Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 703: Chương 703: Đóng phim, phải xếp hàng (2)




Đêm tối...ánh trăng hình lưỡi liềm giăng cao ở trên không trung, những tia sáng bàng bạc len lỏi khắp mọi ngõ ngách ở trong thành phố. Nhưng nó vẫn không thể mang đến cảm giác thanh lương tươi mát cho một đêm nóng bức như thế này.

 

Trong màn đêm, tiểu khu này có vẻ dị thường an tĩnh. Bởi vì nguyên nhân bầu không khí quá nóng bức, mà rất nhiều các hộ gia đình đều mở cửa sổ ra.

 

Ánh trăng u lãnh xuyên qua tấm rèm che cửa, chiếu thẳng vào bên trong phòng ngủ của Tô San, làm cho người khác mơ hồ có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong căn phòng ngủ!

 

Trong phòng ngủ, Tô San đang nằm ở trên chiếc giường lớn làm bằng sợi tổng hợp mềm mại, hai mắt khép hờ hờ, dựng thẳng tai lên, giống như đang nghe ngóng cái thanh âm nào đó.

 

Thanh âm này, là tiếng gì vậy nhỉ?

 

Lúc tối, bởi vì uống khá nhiều rượu Mao Đài ủ lâu năm, mà Tô San lên giường nằm không bao lâu thì đã chìm vào trong cơn mộng mị!

 

Nhưng...Ngay khi nàng đang say giấc nồng, thì một cái thanh âm cao vút quái dị, đã khiến cho nàng giật mình bừng tỉnh từ trong cơn ngủ mê. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

 

Khi vừa hồi tỉnh, nàng có chút mơ màng. Theo sau...chờ suy nghĩ trong đầu thanh tỉnh hơn một chút, nàng liền kinh ngạc phát hiện ra Lý Dĩnh đang nằm ở bên cạnh mình đã biến mất rồi.

 

Phát hiện này làm cho nàng sững người ra trong giây lát!

 

Khi đang sững sờ, đồng thời tiếng kêu đứt quãng quái dị, mơ hồ lại vang lên, nàng theo bản năng vểnh tai lắng nghe.

 

Chăm chú lắng nghe, thì Tô Sàn cảm thấy được cái thanh âm này có chút quen thuộc. Thoáng tưởng tượng, liền phát hiện ra cái thanh âm này chính là của Lý Dĩnh.

 

Phát hiện này, đã lập tức làm cho Tô San hoàn toàn tỉnh ngủ.

 

Chẳng lẽ...chị Lý Dĩnh và ngốc tử đang chơi cái trò kia?

 

Trong lòng toát ra suy nghĩ này, Tô San lại ngẩn ngơ.

 

Vài giây đồng hồ qua đi. Tô San theo trong cơn sững sờ lấy lại tinh thần. Đồng thời trên khuôn mặt còn toát ra biểu tình phức tạp, trong ánh mắt xen lẫn theo vài tia ủy khuất khổ sở!

 

Nàng đã chấp nhận chuyện tình bên cạnh Trần Phàm sẽ có những người phụ nữ khác. Đồng thời cũng nghĩ qua, giữa Trần Phàm và những người phụ nữ khác sẽ phát sinh chuyện quan hệ. Trong chuyện này, tự nhiên là có cả Lý Dĩnh!

 

Cho nên, lúc chiều, nàng đã tâm huyết dâng trào, dò hỏi Lý Dĩnh.

 

Trên thực tế, ở trong nhóm những người đàn bà của Trần Phàm. Tô San...chỉ chấp nhận một mình Lý Dĩnh mà thôi. Vì thế, coi như lúc chiều. Lý Dĩnh có thừa nhận, thì chưa chắc Tô San đã cảm thấy thương tâm.

 

Nhưng...Lý Dĩnh đã nói, giữa mình và Trần Phàm chưa từng phát sinh qua cái loại chuyện tình này. Mà giờ khắc này, lại chạy đến phòng của Trần Phàm...

 

Nghĩ đến đây, Tô San nhịn không được khẽ cắn môi, biểu tình càng thêm ủy khuất. Giống như đồ vật quý báu của mình, đang bị người khác cướp mất bình thường.

 

Trong lòng ủy khuất, đồng thời nàng còn tự nhủ với mình:

 

- Tô San, chẳng phải mày đã chấp nhận ở bên cạnh Trần Phàm sẽ có những người phụ nữ khác hay sao? Vì cái gì, bây giờ Trần Phàm ở cùng người phụ nữ khác, thì mày lại cảm thấy khổ sở đây chứ?

 

- Mình đã chấp nhận hắn có những người phụ nữ khác. Huống chi mình còn chủ động nói chuyện với chị Lý Dĩnh, cải thiện mối quan hệ giữa ba người, vì sao trong lòng mình lại cảm thấy khổ sở đây chứ? Chẳng lẽ...bởi vì hai người bọn họ đang làm cái chuyện tình kia sao?

 

Thầm nghĩ, đồng thời Tô San cũng đã tìm ra được nguyên nhân!

 

Lý Dĩnh lừa gạt mình!

 

Tìm ra nguyên nhân, đồng thời nàng nhịn không được, lại thầm nhủ:

 

- Chị Lý Dĩnh không dám nói thật với mình, là vì sợ mình cảm thấy khổ sở chăng? Ưm, khẳng định là như vậy rồi!

 

Trong bất tri giác, Tô San đã tìm được một cái lý do thích hợp để thuyết phục chính bản thân mình. Lúc này trong lòng đã dễ chịu hơn rất nhiều, diễn cảm ủy khuất trên mặt cũng dần dần nới lỏng ra.

 

Cùng lúc đó, trong phòng ngủ của Trần Phàm, Trần Phàm vác cặp đùi thon dài của Lý Dĩnh lên vai, song chưởng ma sát hai tòa nhũ phong, cây thương cương cứng không ngừng trùng kích vào...

 

Đối mặt với thế công mãnh liệt của Trần Phàm, Lý Dĩnh toàn thân run rẩy, điên cuồng lắc hông phối hợp. Đồng thời còn gắt gao mím môi, không dám để cho mình phát ra tiếng rên rỉ quá lớn.

 

Nhưng...Lý Dĩnh càng muốn áp chế cảm xúc, thì từng cơn khoái hoạt lại càng ùa về nhiều hơn. Phản ứng cơ thể của nàng, cũng càng trở nên rõ ràng!

 

- A...

 

Theo Lý Dĩnh phát ra tiếng rên rỉ này, thì Tô San trong nội tâm càng thêm tò mò.

 

Tiếng rên rỉ thỏa mãn phát ra từ nội tâm, rơi vào trong tai của Tô San, đã vô thanh vô tức khiêu khích nàng, làm cho cơ thể nàng dần dần hâm nóng lên. Kìm lòng không đậu, ngập ngừng đứng dậy.

 

Thanh âm của Lý Dĩnh không chỉ khiêu khích dục vọng trong lòng Tô San, đồng thời còn làm cho lòng hiếu kỳ của nàng tuôn trào ra mãnh liệt. Nàng đang tò mò khi nam nữ làm cái loại chuyện tình này...thì rốt cuộc trông sẽ như thế nào...

 

Theo sau, khi Lý Dĩnh hoàn toàn rơi vào trạng thái lên đỉnh, ở dưới sự điều khiển của lòng hiếu kỳ và dục vọng, Tô San như bị ma xui quỷ khiến đi ra khỏi phòng, bước về phương hướng phòng ngủ của Trần Phàm.

 

Ban đầu, Tô San bước đi thực nhanh, thực gấp. Nhưng khi đến trước cửa phòng ngủ Trần Phàm, thì nàng đã giật mình bừng tỉnh, đột nhiên dừng bước, trên mặt còn toát ra biểu tình do dự...

 

Trong lúc đang do dự, tiếng rên rỉ sướng khoái của Lý Dĩnh rơi vào trong tai Tô San càng thêm rõ ràng. Thậm chí...nàng có thể nghe được thanh âm da thịt đánh vào nhau “bành bạch“. Hai cái loại thanh âm này hòa quyện vào nhau, đã trực tiếp đánh nát cái phần do dự ở trong nội tâm của nàng!

 

Nàng kìm lòng không đậu, bước lên phía trước một chút, xuất hiện ở ngay trước cửa gian phòng ngủ của Trần Phàm!

 

Trước đó, bởi vì tình hình quá mức nóng bỏng, nên sau khi Lý Dĩnh bước vào phòng ngủ, còn chưa kịp đóng cửa, thì đã nhào về phía Trần Phàm.

 

Lúc này, Tô San đang đứng ở trước cửa phòng Trần Phàm, đã hoàn toàn thích ứng với bóng tối, mơ hồ nhìn thấy Lý Dĩnh trần như nhộng, nửa quỳ ở trên giường, cặp mông đẹp không ngừng nhấp nhô lên xuống.

 

Còn Trần Phàm thì đang giữ lấy vòng eo mảnh mai của Lý Dĩnh, mỗi lần hẩy lên, thủy chung đều sẽ làm cho Lý Dĩnh phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái.

 

Trong phòng ngủ, Trần Phàm và Lý Dĩnh đã hoàn toàn chìm vào trong bể dục. Cho nên đều không có nhận thấy sự xuất hiện của Tô San!

 

Ngoài cửa phòng, Tô San toàn thân trần truồng đứng ở nơi đó, ngơ ngác mà nhìn...

 

Tuy rằng hình ảnh có chút mông lung. Nhưng Tô San lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng sinh hoạt phòng the, thì nháy mắt đã ngây dại ra, trong đầu trống rỗng thành một mảnh.

 

Nhưng rất nhanh...Tô San đã kịp khôi phục lại tinh thần, theo bản năng cảm thấy miệng lưỡi đắng khô, mặt đỏ tai hồng không nói, mà cả người còn nóng bức vô cùng, nhất là địa phương thần bí ở dưới hạ thân...

 

Điều này làm cho nàng hơi kinh hãi, giống như sợ bị hai người phát hiện ra, thân mình chợt lóe về phía sau, dựa lưng vào tường thở gấp.

 

Tuy đang thở gấp...nhung Tô San lại nhịn không được, mà thò đầu ra ngăm nhìn cảnh tượng ở bên trong phòng ngủ!

 

Nhìn thấy thân hình cường tráng của Trần Phàm, đang điên cuồng lắc lư trong bóng đêm mông lung. Nghe thấy tiếng Lý Dĩnh rên rỉ cao vút cùng tiếng Trần Phàm thở hổn hển, Tô San kìm lòng không nổi, khép chặt hai chiếc đùi ngọc lại với nhau, đồng thời cả người cũng không ngừng run rẩy lên.

 

- A!

 

Nương theo một tiếng rên cao vút chói tai của Lý Dĩnh, trong phòng ngủ hai người cũng dừng tay, vô lực đổ gục xuống giường nghỉ ngơi.

 

Vài giây đồng hồ sau, ngay khi Tô San dần dần hồi tỉnh...từ trong cơn sướng khoái chưa bao giờ thể nghiệm qua. Đột nhiên nàng thấy tiếng rên rỉ trong phòng biến mất, theo bản năng nhớ ra chuyện gì đó, liền biến sắc, không nói hai lời, vội vàng chuyển thân, bấm đầu ngón chân mà rón rén quay trở về phòng ngủ của mình.

 

Rất nhanh. Tô San đã quay về phòng ngủ của mình. Trên mặt tràn đầy biểu tình hoảng sợ không nói, mà nàng còn dùng tay vỗ ngực, dường như đang thầm hô may mắn vì không có bị phát hiện.

 

Theo sau, Tô San liền vội vàng nằm nghiêng xuống giường, đem lưng hướng ra ngoài cửa gian phòng ngủ!

 

Sở dĩ Tô San làm như vậy, là vì sợ khi Lý Dĩnh quay trở về...sẽ phát hiện ra cái gì đó không thích hợp. Phải biết rằng...lúc này ở giữa hai đùi của nàng, có dấu vết nước lôi nhem nhuốc ah!

 

Trong lúc Tô San đang lo lắng bị phát hiện, thì cảm xúc trong nội tâm của Lý Dĩnh cũng không tốt hơn bao nhiêu?

 

Nàng liên tục lên đỉnh sướng khoái mấy lần, sau khi hưởng thụ dư âm mây mưa trôi qua, nàng khẽ vỗ vai Trần Phàm nói:

 

- Mau tìm giúp em ít giấy vệ sinh, em phải lau qua một chút, em lo lắng San San sẽ phát hiện ra!

 

Vốn Trần Phàm cũng đang hưởng thụ dư âm qua cơn mây mưa cùng Lý Dĩnh. Lúc này vừa nghe thấy Lý Dĩnh nói như thế, thì dở khóc dở cười hỏi:

 

- Làm sao em biết mình sẽ bị phát hiện ra đây chứ?

 

- Em không biết nữa, thời gian em sang đây, thì San San đã ngủ say rồi!

 

Nghe Trần Phàm nhắc nhở, Lý Dĩnh cũng yên tâm hơn rất nhiều, tiếp nhận mảnh giấy vệ sinh từ trong tay của Trần Phàm, nhanh chóng xóa sạch dấu vết do Trần Phàm lưu lại ở bên dưới hạ thân của nàng. Rồi sau đó nhảy xuống giường, lén lút giống như một nữ tặc, chuồn ra khỏi phòng.

 

Sau khi bước ra khỏi phòng Trần Phàm, Lý Dĩnh sợ mình gây ra động tĩnh quá lớn mà đánh thức Tô San. Vì thế giảm chậm cước bộ, bấm đầu ngón chân, nhẹ nhàng đi về phía phòng ngủ của Tô San.

 

Có lẽ...vì sợ Tô San giật mình bừng tỉnh, mà Lý Dĩnh cũng không dám đóng cửa, yên lặng bước vào phòng ngủ xong. Tiếp đó...lén lút đến bên giường, nằm xuống ngay ở bên cạnh Tô San.

 

Làm xong tất cả chuyện này, Lý Dĩnh thấy mình không có bị Tô San phát hiện, thì mới dám âm thầm thở phào ra một hơi. Thần kinh đang căng thẳng cũng tùy thời buông lỏng ra...Điên cuồng đi qua...làm cho cơn mệt mỏi ùa về...dần dần nàng khẽ nhắm hai mắt vào...

 

Không biết trải qua bao nhiêu lâu, thấy Lý Dĩnh nằm bên cạnh không có động tĩnh gì nữa. Tô San mới dám nhẹ nhàng chuyển thân, đồng thời trộm liếc mắt một cái, thấy Lý Dĩnh nằm im không hề nhúc nhích, giống như là đã chìm vào trong cơn mộng đẹp rồi!

 

Nhận thấy điểm này, trong lòng Tô San buông lỏng xuống hơn rất nhiều. Đồng thời, theo bản năng toát ra một cái ý niệm:

 

- Chị Lý Dĩnh làm chuyện đó với ngốc tử rồi. Có phải mình cũng nên...?

 

Trong đầu vừa toát ra ý nghĩ này, thân hình của nàng khẽ run lên nhè nhẹ!

 

Khi đang run rẩy, Tô San liếc nhìn thoáng qua Lý Dĩnh, sau khi xác nhận Lý Dĩnh đã ngủ thật rồi. Lúc này, nàng mới yên lặng không một tiếng động, bước xuống giường.

 

Xuống giường, Tô San vẫn còn chút lo lắng, liếc mắt nhìn Lý Dĩnh một cái. Sau đó mới bấm đầu ngón chân đi ra khỏi phòng ngủ, bước về hướng gian phòng của Trần Phàm...!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.