần Phàm chậm rãi đi tới trước người Ngô Khải, mặt không chút thay đổi nói:
- Mà không phải giống như tụi mày đem nắm tay vung về phía đồng bào của mình!
Ngay lúc Trần Phàm đang báo thù cho Ngu Huyền, thì Ngu Huyền đã được đưa đến phòng cứu thương của quân doanh, quân y phòng cứu thương nhìn thấy cả người Ngu Huyền đẫm máu. ý thức được có chuyện lớn xảy ra, liền cho người tiến hành cứu chữa cho Ngu Huyền, đồng thời hỏi thăm mấy sinh viên đưa Ngu Huyền tới đã xảy ra chuyện gì.
Hai phút sau, quân y vừa hỏi chuyện sắc mặt dị thường khó coi, bước nhanh đến bên điện thoại, cầm điện thoại bấm một dãy số.
Làm đội trường chi đội thứ sáu trong trung đoàn võ cảnh Đông Hài. Lý Thắng chỉ mới có ba mươi sáu tuổi.
Thành tựu như vậy. đủ khiến cho rất nhiều người phải rơi mắt kính, đồng dạng, người thông minh đều rất rõ ràng, không có chỗ dựa vững chắc. Lý Thắng sẽ không có khả năng thăng tiến nhanh như vậy.
Trên thực tế, quả thật đúng là như thế.
Lý Thắng có thể thăng tiến nhanh như vậy, ngoại trừ năng lực bàn thân hắn không sai, còn có một nguyên nhân khác chính là cha của Hoàng Hiểu Đông - Hoàng Chí Văn trợ giúp!
Thân là nhân vật thực quyền trong chính phủ Đông Hải, tuy nói quyền lực của Hoàng Chí Văn không nhỏ, nhưng lấy thân phận của hắn cũng rất khó nhúng tay vào trung đoàn võ cảnh Đông Hài. Hắn có thể giúp đỡ Lý Thắng, là bởi vì bạn tốt của cha hắn thời đại học chính là nhân vật thực quyền trong trung đoàn võ cảnh Đông Hài.
Bởi vì có sự trợ giúp của Hoàng Chí Văn. Lý Thắng ở trung đoàn võ cành Đông Hải giống như cá gặp nước, nguyên nhân này làm cho hắn đối với đứa cháu Hoàng Hiểu Đông thập phần cưng chiều.
Khi Hoàng Hiểu Đông đưa ra ý tứ muốn nhân cơ hội huấn luyện quân sự chỉnh vài người, hắn ngay cả nháy mắt cũng không cần nháy, cũng không hỏi rõ nguyên nhân bên trong, trực tiếp đáp ứng.
Bên trong một tòa kiến trúc ba tầng nằm sâu tận cùng quân doanh. Lý Thắng ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, bắt chéo hai chân, mim cười cùng trò chuyện với một người đàn ông trung niên.
Người trung niên không mặc trang phục võ cảnh bình thường như Lý Thắng, mà là một thân quân phục rằn ri. Hắn cũng không có dáng người mập mạp như Lý Thắng, hay làn da trắng noãn, ngược lại thân thể hắn dị thường rắn chắc, toàn thân không hề có chút mờ thừa, nước da ngăm đen, cảm giác như toàn thân tràn ngập lực lượng.
Mà hắn...hấp dẫn người khác nhất chính là hai bàn tay của hắn!
Hai tay của hắn thô mà dày, che kín vết chai. Người dùng súng đều biết, đó là vết chai do hàng năm luyện sung mà lưu lại.
- Đinh linh linh...
Khi Lý Thắng đang trò chuyện với người trung niên, thì tiếng chuồng điện thoại cắt đứt lời của hắn.
Trước khi người trung niên đến. Lý Thắng đã phân phó thủ hạ trước khi người trung niên rời đi thì không được quấy nhiễu hắn, lúc này nghe được tiếng chuồng điện thoại, hắn không khỏi nhíu mày, trong đôi con ngươi hiện lên một tia phẫn nộ.
Theo sau, hắn nhìn người trung niên cười cười nhận lỗi. đứng dậy đi tới bên cạnh điện thoại, cầm điện thoại lên, dùng ngữ khí bất hảo nói:
- Tôi không phải đã dặn rồi sao? Lúc tôi đang nói chuyện với Phương đội trưởng, bất luận kẻ nào cũng không thể quấy nhiều chúng tôi rồi mà.
- Đội trường, đã xảy ra chuyện rồi...
Quân y bên kia điện thoại, vội vàng đem toàn bộ chuyện xảy ra nói cho Lý Thắng nghe.
Nghe được thủ hạ hồi báo tin tức. Lý Thắng cà kinh, sau đó gương mặt xám xịt. đôi chân mày cau chặt lại, vẻ phẫn nộ trong con ngươi căn bản là không thể che giấu!