Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 692: Chương 692: Hoàn toàn kết thù, không chết không ngừng!




Ở niên đại nhân tình luôn lạnh lùng, một cá nhân sống hay chết ngoại trừ người thân cùng bạn bè của người đó quan tâm tới, thì người ngoài chắc chắn là sẽ không mấy quan tâm, nhiều nhất chỉ có thể nghị luận dăm ba câu mà thôi.

 

Yến Thanh Đế bị tức giận hộc máu tuy rằng ở một mức độ nào đó làm ảnh hưởng tới tiến trình của hội nghị đầu tư, nhưng thời gian dần trôi qua, cơ hồ tất cả mọi người đều đem tâm tư đặt lên trên buổi hội nghị, nhất là khi Trầm Tuyết Sơn tuyên bố một bộ phận hạng mục hợp tác của tập đoàn Cao Tường cùng tập đoàn Kemer Er sẽ được đặt tại Liêu Ninh, hội trường xôn xao một mảnh!

 

Tập đoàn Cao Tường cùng tập đoàn Kemer hợp tác, là lần hợp tác kinh doanh lớn nhất trong một hai năm gần đây của quốc nội, cũng là khối bánh ngọt lớn nhất, là một khối bánh ngọt mà toàn bộ thương nhân đều muốn chia cắt!

 

Thương nhân nhỏ thực lực không đủ, không có tư cách chia cắt, thương nhân có thực lực mạnh mẽ có tư cách, nhưng tập đoàn Kemer Er chỉ thừa nhận hợp tác với tập đoàn Cao Tường, làm cho bọn họ cũng không có cách nào.

 

Hiện giờ tập đoàn Cao Tường cùng tập đoàn Kemer Er lại muốn làm một số hạng mục kinh doanh tại Liêu Ninh, làm cho bọn họ nhìn thấy được cơ hội, theo bọn họ xem ra, tập đoàn Cao Tường ăn thịt, tập đoàn Vĩnh Đạt của Nạp Lan gia tộc đi theo ăn canh, bọn họ chỉ cần được hưởng chút xương cốt trong đó là đã đủ...

 

Bởi vì trong hội nghị tuyên bố một số hạng mục kinh doanh của hai tập đoàn được đặt tại Liêu Ninh, vì thế sau khi hội nghị kết thúc, tới lúc liên hoan Trần Phàm liền biến thành diễn viên chính tuyệt đối, vô luận là xí nghiệp nhỏ hay xí nghiệp lớn có danh tiếng, các vị đại biểu đều muốn ôm lấy chân Trần Phàm, mà người trong quan trường cũng vây quanh lấy lòng Trần Phàm.

 

Đồng dạng bởi vì Trần Phàm tồn tại, không ít người lựa chọn đi đường vòng tìm tới Nạp Lan Vĩnh Kha cùng Nạp Lan Hương Hương, hiển nhiên bọn họ hiểu rất rõ ràng nịnh nọt hai người cũng giống như lấy lòng Trần Phàm.

 

Đối diện với hành vi lôi kéo làm quen của nhân sĩ thương giới cùng người trong quan trường, Trần Phàm cũng không hề cự tuyệt, cũng không quá mức nhiệt tình, thủy chung luôn biểu hiện thật bình thản, đồng thời đem nhiều cơ hội xuất đầu lộ diện giao cho Nạp Lan Vĩnh Kha.

 

Dù sao mục đích chủ yếu hắn đến đây hôm nay là vì tạo thế cho Nạp Lan gia tộc!

 

Về phần đả kích Yến Thanh Đế chỉ là thuận tay mà làm.

 

Giống như sở liệu của Trần Phàm, Yến Thanh Đế lung lay một vòng trước quỷ môn quan, một lần nữa lại về nhân gian, tới buổi trưa Yến Thanh Đế đã được cứu tỉnh, sau đó được người trực tiếp mang về Yên Kinh.

 

Sau khi biết được tin tức này, Trần Phàm cũng không tiếp tục lưu lại hội trường liên hoan, mà đem cục diện giao cho Nạp Lan Vĩnh Kha xử lý, chính mình mang theo Nạp Lan Hương Hương rời khỏi hội trường.

 

Ở bãi đỗ xe, Long Nữ cùng Cổ Bình An đều đang ngồi trong xe chờ đợi.

 

Nhìn thấy Trần Phàm và Nạp Lan Hương Hương cùng đi vào bãi đỗ xe, hai người trước sau bước ra khỏi xe.

 

Trong đó, Long Nữ vẫn cứ lạnh lùng như trước, mà ánh mắt Cổ Bình An nhìn Trần Phàm lại cực kỳ phức tạp!

 

Bản thân là con nuôi của Nạp Lan Vĩnh Kha, hắn đã biết được hết thảy mọi chuyện phát sinh trong hội trường, hơn nữa còn biết thiếu chút nữa Yến Thanh Đế phải đi đưa tin cho Diêm Vương gia.

 

Đối với việc này, hắn không khỏi nhớ tới lần đầu tiên khi hắn đi theo Nạp Lan Vĩnh Kha xuôi nam đến Hàng Châu, từng thốt một câu nói hùng hồn với Nạp Lan Vĩnh Kha: phải giúp Nạp Lan Hương Hương giải quyết Trần Phàm, nhưng sau đó lại bị Nạp Lan Vĩnh Kha ngăn cản.

 

Khi đó, hắn còn có chút không phục, cho rằng Nạp Lan Vĩnh Kha quá xem trọng Trần Phàm.

 

Sau đó theo mỗi lần Trần Phàm gây ra hành động kinh thiên, chút lòng không phục của Cổ Bình An cũng đã sớm biến mất không còn sót lại chút gì.

 

Hiện giờ Cổ Bình An tận mắt nhìn thấy Trần Phàm giết chết võ thần Triêu Dã Sang Thắng của xứ hoa anh đào, huyết tẩy toàn bộ võ giả Nhật Bản, sau đó còn dùng một kích lôi đình đuổi tập đoàn Anh Hoa ra khỏi quốc nội, đồng thời còn giải trừ nguy cơ của Nạp Lan gia, đưa Lăng Vân Phong đến điện Diêm Vương, làm cho Yến Thanh Đế phải lung lay một vòng trước cổng quỷ môn quan...

 

Nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Trần Phàm, trong đầu nhớ lại những chuyện này, trong lòng Cổ Bình An chỉ có một ý niệm: trở thành địch nhân của Trần Phàm tuyệt đối là ác mộng!

 

Đồng thời bên tai của hắn cũng vọng lại câu nói của Nạp Lan Đức Long: Nạp Lan gia tộc, thành cũng Hương Hương, bại cũng Hương Hương!

 

Giờ khắc này hắn không thể không bội phục Nạp Lan Đức Long biết nhìn xa trông rộng.

 

Theo hắn xem ra, nếu Trần Phàm thật sự bởi vì hành vi ngu muội ngày trước của Nạp Lan Hương Hương mà vung xuống dao mổ với Nạp Lan gia tộc, đây tuyệt đối là tai họa ngập đầu của Nạp Lan gia!

 

- Hương Hương, để Bình An đưa em về đi.

 

Nhìn thấy Long Nữ và Cổ Bình An cùng đi tới, Trần Phàm nghĩ nghĩ nói:

 

- Anh đến bệnh viện thăm Ngu lão gia tử.

 

- Dạ.

 

Nạp Lan Hương Hương nhu thuận gật đầu, tràn đầy dáng vẻ hiền hòa của một cô gái nhỏ.

 

Điều này cũng chẳng thể trách nàng, tuy rằng nàng tinh thông cầm kỳ thi họa, hơn nữa năng lực bản thân cũng không kém, nhưng khi đối mặt với một người đàn ông cường đại tới mức làm nàng không nhìn thấy được kẽ hở, nàng cảm thấy ngoại trừ mình chỉ có thể nói gì nghe nấy, thật sự không còn đường lựa chọn nào khác.

 

Nửa phút sau, Nạp Lan Hương Hương đi theo Cổ Bình An rời đi, lúc rời đi còn vẫy tay với Trần Phàm.

 

Trần Phàm mỉm cười.

 

Chờ khi Cổ Bình An lái chiếc Lincoln ròi khỏi bãi đỗ xe, Long Nữ lái xe tới bên cạnh Trần Phàm, không đợi nàng bước xuống mở cửa xe, hắn đã tự mở cửa ngồi vào bên trong.

 

Nhìn vào kính chiếu hậu thấy Trần Phàm đã bước lên đóng cửa, Long Nữ nhấn ga cho xe chậm rãi rời khỏi bãi.

 

Ở băng sau, ánh mắt Trần Phàm khép hờ ngồi dựa vào lưng ghế, nhẹ đưa tay xoa thái dương, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

 

- Long Nha, anh không sợ Yến gia chó cùng rứt giậu sao?

 

Xe chạy ra khỏi bãi, Long Nữ cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi, vừa hỏi vừa nhìn vào kính chiếu hậu quan sát Trần Phàm, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.

 

Nghe được câu hỏi của nàng, Trần Phàm chậm rãi mở mắt lắc lắc đầu nói:

 

- Nếu hôm nay Yến Thanh Đế chết, có lẽ Yến Khánh sẽ hoàn toàn nổ bạo, hiện giờ Yến Thanh Đế không chết, với lòng dạ của Yến Khánh sẽ không ngốc tới mức hiện tại động thủ với tôi. Hắn sẽ đợi đến lúc hội nghị tháng mười chấm dứt, bảo đảm chắc chắn hắn vẫn đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực, hơn nữa củng cố địa vị bản thân xong mới có thể buông tay đụng tới tôi.

 

Nghe được Trần Phàm giải thích. Long Nữ cái hiểu cái không, nhưng nàng nhìn ra được, Trần Phàm giống như đã rất tin tưởng vào sự thành công của chiến cuộc!

 

Đồng thời nàng rất rõ ràng, vào tháng mười, là cuộc quyết chiến cuối cùng giữa Trần Phàm cùng Yến gia, cũng là một trận chiến thay đổi tương lai của quốc gia!

 

Hiểu được tất cả chuyện này, Long Nữ không nói thêm gì nữa mà thật chuyên chú lái xe.

 

Cùng lúc đó.

 

Trong văn phòng ở lâm viên hoàng gia tại Yên Kinh, Yến Khánh vừa mới cùng thư ký đi tham dự một buổi họp, thần sắc âm trầm quay trở về văn phòng.

 

Loảng xoảng!

 

Sau khi bước vào trong văn phòng, Yến Khánh không nói hai lời, mà trực tiếp cầm chiếc gạt tàn thuốc lá trị giá xa xỉ, đập tan tành ra!

 

Tất cả chuyện này, chỉ vì hắn đã biết được mọi chuyện vừa phát sinh ở Đại Liên!

 

Hắn như một đầu cuồng sư bị kích nộ, diễn cảm hung tợn, trong mắt tóe ra sát khí lạnh lẽo:

 

- Tiểu tử Trần gia, mày cho rằng tao không dám động tới mày hay sao? Nếu mày đã muốn bức tử Thanh Đế, vậy thì tao sẽ không cần phải khách khí cùng với mày thêm nữa. Tao thật sự muốn nhìn xem ai dám ngăn trở tao, động thủ với mày!

 

Khi nói dứt lời, toàn thân Yến Khánh càng phát ra sát khí nồng đậm hơn!

 

- Thủ trưởng, chuyện này vạn lần không thể được!

 

Thân là thư ký kiêm phụ tá cho Yến Khánh. Duyên An Sơn nhìn thấy Yến Khánh muốn cùng Trần Phàm cá chết lưới rách, thì do dự cắn răng bước lên, thần sắc ngưng trọng mở miệng ra khuyên giải.

 

- Vì sao lại không được?

 

Yến Khánh xoay người, dùng ánh mắt sắc bén như đao nhìn chằm chằm vào Duyên An Sơn.

 

Đối mặt với khí thế khủng bố trên người Yến Khánh áp bức đến, Duyên An Sơn chỉ cảm thấy nhịp hô hấp của mình ngưng trệ. Trước tiên hắn phun ra một ngụm dưỡng khí, sau đó cật lực làm cho mình bình tĩnh lại, gằn từng chữ nói:

 

- Gần đến cuộc hội thảo tháng mười rồi. Trước mắt các phương thế lực khác, đang có chút bất mãn đối với ngài. Lúc này, nếu ngài không xem trọng toàn cục, mà ra tay đối phó với tiểu tử Trần gia, thì sẽ khó tránh khỏi làm cho nhiều người tức giận. Chuyện này đối với ngài mà nói, là cực kỳ bất lợi, thậm chí còn gây ảnh hưởng phi thường không tốt!

 

Nghe Duyên An Sơn nói như thế. Yến Khánh liền rơi vào trong cơn trầm mặc!

 

Thân là gia chủ Yến gia, hơn nữa còn đang ở trên cương vị cao, hắn tự nhiên cũng nhìn thấu điểm này. Nhưng Yến Thanh Đế, được hắn dốc bao nhiêu tâm huyết bồi dưỡng trở thành người kế nghiệp, mà hiện giờ lại bị Trần Phàm biến trở thành nửa sống nửa chết, bản thân hắn há có thể không căm phẫn hay sao?

 

- Trước mắt, ngài cẩn phải chuẩn bị kĩ lưỡng cho buổi hội thảo đó, và phải cam đoan là không có một chút sơ hở gì.

 

Duyên An Sơn thấy Yến Khánh trầm ngâm, biết rõ là lời nhắc nhở của mình đã làm cho Yến Khánh thanh tỉnh lại, vội vàng nói tiếp:

 

- Về phần tiểu tử Trần gia, chờ đại sự hoàn thành xong, rồi động tới hắn cũng vẫn chưa muộn. Dù thế nào đi chăng nữa, hắn chỉ là tảng thịt nằm trên thớt mà thôi, sớm hay muộn đều sẽ phải chết!

 

- Được rồi, để cho nói sống thêm vài ngày nữa!

 

Yến Khánh nói xong, thì hai mắt híp lại thành một đường chỉ nhỏ, song quyền gắt gao nắm chặt vào nhau:

 

- Lúc hội thảo kết thúc, cũng sẽ chính là ngày táng thân của nó!

 

Chứng kiến một màn này, Duyên An Sơn hiểu rõ: Giữa Yến gia và Trần Phàm đã hoàn toàn kết thù, không chết không ngừng rồi!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.