Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 490: Chương 490: Không có việc gì tìm đánh




- Hôm nay là ngày hội gì vậy, sao lại có nhiều đại nhân vật đến đây a?

 

 Bảo an bãi đỗ xe nhìn thấy chiếc Audi A6 mang biển số thành ủy của Trần Phi, lại nhìn thấy chiếc Bentley mang biển số sáu chữ số của Trần Phàm, nhịn không được nhìn đồng bạn bên cạnh hỏi.

 

- Xem bộ dáng của bọn họ cũng chưa chắc là nhân vật lớn, có lẽ chỉ là lái xe trong gia đình đến thôi.

 

 Một gã bảo an mặt đen nhìn Ngu Huyền cùng Chu Văn bước xuống xe, nói.

 

Gã bảo an bên cạnh khó hiểu hỏi:

 

- Vì sao vậy?

 

- Đầu anh là óc heo sao?

 

 Bảo an mặt đen làm ra vẻ hiểu biết trách mắng:

 

- Tục ngữ nói vật tụ theo đàn, vừa rồi vị quan lão gia lái chiếc Audi A 6 mang theo cô gái như thế nào? Anh nhìn lại hai người thanh niên kia đi, người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn thì không nói, hai người đi phía sau ăn mặc có chút không thể nào nói nổi.

 

- Hắc ca, cũng là ánh mắt anh sắc bén.

 

 Bảo an kia tỉnh ngộ.

 

Vẻ mặt bảo an mặt đen đắc ý:

 

- Dĩ nhiên thôi, làm nghề của chúng ta phải có một đôi hỏa nhãn kim tinh mới được, phải từ trang phục của khách nhân phán đoán ra được giá trị của khách nhân như thế nào.

 

- Hắc ca, vậy anh nói chủ nhân của chiếc Audi A6 ngưu bức hơn hay chủ nhân chiếc Bentley ngưu bức hơn?

 

 Bảo an kia khiêm tốn thỉnh giáo nói.

 

Bảo an mặt đen dùng loại giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

 

- Tôi nói anh có phải là gỗ mục hay không đây? Anh cũng không động não ngẫm lại, biển số của chiếc Audi A6 sắp xếp phía trước, đây là đại nhân vật ngoài phó tỉnh cấp. Lái chiếc Bentley nhiều lắm chỉ là kẻ có tiền. Người có tiền tại Đông Hải quá nhiều, anh thấy có kẻ có tiền nào dám đùa giỡn ngưu bức với đại lão cấp phó tỉnh?

 

- Vậy chủ nhân của chiếc Audi A 6 ngưu bức sao?

 

- Lại hỏi câu vô nghĩa như vậy làm gì nữa?

 

Bảo an mặt đen răn dạy người kia một câu, sau đó thấy bốn người Trần Phàm đang đi về hướng bên này, ý bảo đồng bạn bên cạnh đừng nên nhiều lời nữa.

 

Mười phút sau, bốn người Trần Phàm đi theo người phục vụ tới một gian ghế lô trên tầng năm khách sạn.

 

Đúng như lời của Trần Phàm, bên trong phòng, Tiêu Phong, Sở Qua, Lưu Oánh Oánh đều đã đến.

 

- Sư phụ, em nhớ thầy muốn chết!

 

 Nhìn thấy Trần Phàm đi vào cửa, nguyên bản Sở Qua đang thấp giọng nói chuyện với Lưu Oánh Oánh, vẻ mặt chợt kích động bật dậy, bước vọt tới ôm Trần Phàm.

 

Cho tới nay, Trần Phàm đều có ấn tượng không tệ đối với Sở Qua, cơ bản đối đãi Sở Qua giống như em trai của mình, vì thế đối với phương thức hoan nghênh khác lạ của Sở Qua cũng không hề để ý.

 

- Tiểu bồ câu, dám ăn đậu hũ của lão công tôi, muốn chết a?

 

 Trần Phàm không thèm để ý, Tô San lại không vui, ra vẻ tức giận, trêu ghẹo nói.

 

- Chị dâu, tiểu bồ câu biết sai rồi.

 

 Sở Qua buôngTrần Phàm, cười hắc hắc nói.

 

Dù Tô San đã bị Sở Qua xưng hô là chị dâu thật nhiều lần, nhưng lúc này đối mặt nhiều người như vậy, nghe được hai chữ này, gương mặt không khỏi đỏ lên cười mắng:

 

- Tiểu bồ câu, đã biết nói tới chuyện yêu đương đúng là không đơn giản. Miệng của cậu đúng là càng ngày càng ngọt đó.

 

Nói chuyện yêu đương?

 

Mấy chữ này vừa ra khỏi miệng Tô San, ngoại trừ Trần Phàm, cả ba người Tiêu Phong đều sửng sốt.

 

Trong đó Tiêu Phong bởi vì tranh thủ chạy tới chỗ hẹn cho kịp giờ nên còn chưa về nhà thay bộ âu phục rẻ tiền, lúc này giống như vừa phát hiện được tân đại lục, đi ra phía trước vỗ vỗ bả vai Sở Qua, nói:

 

- Tiểu bồ câu, không phát hiện nha, biết yêu rồi sao? Đối tượng yêu đương là ai vậy? Cũng không mang đến cho các vị ca ca nhìn xem?

 

Trên sô pha, Lưu Oánh Oánh nghe được Tô San nói ra mấy chữ yêu đương, khuôn mặt cũng có chút nóng lên, có vẻ thật khẩn trương, lúc này lại nghe Tiêu Phong nói như thế, khẩn trương tới mức ngừng thở, cảm giác như chỉ sợ Sở Qua sẽ bại lộ ra chuyện giữa bọn họ.

 

- Nào có chuyện đó, Phong ca đừng nghe chị dâu San San nói bậy.

 

 Sở Qua vốn luôn luôn không sợ trời không sợ đất thật hiếm thấy được lộ ra bộ dáng ngượng ngùng, tựa hồ e ngại công bố quan hệ với Lưu Oánh Oánh.

 

- Tiêu Phong, thật uổng cho anh tự xưng là sát thủ thiếu nữ, là tình thánh đệ nhất trường đại học Đông Hải nữa chứ.

 

 Sở Qua ngượng ngùng, Tô San cũng hoàn toàn không biết hai chữ ngượng ngùng viết như thế nào:

 

- Bạn gái của tiểu bồ câu xa tận chân trời, gần ngay trước mặt nha.

 

- Gì?

 

Lần này không riêng gì Tiêu Phong sửng sốt, Ngu Huyền cùng Chu Văn cũng cả kinh há to miệng, nhìn về phía Lưu Oánh Oánh.

 

Nguyên Lưu Oánh Oánh còn đang lo lắng bị bại lộ quan hệ, khuôn mặt nhất thời trướng lên đỏ bừng, giống như sắp bị nhỏ nước.

 

Nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của Lưu Oánh Oánh, Trần Phàm cười vỗ vỗ bả vai Sở Qua:

 

- Tiểu bồ câu, sau này đối xử với Oánh Oánh tốt một chút, nếu Oánh Oánh nói cậu khi dễ cô bé, tôi cắt đứt chân cậu đó!

 

Với tính cách không sợ trời không sợ đất của Sở Qua, phía trước sở dĩ không dám thừa nhận quan hệ với Lưu Oánh Oánh chủ yếu là vì sợ Trần Phàm trách móc, lúc này nghe được Trần Phàm nói như thế, lập tức liền lộ ra bản chất, vỗ mạnh bộ ngực nói:

 

- Sư phụ cứ yên tâm đi, em nhất định xem Oánh Oánh như là tâm can bảo bối phủng trong lòng bàn tay, không cho nàng bị nửa phần thương tổn.

 

- Vậy là tốt rồi.

 

 Trần Phàm cười cười, đi về hướng Lưu Oánh Oánh.

 

Nghe tiếng bước chân, nhận thấy được Trần Phàm cách mình càng ngày càng gần, Lưu Oánh Oánh khẩn trương ngừng thở, hai tay cũng siết chặt cùng một chỗ.

 

Tựa hồ nàng không biết nên làm sao đối mặt Trần Phàm.

 

- Nha đầu ngốc, không phải là nói chuyện yêu đương thôi sao, có cái gì ngượng ngùng.

 

 Trần Phàm đi tới bên cạnh Lưu Oánh Oánh, cưng chiều vuốt nhẹ đầu nàng, nói:

 

- Em xem chị San San kia, mười tám tuổi ở chung với anh, cũng không hề cảm thấy ngượng ngùng a...

 

- Đồ ngốc đáng chết, anh...

 

Tô San vừa định ngồi xuống, nghe được lời nói của Trần Phàm, tức giận đến đỏ mặt, ném vụt túi xách tới.

 

- Ha ha...

 

Cùng lúc đó, bên trong phòng vang tiếng cười lớn.

 

Trần Phàm tiếp lấy túi xách của Tô San, cũng nở nụ cười tận sâu trong nội tâm.

 

Đối với hắn mà nói, có lẽ chỉ khi ở chung với nhóm người Tô San tâm tình mới có thể thoải mái đến như thế.

 

- Anh tiểu Phàm, anh thật sự không trách em sao?

 

 Lưu Oánh Oánh đỏ mặt, ngẩng đầu yếu ớt hỏi.

 

- Tiểu bồ câu tính tình thật tốt, em ở chung một chỗ với cậu ấy, anh tiểu Phàm yên tâm rồi, tự nhiên sẽ không trách em.

 

 Trần Phàm cười cười, nói:

 

- Đến ngồi cạnh bàn nào.

 

Cho tới nay, Trần Phàm vẫn đối đãi Lưu Oánh Oánh như em gái, Lưu Oánh Oánh ngoại trừ lúc bị Trần Phi cùng Tiết Cường liên thủ lật ngược phải trái lần đó, cũng luôn xem Trần Phàm là anh trai của mình.

 

Địa vị của Trần Phàm trong lòng nàng chỉ đứng sau bà nội của nàng.

 

Ở dưới tình hình này, phát sinh loại chuyện biết yêu sớm, nàng tự nhiên sợ hãi Trần Phàm sẽ tức giận.

 

Hiện giờ nghe Trần Phàm vừa nói như thế, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, thẹn thùng gật gật đầu đi theo Trần Phàm ngồi xuống.

 

- Theo quy củ cũ, mỗi người gọi một món đồ ăn, còn lại giao cho Trần Phàm.

 

 Nhìn thấy mọi người ngồi xuống, Tiêu Phong hào sảng cười nói:

 

- Tiền này do ca thực tập kiếm được, cho nên mọi người đừng khách khí với tôi nha...ai khách khí tôi sẽ xử lý người đó cho xem.

 

Tiêu Phong vừa thốt ra, nhóm người Trần Phàm vốn đã quen thuộc với tính tình của hắn đều nở nụ cười, ngay cả nữ phục vụ đứng một bên cũng nhịn không được nở nụ cười.

 

Sau đó Tô San không chút khách khí gọi món ăn đầu tiên, Ngu Huyền cùng Chu Văn cũng không do dự, về phần Sở đại thiếu gia liền càng không biết hai chữ khách khí viết như thế nào, chọn một món cá mà Lưu Oánh Oánh thích ăn nhất.

 

Tuy rằng Lưu Oánh Oánh đã có quan hệ tình yêu với Sở Qua, nhưng cũng không bởi vì Sở Qua có tiền mà thay đổi tính tình chất phác trên người nàng - từ khi nói chuyện tình yêu với Sở Qua đến bây giờ, vô luận Sở Qua tặng xe hay tặng quần áo, nàng đều không chịu nhận, vẫn mặc loại quần áo rẻ tiền mộc mạc, chỉ nhận một chiếc đồng hồ mà Sở Qua đã tặng.

 

Mà Sở Qua bởi vì muốn tặng chiếc đồng hồ giá trị trên trăm ngàn, đã nghĩ đủ mọi cách, chỉ dám nói mua được trong một quầy trang sức lề đường, chỉ có giá trị mấy trăm đồng mà thôi.

 

Ngoại trừ không nhận những quà tặng khác của Sở Qua, mỗi lần đi ăn cơm cùng Sở Qua, nàng đều không chịu đến những địa phương xa hoa như thế này, chỉ ăn tại căn tin trường học.

 

Vì thế khi đến phiên nàng gọi món ăn, nàng có chút không biết phải làm sao.

 

- Oánh Oánh, đừng sợ, muốn ăn thứ gì thì gọi món đó.

 

 Trần Phàm nhìn ra vẻ khẩn trương của Lưu Oánh Oánh, bèn cười cổ vũ.

 

Lưu Oánh Oánh vẫn lo lắng bất an, không dám cầm lấy thực đơn.

 

Ngay trong lúc nàng còn đang khó xử, điện thoại di động của nàng chợt vang lên.

 

- Thật xin lỗi, là bà nội gọi điện thoại tới, em đi ra ngoài nghe điện thoại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

 

 Lưu Oánh Oánh giống như thà xuống gánh nặng, không đợi mọi người mở miệng, kích động chạy ra cửa.

 

- Bỏ đi, tiểu bồ câu, cậu giúp Oánh Oánh chọn món đi, cậu nên biết Oánh Oánh thích ăn món gì.

 

 Tô San nghĩ nghĩ nói.

 

Sở Qua cũng không khách khí, cầm lấy thực đơn, lại chọn một món vịt mà Lưu Oánh Oánh thích ăn, sau đó giao thực đơn cho Trần Phàm.

 

Bên ngoài hành lang, Lưu Oánh Oánh vốn định nghe điện thoại, chợt nhìn thấy một gã đàn ông đeo thẻ quản lý đang cung kính đi cùng một gã đàn ông hói đầu gõ cửa phòng đối diện.

 

Thấy một màn như vậy, Lưu Oánh Oánh nghĩ nghĩ, cũng không lập tức nghe điện thoại mà dự định chờ mấy người kia đi vào phòng mới bắt máy.

 

Rất nhanh, trong sự chờ đợi của nàng, mấy người đối diện đẩy cửa đi vào.

 

Trong gian phòng đối diện, trên bàn bày đầy sơn trân hài vị, rượu Mao Đài thượng đẳng.

 

- Trần chủ tịch, tôi nghe nói ngài đang dùng cơm trong này, vì vậy đến đây chào hỏi, không làm ảnh hưởng đến ngài chứ?

 

 Gã đàn ông hói đầu tiến vào phòng, thần tình có vẻ tươi cười ân cần.

 

Trần Phi vốn đang dùng cơm với Cố Mỹ Mỹ, nghe được có người gõ cửa, mặc dù có chút bất mãn nhưng vẫn lên tiếng mời vào, lúc này nhìn thấy người đến là một cán bộ cấp sở mình mới lung lạc tới Đông Hải, vẻ khó chịu trên mặt liền biến mất, nhàn nhạt cười:

 

- Không có việc gì.

 

Nói xong Trần Phi lại liếc mắt nhìn Cố Mỹ Mỹ, nói:

 

- Em đi ra ngoài chờ anh một chút, anh có vài lời muốn nói với Quách sở trưởng.

 

Nghe Trần Phi vừa nói như thế, trong lòng Quách sở trưởng chợt động, đoán được chuyện Trần Phi muốn nói với mình hẳn là trọng yếu, nếu không sẽ không bảo Cố Mỹ Mỹ đi ra ngoài, vì thế biết điều không hé răng.

 

- Ân.

 

Trong lòng Quách sở trưởng như gương sáng, nhưng Cố Mỹ Mỹ lại không biết, tuy rằng gật đầu đứng dậy nhưng cảm giác giống như đang ăn một buổi tiệc lớn lại nuốt phải ruồi bọ, thực không chút thoải mái.

 

Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Trần Phi cùng Quách sở trưởng, Cố Mỹ Mỹ đi cùng quản lý khách sạn rời khỏi ghế lô.

 

- Bà nội, cháu đang ăn cơm với anh tiểu Phàm ạ.

 

 Ngoài hành lang, Lưu Oánh Oánh đang tiếp điện thoại, đặt điện thoại bên tai cao hứng nói.

 

- Thì ra là thế, hèn gì bà thấy đã trễ thế này mà chưa thấy cháu về nhà.

 

 Đầu bên kia điện thoại bởi vì Lý Vân không thấy Lưu Oánh Oánh về nhà, có chút bận tâm nên kêu bảo mẫu gọi điện thoại cho Lưu Oánh Oánh, lúc này nghe nàng nói như thế, yên tâm không ít.

 

- Nơi này là khách sạn năm sao, phải có tố chất cần thiết, biết chưa? Gọi điện thoại thì sang một bên mà gọi, ở nơi này la hét cái gì?

 

Bởi vì Quách sở trưởng cắt đứt thế giới hai người giữa Cố Mỹ Mỹ cùng Trần Phi, trong lòng Cố Mỹ Mỹ rất buồn bực, vừa ra cửa, nhìn thấy Lưu Oánh Oánh trong bộ quần áo mộc mạc rẻ tiền cầm một điện thoại giá rẻ gọi điện thoại, thần tình còn tươi cười sáng lạn, thanh âm hơi lớn, đột nhiên trong lòng bốc lên ngọn lửa vô danh, nhíu mày khiển trách.

 

Nguyên bản thần tình Lưu Oánh Oánh vốn đang tươi cười vui vẻ lại nghe được lời trách mắng của Cố Mỹ Mỹ, bị ngắt ngang cuộc nói chuyện, gương mặt hết sức khó xử.

 

- Oánh Oánh, ai nói chuyện với cháu vậy?

 

 Đầu bên kia điện thoại Lý Vân khó hiểu, có chút nghi hoặc.

 

- Bà nội...

 

Lưu Oánh Oánh vừa định giải thích.

 

- Nghe không hiểu tiếng người sao? Đi qua một bên gọi điện thoại đi!

 

 Cố Mỹ Mỹ lại quát, nhìn quản lý khách sạn nói:

 

- Khách sạn của các người làm sao vậy? Như thế nào hạng người gì cũng cho tiến vào? Anh xem cô ta ăn mặc thứ gì kia? Xin ăn à? Ăn mặc không nói, chiếc đồng hồ đeo trên tay rõ ràng là đồ giả, điều này các anh cũng nhìn không ra sao?

 

Quản lý khách sạn mặc dù không hiểu vì sao Cố Mỹ Mỹ nổi giận la hét, nhưng biết rõ Cố Mỹ Mỹ đang dùng cơm với Trần Phi, hắn không dám chậm trễ, bồi cười nói “vâng vâng” sau đó bước nhanh tới chỗ Lưu Oánh Oánh, nói:

 

- Vị tiểu thư này, phiền toái cô đi vào phòng gọi điện thoại, đừng làm ảnh hưởng đến khách nhân khác.

 

Lưu Oánh Oánh xấu hổ gật gật đầu, không dám nói lời tạm biệt với Lý Vân bên đầu kia điện thoại, lập tức cúp máy, chuẩn bị đi vào phòng.

 

Dát chi!

 

Nhưng không đợi nàng đẩy cửa phòng, cửa phòng lại bị đẩy ra, Sở Qua bước ra ngoài.

 

- Oánh Oánh, nói chuyện điện thoại xong chưa?

 

Sở Qua thấy Lưu Oánh Oánh đã lâu còn chưa vào, lo lắng vì thế đi ra xem, thấy nàng lập tức hỏi thăm.

 

Lưu Oánh Oánh xấu hổ gật đầu, gương mặt có chút ủy khuất.

 

- Làm sao vậy?

 

Ánh mắt Sở Qua sắc bén, liền nhìn ra biểu tình biến hóa của Lưu Oánh Oánh, nhịn không được hỏi.

 

- Là như vậy, vừa rồi nàng gọi điện thoại trong hành lang làm ảnh hưởng đến Cố tiểu thư, tôi nói cô ấy vào phòng gọi điện thoại.

 

 Quản lý khách sạn vội vàng giải thích.

 

Mà Cố Mỹ Mỹ đang bực bội lại khinh thường liếc mắt nhìn Sở Qua.

 

Tựa hồ theo cô ta xem ra, một công tử ca chỉ có khả năng bao nuôi một nữ sinh như Lưu Oánh Oánh, cũng sẽ không có bao nhiêu tiền, hơn phân nửa là đánh mặt sưng mập mạp mới đi tới khách sạn này ăn cơm.

 

Ngay cửa ghế lô, Lưu Oánh Oánh vốn đang rất xấu hổ, lại nghe được lời của quản lý khách sạn lại càng thêm xấu hổ vô cùng.

 

Sở Qua chợt sửng sốt, sau đó nhìn thấy vẻ ủy khuất trên mặt Lưu Oánh Oánh, chợt hiểu ra.

 

- Con mẹ mày, lão tử đi khách sạn năm sao không tới một trăm cũng không thiếu bao nhiêu, nhưng lão tử chưa bao giờ nghe nói không cho nghe điện thoại bên trong hành lang cả.

 

 Sở Qua tức giận bước lên một bước, dùng một tay xách gã quản lý khách sạn lên, lạnh lùng nói:

 

- Lão tử thật đang buồn bực, quy củ này ở đâu ra? Là mày định, hay là lão bản của tụi mày?

 

Khách sạn tự nhiên chưa bao giờ có loại quy củ này.

 

Quản lý khách sạn chẳng qua là bởi vì nghĩ thân phận Cố Mỹ Mỹ cao quý, không dám làm trái ý tứ của Cố Mỹ Mỹ mà thôi, lúc này thấy Sở Qua phát hỏa, nhất thời không biết nên làm sao giải thích.

 

- Sở Qua, đừng mà.

 

Tuy rằng Lưu Oánh Oánh cảm thấy có chút ủy khuất, nhưng tính tình nàng đơn thuần, cũng không muốn nhìn thấy Sở Qua vì vậy mà đánh nhau, lúc này thấy Sở Qua tức giận, liền bước tới túm lại Sở Qua.

 

Sở Qua vốn muốn tát cho quản lý khách sạn mấy bạt tai, nhưng nghe Lưu Oánh Oánh khuyên nhủ, lại nhịn xuống mắng:

 

- Con mẹ mày, hôm nay coi như mày gặp may, lần sau còn mang mắt chó xem người thấp, lão tử cho mày biến thành người mù luôn!

 

Sở Qua không ngốc nghếch, ngược lại hắn là con trai duy nhất của Sở Vấn Thiên, hoàn toàn kế thừa trí tuệ của Sở Vấn Thiên, nếu không cũng sẽ không tới mức khi đầu nhập tinh lực vào học tập luôn theo sát bước Điền Thảo.

 

Hắn tự nhiên nhìn ra vấn đề trong đó.

 

Quản lý khách sạn tự biết mình đuối lý, không dám đắc tội Sở Qua, nhưng Cố Mỹ Mỹ lại khác.

 

Nhìn thấy Sở Qua há mồm mắng lời thô tục, còn tư thế như muốn đánh người, cô ta cười lạnh một tiếng, thần tình xem thường nói:

 

- Cái loại người này mà cũng xứng tới đây ăn cơm? Thật là đủ dọa người!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.