Đúng như suy đoán của Trần Phàm, thương thế của Ngu Huyền cũng không gây nguy hiểm tính mạng, căn cử theo lời bác sĩ, phẫu thuật rất thành công, chỉ cần nghi ngơi điều dường một thời gian, lại thêm tố chất thân thể của Ngu Huyền vốn rất tốt, vì thế khôi phục sẽ nhanh hơn người bình thường rất nhiều.
Bởi vì Ngu Huyền bị chảy nhiều máu, sau khi phẫu thuật xong vẫn hôn mê bất tinh. Trần Phàm mang theo nhóm người Sở Qua ở lại phòng bệnh thãm Ngu Huyền cũng khôngquá lâu.
- Tiểu Phàm.
Ngay khi Trần Phàm mang theo mọi người rời khôi phòng bệnh thì Đường Quốc Sơn trong bộ quân trang cùng đi với cảnh vệ viên đang ngồi ở ghế ngoài hành lang, nhìn thấy Trần Phàm đi ra phòng bệnh, lập tức đứng lên nhìn Trần Phàm vẫy tay.
Nhìn thấy Đường Quốc Sơn. Trần Phàm chợt ngần ra, lập tức hiểu được, hiển nhiên là do viện trường bệnh viện gọi điện thoại cho Đường Quốc Sơn.
- San San, mọi người ở dưới lầu chờ anh.
Trần Phàm nghĩ nghĩ, nhìn Tô San nói.
Nhóm người Tô San tuy không biết quân hàm cụ thể của Đường Quốc Sơn, nhưng vẫn nhìn ra hắn không phải nhân vật tầm thường, vì thế nhìn thấy Đường Quốc Sơn thân thiết vẫy Trần Phàm thì mọi người thoáng ngây ra.
Trong đó Tiêu Phong đã sớm biết thân phận Trần Phàm thật không đơn giản, liền hồi phục thật nhanh, kế đến là Sở Qua. Chu Văn và Tô San nghe Trần Phàm lên tiếng mới hồi phục lại tinh thần.
- Nga. được.
Gương mặt Tô San có vẻ quỷ dị nhìnĐường Quốc Sơn. ánh mắt xoay chuyển, nhìn qua Trần Phàm, trong lòng cũng không biết đang đánh chủ ý quỷ quái gì.
Nhìn thấy gương mặt này của Tô San. Trần Phàm biết nha đầu này trở về khẳng định sẽ hòi liên tục khôngthôi.
Không giải thích thêm điều gì với Tô San. Trần Phàm lập tức đi về hướng Đường Quốc Sơn, mà nhóm người Tô San cũng biết điều rời đi.
- Đi tới văn phòng của viện trường nói chuyện.
Nhìn thấy nhóm người Tô San đã rời đi. Đường Quốc Sơn trầm ngâm nói, trong lúc nói chuyện đôi mày thoáng can lại.
Biểu hiện dị thường của Đường Quốc Sơn rơi vào trong mắt Trần Phàm, làm hắn giật mình, lập tức đoán được điều gì, nhưng cũng không vạch trần, mà gật sật đầu sau đó cùng Đường Quốc Sơn đi về hướng Văn phònghiệu trường.
Một phút sau, dưới sự dẫn dắt của Đường Quốc Sơn. Trần Phàm đi tới văn phòng viện trường.
Có lẽ do Đường Quốc Sơn đã sớm sắp xếp từ trước, viện trường cũng không ở trong phòng làm việc, cả Văn phòng trống rỗng.
- Lần này tiều tử ngươi lại gây họa.
Sau khi ngồi xuống. Đường Quốc Sơn thở dài nói.
- Gây họa?
Trần Phàm không cho là đúng nỡ nụ cười:
- Theo trên ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, không tính là gây họa, chỉ là đám công tử Nhật Bản kia khinh người quá đáng mà thôi.
- Tiều Phàm, cậu cũng đã biết, cục trường cục cảnh sát Đông Hải bởi vì sự tình hôm nay của cậu, cả cơm cũng ăn không vô.
Đường Quốc Sơn sâu kín nói.
Trần Phàm nhìnĐường Quốc Sơn liếc mắt:
- Lão gia hỏa, hay ông do hắn sai khiến tới?
- Hắc hắc, luận chức quan, hắn phải lớn hơn tôi một chút, tôi chỉ là tuân thủ mệnh lệnh thượng cấp mà thôi.
Đường Quốc Sơn giảo hoạt cười cười.
Trần Phàm hơi nhíu mày:
- ông có nói với hắn thân phận trước kia của tôi không?
- Vậy thì khôngcó, tư liệu của cậu là cơ mặt sáu sao của quốc gia, người có thể điều tra chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Tuy rằng bởi tôi có quan hệ tốt với ông nội của cậu, biết thân phận cũa cậu, nhưng cũng không thể tùy tiện tuyên truyền loạn xạ a?
Đường Quốc Sơn thật kiên định lắc đầu:
- Bất quá chuyện cậu làm ở Đông Hải hắn biết, biết rõ cậu không phải ngọn đèn cạn dầu, cho nên riêng bảo tôi đến khuyên cậu, việc này bò qua đi thôi.
Nghe được lời của Đường Quốc Sơn. Trần Phàm không khỏi trầm mặc, nguyên bản hắn tính toán đêm nay sê thực hiện hành động trảm thù đối với đoàn người của Tá Đằng Dụ Nhân, hiện giờ xem ra, người của tố chức trành việc này quá nhanh, muốn thực hiện hành động trảm thủ thật khó khăn không nhỏ.
- Tiều tử, tôi biết trong lòng cậu đánh chủ ý quỷ quái gì.
Nhìn thấy Trần Phàm trầm mặc không nói, gương mặt Đường Quốc Sơn trở nên ngưng trọng lên:
- Đêm nay cậu nên thành thật ở yên trong nhà đi. đừng tiếp tục đánh oai chủ ý gì khác. Nói thật cho cậu biết, không riêng gì cảnh sát, còn có bộ đội đặc công cùng với những huynh đệ của cậu đều đang nhìn bọn hắn chằm chằm.
Long Nữ bọn họ cũng tới sao?
Lời nói này của Đường Quốc Sơn lập tức làm cho Trần Phàm ngây ngần cả người.
hiển nhiên hắn thật không ngờ đám huynh đệ trước kia của mình cũng chạy tới.
- Bãi trận thế lớn như vậy làm gì?
Nghĩ đến nhưng huynh đệ từng vào sinh ra tử, trong lòng Trần Phàm chảy qua một cỗ dòng nước ấm, theo sau cười khổ nói.
Đường Quốc Sơn tức giận:
- Hắc, lấy bổn sự của tiểu tử cậu, nếu chỉ phái cảnh sát cùng bộ đội đặc công, chỉ sợ ngày mai mấy tên công tử Nhật Bản kia đều cũng trở thành thi thể.
- Tôi nói cho cậu biết, địa vị của mấy tiểu tử người Nhật kia ở bên đó không hề tầm thường, nhất là gia tộc của Liều Xuyên Tình Tử ở quân sự và chính trị hai giới rất có sức ảnh hường, nếu bọn hắn xảy ra sự tình tại quốc nội. ảnh hường thật nghiêm trọng, sẽ lan đến rất nhiều khu vực.
Dứt lời Đường Quốc Sơn nhịn không được bò thêm một câu.
Đối với chuyện này Trần Phàm cũng hiểu rõ.
Phía trước hắn tính toán thực hiện hành động trảm thủ, chính là nghĩ mình sẽ làm thật cẩn thận, sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì, bởi nếu làm như vậy ảnh hường sẽ hạ xuống thấp nhất.
Nhưng lấy hình thức trước mắt đến xem, hành động trảm thủ chỉ có thể đành hủy
bõ.
- Được rồi lão gia hỏa, tôi đáp ửng ông. đêm nay tôi sẽ không làm gì cả.
Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói:
- Bất quá tôi không làm, không có nghĩa là bọn hắn sẽ thở ơ. Mấy tên công tứ tiểu thư kia lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, làm không tốt đêm nay bọn hắn sẽ làm ra chuyện gì đó. Vì bảo hiêm, tôi hi vọng ông có thế phái người bảo vệ Ngu Huyền.
- Ân.
Nghe Trần Phàm vừa nói như thế. Đường Quốc Sơn không chút do dự gật đầu. đối với chuyện Ngu Huyền tham gia trận đấu võ thuật hắn hiểu rõ ràng, theo hắn xem ra đoàn người Tá Đằng Dụ Nhân đích xác rất có thể xuống tay đối với Ngu Huyền.
Đồng dạng hắn cũng biết, đoàn người Tá Đằng Dụ Nhân sẽ xuống tay đối với Trần Phàm khả năng cũng rất lớn.
Nhưng đối với sự an toàn của Trần Phàm, hắn tuyệt không lo lắng, theo hắn biết chỉ bằng chút công phu mèo ba cẳng của đám thù hạ Tá Đằng Dụ Nhân, muốn tạo thành nguy hiểm cho Trần Phàm không thể nghi ngờ chỉ là người si nói mộng, cãn bản không thực tế.
Ngược lại theo hắn xem ra, nếu lúc đó Tá Đằng Dụ Nhận thật sự thực hiện hành động, với tính tình của Trần Phàm tuyệt đối sẽ không chịu bò qua. Vì thế hắn đã âm thầm quyết định, sau khi trở về tìm người phụ trách của mấy ngành liên quan hiệp thương một phen, bất kể như thế nào phải đem hành động của Tá Đằng Dụ Nhân bóp chết từ trong trửng nước.
- Đúng rồi, tiểu tử cậu có quan hệ gì với Lý Dĩnh?
Sau khi âm thầm làm ra quyết định. Đường Quốc Sơn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, tò mò hòi.
Lý Dĩnh?
Cho tới nay, Trần Phàm đều cảm thấy được thân phận Lý Dĩnh không đơn giản, mà lần hành trình Hàng Châu. Trần Phàm lại biết giữa Lý Dĩnh cùng Thanh bang có một chút quan hệ - lúc ấy ở trong nhà xường bõ hoang. Trần Phàm từng nghe được Lý Dĩnh 2ỌÌ điện thoại cho Triệu Thiên Bá cầu tình cho hắn.
Bởi vì cảm thấy được Lý Dĩnh không có tính uy hiếp tới mình cùng Tô San, cho nên Trần Phàm vẫn khônghề điều tra bối cảnh của Lý Dĩnh.
Hiện giờ nghe được Đường Quốc Sơn nhắc tới Lý Dĩnh. Trần Phàm hoàn toàn có thể khẳng định, bối cảnh của Lý Dĩnh hẳn phải rất sâu.
- Lão gia hỏa, tôi cùng nàng từng có vài phần duyên phận gặp mặt, làm sao ông lại đột nhiên hòi chuyện này?
Trần Phàm nghi hoặc hòi.
Đường Quốc Sơn cười xấu xa:
- Hắc hắc. Lý nha đầu tìm tới tôi, hôi thăm thân phận cùng bối cảnh của cậu.
Ân?
Ngạc nhiên nghe được Lý Dĩnh lại chủ động hôi thăm bối cảnh của mình. Trần Phàm không khỏi nhíu mày.
- Tiểu tử, cậu đừng làm ra biểu tình cần thận như vậy, Lý nha đầu hôi thăm bối cảnh của cậu, cũng không có ác ý.
Đường Quốc Sơn cười xấu xa nói:
- Theo tôi thấy, không chuấn Lý nha đầu đã động tâm đối với cậu.
- Làm sao có thể?
Tuy rằng Trần Phàm cũng hiểu được Lý Dĩnh tựa hồ không có mưu đồ gì với mình, nhưng tuyệt đối không tin Lý Dĩnh sẽ thích hắn, dù sao số lần hai người gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đường Quốc Sơn hừ lạnh nói:
- Tiểu tử, hay là cậu không biết bộ dạng của cậu cùng bạn trai cũ Tiết Cường của nàng rất giống?
Tiết Cường.
Nghe được tên này, trong con ngươi Trần Phàm hiện lên một tia sát khí.
Làm như bắt giữ được tia sát khí trong mắt Trần Phàm, trong lòng Đường Quốc Sơn chợt động, khóe mắt nhảy lên kịch liệt, lại tiếp tục nói:
- Năm đó, Lý nha đầu vì muốn ở chung một chỗ với Tiết Cường. đã từng đại náo một hồi. Nhưng thân phận của Tiết Cường quá mức đặc thù, người của Lý gia kiên quyết phản đối, cuối cùng Lý nha đầu hoàn toàn trở mặt với gia đình, việc này cuối cùng cũng bò mặc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
- Hay là nàng là người của Lý gia Nam Kinh?
Trong lòng Trần Phàm chợt động, lập tức đoán ra thân phận chân thật của Lý Dĩnh.
Đối với việc Trần Phàm có thể đoán ra thân phận của Lý Dĩnh. Đường Quốc Sơn cũng không kinh ngạc, chỉ gật đầu theo sau trêu ghẹo nói:
- Theo tôi thấy, cậu cùng Lý nha đầu đúng là môn đãng hộ đối, khôngbằng cậu...
- Lão gia hỏa, có tin hiện tại tôi đánh ông không?
Trần Phàm tức giận trừng mắt Đường Quốc Sơn.
Đường Quốc Sơn biến sắc, vội vàng lắc đầu:
- Đừng đừng, lão già khọm như tôi làm sao chịu nổi sức ép của Hỗn Thế Ma Vương như cậu chứ, nếu cậu ngứa tay, tôi không đế ý cậu rút bớt thời gian đến luyện tập đại đội đặc công thủ hạ của tôi vậy.
- Tôi không có thời gian.
Trần Phàm lập tức lắc đầu, theo sau đứng dậy nói:
- Tốt lắm lão gia hỏa, chính sự nói xong rồi. ôn chuyện thì miễn, bạn của tôi còn đang chờ bên dưới.
- Ân.
Đường Quốc Sơn thấy Trần Phàm muốn đi, vẫn không ngăn trở.
Theo sau. Trần Phàm lại rời khôi văn phòng viện trường.
Trần Phàm đi xuống dưới lầu bệnh viện, nhóm người Tô San đợi đã lâu, nhìn thấy Trần Phàm đi ra cửa. Tô San vẫy vẫy tay ý bảo Trần Phàm lên xe.
Hiển nhiên. Tô San đã muốn khẩn cấp đào móc một ít bí mật của Trần Phàm.
- Tiểu Qua, thời gian không còn sớm. để Phong ca đưa cậu quay về trường học.
Trần Phàm cũng không lập tức lên xe, mà đi tới bên chiếc BMW của Tiêu Phong nói với Sở Qua.
Tuy nói hôm nay Sở Qua nhìn thấy thân thủ khủng bố của Trần Phàm CÙNG Ngu Huyền, có vẻ cực kỳ hưng phấn, nhưng bởi vì không được tự thân động thù mà cảm thấy buồn bực, vốn định tối nay cùng nhóm người Trần Phàm ra giải tòa một hồi, nghe Trần Phàm nói như thế biết rằng không được, vì thế sật đầu:
- Đã biết, sư phụ.
Dứt lời, trước mắt Sở Qua lại đột nhiên sáng ngời:
- Đúng rồi, sư phụ, thầy tính toán khi nào dạy công phu cho em?
- Kỹ xảo cùng lực lượng vận dụng của cậu không tệ, nhưng căn bản quá kém, luyện thêm thời gian đi.
Nhìn bộ dáng khẩn cấp của Sở Qua. Trần Phàm cười khổ nói:
- Như vậy đi, chờ hết năm, tôi chính thức dạy công phu cho cậu.
- Lâu như vậy sao?
vẻ mặt Sở Qua buồn bực, sau đó nhìn thấy bộ dáng khẩn cấp của Tô San, cười xấu hổ:
- Tốt lắm sư phụ, thầy đi bồi chị San San đ, em cùng Phong ca. Văn ca đi trước.
Trần Phàm “ân” một tiếng, đồng thời vẫy tay chào Tiêu Phong. Chu Văn hai người.
Nhìn thấy nhóm người Sở Qua rời đi, Trần Phàm quay trở lại chiếc Volkswgaen trong nét mặt hưng phấn của Tô San.
- Trần Phàm, người vừa rồi có phải là tướng quân không? Sao hắn lại nhận thức anh?
Quả nhiên Trần Phàm vừa lên xe. Tô San liền khẩn cấp mở miệng hỏi.
Trần Phàm nghiêm trang nói dối:
- Ân, ông ấy là thiếu tướng, là lão thủ trường trước kia của anh.
- Lão thủ trường của anh?
vẻ mặt Tô San nghi hoặc, ánh mắt nhìn nhìn Trần Phàm, thấy bộ dáng Trần Phàm không giống nói dối, hửng thú nhất thời giảm đi:
- Em còn tường rằng giữa hai người có hẹn gì chứ?
Có hẹn?
Nghe được hai chữ này, Trần Phàm dờ khóc dờ cười, đang định khởi động máy xe, lại nhận thấy được điện thoại trong túi chấn động lên.
Trong lòng Trần Phàm chợt động, lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy chính là Hoàng Phũ Hồng Trúc - lần trước sau khi nói chuyện với nàng. Trần Phàm có đưa số điện thoại cho nàng.
Nhìn thấy tên của Hoàng Phủ Hồng Trúc, trái tim Trần Phàm chợt trầm xuống, trực giác nói cho hắn biết, nàng gọi điện thoại cho hắn hẳn có chuyện rất trọng yếu, hơn nữa tuyệt đối có quan hệ tới đoàn người Tá Đằng Dụ Nhân.
Hiểu được điểm này, Trần Phàm thoáng do dự, vẫn đành nghe điện thoại trước mặt Tô San.
- Trần tiên sinh. Tá Đằng Dụ Nhân chỉ danh anh khiêu chiến.
Điện thoại vừa chuyển được, lời nói của Hoàng Phũ Hồng Trúc liền chửng thật suy đoán của Trần Phàm.