Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 522: Chương 522: Đồ sứ cùng mái ngói, gặp chiêu hóa chiêu




Ánh nắng buổi trưa chiếu xuống khu nhà giàu tại Cửu Khê Mân Côi Viên, từ trên không trung nhìn xuống, có thể rõ ràng nhìn thấy trong những biệt thự quạnh quẽ lại có thểm những thân ảnh mạn diệu.

 

Thời tiết quá nóng, những chim hoàng yến được nhân sĩ phú quý bao nuôi không còn hứng thú đi mua sắm vung tiền như rác, mà giống như đã hẹn trước, cùng mặc áo tắm hai mảnh, đeo kính râm sang quý, nằm bên cạnh bể bơi uống rượu vang ướp lạnh, xem tạp chí mới, cực kỳ thích ý.

 

Cũng có số ít biệt thự có những thân ảnh lả lướt đang tụ tập cùng nhau.

 

Đối với những chim hoàng yến được nhân sĩ phú quý bao nuôi, các nàng cũng rất cô độc, ngẫu nhiên cũng sẽ rời khỏi nhà tìm người trò chuyện, mà nội dung cuộc trò chuyện cũng không thể xua tan được nỗi cô độc trong lòng các nàng.

 

Bởi vì nội dung cuộc nói chuyện cơ bản là giảm béo, bao nuôi, đồ trang điểm, quần áo, túi xách, giày, châu báu, xe thể thao, ngoài ra trong lúc nói chuyện các nàng cũng sẽ có sự ganh đua so sánh, so sánh địa vị xã hội, gia sản của người đàn ông bao dưỡng mình, cũng so sánh những người đàn ông kia mới mua cho mình vật gì đáng giá.

 

Tựa hồ đối với các nàng mà nói đó là thứ duy nhất có thể khoe khoang.

 

Ở thời gian ngẫu nhiên, các nàng còn có thể nói về cảm thụ khi ân ái trên giường.

 

Các nàng đến từ các nơi, ở phương diện này đều có chung nhận thức: các nàng chưa từng đạt được cao trào tột đỉnh trên người của những nhân sĩ giàu có kia.

 

Thứ nhất tuổi tác của những người đàn ông này đều rất lớn, năng lực không còn dồi dào, lại thêm các nàng chỉ là người được bao dưỡng, cũng xuất thân tốt hơn những cô gái xuất thân từ những tiệm matxa, hoặc những tiệm gội đầu, tiệm tắm hơi vân vân, chỉ là cao cấp hơn một chút.

 

Thân phận cũng gần như tương tự nhau, vì thế khi các nàng ở trên giường, trong lòng luôn có chướng ngại.

 

Cái gọi là cao trào thì phải chú ý thân thể cùng tâm linh cùng nhau phiêu diêu dục tiên, ở dưới tình hình này, các nàng tự nhiên không có khả năng đạt được cảm giác đó.

 

Trong những cuộc nói chuyện, rất nhiều chim hoàng yến đều nói, chờ khi bị những người đàn ông bao dưỡng chơi chán rồi bỏ rơi, các nàng sẽ tích góp chút vốn liếng mấy năm được bao dưỡng, đi ra xã hội tìm một ít suất ca để bao dưỡng, tìm kiếm cái gọi là cao trào kia.

 

Điều này tựa hồ là một sự châm chọc thật lớn, nhưng đây cũng là một xã hội chân thật tồn tại được thu nhỏ.

 

Khác với chim hoàng yến được bao dưỡng, Khổng Khê cũng đang ở bên trong khu biệt thự Cửu Khê Mân Côi Viên lại không được nhàn rỗi như vậy.

 

Buổi trưa, sau khi gọi điện thoại cho Tiết Hồ xong, cả người hắn trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

 

Nhưng...

 

Làm cho hắn thật không ngờ chính là sau nửa giờ, Tiết Hồ lại chủ động gọi lại cho hắn.

 

Ở trong điện thoại, Tiết Hồ nói cho hắn biết, hiện giờ Yến gia đã trở thành chỗ dựa vững chắc của Thanh bang, bởi vì hành vi lần trước của Trần Phàm ở Hàng Châu, Yến gia muốn triển khai trả thù với Trần Phàm.

 

Hàng Châu là đại bản doanh thứ hai của Thanh bang, Khổng Khê là người nắm quyền, áp lực trên vai liền có thể nghĩ ra, ở dưới tình hình này, Tiết Hồ nói cho hắn biết tin tức, làm cho hắn hưng phấn không gì sánh kịp.

 

Dùng cách nói của Tiết Hồ, Yến gia đã điều tra xong hết thảy, biêt được hiện tại trong tay Trần Phàm không còn con bài chưa lật nào nữa, vì thế muốn triển khai một kích trí mạng đối với Trần Phàm, hoàn toàn bóp chết Trần Phàm!

 

Ngoài ra, Tiết Hồ còn truyền đạt một mệnh lệnh cho Khổng Khê: trả thù Nạp Lan gia tộc!

 

Nhận được mệnh lệnh, Khổng Khê cũng không hề cảm thấy có chút gì không ổn thỏa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet

 

Dù sao hắn biết lúc trước vì đối kháng Trần Phàm, Tiết Hồ để cho hắn hiệp đàm với Đông Bắc tiểu vương gia Nạp Lan Vĩnh Kha về chuyện liên thủ, kết quả Nạp Lan Vĩnh Kha đã cự tuyệt!

 

Cự tuyệt thì cũng thôi, theo Khổng Khê xem ra, Nạp Lan gia liên thủ cùng Trần Phàm, đây là điều mà Tiết Hồ không thể tha thứ!

 

Nhưng làm cho Khổng Khê thật không ngờ chính là Tiết Hồ mệnh lệnh cho hắn lại không phải là sự trả thù Nạp Lan gia tộc ở trong hắc bạch lưỡng đạo, mà là muốn đem Nạp Lan Bảo Nhi đưa vào hũ tro cốt!

 

Mệnh lệnh hơi có chút trái ngược lẽ thường này làm cho Khổng Khê nhiều ít có chút nghi hoặc, để xóa tan nghỉ hoặc của Khổng Khê, Tiết Hồ cũng đưa ra giải thích, nói là đó là vì trả thù Trần Phàm!

 

Sau khi được lời giải thích này, Khổng Khê hoàn toàn thoải mái.

 

Thân là người nắm quyền Thanh bang tại Chiết Giang, Khổng Khê đích xác không dám đắc tội Trần Phàm, nhưng hắn dám đắc tội Nạp Lan gia tộc!

 

Ở trong mắt hắn, Nạp Lan gia tộc ở tại Đông Bắc thâm căn cố đế, lấy thúng úp voi, quả thật ngưu bức, nhưng sau khi đi vào Hàng Châu cũng chỉ có thể được xem là mãnh long quá giang, xa xa không phải là đối thủ của bọn rắn độc như hắn và Thanh bang.

 

Còn nữa, cho tới nay, hắn cũng không thích bao nuôi chim hoàng yến như những nhân sĩ phú quý khác, là bởi vì Lý Quế Dần từng ở bên cạnh hắn từ thuở hắn khó khăn nhất cho tới bây giờ, hắn có cảm tình thâm hậu đối với Lý Quế Dần.

 

Đây cũng là nguyên nhân hắn phóng túng cho phép Lý Quế Dần ỷ thế hiếp người trong thành phố Hàng Châu không chút cố kỵ như thế.

 

Ở dưới tình hình này, Nạp Lan Hương Hương vì muốn xuất đầu cho Nạp Lan Bảo Nhi, ở ngay trước mặt Khổng Khê lại tát vào mặt Lý Quế Dần tới mười cái tát.

 

Nói khó nghe một chút, mười cái tát kia đánh vào mặt Lý Quế Dần, nhưng đau đớn trong lòng Khổng Khê.

 

Hiện giờ đã không còn sợ áp lực của Trần Phàm, Khổng Khê ngoại trừ quyết định giết chết Nạp Lan Bảo Nhi theo chỉ thị, còn phải làm một chuyện mà toàn bộ nam giới tại nam bán quốc không làm được - đem thân thể mê người của Nạp Lan Hương Hương đặt dưới chỗ kín của hắn!

 

Ngay khi Khổng Khê vừa dứt bỏ gánh nặng tâm lý làm ra quyết định, hơn nữa còn gọi thủ hạ trung tâm chạy tới để chuẩn bị hành động.

 

Vào lúc này ở trong khu biệt thự Cửu Khê Mân Côi Viên Nạp Lan Hương Hương cũng đang nhận điện thoại của Nạp Lan Vĩnh Kha.

 

- Hương Hương, chuyện của Bảo nhi Bình An đã nói cho cha biết.

 

 Trong điện thoại, giọng nói của Nạp Lan Vĩnh Kha không nóng không vội, cực kỳ trầm ổn:

 

- Hàng Châu đã sắp trở thành lốc xoáy tranh đấu giữa Trần Phàm cùng Thanh bang, lần này không ngờ con lại tìm Trần Phàm hỗ trợ, tuy rằng dọa lùi Khổng Khê, nhưng vẫn còn tồn tại chút nguy hiểm.

 

- Khổng Khê hẳn là không có lá gan chọc tới hắn chứ?

 

 Nhớ lại chuyện buổi trưa, Nạp Lan Hương Hương hỏi ngược lại.

 

- Theo lý thuyết. Khổng Khê am hiểu mưu lược, thiếu khuyết dũng khí, đích xác không có can đảm đi trêu chọc Trần Phàm. Nhưng ông nội của con nói, một khi Thanh bang hoặc là Khổng Khê như chó cùng rứt giậu, không chuẩn sẽ lợi dụng con cùng Bảo Nhi để đối phó Trần Phàm.

 

 Nạp Lan Vĩnh Kha nghiêm túc nói:

 

- Cha và ông nội con đã thương lượng qua, vì bảo hiểm, con phải lập tức mang theo Bảo Nhi quay về Đông Bắc, đợi cuộc tranh đấu tại Hàng Châu kết thúc, muốn đi thì cứ trở lại.

 

- Con không về.

 

 Nạp Lan Hương Hương trầm mặc thật lâu, chậm rãi nói:

 

- Cha có thể phái thêm người lại đây.

 

- Vì sao không chịu về?

 

 Giọng nói của Nạp Lan Vĩnh Kha trở nên nghiêm khắc:

 

- Hương Hương, con phải biết Hàng Châu là đại bản doanh thứ hai của Thanh bang, thế lực rất mạnh, cho dù cha có phái người đi qua cũng không dám cam đoan sự an toàn của con và Bảo Nhi.

 

- Cha.

 

 Nạp Lan Hương Hương mở miệng, giọng nói vô cùng bình tĩnh:

 

- Cô gái tên Dai Fu kia từng nói với con, Trần Phàm bởi vì từng giết chết chị con, trong lòng còn có áy náy. Một khi đã như vậy, địa vị của Bảo Nhi ở trong lòng hắn không bình thường. Chuyện cho tới bây giờ, cha và ông nội đều nhìn ra Bảo Nhi gặp nguy hiểm, còn hắn thì sao?

 

Nạp Lan Vĩnh Kha sửng sốt, hắn thật không ngờ Nạp Lan Hương Hương lại nói như vậy.

 

- Con không tin! Không tin hắn nhìn không ra điểm này.

 

 Thần tình Nạp Lan Hương Hương phức tạp nói:

 

- Nếu hắn nhìn ra được, như vậy hắn sẽ lo lắng cho sự an toàn của Bảo Nhi.

 

- Cha, cha cũng nói, trước khi Khổng Khê cùng Thanh bang chó cùng rứt giậu, không có khả năng lợi dụng con và Bảo Nhi đi đối phó Trần Phàm, cho nên trước đó con và Bảo Nhi vẫn sẽ ở lại Hàng Châu.

 

 Nạp Lan Hương Hương nghiêm túc nói.

 

Đầu bên kia điện thoại, Nạp Lan Vĩnh Kha trong nháy mắt hiểu được ý đồ của Nạp Lan Hương Hương, than thở nói:

 

- Hương Hương, chẳng lẽ con muốn thông qua chuyện này để xác định hắn thật sự còn áy náy đối với cái chết của chị con đồng thời còn quan tâm tới Bảo Nhi hay không sao?

 

- Ân.

 

 Nạp Lan Hương Hương nhẹ giọng nói:

 

- Hắn có tới Hàng Châu hay không, đủ để nói rõ hết thảy.

 

- Hương Hương, từ sau khi hắn đắc tội Yến gia, cấp trên đã theo dõi hắn tới mức không thể tưởng tượng nổi. Nghe nói ngay cả tổ chức ngày xưa hắn xuất thân cũng phái người đi giám thị hắn.

 

 Nạp Lan Vĩnh Kha nhíu mày:

 

- Chuyện tại Hàng Châu hắn là bị bắt buộc. Nhưng nếu hắn tự mình đi tới, khó tránh sẽ lưu lại nhược điểm.

 

- Nếu như hắn không đến, con sẽ để Bảo Nhi hoàn toàn quên hắn!

 

 Ngữ khí Nạp Lan Hương Hương kiên định trước nay chưa từng có.

 

Nạp Lan Vĩnh Kha ngẩn ra:

 

- Nếu hắn đến thì sao?

 

Nạp Lan Hương Hương trầm mặc.

 

Nạp Lan Vĩnh Kha như có suy nghĩ gì đó.

 

Cùng lúc đó, chiếc Bentley được bốn lĩnh vực chính, quân, thương, đen đều chú ý tới trong thời gian này đã xuất hiện trên đường cao tốc hướng tới Hàng Châu, trước sau chiếc Bentley đều có bốn chiếc xe vây quanh, bên trong toàn bộ đều là thành viên Ám Đường.

 

- Trần tiên sinh, hôm nay xe theo dõi tăng thêm hai chiếc, chẳng lẽ bộ môn đặc công tăng thêm giám thị?

 

 A Ngốc vẫn đảm nhiệm tài xế cho Trần Phàm, hắn mẫn tuệ phát hiện ngày hôm nay có thêm hai chiếc xe, hơn nữa theo dõi không chút kiêng nể gì.

 

Trần Phàm mỉm cười, lắc đầu nói:

 

- Không phải hai chiếc, là ba chiếc xe!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.