Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 223: Chương 223: Gia hỏa so với trư càng ngu xuẩn!




 

Sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên rơi xuống trần gian, trong một căn phòng bệnh cao cấp bên trong tổng bệnh viện trung đoàn võ cảnh Đông Hải. đôi mi tinh xảo của Trương Thiên Thiên nhấp nháy hai cái, sau đó chậm rãi mở mắt.

 

Có lẽ nguyên nhân do lâm vào hôn mê trong thời gian dài, lúc mở mắt bị ánh mặt trời chiếu vào, theo bản năng nàng liền nhắm mắt lại.

 

Dát chi!

 

Cùng lúc đó, nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng mở ra, một y tá mang theo Trần Phàm từngoài cửa đi vào.

 

Nghe được thanh âm cửa mở, Trương Thiên Thiên lại mở mắt, dưới ánh mặt trời, sắc mặt nàng vẫn có chút tái nhợt.

 

Trương Thiên Thiên vừa mở mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Trần Phàm từ ngoài cửa đi vào, trong đầu hiện ra tình hình hắn ôm nàng chạy như điên tối hôm qua, trong lúc nhất thời, khóe miệng nàng không khỏi hiện ra dáng tươi cười hạnh phúc khôngthể che giấu.

 

- Cô có biết tối hôm qua cô sốt cao bao nhiêu độ không? Bốn mươi mốt độ! Thiếu chút nữa đã bị đốt cháy thành đứa ngốc!

 

Thấy giờ này Trương Thiên Thiên vẫn còn cười được, vẻ mặt cô y tá buồn bực, sau đó cảm thấy giáo huấn Trương Thiên Thiên là có chút không đúng, lại quay đầu nhìn về phía Trần Phàm, hung thần ác sát nói:

 

- Còn có, bạn trai như anh thật không biết làm như thế nào, bạn gái bị sốt tới như vậy mới đưa đến bệnh viện! Trong khi bị bệnh, lại còn cho nàng mặc lễ phục dạ hội, theo tôi thấy, bạn trai như anh cũng thật không có trách nhiệm, đổi thành tôi, tôi sẽ chia tay với anh!

 

Bạn trai!

 

Nghe được lời này, Trần Phàm hơi có chút xấu hổ, không biết nên làm sao giải thích với cô y tá vẻ mặt như hung thần ác sát, nói năng chua ngoa nhưng lại có trái tim mềm như đậu hũ.

 

Mà Trương Thiên Thiên nghe được lời kia, chợt ngẩn ra, sau đó trong lòng ngọt như được uống mật, nụ cười trên mặt càng đậm hơn.

 

- Đừng cười, còn cười miệng sẽ méo luôn đó.

 

Y tá lải nhải nói, sau đó lấy ra nhiệt kế:

 

- Đưa tay ra, tôi kiểm tra nhiệt độ cơ thể của cô.

 

Nói xong, y tá trợn mắt nhìn Trần Phàm:

 

- Nhìn cái gì vậy, anh đi sang một bên đi, muốn nói gì cũng phải chờ tôi kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho cô ấy xong đã.

 

- Xì!

 

Nghe y tá nói như thế, Trương Thiên Thiên nhếch miệng cười, nguyên bản gương mặt tái nhợt cũng có thêm tia huyết sắc, trong con ngươi cũng không còn vẻ ảm đạm như trước.

 

Trần Phàm tối hôm qua đã bị y tá giáo huấn cho một trận, nên biết rõ cô y tá này thực sự có thể nói chuyện làm người hộc máu, vì thế cũng không phản bác, mà trực tiếp đi ra phòngbệnh.

 

Tối hôm qua sau khi hắn đưa Trương Thiên Thiên đến bệnh viện, lợi dụng quan hệ với Đường Quốc Sơn. để cho một ít bác sĩ chuyên gia trong bệnh viện trị liệu cho Trương Thiên Thiên, sau đó an bài cho nàng nằm trong phòngbệnh cao cấp, thẳng đến sau khi Trương Thiên Thiên thoát khỏi nguy hiểm mới rời đi.

 

Hắn cũng không trở về nhà, mà đi tới phòng bệnh của Ngu Huyền, Ngu Huyền hiện tại vẫn còn đang dưỡng thương, hiệu quả khôi phục thật rất tốt.

 

Mấy phút sau, vẻ mặt y tá không chút tình nguyện đi ra phòng bệnh, nhìn thấy Trần Phàm lại tức giận giáo huấn:

 

- Đừng phát ngây người, đi vào ôn tồn đi, hừ, thực không hiểu nổi một cô sái xinh đẹp như vậy tại sao lại thích được anh.

 

- Tôi cũng không hiểu nổi cô còn trẻ tuổi như vậy làm sao lại có tính tình nóng nảy như thế, chẳng lẽ là do bị mãn kinh?

 

Liên tiếp bị giáo huấn, Trần Phàm mà không buồn bực thì là giả. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

 

Y tá tựa hồ thật không ngờ Trần Phàm từ tối hôm qua tới giờ bị nàng giáo huấn liên tục vốn tỏ thái độ rất “ngoan” nhưng lại phản kích như vậy, vừa sửng sốt, sau đó khi lòng bàn chân Trần Phàm như nhấn ga lùi nhanh vào trong phòng bệnh, y tá giậm chân một cái, tiểu bạch thỏ trước ngực rung động một trận:

 

- Anh đứng lại đó cho tôi!

 

- Phanh!

 

Không để ý tới y tá, Trần Phàm trực tiếp đóng cửa lại.

 

Nhìn thấy Trần Phàm tiến vào phòngbệnh, Trương Thiên Thiên cũng đã khôi phục lại một ít khí lực, thoáng nhúc nhích thân hình, kéo gối tựa vào đầu giường, ngồi dậy.

 

- Cảm giác thế nào?

 

Trần Phàm đi đến bên cạnh Trương Thiên Thiên, hỏi.

 

- Tốt hơn nhiều.

 

Trương Thiên Thiên nhìn vào mắt Trần Phàm, mỉm cười nói:

 

- Cảm ơn anh.

 

- Đừng khách khí.

 

Trần Phàm lắc lắc đầu, sau đó nhớ ra được điều gì, hỏi:

 

- Tối hôm qua rốt cục xảy ra chuyện gì?

 

Nghe được câu hỏi của Trần Phàm, con ngươi vốn đang lóe lên ánh sáng hạnh phúc của Trương Thiên Thiên trong nháy mắt phai nhạt xuống, ánh mắt cũng theo bản năng chuyển khỏi người Trần Phàm, nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng cắn môi.

 

- Tôi chỉ hỏi, nếu không tiện thì không cần nói.

 

Trần Phàm thấy thế, nghĩ tới đã hỏi vào chuyện riêng tư của Trương Thiên Thiên, vội vàng nói:

 

- Mặt khác, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi về trường trước, chuyện tiền thuốc men cô không cần lo, an tâm dưỡng bệnh là được.

 

Dứt lời. Trần Phàm định rời đi.

 

- Trần Phàm...

 

Thấy Trần Phàm muốn đi, vẻ mặt Trương Thiên Thiên kích động

 

hô.

 

Trần Phàm vừa xoay người, liền nghe được Trương Thiên Thiên thất kinh kêu lên, không khỏi dừng bước nghiêng đầu nhìn lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trương Thiên Thiên.

 

- Lưu lại với tôi một chút, được chứ?

 

vẻ mặt Trương Thiên Thiên thật tội nghiệp hỏi.

 

Nghe được Trương Thiên Thiên nói, nhìn biểu tình tội nghiệp của nàng, Trần Phàm hơi có vẻ do dự, cũng không lập tức tỏ thái độ.

 

- Tối hôm qua, tôi bị cha mẹ buộc đi gặp Trần Phi.

 

Thấy Trần Phàm có vẻ do dự, Trương Thiên Thiên nhẹ giọng nói.

 

Trần Phi?

 

Nguyên bản Trần Phàm đã cảm thấy tối hôm qua Trương Thiên Thiên đến khách sạn Đông Phương Tân Giang cũng không phải chuyện ngẫu nhiên, hiện giờ nghe Trương Thiên Thiên vừa nói như thế, trực tiếp chứng thật suy đoán trong nội tâm, đôi mày cũng nhịn không được nhướng lên, hỏi:

 

- Vì sao cô lại đi gặp hắn?

 

- Tôi biết, trong mắt anh, tôi luôn luôn là một cô gái thật bợ đỡ, kỳ thật bản thân tôi cũng quả thật như thế.

 

Trương Thiên Thiên dùng một loại giọng nói thật phức tạp:

 

- Mà kết quả của những chuyện này, đều là bởi vì từ nhỏ đến lớn cha mẹ tôi luôn giáo huấn cho tôi tư tưởng của họ.

 

Nghe đến đó, Trần Phàm nhíu mày không nói gì.

 

- ở trong mắt bọn họ, có tiền, có quyền chính là hạnh phúc!

 

Trương Thiên Thiên thấp giọng nói:

 

- Nguyện vọng lớn nhất của bọn họ chính là tôi có thể gả cho một nhân sĩ thành công. Bọn họ cảm thấy được nếu như tôi có thể làm được như vậy, đó là hạnh phúc lớn nhất của tôi, cũng là hạnh phúc lớn nhất của bọn họ!

 

ở thời gian trước, tôi cũng chấp nhất cho rằng bọn họ đúng, tôi dựa theo yêu cầu của bọn họ không ngừng cố gắng, kết bạn với những người thành công.

 

Nói tới đây, Trương Thiên Thiên nở nụ cười:

 

- Càng về sau, tôi đột nhiên cảm giác không đúng, tôi cố gắng thay đổi. Cho nên tôi cự tuyệt họ, không muốn đi gặp Trần Phi.

 

- Nhưng họ căn bản không hiểu ý nghĩ của tôi, một chút cũng không hiểu. Bọn họ cho rằng ý nghĩ của tôi xảy ra vấn đề, sau đó không ngại phiền toái nói cho tôi biết thân phận Trần Phi cao như thế nào, tiền đồ quang minh ra sao, thậm chí bọn họ cũng không nghĩ qua, loại người như Trần Phi có thể trúng ý cô gái như tôi hay không.

 

- Sau đó tôi cũng nghĩ ra, nếu họ muốn tôi đi gặp, tôi sẽ đi gặp, dù sao tôi cũng sẽ không bợ đỡ Trần Phi.

 

Nói tới đây, Trương Thiên Thiên ngẩng đầu, nhìn Trần Phàm đăm đăm:

 

- Đồng thời tôi cũng vạch trần đáp án trong lòng.

 

Nghe Trương Thiên Thiên vừa nói như thế, trong lòng Trần Phàm hơi rung động, hắn biết cái gọi là đáp án, chính là thân phận của hắn.

 

- Sau khi tôi cùng Trần Phi gặp mặt, hắn thật trực tiếp nói với tôi, lấy thân phận của tôi nhiều nhất chỉ có thể làm tình nhân của hắn, thậm chí cả tình nhân cũng không được, chỉ có thể làm đồ chơi.

 

Trương Thiên Thiên nói tới đây, vẻ tự giễu trên mặt càng đậm:

 

- Kết quả tôi trực tiếp nói cho hắn biết, tôi không có khả năng theo hắn cùng một chỗ, tôi thích chính là anh!

 

Tôi thích chính là anh!

 

Trong lòng Trần Phàm lại chấn động, miệng mở ra, muốn nói gì đó lại cuối cùng không nói ra miệng.

 

- Sau khi Trần Phi nghe tôi nói như vậy, không biết tại sao bị chọc giận, đuổi tôi ra khỏi ghế lô.

 

Trương Thiên Thiên nói xong, đôi mắt phiếm hồng:

 

- Cha mẹ tôi biết tôi chọc giận Trần Phi, thập phần căm tức, nhất là cha tôi, trực tiếp cho tôi một cái tát! Sau đó bọn họ mặc kệ tôi, mà liền đi giải thích cho Trần Phi, cầu mong Trần Phi có thể buông tha cho bọn họ.

 

Nghe đến đó, dù là Trần Phàm cũng không thể không thừa nhận, cha mẹ Trương Thiên Thiên thật sự bợ đỡ tới cực điểm!

 

Đồng thời Trần Phàm rất rõ ràng, sở dĩ Trần Phi căm tức, hoàn toàn là bởi vì Trương Thiên Thiên nói đã thích chính mình.

 

- Dù là cha mẹ cô muốn cô đi gặp hắn, cũng không cần ăn mặc thành như vậy a. Cô không biết mình đang sốt sao?

 

Trần Phàm than thở nói.

 

- Tôi cũng không muốn, nghĩ tới mình sốt cao nghiêm trọng như vậy, chỉ phải mặc lễ phục dạ hội đi gặp Trần Phi...

 

Trương Thiên Thiên lại bật khóc, khóc thật bất lực:

 

- Nhưng thật vô dụng, là họ buộc tôi mặc như vậy. ở trong mắt họ, gặp Trần Phi trọng yếu hơn thân thể sức khỏe của tôi...

 

Dứt lời, thân thể Trương Thiên Thiên run lên.

 

- Được rồi. đều là quá khứ, đừng nghĩ quá nhiều.

 

Trần Phàm thấy thế, rút giấy đưa cho Trương Thiên Thiên.

 

Trương Thiên Thiên không cầm giấy, mà nhào vào ngực Trần Phàm, nức nỡ nói:

 

- Trần Phàm, tôi không biết mình nên làm gì bây giờ. ở thời gian trước, tôi cho rằng bọn họ nói rất đúng, nên làm theo lời bọn họ, tôi có cảm giác mình luôn luôn không giống như những đứa con khác được sự quan tâm cùng hạnh phúc từ cha mẹ của mình, hiện giờ, khi tôi hiểu được ích lợi không phải là sự theo đuổi duy nhất trong cuộc sống, tôi mới phát hiện, trước kia chính mình sống thật đáng thương như vậy, hạ tiện như vậy. Nhưng bọn họ lại không hiểu được chút nào...

 

- Tôi nghĩ bọn họ sẽ hiểu được thôi.

 

Trần Phàm cũng không đẩy Trương Thiên Thiên ra, mà vỗ nhẹ lên vai nàng an ũi.

 

Giờ khắc này, hắn có thể cảm nhận được sự ủy khuất cùng bất lực trong lòng Trương Thiên Thiên.

 

Lần đầu tiên hắn cảm thấy được, kỳ thật cô gái từng ham hư vinh này, cuộc sống cũng khôngvui.

 

Không biết qua bao lâu, Trương Thiên Thiên ngừng khóc, nàng lau nước mắt trên mặt, vẻ mặt xin lỗi nói:

 

- Thật xin lỗi, làm ướt áo của anh.

 

- Không có việc gì.

 

Trần Phàm lấc lắc đầu, ý bảo không sao.

 

Nghe Trần Phàm nói như thế. Trương Thiên Thiên không nói gì nữa, mà cầm khăn giấy lau nước mất.

 

Trong lúc nhất thời, phòng bệnh trở nên an tĩnh.

 

- ông!

 

Đột nhiên thanh âm điện thoại vang lên, đánh vỡ sự im lặng trong phòng.

 

Nhận thấy được điện thoại rung trong túi, Trần Phàm lấy ra, vừa nhìn chính là điện thoại của Tô San.

 

Nghĩ nghĩ. Trần Phàm cầm di động đi ra phòngbệnh, chuyển máy.

 

- Hỗn đản đạp phân chó, sáng sớm anh lại chạy đi đâu?

 

Tối hôm qua lúc Trần Phàm rời khỏi nhà. Tô San cũng không hay biết, lúc này vừa nghe điện thoại, theo bản năng cho rằng Trần Phàm rời nhà buổi sáng.

 

Đối mặt câu chất vấn của Tô San, Trần Phàm nửa thật nửa giả nói:

 

- Ngô, anh đến bệnh viện thăm Ngu Huyền.

 

- Vậy sao, vậy em tự lái xe đến trường thôi.

 

Nghe Trần Phàm giải thích, Tô San cũng không tiếp tục dây dưa, đối với việc Ngu Huyền còn chưa xuất viện nàng cũng đã biết.

 

Nửa phút sau, Trần Phàm cúp điện thoại, đang muốn đi vào cáo biệt Trương Thiên Thiên, lại nghe điện thoại rung lên.

 

Chủ nhân cuộc điện báo là Roman.

 

Mang theo ba phần tò mò, bảy phần nghi hoặc, Trần Phàm lại đón thông điện thoại.

 

- Trần tiên sinh, ngài cùng anh họ Trần Phi của ngài quan hệ tốt chứ?

 

Điện thoại vừa chuyển, bên trong truyền ra thanh âm của Roman.

 

Đôi mày Trần Phàm không khỏi nhíu lại:

 

- Roman, ông hỏi chuyện này để làm gì?

 

- Là như vậy, Trần tiên sinh, thư ký của anh họ ngài liên lạc với phụ tá của tôi, yêu cầu gặp mặt tôi, hiệp đàm chuyện đến Tô Châu đầu tư.

 

Đầu bên kia điện thoại, Roman thẳng thắn nói:

 

- Tô Châu đích xác nằm trong kế hoạch lần này, nhưng không phải thành phố chính, đương nhiên, nếu là ngài mở miệng, hết thảy đều không là vấn đề.

 

- Quan hệ giữa tôi và hắn thật không xong.

 

Nhớ tới lời nói của Trương Thiên Thiên, Trần Phàm nheo mắt nói.

 

- Thật không xong?

 

Roman chợt ngẩn ra, sau đó cung kính nói:

 

- Trần tiên sinh, tôi biết nên làm như thế nào.

 

Theo sau, lại khách sáo vài câu, Roman cúp điện thoại.

 

- Trần Phi, người nổi bật đời thứ tư của Trần gia, bí thư thị ủy Tô Châu? Hắc! Thật là một tên so với trư càng thêm ngu xuẩn!

 

Chậm rãi đứng dậy, Roman đi đến bên cửa sổ, nhìn thành thị dưới chân, thì thào lẩm bẩm.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.