Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 367: Chương 367: Giẫm đạp ngươi đến chết (3)




Hoàng Chí Văn?

 

Nghe được ba chữ này, tất cả mọi người kể cả Ngô cục trưởng giống như bị ma pháp sư sứ dụng thuật định thân, thân mình nhất thời cứng ngắc ngay tại chỗ.

 

Hai gã cảnh sát đến gần Trần Phàm vừa đưa tay ra ngoài, khoảng cách ngay cổ áo Trần Phàm chỉ có một tấc, hơi chút đưa ra liền có thể bắt được, nhưng giờ này khắc này hai người đều không vươn tới trước, mà dừng lại ngay giữa không trung.

 

Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Chí Văn ngồi trong một chiếc BMW, nghe được lời nói của Trần Phàm, trong lòng căng thẳng, biến sắc vội vàng cung kính nói:

 

- Trần thiếu, ngài đưa điện thoại cho người dẫn dội cảnh sát, tôi nói chuyện với hắn.

 

Hoàng Chí Văn vừa dứt lời, hai gã cảnh sát sau thoáng do dự vẫn nắm lấy Trần Phàm, nhưng Trần Phàm giống như tòa núi lớn đứng yên nơi đó, vô luận bọn hắn dùng sức như thế nào cũng không hề di động.

 

Đối với hành động của hai gã cảnh sát. Trần Phàm thờ ơ, nhưng Sở Qua lại cực kỳ căm tức, vung gậy muốn đánh như bị Trần Phàm dùng ánh mắt ngăn cấm.

 

- Không cần phí sức lực, đi đem điện thoại giao cho Ngô cục trưởng, nói, Hoàng Chí Văn, ân, Hoàng phó chủ tịch thường trực có chuyện nói với hắn.

 

 Trần Phàm nói xong đưa di động tới trước mặt một gã cảnh sát.

 

Nhìn di động nằm gần trong gang tấc, tên cảnh sát ngây dại, tay phải nắm cổ áo Trần Phàm không tự chủ được buông lỏng ra.

 

Không riêng gì hắn, đồng bạn bên cạnh hắn còn có Ngô cục trưởng, toàn bộ cảnh sát nghe được lời nói của Trần Phàm, đều trợn tròn mắt!

 

Ánh mắt bọn họ tụ tập trên di động lóe ánh sáng, vẫn không nhúc nhích!

 

Thấy một màn như vậy, Trần Phàm mở nút loa lớn, thản nhiên nói:

 

- Hoàng Chí Văn. Ngô cục trưởng dẫn đội tựa hồ không muốn nghe điện thoại của ông.

 

- Trần thiếu, là cục trưởng cục cảnh sát Ngô Quân của tây khu sao?

 

 Thanh âm cung kính của Hoàng Chí Văn thông qua loa điện thoại vang lên bên trong ngõ hẻm.

 

Thanh âm vừa truyền ra, trong ngõ hẻm lập tức lâm vào vẻ im lặng giống như cõi chết!

 

Tĩnh!

 

Tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng thở dốc của một số người.

 

Trong những người này, thở dồn dập nhất không phải là những hình cảnh xông lên phía trước nhất, cũng không phải là những cảnh sát bình thường, mà là Ngô Quân cùng Đường Bình.

 

Hai người giống như đang nghe được chuyện gì thật sự khó tin, trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Trần Phàm, chính xác là nhìn vào di động trong tay Trần Phàm.

 

Giờ khắc này, hai người đều có cùng một cảm giác: chẳng lẽ thính giác của mình xuất hiện vấn đề?

 

Ngay sau đó, hai người không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra nghi hoặc, càng nhiều chính là sợ hãi!

 

- Hiện tại tôi mở loa lớn, lời của ông hắn có thể nghe được.

 

 Trần Phàm giống như không có việc gì nói:

 

- Hoàng Chí Văn. Ngô cục trưởng đường đường là cục trưởng cục cảnh sát, là công bộc của nhân dân, tôi chỉ là một dân chúng nho nhỏ thì không cách nào sai sử.

 

Lời nói của Trần Phàm tuy rằng thật nhẹ nhàng, nhưng thân thể Ngô Quân cũng kịch liệt run rẩy!

 

Mà bên kia điện thoại Hoàng Chí Văn cũng đã nhận ra sự tức giận che giấu trong giọng nói của Trần Phàm!

 

Từ sau khi con của hắn Hoàng Hiểu Đông bị Trần Phàm đánh tàn phế hai chân, lực chú ý của hắn đối với Trần Phàm nhiều hơn bất luận kẻ nào.

 

Từ bao lâu nay chú ý cùng hiểu biết, để cho hắn nhận thức càng sâu sắc hơn đối với Trần Phàm, hắn biết rõ, Trần Phàm không tức giận thì thôi, một khi tức giận, tuyệt đối kinh thiên động địa!

 

Trong lòng hiểu được điểm này, đồng thời Hoàng Chí Văn cũng kiệt lực khống chế giọng nói, ra vẻ như tức giận, phẫn nộ quát:

 

- Ngô Quân, ta cho ngươi ba giây, đến đây nghe điện thoại, nếu không cởi bộ đồ cảnh sát cút đi cho ta!

 

Cô đông!

 

Ngô Quân cả người run rẩy, nghe được lời nói của Hoàng Chí Văn, thân mình đột nhiên cứng ngắc, yết hầu phát khô, nhịn không được nuốt nước bọt.

 

Theo sau hắn giống như bị triệu hoán, thân hình hơi mập dùng tốc độ khủng khiếp hướng Trần Phàm vọt tới.

 

Giờ khắc này, phản ứng của hắn phát huy tới cực hạn, giống như chứng minh hắn từng là một gã cảnh sát rất ưu tú, chỉ là do thời gian trôi qua lại bị “lực lượng của đồng tiền” ăn mòn, người cảnh sát ưu tú đã không còn nữa, lưu lại chỉ là một Ngô đại cục trưởng chỉ biết a dua theo lãnh đạo hơn là tốn thời gian quan tâm phá án!

 

Một giây, hai giây...

 

Trong vòng hai giây ngắn ngủi. Ngô Quân lao ra đám người đi tới trước mặt Trần Phàm, túm lấy di động, mồ hôi lạnh đầm đìa thở hồng hộc nói:

 

- Hoàng...Hoàng phó chủ tịch.

 

- Trước khi ta đến đó, ngươi cùng người của ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ, hiểu được?

 

 Bất đồng với lúc đối mặt Trần Phàm, đối mặt Ngô Quân Hoàng Chí Văn vẫn là một thường vụ phó thị trưởng quyền thế ngập trời, khí thế kinh người, giọng nói không thể nghi ngờ.

 

- Hiểu...hiểu được!

 

Cả người Ngô Quân run rẩy trả lời, mồ hôi lạnh chảy xuống đầy mặt, dọc theo cổ vào trong quần áo, giống như dòng nước lạnh làm toàn thân hắn tuôn ra từng trận hàn ý.

 

- Đưa điện thoại cho Trần thiếu. Nguồn truyện: Truyện FULL

 

- Dạ...dạ!

 

Sắc mặt Ngô Quân tái nhợt, ánh mắt sợ hãi ngẩng đầu nhìn Trần Phàm, run rẩy đưa di động tới trước người hắn.

 

Trần Phàm cũng không tiếp tục làm khó Ngô Quân, tiếp nhận điện thoại trực tiếp cúp máy.

 

Thấy một màn như vậy, thân hình Ngô Quân lại chấn động!

 

Nguyên bản cách nói chuyện giữa Hoàng Chí Văn cùng Trần Phàm đã khiến trong lòng hắn tràn ngập kiêng kỵ đối với thân phận của Trần Phàm, lúc này chi tiết nhỏ vừa rồi càng thêm để hắn xác định thân phận Trần Phàm không đơn giản, lại tiếp tục liên tưởng tới Hoàng Chí Văn xưng hô Trần thiếu, hắn tựa hồ hiểu được điều gì, trên mặt không còn tia huyết sắc, hơi thở cũng dồn dập tới cực điểm!

 

- Phác thông!

 

Cùng lúc đó, phía sau Ngô Quân không xa. Đường Bình đang chen chúc trong đám cảnh sát, giống như bị ngã vào địa ngục, máu dồn lên đầu, hai chân mềm nhũn, trực tiếp té ngã trên mặt đất.

 

Nhìn thấy Đường Bình ngã xuống đất. Ngô Quân cũng không dám tiếp tục cho người tới đỡ lên, đám cảnh sát cũng không chủ động đi dìu hắn.

 

Nghĩ nghĩ. Trần Phàm lập tức đi tới trước người đội trưởng hình cảnh vừa mở miệng quát mắng mình khi nãy, nói:

 

- Tố chất thủ hạ của anh không tệ, chuyện này không quan hệ tới các anh, mang theo bọn hắn rời đi.

 

Nghe được lời nói của Trần Phàm, sắc mặt đội trưởng hình cảnh hơi đổi, trong lòng chợt tỉnh ngộ Trần Phàm không phải công tử ăn chơi ỷ vào bối cảnh liền làm xằng làm bậy, nếu không bằng vào thái độ vừa rồi của hắn với Trần Phàm, Trần Phàm sẽ không nói với hắn như vậy mà là chọn lựa có thù tất báo!

 

Đồng thời hắn cũng rõ ràng, sự tình hôm nay chỉ sợ vấn đề không nhỏ.

 

Tuy rằng trong lòng hiểu được tất cả chuyện này, nhưng đội trưởng hình cảnh không lập tức rời đi, cũng không truyền đạt mệnh lệnh, mà đưa ánh mắt nhìn về phía Ngô Quân, dùng ánh mắt hỏi Ngô Quân.

 

Lúc này Ngô Quân giống như bị mất hồn, trong lòng đang suy nghĩ chút nữa Hoàng Chí Văn đến nên giải thích thế nào, làm gì còn tâm tư đi lĩnh hội ý tứ của đội trưởng hình cảnh?

 

Thậm chí hắn căn bản không nhìn thấy ánh mắt đội trưởng hình cảnh đang hỏi hắn!

 

- Không cần xin chỉ thị của hắn, bây giờ hắn là bồ tát đất qua sông, tự thân khó bảo toàn.

 

 Trần Phàm nghiêm mặt nói:

 

- Mặt khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, qua đêm nay, anh sẽ lật đổ vị trí của hắn.

 

Hoa lạp!

 

Những lời này của Trần Phàm giống như quả bom nặng cân ném vào trong ngõ hẻm, trong ngõ hẻm một mảnh ngây ra!

 

Ngay Ngô Quân, đội trưởng hình cảnh, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Phàm, cảm giác giống như đang nói...hắn rốt cục là ai?

 

- Oanh!

 

Ngô Quân liên tục gặp đả kích, trái tim đã vốn không kiên cường rốt cục không còn chịu đựng nổi, kịch liệt run rẩy vài cái, cả người ầm ầm ngã xuống đất.

 

- Ngô cục trưởng!

 

Một gã hình cảnh bên cạnh, thấy một màn như vậy, liền xoay người lại đỡ.

 

Trần Phàm cũng không ngăn trở, chỉ lẳng lặng nhìn đội trưởng hình cảnh.

 

Sắc mặt đội trưởng hình cảnh liên tục biến ảo vài lần, cuối cùng ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt Trần Phàm muốn nói gì đó.

 

Nhưng không đợi đội trưởng hình cảnh mở miệng, Trần Phàm lại nói:

 

- Mọi người cần cảnh sát giống như anh là để phá án, nhưng quan trường không cần người như anh, anh không thích hợp, cũng không nên tham dự.

 

- Bá!

 

Sắc mặt đội trưởng hình cảnh biến đổi, ánh mắt nhìn Trần Phàm thật phức tạp.

 

- Hô...hô...

 

Hơi hơi khép mắt, hít sâu không khí ban đêm, đội trưởng hình cảnh trầm giọng quát:

 

- Thu đội!

 

Đội trưởng vừa thốt lên xong, hình cảnh dưới tay hắn không nói lời nào, lập tức đi theo hắn thối lui về sau, cho thấy được sự huấn luyện vô cùng nghiêm chỉnh thường ngày.

 

Mà một ít cảnh sát còn lại, gương mặt phức tạp, cảm giác kia giống như đi cũng không được, không đi cũng không được.

 

Nhưng ngay khi đội trưởng hình cảnh đang muốn thu đội, phía trước lại có chiếc xe hơi chạy đến. ánh đèn xe thật chói mắt.

 

Ngay sau đó, mọi người đều đưa mắt nhìn về chiếc xe đầu ngõ.

 

Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, chiếc xe chậm rãi chạy đến...

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.