Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 559: Chương 559: Hong Kong phong ba (7)




Bên trong nhà hàng Cảnh Phong, Vương Hạo biết anh của mình đã tới, giãy dụa ngồi dậy, nhìn Lâm Bách Hân nói:

 

- Lâm tỷ, anh của tôi đã đến, đỡ tôi đi đón ảnh.

 

Trước đó Lâm Bách Hân muốn kiếm cớ rời đi, nhưng nghĩ lại chuyện này bởi vì nàng mà dựng lên, nếu nàng cứ bỏ đi như vậy, không khỏi sẽ đắc tội Vương thị huynh đệ, cuối cùng đành quyết định ở lại.

 

Lúc này nghe được Vương Hạo bảo mình dìu hắn, Lâm Bách Hân thoáng nhíu mày, không nói gì thêm, giữ im lặng đi tới bên cạnh Vương Hạo, đỡ hắn dậy nói:

 

- Vương Hạo, hay là lau máu trước đã?

 

- Không lau.

 

 Vương Hạo đứng dậy, mang theo thương thế trên lưng, đau đến nhe răng nhếch miệng, sát khí trong con ngươi không hề giảm bớt nửa phần:

 

- Anh của tôi nhìn thấy tôi bị đánh thành như vậy, nhất định sẽ tươi sống lột da tên khốn kiếp kia!

 

Trong lòng Lâm Bách Hân chấn động, không dám nói thêm gì nữa.

 

Theo sau, Lâm Bách Hân giúp đỡ Vương Hạo, đi cùng quản lý nhà hàng ra cửa, đi tới cửa thang máy.

 

- Đinh đông!

 

Nương theo một tiếng vang giòn, cửa thang máy từ từ mở ra, khuôn mặt âm trầm của Vương Dũng hiện ra trong tầm mắt của mọi người.

 

Ngoài ra, phía sau Vương Dũng còn mang theo mười hai tên đại hán sắc mặt lạnh lùng, gương mặt bưu hãn.

 

Mười hai tên đại hán này có thể nói là tâm phúc tuyệt đối của Vương Dũng, trong quá trình Vương Dũng chinh chiến hắc đạo Hong Kong không thể bỏ qua công lao của bọn hắn.

 

- Anh!

 

Nhìn thấy Vương Dũng, Vương Hạo giống như được nhìn thấy cứu tinh, kích động hô to.

 

Trong mắt hiện lên tình cảnh cả người em trai Vương Hạo đầy máu thật bi thảm, sắc mặt Vương Dũng đột nhiên biến đổi, bước nhanh tới đỡ lấy Vương Hạo trầm giọng hỏi:

 

- Hạo tử, em làm sao vậy?

 

- Anh, tạm thời em chưa chết được.

 

 Vương Hạo vội vàng nói:

 

- Việc khẩn cấp trước mắt, chúng ta đi giáo huấn tên tạp chủng kia - em muốn để cho hắn sống không bằng chết!

 

- Người còn chưa đi sao?

 

 Trong con ngươi Vương Dũng hiện lên một tia sát khí.

 

- Không có.

 

 Vương Hạo vội vàng lắc đầu.

 

- Hai đứa tụi mày tới đỡ em trai tao.

 

 Vương Dũng quay đầu lại, sắc mặt không chút thay đổi nhìn hai gã thủ hạ phân phó một câu, diễn cảm chợt dữ tợn nói:

 

- Bản thân tao thật muốn xem là tên đại lục nào dám ăn gan hùm mặt gấu, đánh em tao thành như vậy!

 

Vừa nói xong, do Vương Dũng cầm đầu, trong ánh mắt hoảng sợ của quản lý nhà hàng cùng Lâm Bách Hân, đoàn người Vương Dũng hùng hổ hướng cửa nhà hàng đi đến.

 

Trong nhà hàng, những khách nhân bởi vì muốn biết tình thế phát triển tiếp theo nên vẫn chưa rời đi.

 

Lâm Đông vẫn cùng a Ngốc ngồi chung một bàn, mà Nạp Lan Hương Hương ngồi cùng bàn với Bảo Nhi, bốn người vì chờ Trần Phàm cũng chưa gọi thức ăn.

 

- Mau nhìn kìa, anh của Vương Hạo là Vương Dũng đã đến đây, lần này có trò hay để nhìn!

 

Đột nhiên, một công tử ăn chơi ngồi gần cửa nhìn thấy được Vương Dũng đang đi về phía bên này, lập tức hưng phấn nói với đồng bạn.

 

Tên công tử ăn chơi vừa nói xong, lập tức làm các khách nhân khác đều đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.

 

Cùng lúc đó, Lâm Đông và a Ngốc không hẹn mà cùng đứng dậy, lập tức đi tới bên cạnh Bảo Nhi cùng Nạp Lan Hương Hương.

 

- Nạp Lan tiểu thư, Trần tiên sinh sẽ lập tức đi vào, cô không cần lo lắng.

 

 Lâm Đông sắc mặt bình tĩnh nói.

 

Nạp Lan Hương Hương ôm Bảo Nhi vào lòng, nhẹ nhàng gật gật đầu.

 

Hoa lạp!

 

Ngay trong nháy mắt Nạp Lan Hương Hương vừa gật đầu, cửa nhà hàng bị Vương Dũng đẩy ra.

 

Nữ tiếp tân vừa nhìn thấy Vương Dũng mang theo một đám người hùng hổ đi vào cửa, bị dọa đến không nhẹ, không dám hỏi nhiều mà hoảng sợ thối lui ra sau quầy tiếp tân.

 

- Anh, chính là tên đại lục kia!

 

 Vương Hạo đi theo phía sau Vương Dũng, sau khi tiến vào nhà hàng, lập tức oán độc nhìn về phía Lâm Đông đồng thời giơ tay chỉ qua.

 

Nhìn theo phương hướng chỉ tay của Vương Hạo, ánh mắt Vương Dũng rơi vào trên người Lâm Đông.

 

Nương theo ngọn đèn trong nhà hàng, Vương Dũng chợt thấy rõ khuôn mặt Lâm Đông, biểu tình dữ tợn hơi có vẻ ngây ra, đồng tử cũng hơi phóng lớn.

 

Tựa hồ hắn nhận ra Lâm Đông!

 

Theo sau, con ngươi hắn lóe lên thật nhanh, liền giữ im lặng dắt theo mười hai tên thủ hạ, trong ánh nhìn chăm chú của khách nhân trong nhà hàng, đi đến chỗ Lâm Đông.

 

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Lâm Đông không chút thay đổi, theo bản năng tiến lên trước một bước, giống như một bức tường chắn ngang trước người Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi, mà a Ngốc bước lại đứng ngay phía sau Lâm Đông, giống như một đầu dã thú tùy thời mà động, tùy thời cho con mồi một kích trí mạng!

 

- Tao tưởng là ai ăn gan hùm mặt gấu dám đánh em trai tao thành như vậy, nguyên lai là Lâm Đông mới danh chấn hắc đạo phía nam đoạn thời gian trước.

 

 Rất nhanh. Vương Dũng dẫn người dừng cách Lâm Đông chừng ba thước, giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm Lâm Đông, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

 

Lâm Đông không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt Vương Dũng, sắc mặt bình tĩnh nói:

 

- Vương Dũng, đừng trách tao không nhắc nhở mày, chơi lửa sẽ đốt người, hiện tại mày dẫn người đi còn kịp.

 

- Hắc!

 

 Ngạc nhiên nghe được lời nói của Lâm Đông, Vương Dũng nở nụ cười, cười thật lạnh, rất khinh thường, hắn dùng loại ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc để nhìn Lâm Đông, âm lãnh nói:

 

- Hắc đạo phía nam nói Lâm Đông mày là một con chó điên, theo tao thấy, con mẹ nó mày chỉ là một con chó ngu ngốc chỉ biết ăn phân!

 

Nghe lời vũ nhục của Vương Dũng, biểu tình Lâm Đông không hề phát sinh biến hóa, hắn chặt chẽ dựa theo chỉ thị của Trần Phàm, tạm thời ổn định trường hợp.

 

- Tiểu tạp chủng, mày sợ sao? Mẹ nó, từ nhỏ đến lớn còn chưa có kẻ nào dám đánh lão tử, mày chẳng những tát lão tử, còn đập ghế vào người tao!

 

 Phía sau Vương Dũng, Vương Hạo thấy Lâm Đông gặp mặt Vương Dũng vẫn thản nhiên không chút sợ hãi đã rất tức giận, lúc này thấy Lâm Đông trầm mặc, lập tức nghĩ là Lâm Đông đã sợ, kêu gào nói:

 

- Lão tử mặc kệ mày là chó điên hay con chó ngu ngốc, hôm nay lão tử phải biến mày thành con chó chết!

 

Vừa nói xong, Vương Hạo xúi giục nói:

 

- Anh không cần nhiều lời với tên tạp chủng này.

 

- Lâm Đông, tao cho mày một cơ hội giữ mạng sống.

 

 Vương Dũng liếm liếm môi, trong con ngươi tràn ngập ra sát khí dày đặc:

 

- Quỳ xuống, cho em tao đánh, đánh tới khi nào nó cao hứng mới thôi! Nếu không tao cam đoan ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của mày!

 

- Tao là một con chó, nhưng chủ nhân của tao chỉ có một.

 

 Trên mặt Lâm Đông lộ ra dáng tươi cười âm lãnh, thanh âm không lớn nhưng giọng nói lại cực kỳ kiên định:

 

- Đời này ngoại trừ quỳ trời quỳ đất quỳ lại cha mẹ, có thể làm cho tao quỳ xuống chỉ có chủ tử của tao.

 

- Khi trước chủ tử của tao nói cho tao biết, muốn sau này tao làm một con chó đứng thẳng.

 

 Nói tới đây, trong con ngươi Lâm Đông hiện lên vẻ vô cùng khinh thường:

 

- Mày muốn tao quỳ xuống, có thể sao?

 

Mày muốn tao quỳ xuống, có thể sao?

 

Lời nói nhẹ nhàng của Lâm Đông giống như sấm rền cuồn cuộn, nổ vang bên tai Vương Dũng cùng mọi người chung quanh.

 

Bên tai vang lên lời nói kiên định của Lâm Đông, trong con ngươi hiện rõ biểu tình khinh thường của hắn, tất cả mọi người kể cả Vương Dũng đều cũng biết. Lâm Đông sẽ không quỳ.

 

- Tốt, tốt, tốt!

 

 Vương Dũng nói ba chữ tốt liên tục, sát khí trong con ngươi càng đậm:

 

- Lâm Đông, hay là mày cho rằng mày dời ông chủ mày ra, tao cũng không dám động tới mày sao?

 

- Mày không dám.

 

 Khóe mắt Lâm Đông nhìn xuyên qua cửa kính nhà hàng, thấy được Trần Phàm đang bước nhanh vào, trong lòng chợt hạ xuống hòn đá lớn.

 

Nghe được lời nói của Lâm Đông, Vương Dũng tức giận đến nở nụ cười, theo sau âm trầm nói:

 

- Lâm Đông, tao cho mày biết, đừng nói mày dời ra danh hào của ông chủ mày, coi như hôm nay ông chủ mày có đứng tại đây, lão tử cũng muốn cho mày biến thành một con chó chết!

 

- Mày thử động tới một cọng lông của hắn thử xem.

 

Vương Dũng vừa dứt lời, một thanh âm đột nhiên vang lên!

 

Thân ảnh Trần Phàm xuất hiện ngay cửa nhà hàng, phía sau hắn đi theo hơn mười thành viên Ám Đường, còn có sáu gã đặc công vẫn bám theo hắn như âm hồn bất tán.

 

Với Trần Phàm dẫn đầu tất cả mọi người vừa bước vào cửa, liền lập tức hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người trong nhà hàng, tất cả không tự chủ được đều đưa mắt nhìn tới.

 

Trần Phàm đi vào không chỉ hấp dẫn ánh mắt của khách nhân, cũng làm cho Vương Dũng cùng thủ hạ của hắn đồng thời quay đầu nhìn lại.

 

Bên tai vang lên lời nói hung hăng càn quấy của Trần Phàm, nhìn thấy Trần Phàm đi vào, đồng tử Vương Dũng trong nháy mắt thu nhỏ lại thành châm nhọn nguy hiểm, mà Vương Hạo đứng bên cạnh hắn nhìn thấy Trần Phàm xuất hiện, sắc mặt biến đổi, sau đó trong con ngươi bắn ra ánh mắt oán độc.

 

Hiển nhiên, đời này Vương Hạo cũng không cách nào quên được chuyện Trần Phàm đã ra lệnh phong sát hắn!

 

Đối mặt ánh nhìn chằm chằm của đám người Vương Dũng, biểu tình của Trần Phàm giống như mặt hồ không gợn sóng, bình tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi.

 

Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người xung quanh, hắn bình tĩnh đi thẳng tới chỗ Lâm Đông đang đứng chắn trước người Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi.

 

Một giây, hai giây, ba giây.

 

Thời gian giống như chậm dần.

 

Một bước, hai bước, ba bước.

 

Hình ảnh giống như lùi lại.

 

Cả nhà hàng, nháy mắt lâm vào sự yên lặng như cõi chết, chỉ có tiếng bước chân của đoàn người Trần Phàm vang ra.

 

Giống như đi qua mấy thế kỷ, lại giống như chỉ là trong nháy mắt, Trần Phàm đi tới trước người thủ hạ của Vương Dũng, đường đi bị thủ hạ của Vương Dũng ngăn trở. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

 

- Cút.

 

Trần Phàm bình tĩnh nhìn thoáng qua đại hán ngăn trở đường đi, thản nhiên nói.

 

Đại hán biến sắc, không tránh đường mà do dự quay đầu nhìn về phía Vương Dũng.

 

Trần Phàm động!

 

Trong ánh nhìn chăm chú ngừng cả hô hấp của các khách nhân, Trần Phàm vung lên tay phải.

 

- Bá!

 

Mọi người chỉ nhìn thấy trước người tên đại hán kia hiện lên một bóng bàn tay.

 

Nhanh, nhanh đến cực hạn!

 

- Ba!

 

Tiếng vang thanh thúy vang ra trong nháy mắt, lực lượng thật lớn trực tiếp đem tên đại hán đánh bay ra ngoài.

 

Loảng xoảng loảng xoảng!

 

Thân hình đại hán hung hăng đập vào bàn ăn bên cạnh, đập vỡ bàn ăn, đồ ăn rơi đầy đất tán lạc.

 

Trần Phàm đột nhiên ra tay, chẳng những làm cho các khách nhân trợn mắt há hốc mồm, ngay cả đoàn người của Vương Dũng cũng ngây dại.

 

Hiển nhiên không ai nghĩ đến Trần Phàm lại trực tiếp động thủ!

 

- Bá!

 

Sau thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, những thủ hạ của Vương Dũng không đợi Vương Dũng truyền đạt mệnh lệnh, lập tức móc súng ra, họng súng nhắm ngay Trần Phàm.

 

- A!

 

Nhìn thấy thủ hạ của Vương Dũng rút súng, một ít khách nhân ngồi gần hoảng sợ đến hồn phi phách tán, thét lên chói tai chạy khỏi chỗ ngồi, những khách nhân xa xa ôm đầu ngồi xổm xuống, trường hợp trở nên vô cùng hỗn loạn.

 

- Không cần rút súng.

 

Ngay khi thành viên Ám Đường chuẩn bị rút súng, thanh âm Trần Phàm vang lên.

 

Theo sau, trong biểu tình hơi có vẻ khiếp sợ của thành viên Ám Đường, sắc mặt Trần Phàm bình tĩnh nhìn họng súng đen nhánh, bước về phía trước một bước.

 

- Cút, hoặc là chết!

 

Một bước bước ra, thanh âm bình tĩnh lại vang lên.

 

Thanh âm kia, như hổ gầm, như sấm rền.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.