- Phốc thông!
Thân thể mềm mại của Nạp Lan Hương Hương rơi xuống nước, bọt nước văng khắp nơi, Bảo Nhi nhảy nhót càng vỗ mạnh mặt nước cười vang.
Vài giây sau, Nạp Lan Hương Hương lộ đầu ra mặt nước, xuất hiện bên cạnh Bảo Nhi, mái tóc hoàn toàn ướt sũng, da thịt trắng nõn bên dưới bể bơi giống như sáng ngời.
Bảo Nhi hoan hô dùng hai tay khuấy động mặt nước, bọt nước văng lên mặt Nạp Lan Hương Hương, làm Nạp Lan Hương Hương phải nhắm mắt lại, đồng thời khóe miệng hiện lên dáng tươi cười vui vẻ hiếm thấy:
- Bảo Nhi, con còn tiếp tục giở trò này, dì út sẽ cho con uống nước.
- Hừ! Bảo Nhi không sợ đâu, có bản lĩnh dì đến a...
Bảo Nhi kêu gào lên, ôm lấy chiếc phao phịch ra xa xa, như một tinh linh đang vũ động trong nước.
Nạp Lan Hương Hương vui vẻ cười, vốn định làm bộ đuổi theo Bảo Nhi, lại thấy một bảo tiêu mặc bộ quần áo màu đen đang bước nhanh về hướng bên này.
Hoặc có lẽ do thân thể Nạp Lan Hương Hương quả thật quá mức hấp dẫn khiến những bảo tiêu kia khó thể chịu nổi, mỗi lần Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi bơi lội, bọn họ đều rời khỏi đại viện biệt thự đi ra ngoài sân.
Nói chung nếu như không có chuyện khẩn cấp, bảo tiêu cũng sẽ không chủ động đi vào trong biệt thự đại viện.
- Tiểu thư, Trần Phàm đến đây, có cho hắn vào hay không?
Tên bảo tiêu cũng không đến gần mà đứng xa xa báo cáo.
- Đại ca ca đến đây?
Trong bể bơi, Bảo Nhi đang tung tăng nghịch nước, nghe được lời nói của bảo tiêu, trên khuôn mặt lộ ra dáng tươi cười hựng phấn, hai tay giơ lên cao nói:
- Nga, tuyệt vời! Mau cho đại ca ca vào đi!
Bảo Nhi bởi vì Trần Phàm đến, hoan hô không thôi, mà một bên dáng tươi cười hạnh phúc trên mặt Nạp Lan Hương Hương trong nháy mắt chợt đọng lại, sau đó dần dần biến mất, khuôn mặt khôi phục vẻ bình tĩnh, ánh mắt không kìm được nhìn về phía cửa biệt thự.
Trong ánh nhìn chăm chú của Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi, Trần Phàm đeo kính râm đi vào biệt thự.
- Đại ca ca!
Ôm lấy chiếc phao, Bảo Nhi ở trong bể bơi vẫy mạnh tay.
Trần Phàm nghe tiếng, hướng bể bơi nhìn lại, rõ ràng thấy được Bảo Nhi đang tươi cười nhảy nhót cùng Nạp Lan Hương Hương chỉ lộ đầu ra khỏi mặt nước.
- Bảo Nhi.
Trần Phàm cười hướng Bảo Nhi vẫy vẫy tay, sau đó đi tới.
- A, đại ca ca...cứu mạng!
Theo sau có lẽ do Bảo Nhi quá mức hưng phấn giơ cao hai tay, cô bé chợt tuột khỏi chiếc phao bơi, hai tay không kịp chụp lấy phao, liền bị chìm xuống.
- Bảo Nhi!
- Bảo Nhi!
Thấy một màn như vậy, thanh âm của Trần Phàm cùng Nạp Lan Hương Hương cơ hồ đồng thời vang lên.
Hoa lạp!
Ngay sau đó, sắc mặt Nạp Lan Hương Hương lo lắng bơi về hướng Bảo Nhi, mà Trần Phàm giẫm mạnh chân tại chỗ, chạy lấy đà thân mình bay lên cao, trực tiếp lao xuống bể bơi.
- Phốc thông!
Trong lúc Nạp Lan Hương Hương cấp tốc bơi về hướng Bảo Nhi, Trần Phàm rơi vào trong nước lặn nhanh về hướng Bảo Nhi.
Một giây, hai giây, ba giây.
Ba giây đồng hồ trôi qua.
Đầu Trần Phàm lộ ra mặt nước, dẫn đầu ôm lấy Bảo Nhi.
- Hắc hắc...đại ca ca, Bảo Nhi cố ý nha...Bảo Nhi muốn cho anh cùng bơi lội thôi...
Bảo Nhi bị Trần Phàm ôm vào trong ngực, nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Trần Phàm, cười xấu xa ôm cổ Trần Phàm, dùng sức hôn mạnh lên mặt hắn, làm gì có vẻ vừa bị ngộp nước?
Cố ý?
Thần tình Trần Phàm ngây ngốc, mà Nạp Lan Hương Hương cũng chợt ngẩn ngơ.
- A...
Ngay sau đó một tiếng thét kinh hãi lại vang lên, nguyên bản Nạp Lan Hương Hương dùng phương thức bơi đứng có lẽ bởi vì quá mức khiếp sợ, đã quên bơi, kết quả liền bị chìm nghỉm xuống.
- Dì út!
Bảo Nhi sợ tới mức kinh hô một tiếng.
Sắc mặt Trần Phàm cũng hơi đổi, không nói lời nào, một tay ôm Bảo Nhi hai chân đạp mạnh lao về hướng Nạp Lan Hương Hương.
- Phốc thông...phốc thông...
Rất nhanh, đầu Nạp Lan Hương Huơng lộ ra mặt nước, hai tay vẫy mạnh, như người bị chết đuối đang tìm thứ gì đó cứu mạng.
Sau đó...
Ngay khi nàng sắp chìm xuống lần nữa, một bàn tay mạnh mẽ đã ôm lấy vùng eo thon của nàng.
Cảm thụ được lực lượng mạnh mẽ từ cánh tay kia truyền đến, thân thể mềm mại của Nạp Lan Hương Hương trong nháy mắt cứng ngắc.
Ngay sau đó tay phải Trần Phàm dùng sức kéo mạnh.
Bị Trần Phàm kéo mạnh, Nạp Lan Hương Hương mặc áo tắm hai mảnh trực tiếp lao vào trong lòng Trần Phàm, thân thể mềm mại dán sát vào người Trần Phàm, hai tay kìm lòng không được cũng học theo Bảo Nhi ôm lấy cổ Trần Phàm.
Thời gian giống như ngừng lại, hình ảnh giống như dừng hẳn.
Dưới trời chiều, trong bể bơi, tay trái Trần Phàm ôm Bảo Nhi, tay phải ôm Nạp Lan Hương Hương, chỉ mượn hai chân bơi đứng nổi lên không để ba người bị chìm xuống nước.
Da thịt đụng chạm, thân thể dụ hoặc, hương thơm cơ thể khiến cho kẻ khác phải thú huyết sôi trào...
Rất nhanh. Trần Phàm lập tức có được phản ứng của một người đàn ông bình thường nên có.
- Uông uông...
Đúng lúc này, Amold vọt tới bên cạnh bể bơi, vừa hướng ba người Trần Phàm sủa vang vừa dùng móng vuốt chỉ hướng Nạp Lan Hương Hương.
Ba người không hẹn cùng quay đầu quan sát.
- Uông uông...
Amold thấy Trần Phàm không rõ ý tứ của mình, gấp tới mức xoay quanh tại chỗ.
Sau đó nó dùng móng vuốt chỉ chỉ Nạp Lan Hương Hương, lại chỉ chỉ chính mình, sau đó thả người nhảy luôn vào trong bể bơi.
Sau khi rơi xuống nước, Amold bơi nhanh đồng thời học theo Nạp Lan Hương Hương, phát ra tiếng kêu rên cầu cứu, cảm giác giống như đang nói: Thấy không? Chính như như vậy! Nàng là đang diễn trò...
Nhìn một màn không thể tưởng tượng trước mắt, trong bể bơi. Bảo Nhi ngây người. Nạp Lan Hương Hương choáng váng, Trần Phàm...
Theo sau, Nạp Lan Hương Hương lấy lại tinh thần, trên mặt hiện lên thần tình xấu hổ, biểu tình giống như thẹn thùng, vừa dời ánh mắt, hai tay buông cổ Trần Phàm, hơi vặn eo, bờ mông tuột khỏi tay Trần Phàm, đạp mạnh chân chìm vào trong nước, bàn tọa nhếch lên lướt qua bụng Trần Phàm... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Theo sau...
Hai chân Nạp Lan Hương Hương rẽ ra, đạp về phía trước, bờ mông ngửa ra sau, đụng vào giữa hai đùi Trần Phàm.
Trần Phàm chỉ cảm thấy cây thương dưới thân đã sớm thẳng đứng, lại đụng phải bộ phận thật mềm mại, lại còn nóng ẩm, một cảm giác kích thích không thể nói bằng lời nháy mắt tràn ngập toàn thân của hắn.
Ở trong nước, Nạp Lan Hương Hương chỉ cảm thấy bờ mông truyền đến cảm giác nóng bỏng cùng cứng rắn, nàng giống như bị điện giật, thân thể mềm mại run rẩy không thôi.
Đồng thời trong lòng nàng sáng rõ như gương.
- Hoa lạp...hoa lạp...
Sau thoáng đụng chạm ngắn ngủi, cả người Nạp Lan Hương Hương như có chút nhũn ra bơi về phía trước.
Mà vẻ mặt Bảo Nhi lại quỷ dị nhìn Trần Phàm hỏi:
- Đại ca ca, anh làm sao vậy?
Làm sao vậy?
Đã cứng rắn rồi a...
Đương nhiên, Trần Phàm tự nhiên không thể nói như vậy với Bảo Nhi, hắn xấu hổ khống chế dục vọng trong cơ thể, cười cười nói:
- Không có gì...
- Đại ca ca, anh sẽ không tức giận Bảo Nhi chứ?
Bảo Nhi nhìn thấy quần áo trên người Trần Phàm đã ướt đẫm, kính râm cũng không biết văng chỗ nào, nhất thời có chút hối hận, hối hận mình đã quá hồ nháo.
- Uông uông...
Không đợi Trần Phàm đáp lời, Amold bơi tới bên cạnh Trần Phàm cùng Bảo Nhi, dùng móng vuốt khều khều Bảo Nhi.
- Amold, mày không ngoan nha, ai bảo mày nhảy xuống?
Bảo Nhi cúi người, vuốt ve con chó luôn làm bạn bên cạnh cô bé kể từ khi mẹ cô bé qua đời.
- Uông uông!
Amold dùng móng vuốt khều Trần Phàm, dùng ánh mắt vô tội nhìn Trần Phàm, ý tứ giống như đang nói: Vì làm mẫu cho ngươi, ta thành con chó rơi xuống nước, còn bị chủ nhân giáo huấn.
Trần Phàm không lời nào để nói.
- Bảo Nhi, con chơi với đại ca ca, dì út đi lên thay quần áo nấu cơm...
Ngay khi Trần Phàm không biết nói gì, Nạp Lan Hương Hương bơi tới mép bể bơi, leo lên bờ, quay đầu nhìn Bảo Nhi nói.
Dưới trời chiều, áo tắm hai mảnh ướt đẫm dán sát thân thể trắng nõn của Nạp Lan Hương Hương, mái tóc ướt sũng khoác trên đầu vai, khuôn mặt mê người hơi ửng đó, động tác hất tóc thật mê người, chợt nhìn vào làm cho người ta vô hạn mơ màng.
- Dạ...
Bảo Nhi nhu thuận trả lời.
Nạp Lan Hương Hương lấy hết dũng khí nhìn Trần Phàm thật sâu.
Ngay sau đó ánh mắt hai người gặp nhau trên không trung.
Nạp Lan Hương Hương giống như con thỏ đang hoảng sợ, dời mắt thật nhanh, mặc vào chiếc áo khoác đi về hướng biệt thự...!