Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 245: Chương 245: Đồ tểtượng trưng cho tử vong! (1)




Trong gió lạnh, cả người Hoàng Phủ Hồng Trúc giống như một pho tượng điêu khắc bình thường, đứng ngây ngốc ra ở nơi này, thật lâu sau mà vẫn chưa thấy nhúc nhích.

 

Bởi vì nàng vô pháp tin tưởng, cái người đã từng tung hoành thế giới ngầm, khiến cho chính phủ các quốc gia khác phải đau đầu không thôi, còn tiêu diệt cả tổ chức tội phạm lớn nhất thế giới, Hắc sắc Luyện Ngục, không ngờ lại chính là Trần Phàm!

 

- Kỳ thật...cô không cần kinh ngạc.

 

Long Nữ thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc đang kinh nghi bất định, thì thản nhiên nói:

 

- Có thể trở thành Long Nha duy nhất trong vòng ba mươi năm nay, thực lực chân chính của hắn, bản thân cô không tưởng tượng nối đâu.

 

Oanh!

 

Hoàng Phủ Hồng Trúc hung hăng nuốt khan một ngụm nước miếng. Theo trong nỗi khiếp sợ khôi phục lại tinh thần, nhưng không có mở miệng nói chuyện. Bởi vì...giờ khắc này, nàng không biết nên dùng thứ ngôn ngữ nào đế diễn tả nội tâm đang rung động của chính bản thân mình. Ngôn ngữ ở thời khắc này, có vẻ như là phá lệ vô tác dụng.

 

- Tốt lắm, hắn đến rồi, tràng chiến cũng chuẩn bị triển khai rồi.

 

Long Nữ không muốn dây dưa trên đề tài này nữa, mà khẽ nhổ lá có trong miệng ra, đứng lên nói.

 

Vừa nói xong, thì Trần Phàm đã xuất hiện ở phía trước.

 

Phía trước, Trần Phàm vẫn cởi nửa thân trần, bên hông vác theo một khẩu súng tự động, trên lưng mang theo một cái túi balo, hai tay phân biệt ôm lấy Hà Lão Lục cùng

 

Y Nguyên đang hôn mê bất tỉnh.

 

Khoảng mười mấy giây thời gian sau, Trần Phàm mang theo hai người giống như một cơn lốc bình thường, nhanh chóng lướt đến trước mặt Long Nữ cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc.

 

Hoàng Phủ Hồng Trúc dường như vẫn còn chưa kịp hồi phục tinh thần, khi thấy Trần Phàm xuất hiện ở trước người mình, thì trong ánh mắt nàng nhìn vào Trần Phàm, đã mang theo một tia mê man quỷ dị khó hiểu.

 

- Đoàn người Từ Dũng khoảng mười phút sau sẽ đến nơi này.

 

So sánh cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc mà nói. Long Nữ rất nhanh đã khỏi phục diễn cảm băng sương lạnh lùng, trong ngữ khí không hề mang theo bất cứ một tia cảm xúc nào:

 

- Địch nhân phỏng chừng năm phút thời gian nữa sẽ đuổi tới đây, chúng ta cần phải thủ vững năm phút đồng hồ.

 

- Chiến đấu giao cho tôi, cô phụ trách bảo hộ an toàn cho chúng.

 

Trần Phàm bình thản đem Hà Lão Lục cùng Y Nguyên ném xuống mặt đất, trầm giọng nói.

 

Một chuyện không ngờ chính là, trước kia mỗi khi lâm trận, Long Nữ đều đeo bám ngay phía sau lưng của Trần Phàm, đem lời nói của Trần Phàm coi như thánh chỉ ban xuống. Nhưng lúc này đây, nàng không có nghe theo mệnh lệnh của Trần Phàm.

 

- Không được.

 

Nghe nàng phun ra hai chữ này, thanh âm tuy không lớn, nhưng ngữ khí rất kiên quyết.

 

- Đây là...

 

Trần Phàm theo bản năng muốn nói đây chính là mệnh lệnh, nhưng còn chưa kịp nói dứt lời, thì bỗng dưng nhớ ra cái gì đó. Theo sau khẽ thở dài, dùng ngữ khí phức tạp nói:

 

- Yên tâm, nhóm người này tuy rằng bản lĩnh không tồi, nhưng một mình tôi ở dưới tình huống có vũ khí, muốn trấn thủ năm phút thời gian, cũng đều sẽ không thành vấn đề gì.

 

- Tôi biết.

 

Long Nữ một lần nữa mở miệng, trong ngữ khí mang theo một cỗ tình cảm đặc thù.

 

Trần Phàm nghe vậy, thì không khỏingẩn ra:

 

- Vậy cô...

 

- Lúc trước, khi còn ở trên máy bay tôi đã nói qua rồi. Ngày hôm nay tất cả huynh đệ sẽ cùng anh chiến đấu.

 

Long Nữ hạ thấp giọng nói:

 

- Tôi cũng là một thành viên trong tổ chức, không thể bài trừ ra bên ngoài được.

 

Chiến đấu cùng nhau!

 

Vừa nghe được bốn chữ này, nội tâm của Trần Phàm giống như bị xung động, cả người khẽ run rẩy lên.

 

- Long Nha, anh đừng từ chối nữa.

 

Long Nữ hít sâu một hơi, nhìn khung cảnh trắng xóa bên dưới chân núi, khẽ cảm thán nói:

 

- Bởi vì...nếu bỏ lỡ dịp này, có thể suốt đời này tôi sẽ không còn cơ hội nào nữa.

 

Ở trong trí nhớ của Trần Phàm, tuy rằng Long Nữ thân làm đồ đệ của mình, nhưng chưa có từng cầu xin qua hắn chuyện gì.

 

Một lần đều không có!

 

Giờ khắc này, đối mặt với lời thỉnh cầu của nàng, Trần Phàm tuy muốn từ chối, nhưng lại vô pháp từ chối.

 

Hai năm!

 

Từ hai năm trước đây, sau khi hắn bước ra khỏi căn cứ nằm dưới lòng đất ở vùng ngoại thành Yên Kinh xong, tuy rằng quãng thời gian sau đó hắn trải qua vô số tràng chiến kinh hách, nhưng mỗi lần chấp hành nhiệm vụ, hắn đều chỉ làm một mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

 

Một mình, một khẩu súng...

 

Dùng hai năm thời gian tiêu diệt Huyết Sắc Luyện Ngục, khai sáng ra một cái truyền thuyết trong thế giới ngầm không thể tái diễn, đồng dạng cũng bị vài nhóm tổ chức trong thế giới ngầm đánh giá là nhân vật nguy hiểm nhất thế giới, quàng lên trên người hắn ác danh Đồ Tể!

 

Trải qua vô số tràng chiến, làm cho hai bàn tay của hắn dính đầy máu tươi, trong nội tâm đã hoàn toàn bị hắc ám bao phủ. Chẳng bao lâu sau, khi hắn một mình đi hoàn thành lời hứa năm xưa, thì ở sâu trong nội tâm của hắn, cũng đã từng có khát vọng...qua...

 

Khát vọng...Một ngày nào đó có thể cùng những huynh đệ vào sinh ra tử, cùng nhau tập luyện, cùng nhau đi chấp hành nhiệm vụ, cùng nhau liên hoan ăn miếng thịt to, uống chén rượu lớn!

 

Nhưng...hết thảy bao nhiêu đó cũng chỉ là khát vọng mà thôi.

 

Hắn biết, từ sau khi thất thủ, giết chết người phụ nữ vô tội kia, thì bản thân hắn đã vĩnh viễn mất đi cơ hội này rồi.

 

Mà hôm nay...ở trong mưa giông bão tuyết, hắn lại nắm giữ được cơ hội này!

 

Theo ý nào đó mà nói, hắn so với Long Nữ càng thêm khát vọng hơn nhiều, thậm chí ở trong vùng băng tuyết lạnh giá này, khỏa tim đã đóng băng bao nhiêu năm nay ở trong nội tâm, cũng hoàn toàn bị thiêu đốt lên!

 

- Trần Phàm, đừng lo lắng cho em, em biết tự bảo vệ chính mình.

 

Mất thấy Trần Phàm trầm ngâm không nói gì, Hoàng Phủ Hồng Trúc liền mở miệng, không giống bộ dáng ngoan ngoãn phục tùng Trần Phàm như lúc trước nữa, mà bây giờ nàng đã khỏi phục diễn cảm cường thế trên khuôn mặt.

 

Vừa nghe Hoàng Phủ Hồng Trúc nói như thế, Trần Phàm khẽ gật đầu:

 

- Được rồi, một lúc nữa cô bám theo phía sau lưng tôi, hết thảy đều phải nghe theo tôi chỉ huy.

 

Nhóm Ninja kia, so với trong tính toán của Long Nữ thì vẫn còn đến sớm hơn một chút. Khoảng ba phút thời gian sau, thông qua ống nhòm quan sát động tĩnh bên dưới sườn núi. Trần Phàm rất nhanh đã nhìn thấy một nhóm Ninja, đang tràn lên tới khoảng gần trăm mét rồi.

 

Có lẽ bởi vì nhân số còn chưa tới đông đủ, nên mấy tên Ninja đến trước cũng không có vội vàng triển khai tấn công, mà kiên nhẫn chờ đợi đồng bạn.

 

Vừa nhìn thấy địch nhân đang tập trung, Trần Phàm liền buông ống nhòm xuống. Theo sau bỗng nhiên vung tay lên, nhắm thăng vào khuôn mặt của Hà Lão Lục mà tát.

 

- Bốp!

 

Một thanh âm giòn tan vang lên, trên khuôn mặt của Hà Lão Lục nhất thời xuất hiện năm dấu ngón tay rõ ràng, máu tươi theo trong khóe miệng của hắn nhiễu ra.

 

Bất tình lình truyền đến cơn đau nhức, làm cho Hà Lão Lục đang chìm trong cơn hôn mê, chậm rãi mở hai mắt ra. Thời gian hôn mê quá lâu, khiến cho ý thức của Hà Lão Lục có điểm mơ hồ, sau khi tinh dậy, vốn hắn mờ mịt liếc mắt nhìn Trần Phàm một cái, sau đó mới nhìn về phía Hoàng Phủ Hồng Trúc đang đứng sau lưng của Trần Phàm.

 

Nhìn dung nhan băng sương quen thuộc của Hoàng Phủ Hồng Trúc, cả người Hà Lão Lục hung hăng run rẩy lên, theo bản năng lớn tiếng quát:

 

- Hoàng Phủ kỹ nữ, cho dù biến thành quỷ lão tử cũng sẽ không buông tha cho ngươi.

 

Bị Hà Lão Lục nhục mạ, Hoàng Phủ Hồng Trúc biến sắc, lập tức giơ súng lên.

 

Trần Phàm quay đầu về phía sau, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc, ý bào nàng không nên hành động thiếu suy nghĩ.

 

- Ha ha! Tạp chủng họ Trần, ngươi đang kiêng kị đám Ninja của Sơn Khẩu Tổ ngoài kia ư?

 

Cùng lúc trước bị Trần Phàm đánh gục là hoàn toàn bất đồng. Hà Lão Lục thấy lúc này mình cùng Trần Phàm vẫn còn ở trên đỉnh núi, tựa hồ đã minh bạch chuyện gì rồi, nên không khỏi cười lạnh nói:

 

- Biết vì sao ta nói cho bọn chúng lộ tuyến chạy trốn bí mật, dẫn bọn chúng chạy sang ngọn núi này không? Bởi vì ta phỏng đoán chắc chắn, các ngươi sẽ trốn trên ngọn núi này, ta cố tình làm như thế đó!

 

Nói đến đây, nhịp hô hấp của Hà Lão Lục đã trở nên dồn dập, cảm xúc cũng phi thường kích động, nói:

 

- Ta cho ngươi biết, con mẹ nó ta cũng chưa nghĩ qua mình có thể sống sót rời khỏi đây! Nhưng...cho dù phải chết, ta cũng sẽ làm cho đôi cẩu nam nữ các ngươi sống không dễ chịu!

 

- Nói xong chưa?

 

Trần Phàm nheo mắt nhìn hắn.

 

Hà Lão Lục không chút hoảng hốt đáp:

 

- Ha ha! Có bản lĩnh thì ngươi giết lão tử đi. Lão tử dù chỉ một chút cũng không thèm chau mày.

 

- Ngươi cho rằng đám Ninja phế vật kia, có bản lĩnh giết được chúng ta ư?

 

Trần Phàm trong mắt toát ra vẻ khinh thường nói.

 

Hà Lão Lục ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn Trần Phàm nói:

 

- Ngươi đang cố tình che giấu cảm xúc khẩn trương sợ hãi bên trong nội tâm của mình ư?

 

Lại nghe thấy Hà Lão Lục nói như thế, Trần Phàm không thèm giải thích nhiều lời. Mà quay sang nhìn Y Nguyên, bình thản hỏi:

 

- Ngươi là cao thủ bài danh hạng thứ ba trong Nhẫn Đường Sơn Khẩu Tổ, ngươi có nghĩ rằng, đám thủ hạ của ngươi có bản lĩnh giết chết được Đồ Tể cùng toàn bộ thành viên Long Nha hay không...?

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.