Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 616: Chương 616: Đỉnh quyết đấu, Đồ Tể và Ảnh Tử (13)




- Trần Phàm!

 

Trong lúc mọi người chăm chú nhìn Trần Phàm đi vào khoang thuyền, thì trên boong tàu im ắng, bỗng nhiên vang lên thanh âm của Điền Thảo.

 

Bên tai vang lên thanh âm quen thuộc, Trần Phàm dừng bước xoay người nhìn lại.

 

Dưới trời chiều, trên khuôn mặt kiên nghị của Trần Phàm rõ ràng hiện lên một vết máu điêu khắc, cánh tay trái và ngực trái cũng bị máu nhuộm đỏ thắm, toàn thân tản mát ra một cỗ chân khí thế lương.

 

Mắt thấy Trần Phàm dừng bước, lúc trước may mắn tránh thoát được kiếp nạn, ba người Điền Thảo, Tiêu Phong, Dương Viễn nhanh chóng chạy về phía Trần Phàm.

 

- Trần Phàm, anh phải cẩn thận đó.

 

 Chạy đến bên Trần Phàm, cảm thụ được chân khí thê lương đang bao trùm quanh người Trần Phàm. Điền Thảo chỉ cảm thấy nội tâm của mình như bị giăng xé ra bình thường, thực đau...thực đau...

 

Giờ khắc này, trên mặt Điền Thảo không còn dáng vẻ trấn định như thường ngày nữa. Có chăng chính là lo lắng thấu tận xương tủy, thậm chí...bởi vì lo lắng, vành mắt của nàng mơ hồ còn có một chút phiếm hồng, giống như tùy thời đều sẽ rơi lệ bình thường.

 

- Trần Phàm. Tiêu gia có thể từ trong suy sụp quật khởi đứng lên, tôi có thể từ một gã phú nhị đại chán nản biến thành một người như ngày hôm nay, hết thảy đều là do cậu ban tặng à!

 

 Tiêu Phong cả người run rẩy vỗ vai Trần Phàm, cắn răng nói:

 

- Cho đến hôm nay, cậu vĩnh viễn là hình bóng mà tôi theo đuổi. Hứa với tôi, đế cho tôi mãi mãi đuổi theo tìm kiếm hình bóng của cậu nhé, được không?

 

- Yên tâm đi, tôi không có việc gì đâu.

 

 Chờ Tiêu Phong nói xong, Trần Phàm mới lên tiếng, trầm giọng nói:

 

- Tôi không thể hàn huyên cùng mọi người thêm nữa. Tôi phải nhanh chóng chạy đến sòng bạc. Nếu không sẽ có người vô tội, bị chết oan uổng!

 

Khi nói xong, Trần Phàm liền xoay người, chân khí thê lương quanh người lùa theo gió biển bay đi.

 

Ngắm nhìn bóng lưng cao lớn cô độc kia của Trần Phàm, Điền Thảo cắn chặt môi, nước mắt không thể kìm chế được, theo trong vành mắt của nàng trào ra, lướt qua dung nhan thoạt nhìn cũng rất xinh đẹp mê người.

 

Mười bảy năm qua, đây là lần đầu tiên nàng khóc vì một người đàn ông.

 

Tiêu Phong không khóc, mà hai mắt đỏ hồng, dùng sức nắm chặt song quyền...phải...là nắm thật chặt song quyền!

 

Trần Phàm, cậu nhất định sẽ thành công!

 

Hắn xiết chặt song quyền, ở trong lòng tự nhủ với chính mình.

 

Chứng kiến Trần Phàm xoay người rời đi, Long Nữ biểu tình lạnh lùng không rên lên một tiếng, theo sát Trần Phàm tiến vào khoang thuyền. Rất nhanh, Trần Phàm đã mang theo Long Nữ chạy đến trước môn khẩu lối vào sòng bạc.

 

Trước lối vào sòng bạc, hai thành viên Long Nha cùng năm gã đặc công, không có mạo muội lao vào sòng bạc trước, mà dựa theo mệnh lệnh của Long Nữ chỉ đứng ngoài canh gác.

 

- Long Nha, Long Nữ!

 

 Mắt thấy Trần Phàm và Long Nữ xuất hiện, hai gã Long Nha cùng năm gã đặc công vẻ mặt ngưng trọng, đều đem ánh mắt quẳng ném về phía hai người.

 

- Hãy liên lạc với hắn ngay lập tức!

 

 Lúc này đây, không chờ Long Nữ mở miệng, Trần Phàm đã lên tiếng trước.

 

- Tuân lệnh!

 

 Vừa nghe được Trần Phàm nói như vậy, một thành viên Long Nha nhanh chóng đáp ứng, nhấc chiếc máy điện thoại ở ngay lối vào, liên lạc cùng bên trong sòng bạc.

 

Giờ khắc này, hắn dường như đã coi Trần Phàm trở thành Long Nha chân chính, một niềm kiêu hãnh của tam quân năm xưa!

 

Bên trong sòng bạc, nhóm nhân viên sòng bạc vẫn mang thần tình hoảng hốt, sợ hãi cuộn tròn vào trong một góc. Nạp Lan Hương Hương thì mệt mỏi dựa lưng vào thành tường, nhìn chằm chằm cánh cửa sòng bạc đang đóng im lìm, diễn cảm khổ não, cũng không hiểu nàng đang suy nghĩ đến chuyện gì.

 

- Reng...reng...reng...

 

 Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, thanh âm chói tai làm cho tất cả mọi người chấn động, theo bản năng đem ánh mắt quẳng ném về phía Ảnh Tử đang đứng một bên đùa giỡn khẩu súng ở trong tay.

 

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Ảnh Tử vẻ mặt lạnh lùng bước đến quầy bar, nhấc điện thoại lên nói:

 

- Trần Phàm?

 

- Tao dựa theo yêu cầu của mày, đã tới môn khẩu sòng bạc rồi, đừng làm tổn thương con tin ở bên trong...

 

 Trần Phàm vừa nghe được thanh âm của Ảnh Tử, liền nhanh chóng tìm tòi trong kí ức mối quan hệ cùng cái thanh âm kiểu này. Đồng thời trầm giọng nói.

 

Đứng trước quầy bar, Ảnh Tử nghe thấy Trần Phàm nói cũng không hề cảm thấy kinh ngạc. Mà cười lạnh đáp:

 

- Long Nha quả nhiên là Long Nha, cho dù bị khai trừ khỏi tổ chức thì vẫn suy nghĩ vì dân chúng như trước. Quả là làm cho ta phải kính nể đó!

 

- Mày là Nhiếp Phong?

 

 Trong lòng Trần Phàm vừa động, chợt nhớ ra cái gì đó nói.

 

- Trần Phàm, trí nhớ của mày không tệ lắm. Thế nhưng vẫn còn nhận ra thanh âm của tao.

 

 Ảnh Tử trào phúng mỉm cười:

 

- Thân phận của tao bây giờ là Ảnh Tử, không biết mày có lường trước được chuyện này hay không?

 

Lúc này đây, Trần Phàm không có mở miệng, mà hai mắt nheo lại, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

 

- Trần Phàm, nãy bớt sàm ngôn đi, tao ở bên trong chờ mày... Nguồn truyện: Truyện FULL

 

 Ảnh Tử ngữ khí vừa chuyển, trầm giọng nói:

 

- Ngoài ra, đừng mang theo vũ khí, cũng đừng cho lũ phế vật kia bám theo mày tiến vào. Như vậy sẽ chỉ càng làm cho nhiều người vô tội chịu chết oan uổng mà thôi!

 

Phanh!

 

Khi đang nói chuyện, Ảnh Tử liền trực tiếp cúp máy.

 

- Hắn là Nhiếp Phong?

 

 Ngoài sòng bạc, Long Nữ nghe được nội dung nói chuyện giữa Trần Phàm cùng Ảnh Tử, thì trên khuôn mặt lạnh lùng rốt cuộc cũng hiện lên một tia kinh ngạc.

 

Năm xưa là một thành viên dự bị trong tổ chức Long Nha, Long Nữ hiển nhiên cũng biết, đội trưởng đội dự bị năm xưa chính là Nhiếp Phong. Đồng dạng nàng còn biết, bởi vì bị Trần Phàm giành lấy vị trí thành viên Long Nha duy nhất, mà Nhiếp Phong cảm thấy không công bằng, cho nên đã rút lui khỏi đội Long Nha dự bị, sau đó thì mai danh ẩn tích.

 

- Ưm.

 

 Trần Phàm gật đầu nói:

 

- Thân phận của hắn bây giờ là Ảnh Tử.

 

Ảnh Tử?

 

Nghe được hai chữ này, ngay cả Long Nữ ở bên trong, biểu tình của mọi người đều phi thường ngưng trọng.

 

- Nếu tôi đoán không sai, thì hắn đã tiêm gien số 1 vào người thành công...

 

 Trần Phàm nhớ tới thân pháp linh hoạt mà lúc trước Ảnh Tử tránh né viên đạn, làm ra phán đoán nói:

 

- Thực lực của hắn bây giờ vượt xa mọi người nhiều lắm. Cho nên vô luận phát sinh bất cứ chuyện gì, thì mọi người cũng đừng mù quáng tiến vào bên trong.

 

Ảnh Tử tiêm gien số 1 thành công?

 

Lúc này đây, tựu ngay cả Long Nữ sắc mặt cũng đại biến!

 

Vô luận Long Nữ cùng hai gã thành viên Long Nha khác, hay năm đội viên đặc công. Tất cả đều biết hai chữ “Ảnh Tử” đại biểu cho cái gì.

 

Ảnh Tử!

 

Kẻ đứng đầu trong bài hành bảng sát thủ!

 

Trên thần bảng cũng bài danh hạng thứ mười một!

 

Nếu Ảnh Tử tiêm gien số 1 thành công, thì thực lực sẽ khủng bố tới mức độ nào?

 

- Long Nha...

 

 Long Nữ đang cộ gắng muốn nói cái gì đó. Nhưng Trần Phàm mặt không đổi sắc chen ngang:

 

- Hết thảy mọi chuyện hãy giao cho tôi!

 

Khi đang nói, Trần Phàm không nhiều lời vô nghĩa, lập tức nhấc chân đi về phía đại môn sòng bạc.

 

Chứng kiến Trần Phàm hành động, Long Nữ cắn răng làm ra một cái thủ thế, hai thành viên Long Nha cùng nhóm đặc công nhanh chóng chia nhau ra ẩn núp ở hai bên đại môn của sòng bạc.

 

Két...!

 

Nương theo một thanh âm muộn hưởng, cánh cửa sòng bạc đã mở ra.

 

Nghe được thanh âm mở cửa, nhìn thấy đại môn đã mở toang hoác ra, những nhân viên công tác bên trong sòng bạc đang bị dọa mất mặt liền sôi nổi ngẩng đầu nhìn lên, quẳng ném ánh mắt ra phía ngoài cửa.

 

Còn Ảnh Tử thì nhanh như chớp túm lấy Nạp Lan Hương Hương, núp ở sau lưng của nàng.

 

Chằng biết từ khi nảo ảnh đèn bên trong sòng bạc đã sáng chưng. Dưới ánh đèn, trên khuôn mặt của Nạp Lan Hương Hương không hề nhìn thấy một tia sợ hãi nào, diễn cảm của nàng dị thường phức tạp, ánh mắt nhìn chằm chằm không nhúc nhích vào người Trần Phàm toàn thân nhuộm đỏ máu tươi.

 

Lúc này giọng nói ngày trước của Dai Fu như ma âm quanh quẩn ở bên tai của Nạp Lan Hương Hương, đánh thẳng vào tinh thần của nàng, làm cho toàn thân nàng không ngừng run rẩy.

 

Nàng đang hồi tưởng ngày nào đó, nàng vì muốn trả đũa Trần Phàm, nên đã trang điểm cho mình giống như nữ thần xuất hiện ở trong trung tâm hội nghị quốc tế Hàng Châu, cùng Yến Thanh Đế chơi trò mập mờ. Kết quả bị Dai Fu hung hăng giáng cho một cái tát, đập nát lòng kiêu ngạo ở trong nội tâm của nàng!

 

Sau đó, nàng lại gặp Trần Phàm ở trong nhà gửi xe của trung tâm hội nghị quốc tế Hàng Châu. Khi gặp nhau, lại không hề lưu tình cấp mặt mũi cho Trần Phàm.

 

Đồng dạng cũng trong buổi tối ngày nào đó, Nạp Lan Hương Hương lần đầu tiên chủ động tìm đến Trần Phàm, buông lời xin lỗi nhận sai!

 

Giải thích không phải là vì nàng chân chính thông cảm cho chuyện tình Trần Phàm ngộ sát chị của mình ngày trước. Mà nàng cảm thấy ở ba phương diện chính, quân, thương, nàng đều không có năng lực đánh bại Trần Phàm!

 

Cho nên nàng cải biến sách lược.

 

Nàng lợi dụng mối quan hệ đặc thù giữa Trần Phàm cùng Bảo Nhi, tận lực biểu hiện ra một bộ mặt khác mỗi khi gặp Trần Phàm, cố gắng làm cho Trần Phàm này sinh tình cảm cùng mình!

 

Ở nàng xem ra, bằng vào mối quan hệ giữa Bảo Nhi cùng Trần Phàm, thêm phần tình cảm áy náy đối với mẹ của Bảo Nhi cùng Nạp Lan gia tộc. Chỉ cần nàng an bài hoàn mỹ, thì Trần Phàm nhất định sẽ yêu thương nàng!

 

Làm cho Trần Phàm yêu mình!

 

Đó chính là bước đầu tiên.

 

Sau khi Trần Phàm yêu mình, nàng sẽ hung hăng đá văng Trần Phàm đi.

 

Đây là bước thứ hai.

 

Nàng muốn cho Trần Phàm vĩnh viễn sống ở bên trong nỗi thống khổ...!

 

Nhưng là...Nạp Lan Hương Hương nằm mơ cũng thật không ngờ, vô luận nàng giả tạo như thế nào, nét thờ ơ của Trần Phàm đối với nàng vẫn không hề thay đổi.

 

Cuối cùng bởi vì cừu hận và tư tưởng cực đoan đánh mất lý trí, cho nên nàng đã làm ra một cái quyết định điên cuồng. Nàng lợi dụng phương thuốc kê đơn, đem thân thể của mình giao cho Trần Phàm.

 

Kết quả nàng đã mang thai!

 

Đột nhiên mang thai làm cho kế hoạch nguyên bản của nàng bị phá rối. Khiến cho nàng hoàn toàn rơi vào trong nỗi mê mang.

 

Trong khi mê mang đồng thời nàng cũng biết được, Trần Phàm sẽ tham gia hoạt động giao lưu lần này. Cho nên nàng quyết định đi theo Nạp Lan Vĩnh Kha đến đây.

 

Bởi vì, nàng quyết định...nàng sẽ không bỏ cái thai nhi này, mà nàng sẽ đem tin tức này thông báo cho Trần Phàm biết!

 

Nàng tin tưởng làm cách này sẽ thúc đẩy được mối quan hệ giữa mình cùng Trần Phàm. Khiến cho Trần Phàm rút ngắn thời gian yêu đương mình hơn. Nhưng...Thượng đế lại quẳng nàng vào một cái cuộc chơi rất trớ trêu. Không chờ nàng tìm được thời cơ thích hợp nói ra, thì trước đó đã xảy ra chuyện tình.

 

Bên tai lại vang lên thanh âm của Dai Fu, trong con ngươi xuất hiện một cái thân ảnh nhuốm máu. Nạp Lan Hương Hương nhịn không được ở trong lòng thầm nhủ với chính mình:

 

- Chẳng lẽ bởi vì hắn từng là Long Nha, cho nên tánh mạng của hắn không đáng giá bằng những người khác hay sao? Phải vì cứu mạng những người khác, mà nghĩa vô phản cố, đem tánh mạng của mình ra làm tiền đặt cược sao?

 

Không phải!

 

Ngay sau đó...Trong lòng của Nạp Lan Hương Hương đã có đáp án.

 

Một khắc này, bao nhiêu cừu hận ở trong lòng của nàng đã nháy mắt tiêu thất. Đồng thời, nàng cũng ngạc nhiên phát hiện ra, không biết từ lúc nào, người thanh niên ở trước mặt này đã muốn hoàn toàn xâm nhập vào trong cuộc sống của nàng. Hơn nữa còn chiếm giữ vị trí chủ đạo tuyệt đối!

 

Một loại cảm xúc lo lắng bất an vô danh, chợt hoàn toàn chiếm cứ khắp mọi ngõ ngách ở trong trái tim của nàng. Nàng không hiểu vì sao mình lại lo lắng, nàng chỉ biết mình không hy vọng...tuyệt đối không hy vọng nhìn thấy Trần Phàm xảy ra sự cố gì ngoài ý muốn!

 

- Trần Phàm, đừng lo lắng cho tôi, anh hãy mau mau chạy đi!

 

- Trần Phàm, mày giết chết chị của cô ta, nhưng cuối cùng lại khiến cho cô ta vì sinh hận quá mức mà đã phát sinh tình cảm với mày...

 

 Nghe được Nạp Lan Hương Hương gào lên, Ảnh Tử xác định Trần Phàm không mang theo vũ khí, liền bước ra mỉm cười trào phúng nói:

 

- Tao thực sự khâm phục thủ đoạn của mày đó nha!

 

- Bất quá...thật đáng tiếc, muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân ở trước mặt tao, thì tuyệt đối là không có khả năng đâu!

 

 Ngữ khí của Ảnh Tử đột nhiên thay đổi, thanh âm băng sương lạnh lùng giống như ma âm vang lên từ dưới cửu u vực sâu.

 

Không có khả năng sao?

 

Không có đáp án nào!

 

Dưới ánh đèn, người thanh niên toàn thân nhuộm đỏ máu tươi. Lệ khí trong cơ thể cũng hoàn toàn bùng nổ, sát khí sôi trào!

 

Đồ Tể giáng lâm!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.