Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 481: Chương 481: Dai Fu nổi giận (2)




- Amorld tránh ra, ngoan!

 

 Thấy Dai Fu gật đầu, thần tình Bảo Nhi hưng phấn vuốt vuốt đầu Amorld, sau đó chạy về phía Dai Fu, vừa chạy vừa hỏi:

 

- Chị à, đại ca ca cũng tới sao? Anh ấy ở nơi nào?

 

Nhìn thấy Bảo nhi chạy tới, Dai Fu ngồi xổm người xuống, ôm lấy Bảo Nhi, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bé, ôn nhu nói:

 

- Đại ca ca ở Hàng Châu. Bảo Nhi muốn gặp anh ấy sao?

 

- Muốn!

 

Thần tình Bảo Nhi thật hưng phấn liền gật đầu.

 

- Bảo Nhi!

 

Cùng lúc đó, Nạp Lan Hương Hương đã thay đổi quần áo đang đi cùng Cổ Bình An, thần tình lo lắng chạy ra biệt thự, nhìn thấy Bảo Nhi bị Dai Fu ôm vào trong lòng, gương mặt không khỏi đại biến, lập tức hét lên.

 

- Dì út, chị này nói muốn dẫn Bảo Nhi đi gặp đại ca ca.

 

 Bảo Nhi hưng phấn vẫy tay với Nạp Lan Hương Hương.

 

Dai Fu nhẹ nhàng lau mồ hôi trán cho Bảo Nhi, ôn nhu nói:

 

- Bảo Nhi, một hồi chị đưa em đi.

 

Dang nói chuyện, Dai Fu vươn tay, chém nhẹ sau gáy Bảo Nhi, lực đạo cực kỳ chú ý, Bảo Nhi trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

 

- Bảo Nhi!

 

Nạp Lan Hương Hương thấy thế, gương mặt cuồng biến, mà Cổ Bình An rút súng ra nhắm ngay Dai Fu rống to:

 

- Buông Bảo Nhi, nhanh lên!

 

- Tôi cam đoan trước khi anh nổ súng, huynh đệ của tôi đã có thể giết được anh mười lần.

 

Đồng dạng rút súng còn có bảo tiêu của Dai Fu, người mở miệng chính là đội trưởng Black.

 

- Nạp Lan Hương Hương, cô khống cần kích động, tôi sẽ không thương tổn Bảo Nhi, tôi chỉ làm cho cô bé tạm thời hôn mê thôi.

 

 Dai Fu ôm Bảo Nhi đi tới chỗ Nạp Lan Hương Hương:

 

- Bởi vì những chuyện kế tiếp, sẽ không thích hợp cho cô bé nhìn thấy.

 

Nạp Lan Hương Hương nghe vậy dừng chân lại, thần tình phẫn nộ nhìn Dai Fu chằm chằm, lạnh lùng nói:

 

- Cô muốn làm gì?

 

- Làm gì?

 

 Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuyệt mỹ của Dai Fu hiện lên dáng tươi cười, trong vẻ tươi cười mang theo cỗ hàn ý lạnh lẽo:

 

- Cho người đàn bà ngu xuẩn như cô một chút giáo huấn nho nhỏ!

 

- Cho người đàn bà ngu xuẩn như cô một chút giáo huấn nho nhỏ!

 

Bên trong đại viện biệt thự, lời nói không chút tình cảm của Dai Fu giống như thiên lôi cuồn cuộn nổ vang bên tai Nạp Lan Hương Hương, làm cho nàng trong nháy mắt sững sờ ngay tại chỗ.

 

Dưới ánh mặt trời. Nạp Lan Hương Hương ngơ ngác nhìn Dai Fu, trong đầu không khỏi dần hiện ra một màn khi Dai Fu xuất hiện trong hội nghị tại trung tâm quốc tế liền đem lòng kiêu ngạo của nàng hoàn toàn đánh nát.

 

Theo bản năng, nàng nắm chặt nắm tay, nguyên bản ánh mắt ngây ngốc trở nên vô cùng phẫn nộ, nàng giống như một con sư tử cái phẫn nộ, trừng mắt nhìn Dai Fu rít gào:

 

- Cô tính là thứ gì vậy? Cô có tư cách gì mà đòi giáo huấn tôi?

 

- Tôi không phải là thứ gì, tôi là nữ nhân của anh ấy.

 

 Dần dần, Dai Fu đứng lại trước mặt Nạp Lan Hương Hương chừng ba thước, lạnh lùng nói:

 

- Bởi vì một ít nguyên nhân anh ấy có thể khoan dung sự vô tri ngu muội của cô, nhưng tôi thì không! Bởi vì trong mắt tôi, ngay cả tư cách mang giày cho anh ấy cô cũng không có!

 

Nghe được Dai Fu vừa nói như thế, Nạp Lan Hương Hương tức giận tới mức cả người không ngừng run rẩy!

 

Thân là thành viên Nạp Lan gia tộc, từ nhỏ nàng đã sinh trưởng trong tiếng vỗ tay, vô luận đi tới nơi nào, đều có một đám đàn ông giống như ruồi bọ vây quanh bên cạnh nàng, nâng cao nàng, xem nàng cao quý như nữ thần.

 

Nhưng mà hiện giờ, Dai Fu lại nói nàng vốn như là công chúa của Nạp Lan gia tộc, ngay cả tư cách mang giày cho Trần Phàm cũng không có?

 

Đây quả thật còn làm nàng khó chịu hơn tát vào mặt nàng một bạt tai!

 

- Cô gái ngoại quốc, tôi hi vọng cô hiểu được, nơi này là địa phương nào.

 

 Nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương bị đả kích không còn chút huyết sắc, toàn thân Cổ Bình An tràn ngập ra chiến ý điên cuồng, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt của Dai Fu, dùng giọng nói âm lãnh:

 

- Đây không phải là địa phương mà người ngoại quốc có thể giương oai!

 

- Nếu như tôi nhớ không lầm, lúc trước ở ngoài cửa trung tâm hội nghị quốc tế, anh đã từng động thủ đối với người đàn ông của tôi, đúng không?

 

 Dai Fu dời ánh mắt khỏi người Nạp Lan Hương Hương, nhìn về phía Cổ Bình An, hàn ý trong con ngươi khiến kẻ khác không rét mà run.

 

- Phải thì như thế nào?

 

 Cổ Bình An không hề sợ hãi.

 

Dai Fu nhàn nhạt cười:

 

- Không biết xấu hổ, nếu không phải người đàn ông của tôi quá mức chú trọng đến nguyên tắc, thì anh ấy chỉ dùng một tay là đã đủ bóp chết anh rồi, anh tin không?

 

Tin không?

 

Trong lòng Cổ Bình An run lên, theo bản năng nhớ lại ngay cửa trung tâm hội nghị quốc tế từng sử dụng chiêu Thái Cực Thôi Thủ với Trần Phàm, kết quả chẳng những không làm thương tổn được Trần Phàm, ngược lại chính bản thân mình bị lực phản chấn bật lui ra sau vài bước.

 

- Có vẻ như anh không tin.

 

 Dai Fu thấy Cổ Bình An không lên tiếng, nghĩ nghĩ, nói:

 

- Đã vậy thì chúng ta không ngại cùng chơi thử một trò nho nhỏ nhé.

 

Nói xong Dai Fu chỉ vào đội trưởng bảo tiêu Black:

 

- Người đàn ông của tôi có thể dùng một tay bóp chết hắn, anh đã không tin, vậy thì hai người có thể thử xem một chút. Ân, nếu hắn thua, tôi sẽ rời khỏi nơi này ngay lập tức, thế nào?

 

Nghe được lời nói của Dai Fu, Black bản thân là đội trưởng bảo tiêu cũng không hề có dấu hiệu tức giận, bởi vì hắn biết Dai Fu nói không sai - Đồ Tể quả thật là có thể bóp chết hắn dễ dàng như bóp chết một con kiến!

 

Black tin tưởng điểm này, nhưng Cổ Bình An luyện võ từ nhỏ đến lớn thì lại có cảm giác như mình đang bị nhục nhã, khuôn mặt trở nên cực kỳ khó xem.

 

Lúc này hắn không đợi Nạp Lan Hương Hương mở miệng, liền thu súng lại, cười lạnh nói:

 

- Cô gái ngoại quốc, cô đã xem thường công phu của tôi rồi!

 

- Công phu của anh?

 

 Dai Fu nhàn nhạt cười:

 

- Nếu câu này do người đàn ông của tôi nói ra, tôi sẽ không phản bác, còn anh hả? Anh còn chưa đủ tư cách!

 

Nói xong, Dai Fu mặt không đổi sắc nhìn mấy người Black truyên đạt mệnh lệnh:

 

- Tất cả mọi người thu súng lại! Black, trong vòng một phút đồng hồ, hãy phế cánh tay phải của hắn đi!

 

- Dạ, tiểu thư!

 

Khóe miệng của Black toát ra một nụ cười lạnh lùng như băng, thuận tay đem súng lục ném cho đồng đội, sau đó bày ra tư cách cách đấu chuyên nghiệp.

 

- Hương Hương, lùi ra phía sau.

 

 Cổ Bình An thấy thế, khẽ vỗ bả vai Nạp Lan Hương Hương.

 

Nạp Lan Hương Hương đầy vẻ hận ý thu hồi ánh mắt, đứng cách Cổ Bình An khoảng chừng ba thước.

 

Cổ Bình An hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, nguyên bản biểu tình đang phẫn nộ đã hoàn toàn khôi phục lại bình tĩnh.

 

Hiển nhiên, bản thân hắn mặc dù là con nuôi của Nạp Lan Vĩnh Kha, nhưng cũng không phải cây kim thêu hoa, ngoại trừ giá trị vũ lực không tệ, mà năng lực khống chế cũng rất tốt, có thể khống chế tâm tình của mình một cách dễ dàng.

 

Dưới ánh mặt trời, hắn cũng không bày ra tư thế dùng Thái Cực, mà bày ra tư thế Hồng Quyền.

 

- Sưu!

 

Nhìn thấy Cổ Bình An bày xong tư thế. Black không nói lời vô ích, giẫm mạnh ngay tại chỗ, giống như là quỷ mị cấp tốc lướt sát Cổ Bình An.

 

- Muốn chết!

 

Cổ Bình An quát lớn một tiếng, bước ra phía trước một bước, thế đi mạnh mẽ trầm xuống, mặt đất dưới chân hơi chớp lên, nhưng cũng không đạt tới nông nỗi làm mặt đất vỡ vụn.

 

- Hô!

 

Một bước bước ra, Cổ Bình An canh chuẩn thân hình Black, thiết quyền nện xuống!

 

Black đang cấp tốc lao tới, tựa hồ có thể cảm nhận được sức bật kinh khủng của Cổ Bình An, hắn cũng không lựa chọn cứng đối cứng, mà bước chân thoáng điều chỉnh, giống như một con cá chạch vọt sang một bên, làm Cổ Bình An đánh hụt vào không khí. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet

 

Một quyền không trúng, Cổ Bình An vừa định thu quyền.

 

- Hô! Hô!

 

Cùng lúc đó, Black cấp tốc tới gần, tốc độ khủng khiếp bám theo một tiếng xé gió.

 

Cổ Bình An không dám chậm trễ, ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, một chân bỗng nhiên quét ra, gió rít sắc bén nháy mắt làm tung lên tro bụi dưới mặt đất.

 

Black đang lao tới thật nhanh, nhảy dựng ngay tại chỗ, thân mình đồng thời bay lên không, không đợi Cổ Bình An thu chân, chân phải giống như súng bắn đạn trong nháy mắt bắn ra, mu bàn chân căng cứng, đá thẳng vào huyệt thái dương của Cổ Bình An!

 

Không xuất chiêu thì thôi, vừa xuất chiêu chính là sát chiêu!

 

Đây là tinh túy của thuật sát nhân!

 

Black từng xuất thân là người đứng đầu bộ đội đặc chủng của Mỹ, đã đem thuật sát nhân vận dụng có thể nói là cực kỳ thành thạo.

 

Nhìn thấy Black muốn dùng một kích giết chết Cổ Bình An, nguyên bản Nạp Lan Hương Hương đang giữ vẻ hận ý tràn ngập gương mặt đột nhiên biến đổi, theo bản năng kêu lên:

 

- Cẩn thận!

 

Ngay cả Nạp Lan Hương Hương cũng nhìn ra được nguy hiểm, Cổ Bình An tự nhiên cũng đã nhận ra điểm này.

 

Đối mặt với sát chiêu của Black, Cổ Bình An mất đi cơ hội trốn tránh, ở thời khắc nguy cấp hắn liền dùng tay hộ lên đầu, cố gắng dùng tay trái ngăn cản.

 

Trên không trung, Black nở nụ cười, cười rất lạnh lẽo.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.