Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 287: Chương 287: Danh chấn kinh thành (6)




Sững sờ nghe được câu hỏi của Trần lão thái gia, không riêng gì Tô San ngây dại, ngay cả Trần Phàm cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

 

Theo sau, Trần Phàm trong nháy mắt hiểu được lão thái gia thông qua biểu hiện quái dị của Phạm Nhàn cùng Yến Thanh Đế vừa rồi nên nhìn ra điểm này, vì thế hắn thoáng do dự, vội vàng nháy mắt với Tô San.

 

Nhưng động tác của hắn cũng đã chậm hơn một chút, không đợi hắn kịp trao đổi ánh mắt với Tô San, Tô San đã gật đầu theo bản năng.

 

- Quả thế.

 

Thấy Tô San gật đầu, trong con ngươi Trần lão thái gia hiện lên một tia hàn ý, theo sau lại nói:

 

- Tô nha đầu, đem sự tình cụ thể nói cho ông biết.

 

Từ tận sâu trong nội tâm, Tô San không hề có chút hào cảm với Yến Thanh Đế cùng Phạm Nhàn, ngược lại còn chán ghét tới cực điểm, nhất là chuyện Phạm Nhàn muốn phái người đánh gãy chân Trần Phàm, làm cho nàng luôn canh cánh trong lòng, luôn luôn chưa từng quên cho nên khi Trần lão thái gia hỏi chuyện nàng đã không chút do dự mà gật đầu.

 

Nhưng vào giờ khắc này, ngay khi nàng định giải thích sự tình trải qua, nàng thấy được biểu tình hơi lo lắng của Trần Phàm, cũng đã đọc hiểu ý tứ trong con ngươi của hắn: đừng nói ra.

 

Phát hiện này làm đồng tử Tô San đột nhiên phóng lớn, sau đó thoáng do dự, mỉm cười nói:

 

- Lão thái gia, đều là chuyện quá khứ, không cần nhắc nữa.

 

- Tiểu Phàm, ông biết cháu thích độc lập tự hành, sự tình gì cũng chỉ muốn tự dựa vào mình giải quyết!

 

Nghe Tô San nói như thế, Trần lão thái gia quay đầu trừng mắt nhìn Trần Phàm, có chút tức giận nói:

 

- Nhưng ông đã nói qua, hôm nay ông muốn đem thứ đã thiếu cháu suốt hai mươi năm một lần duy nhất trả lại cho cháu! Cho nên cháu không cần ngăn cản Tô nha đầu, để nó nói, nếu như Phạm gia tiểu tử cùng Yến gia tiểu tử tìm hai cháu phiền toái, ông tự nhiên sẽ lấy lại công đạo cho hai đứa!

 

Đúng như lời Trần lão thái gia, Trần Phàm chứng thật là một người thích độc lập tự hành, cho tới nay đều không thích dựa vào người khác, đây cũng là lý do vì sao hắn lựa chọn rời khỏi Long Nha một mình đi diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục.

 

Hành vi trả thù của Phạm Nhàn làm Tô San căm tức, đồng dạng cũng làm Trần Phàm căm tức, nhưng trong lòng Trần Phàm đã có kế hoạch, muốn tự mình giải quyết.

 

Bởi vì hắn không muốn cấp cho Trần gia, chuẩn xác là Trần lão thái gia tăng thêm phiền toái.

 

Theo hắn xem ra, hắn và Trần lão thái gia thật vất vả mới tiêu tan hiềm khích trước kia, hẳn nên hưởng thụ trọn vẹn thời gian hạnh phúc khó được này mới đúng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

 

Còn nữa, hôm nay là ngày đính hôn của Trần Ninh, xem như là việc vui của Trần gia, hắn không muốn bởi vì chuyện của mình mà phá hư không khí vui mừng, cho nên mới ngăn cản Tô San nói ra.

 

Hiện giờ, nghe Trần lão thái gia nói như thế, hắn biết chỉ sợ khó có thể che giấu, bất quá vẫn nói:

 

- Lão thái gia, sự tình đã giải quyết xong.

 

Trần lão thái gia trừng mắt:

 

- Đừng có nói bậy bạ với ông! Cháu cho rằng ông già hồ đồ, cái gì cũng nhìn không ra?

 

Nói xong, Trần lão thái gia lại nhìn Tô San nói:

 

- Tô nha đầu, cháu không cần băn khoăn Trần Phàm, đem chuyện đã trải qua nói cho ông, bản thân ông muốn xem tiểu tử Yến gia cùng tiểu tử Phạm gia đã làm cái gì.

 

Tô San thật khó xử nhìn Trần Phàm, lại nhìn Trần lão thái gia, không biết rốt cục có nên nói hay không.

 

- Tiểu Phàm, nếu cháu cứ giấu diếm, một hồi ông tự mình đi hỏi hai người kia, ông cũng không tin bọn hắn có lá gan dám giấu diếm ông!

 

Mất thấy Tô San không nói, lão thái gia có chút nổi giận.

 

Nghe ông vừa nói như thế. Trần Phàm biết giấu diếm nữa cũng không còn ý nghĩa gì, dứt khoát nhìn Tô San nói:

 

- San San, nói cho ông nghe đi.

 

- Lão thái gia, ngài đừng nóng giận, kỳ thật cũng không có sự tình gì lớn đâu.

 

Được Trần Phàm cho phép, Tô San không hề do dự đem sự tình kể lại cho Trần lão thái gia.

 

Cùng lúc đó ở dưới lầu, Yến Khánh thân là thường ủy nên cũng không thể lưu lại, đi theo thủ trưởng số 1 vào thang máy lên lầu, mà Phạm Đức Quý cũng không có tư cách kia, nên lưu lại dưới lầu.

 

- Đồ hỗn trướng, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

 

Phạm Đức Quý đem Phạm Nhàn cùng Lâm Ảnh kéo sang một góc không người hạ giọng hỏi.

 

Muốn nói sợ hãi, sự sợ hãi trong lòng Phạm Nhàn vượt xa Lâm Ảnh.

 

Bởi vì hắn biết rõ chuyện hắn âm thầm phái người đối phó Trần Phàm nếu để cho Trần lão thái gia biết được, hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.

 

- Phác thông!

 

Phạm Nhàn trực tiếp quỳ rạp xuống đất, ôm chân Phạm Đức Quý, giọng nói run rẩy:

 

- Ông...ông nội, cứu cháu!

 

Nguyên bản Phạm Đức Quý đã cảm thấy Phạm Nhàn trêu chọc người của Trần gia, cho nên khi đối mặt Trần lão thái gia có biểu hiện khác thường, hiện giờ nhìn thấy Phạm Nhàn quỳ ngay trước mặt mình, khẩn cầu mình cứu hắn, càng thêm khẳng định ý nghĩ này.

 

Trong lúc nhất thời, sắc mặt Phạm Đức Quý đại biến:

 

- Nghiệt chủng, rốt cục ngươi đã làm gì?

 

- Ông nội, kỳ thật chúng cháu cũng không làm gì.

 

Lâm Ảnh cũng không biết Phạm Nhàn phái người đối phó Trần Phàm, Lâm Ảnh thấy Phạm Đức Quý phát hỏa, lập tức giải thích:

 

- Đoạn thời gian trước, Phạm Nhàn cùng Yến Thanh Đế đến Hong Kong đấu giá đồ vật, kết quả đồ vật kia bị cô gái...chính là cô gái đi bên cạnh Trần lão thái gia nhìn trúng, sau đó song phương đấu giá, cuối cùng đã bị cô gái kia mua đi.

 

- Bá!

 

Nghe được Lâm Ảnh nói như thế, sắc mặt Phạm Đức Quý đột nhiên biến đổi, trở nên cực kỳ khó coi, từ trong kẽ răng bài trừ vài từ:

 

- Chỉ có như vậy sao?

 

- Còn...còn có.

 

Làm như nhìn ra Phạm Đức Quý thật sự tức giận, vẻ mặt Lâm Ảnh kinh hồn táng đàm, kiên trì tiếp tục nói:

 

- Ở vài ngày trước, cháu cùng Phạm Nhàn đi dạo phố, lại gặp phải cô gái kia, còn có người thanh niên nọ.

 

- Người nào?

 

Mí mắt Phạm Đức Quý điên cuồng nhảy lên.

 

- Là người thanh niên đi bên cạnh Trần lão thái gia.

 

Thanh âm của Lâm Ảnh càng nhỏ tới mức ngay cả cô ta cũng không nghe được.

 

Thân hình Phạm Đức Quý run lên kịch liệt, đồng tử đột nhiên phóng lớn, thanh âm cũng run rẩy lên:

 

- Vậy...ngày đó xảy ra chuyện gì?

 

- Phạm Nhàn đưa cháu đi mua một đôi khuyên tai mã não, kết quả lại bị cô gái kia nhìn trúng trước, sau...sau đó tụi cháu nghĩ muốn ông chủ tiệm châu báu kia bán đôi khuyên tai cho tụi cháu. Kết quả cô gái cùng thanh niên kia không chịu, nên đã ra giá rất cao, cuối cùng tụi cháu bỏ ra rất nhiều tiền để mua.

 

Lâm Ảnh nói tới đây cũng không dám nhìn vào cặp mắt phun lửa của Phạm Đức Quý, nhưng về sau nàng lại nhớ ra điều gì, lại tiếp tục nói:

 

- Nhưng cô gái kia là cố ý chơi tụi cháu, nàng căn bản không hề muốn mua!

 

Phạm Đức Quý vốn lửa giận ngập trời, nghe đến đó thoáng nhẹ nhàng thở ra.

 

- Ông...ông nội, còn có một việc.

 

Nhưng không đợi Phạm Đức Quý mở miệng, Phạm Nhàn luôn luôn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng:

 

- Sau chuyện đó, cháu cảm thấy quá tức giận, nên tìm người âm thầm đánh gãy chân của tên kia, kết quả...

 

- Cái gì?

 

Nghe được lời của Phạm Nhàn. Phạm Đức Quý hoàn toàn bị chấn kinh.

 

- Ông...ông nội, cứu cháu, ông nhất định phải cứu cháu a! Cháu không biết hắn là người của Trần gia!

 

Phạm Nhàn giống như nắm được cọng cỏ cứu mạng, ôm lấy chân Phạm Đức Quý không buông.

 

- Ba!

 

Không có chút nào do dự, Phạm Đức Quý giơ tay lên trực tiếp cho Phạm Nhàn một cái tát.

 

Theo sau, vẻ mặt của hắn lộ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

 

- Nghiệt chủng! Ngươi là nghiệt chủng a! Ngươi làm như vậy chẳng khác gì đem toàn bộ Phạm gia đưa vào chỗ vạn kiếp bất phục a!

 

- Đợi một chút...ngày đó ngươi cùng Yến Thanh Đế đi Hong Kong đúng hay không?

 

Nguyên bản Phạm Đức Quý đang lâm vào tuyệt vọng bỗng nhiên nhớ ra gì đó, thần tình kích động hỏi:

 

- Còn có, ngươi phái người đối phó tiểu từ Trần gia, cũng do Yến Thanh Đế an bài đúng không?

 

Phạm Nhàn gật đầu theo bản năng.

 

Mười phút sau, thừa dịp cơ hội nghi thức đính hôn chưa bắt đầu, gia chủ Yến gia Yến Khánh gọi Yến Thanh Đế đi vào một căn phòng sát vách đại sảnh, từ trong miệng Yến Thanh Đế biết được nguyên nhân biểu hiện khác thường của hắn.

 

- Thanh Đế a Thanh Đế. ông luôn dặn dò cháu, làm việc không thể phô trương, phải biết cách điệu thấp, cháu không nghe lời của ta thì thôi! Lại còn chọc phải Trần Phàm!

 

Nghe xong lời Yến Thanh Đế kể ra, Yến Khánh đã biết rõ sự tình nghiêm trọng vượt ngoài phạm vi dự liệu của hắn.

 

- Ông nội, Trần Phàm kia rốt cục là ai? Vì sao Trần lão thái gia lại coi trọng hắn như vậy?

 

Lúc này Yến Thanh Đế đã khỏi phục bình tĩnh, hắn hiểu được Trần lão thái gia mang theo Trần Phàm xuất hiện trong buổi lễ đính hôn đã biểu lộ mục đích thật rõ ràng.

 

- Hắn là thành viên đời thứ tư của Trần gia, con trai của Trần Chiến.

 

Yến Khánh cảm thấy miệng của mình có chút đắng chát:

 

- Đồng dạng, hắn cũng từng là một thành viên của tổ chức Long Nha, là Long Nha đầu tiên trong suốt ba mươi năm nay!

 

Long Nha?

 

Mơ hồ nghe qua được tên của tổ chức này, Yến Thanh Đế trợn mắt há hốc mồm.

 

- Càng quan trọng hơn hắn là thành viên đời thứ tư được Trần lão thái gia xem trọng nhất, sủng ái nhất, được vinh dự là tương lai của Trần gia!

 

Đối với Yến Khánh mà nói, lấy thân phận của hắn muốn biết tất cả chuyện này cũng không phải quá khó khăn.

 

Là thành viên Trần gia được Trần lão thái gia xem trọng nhất, sủng ái nhất?

 

Yến Thanh Đế cảm thấy da mặt mình đang run rẩy kịch liệt.

 

- Ông...ông nội, chúng ta nên làm gì bây giờ?

 

Vài giây sau, Yến Thanh Đế vốn luôn có lòng dạ sâu đậm đã hoàn toàn mất bình tĩnh, lo lắng hỏi.

 

- Bang bang!

 

Ngay sau đó không đợi Yến Khánh trả lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

 

- Vào đi!

 

Yến Khánh ra dấu cho Yến Thanh Đế bảo trì trầm mặc, trầm giọng nói một câu.

 

Dát chi!

 

Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị người đẩy ra.

 

Phạm Đức Quý dẫn Phạm Nhàn vẻ mặt tái nhợt đi vào phòng.

 

- Phạm Đức Quý, mang tên phế vật Phạm gia của ngươi cút ra ngoài cho ta!

 

Nhìn thấy người vào cửa là Phạm Đức Quý và Phạm Nhàn, sắc mặt Yến Khánh lạnh như khối băng, vẻ tức giận trong con ngươi không cách nào che giấu.

 

- Phác thông!

 

Nhìn thấy Yến Khánh phát hỏa, Phạm Đức Quý trực tiếp lôi kéo Phạm Nhàn quỳ xuống.

 

- Yến lão, thỉnh xem Phạm gia luôn tận tâm và trung thành với Yến gia, cùng thương tình hai đứa nhó chơi đùa từ nhỏ đến lớn, cứu Phạm gia một lần đi!

 

Phạm Đức Quý dập đầu sát tấm thám dưới đất, khẩn cầu.

 

Thấy một màn như vậy, Phạm Nhàn cũng phục lạy, mà Yến Khánh lại khe khẽ thở dài:

 

- Lão Phạm, ngươi đứng lên đi.

 

- Yến lão!

 

Phạm Đức Quý không cam lòng buông tha, bởi vì hắn biết Yến gia là cọng cỏ cứu mạng duy nhất.

 

- Bản thân ta cũng chỉ là bồ tát đất qua sông, như thế nào cứu ngươi?

 

Nhìn thấy Phạm Đức Quý chưa từ bỏ ý định, Yến Khánh lạnh lùng nói.

 

Cả người Phạm Đức Quý run rẩy không thôi!

 

Mà trong con ngươi Yến Khánh lại lóe ra quang mang khôn khéo, cảm giác kia giống như hắn đã nghĩ ra biện pháp giải cứu Yến Thanh Đế.

 

Cùng lúc đó, Trần lão thái gia đã biết hết sự tình trải qua cũng đã đi tới đại sảnh lớn nhất khách sạn, ngồi ngay bàn giữa trung ương, Trần Phàm cùng Tô San ngồi bên cạnh hắn, ngoài ra chung quanh bàn này còn có thủ trưởng số 1 cùng các đại lão.

 

Bởi vì khách nhân bên dưới lầu còn chưa toàn bộ đi lên, trong đại sảnh vẫn chưa ngồi đầy, chỉ khoảng phân nửa đại sảnh, còn mấy bàn trống chưa ai ngồi xuống, không ai dám mở miệng, đều đưa mắt nhìn về phía bàn trung ương.

 

Dưới ánh đèn. ánh mắt Trần lão thái gia nhìn chằm chằm lối vào đại sảnh, trên mặt không còn chút tươi cười, chỉ còn sự tức giận, vẻ tức giận kia khiến cho mọi người chung quanh kể cả thủ trưởng số 1 đều cảm thấy tim đập nhanh, không người nào dám mở miệng.

 

Trong lúc nhất thời, không khí trong đại sảnh có vẻ quỷ dị.

 

- Ba!

 

Không biết qua bao lâu, Trần lão thái gia sắc mặt âm trầm chợt vỗ mạnh lên bàn một cái.

 

Hành động thình lình này, lập tức làm mọi người sợ tới mức biến sắc!

 

- Kiến Quốc, con đi tìm Yến Khánh cùng Phạm Đức Quý tới cho lão tử!

 

Không để ý đến biểu tình kinh ngạc của mọi người, Trần lão thái gia chợt mở miệng.

 

Giọng nói của hắn không cho phép nghi ngờ!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.