Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 320: Chương 320: Lật tay làm mây? ngửa tay làm mưa (2)




Nghe bên trong truyền ra thanh âm đô đô, A Tam cũng không lập tức bỏ điện thoại xuống, mà dùng sức nuốt nước bọt, trên mặt không còn chút huyết sắc.

 

- Tam ca, có phải ông chủ lại có phân phó mới?

 

Nhìn thấy biểu hiện quái dị của A Tam, một gã đại hán đi ra phía trước hỏi, mặt khác mấy người còn lại đưa mắt nhìn hắn.

 

- Ân.

 

A Tam gật đầu.

 

- Phân phó gì vậy?

 

- Những người trong nhà xưởng, ngoại trừ Lưu Hân cùng người đàn bà kia, toàn bộ giết chết.

 

- Bá.

 

Lời của A Tam vừa thốt ra, mọi người biến sắc.

 

Giờ khắc này bọn hắn thậm chí hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.

 

Dù sao, hôm nay bọn hắn tới giúp Hồng Liệt giết người, mà hiện giờ Khôn Sa lại muốn bọn hắn đi giết thủ hạ của Hồng Liệt?

 

- Tam ca. ông chủ hắn...hắn có ý tứ gì?

 

- Người kia là Đồ Tể.

 

Đồ Tể?

 

Mọi người sửng sốt.

 

- Tam...tam ca, anh không phải muốn nói cho chúng tôi biết. Hồng Liệt cho chúng ta giết người đó lại chính là Đồ Tể đi?

 

Lập tức liền có một gã đại hán phản ứng lại, dùng một loại ánh mắt không dám tin nhìn A Tam, vẻ sợ hãi trong con ngươi vốn không thể che giấu, thậm chí thân mình cũng không thể khống chế run run lên.

 

A Tam nhẹ gật đầu, di động trong nháy mắt rớt xuống rơi trên mặt đất.

 

Mà những người khác giống như bị sử dụng ma pháp, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

 

Năm phút sau. A Tam mang theo bảy tên thủ hạ, đi về nhà xưởng.

 

Bên trong nhà xưởng. Lưu Hân mang theo mười tên thủ hạ đứng thành một hàng, mắt thấy A Tam dẫn người vào cửa. Lưu Hân nhất thời tiến lên nghênh đón:

 

- A Tam, vì sao các ngươi lại trở về? Chẳng lẽ hắn đến đây?

 

- Phanh.

 

Không tiếng trả lời, trả lời Lưu Hân chỉ là một viên đạn - viên đạn bay sát qua tai của hắn, trực tiếp xuyên thủng đầu một gã đại hán phía sau hắn.

 

- Phanh.

 

- Phanh.

 

- Phanh.

 

Tám người A Tam giống như tám sát thần, ghìm súng, không ngừng bóp cò, từng viên đạn gào thét quét về phía đám đại hán há hốc mồm.

 

Dưới ánh đèn, những đại hán kia còn chưa rõ đang xảy ra chuyện gì, mỗi người liền bị nổ tung đầu, ngã xuống trong vũng máu chết ngay tại chỗ.

 

Thấy một màn như vậy, Bạch Anh sợ tới mức nhắm mắt lại, điên cuồng kêu lên, nhưng miệng bị bịt kín nên nàng chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô, hai giây sau, nàng bởi vì kinh sợ quá độ nên trực tiếp hôn mê bât tỉnh.

 

Mà Lưu Hân lại hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.

 

Hắn trợn tròn mắt, há to miệng, giống như đang nhìn thấy người ngoài hành tinh nhìn tới tám người A Tam.

 

Sau đó hắn theo bản năng xoay đầu, khi nhìn thấy mười người vừa sống rành rành toàn bộ nằm trong vũng máu, vẫn không nhúc nhích hắn liền dùng sức nuốt nước bọt, quay đầu lại thần tình ngây ngốc hỏi:

 

- Ngươi...ngươi...các ngươi...đây là...làm...làm gì?

 

- Phụng lệnh làm việc.

 

A Tam lạnh lùng trừng mắt nhìn Lưu Hân:

 

- Giao súng ra đây.

 

Phụng lệnh làm việc?

 

Lưu Hân hoàn toàn ngây dại.

 

Phải biết rằng. Hồng Liệt nói cho hắn biết tám người này đều là do Hồng Liệt mượn tám cỗ máy giết người từ tay Khôn Sa, mục đích chính là vì cam đoan không sơ hở, không cho Trần Phàm chạy trốn.

 

Mà hiện giờ, Trần Phàm còn chưa tới, tám sát thần này lại giết chết toàn bộ những người hắn đưa đến sao?

 

Nhưng còn nói với hắn, đây là phụng lệnh làm việc?

 

Giờ khắc này, Lưu Hân có loại cảm giác thân ở trong mộng, hắn không thể thừa nhận, cũng không thể tin được sự thật này.

 

- Muốn trách chỉ có thể trách ông chủ Hồng Liệt của ngươi mù mắt chó, gây chuyện với ai không tốt, con mẹ nó lại đi gây với Đồ Tể.

 

Bên người A Tam, một sã đại hán da ngăm đen nhìn thấy Lưu Hân trợn tròn mắt, lửa giận ngút trời mắng to.

 

Đồ...

 

Đồ...Đồ Tể?

 

Oanh!

 

Trái tim Lưu Hân co rút lại, lập tức ngã xuống ngất xỉu trên mặt đất... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

 

Cho đến hôm nay, tố chất tâm lý của Lưu Hân có thể nói là không sai, nhưng...mọi chuyện phát sinh trong ngày hôm nay, đúng là quá sức tưởng tượng. Thế nên hắn vô pháp tiếp thụ nổi, mà trực tiếp hôn mê bất tỉnh đi.

 

So sánh với Lưu Hân mà nói, ngay cả A Tam ở bên trong tám gã đàn em của Khôn Sa, thì đều cảm thấy mười phần căm tức. ở bọn hắn xem ra, nếu không phải Khôn Sa đúng lúc gọi điện thông báo tới, thì khúc mắc quả của bọn hắn cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.

 

Xuất thân từ bộ đội đặc chủng Thái Lan như bọn hẳn, đã trải qua không ít lần chiến đấu, xem như từ trong mưa bom lửa đạn xông pha ra ngoài, trên tay mỗi người thu gặt không ít bao nhiêu tính mạng, nhưng...khi đối mặt với Đồ Tể, người đã dùng sức một mình tiêu diệt Hắc Sắc Luyện Ngục, thì bọn hắn lại không có một chút nắm chắc chiến thắng nào. Thậm chí...ngay cả dũng khí chiến đấu...bọn hắn cũng đều không có.

 

Mê man ngắn ngủi qua đi. Lưu Hân cố gắng kìm nén cơn đau truyền đến từ đầu và lưng, chậm rãi mở mắt ra, chống hai tay miễn cưỡng đứng lên. Dưới ánh đèn, hắn dường như vẫn còn chưa hồi phục tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, vẫn ngơ ngác như trước nhìn tám người A Tam, nhẹ nhàng hỏi:

 

- Chúng...chúng...mày...nói hắn là Đồ Tể?

 

Tám người A Tam đều gật đầu, hung hăng rít thuốc, giống như đang muốn dùng chất nicotin để gây mê nỗi sợ hãi trong lòng.

 

- Làm sao hắn là Đồ Tể được chứ?

 

Lưu Hân lẩm bẩm nói, theo sau điên cuồng lắc đầu:

 

- Không có khả năng...không có khả năng. Hắn tuyệt đối không có khả năng là Đồ Tể, chúng mày hiểu nhầm rồi.

 

Nói xong. Lưu Hân dường như vừa nhớ ra chuyện gì đó, theo bản năng vươn tay sờ xuống túi quần, cố gắng lấy điện thoại gọi cho Hồng Liệt.

 

Nhưng...hắn sờ soạng nửa ngày mà vẫn không tìm thấy máy di động đâu cả, cuối cùng ngưng thần quan sát, thì rõ ràng nhìn thấy máy di động của mình đã bị A Tam đạp nát ở dưới mặt đất rồi.

 

- Lưu Hân, mày không cần mang tâm lý may mắn.

 

A Tam nhìn thấy bộ dáng hoảng hốt của Lưu Hân, giận dữ nói:

 

- Trên đời này, người có thể khiến cho tướng quân Khôn Sa kiêng kị không có nhiều lắm, mà Đồ Tể chính là một trong con số hiếm hoi đó.

 

Vừa nghe thấy A Tam nói như thế, cả người Lưu Hân chấn động, theo sau giống như ông lão uống rượu say bình thường, lảo đảo ngồi phệt xuống bên dưới đất. Thân là một trong những tay đàn em đắc lực nhất của Hồng Liệt. Lưu Hân đã từng nhiều lần đến Tam Giác Vang thanh toán hóa đơn nhận hàng, đối với tướng quân Khôn Sa cũng không xa lạ gì.

 

Trong kí ức của hắn. Khôn Sa điển hình chính là nhân vật kiêu hùng, luận năng lực, tính quyết đoán và mưu trí đều hơn xa Hồng Liệt. Mà hắn cũng rõ ràng. Khôn Sa có thể trở thành tân hoàng vùng Tam Giác Vàng, hoàn toàn là bởi vì năm xưa Khôn Sa xuất một trăm ngàn USD, thông qua tổ chức thần bí thi hành một cái nhiệm vụ. Cuối cùng, chính tay Đồ Tể đã chấp hành nhiệm vụ này.

 

Vì phòng ngừa bị ám sát. ông trùm ma túy năm xưa ở Tam Giác Vàng, đã xuất tiền ra thuê tám gã bảo tiêu ưu tú của công ty bảo tiêu tốt nhất thế giới.

 

Kết quả...Sau ba ngày truyền ra mệnh lệnh, ông trùm ma túy năm xưa đã từng ở Tam Giác Vàng lấy thúng úp voi, cùng cả đám bảo tiêu bên người hắn, toàn bộ đều chết sạch.

 

Ngày hôm ấy, ở Tam Giác Vàng phi thường hỗn loạn, cơ hồ quân đội cũng xuất động ra, cố gắng truy bắt hung thủ, nhưng hung thủ giống như mọc cánh bình thường, dễ dàng chạy thoát ra khỏi bên ngoài. Thẳng đến mấy tháng sau, thế giới mới biết nhân tài chấp hành nhiệm vụ kia, chính là một người mang danh hào Đồ Tể...

 

Khoảng mười giờ, bên ngoài nhà xưởng vang lên tiếng động cơ xe hơi, thanh âm ở trong màn đêm yên tĩnh nghe có vẻ mười phần chói tai.

 

Nghe được thanh âm này, thân mình của A Tam chấn động, không nói hai lời, trực tiếp ném tàn thuốc lá xuống, đứng lên. Không riêng gì hắn, bảy tên đàn em của hắn cũng sôi nổi đứng lên, còn Lưu Hân thì lúc này đã hoàn toàn sợ hãi đến mức choáng váng tinh thần, vẫn ngồi lì dưới đất, quăng ném ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa.

 

- Thu súng vào, theo tao đi ra ngoài.

 

A Tam diễn cảm ngưng trọng phát ra mệnh lệnh. Sau đó dẫn đầu bước ra bên ngoài nhà xưởng.

 

Ngoài nhà xưởng. Trần Phàm đứng bên cạnh xe hút thuốc lá, cũng không vội vàng tiến vào, mà lẳng lặng chờ đợi. Khi nhìn thấy tám người A Tam theo bên trong nhà xưởng đi ra, hắn rít sâu một hơi, búng tàn thuốc đi, rồi mới tiến lên.

 

Dưới ánh trăng sáng tỏ, nhịp bước chân vô cùng trầm ổn, khiến cho người ta cảm thấy hắn phi thường bình tĩnh. Và đó cũng chính là sự tự tin cường đại!

 

Bởi vì...hắn tin tưởng. Khôn Sa tuyệt đối không dám chơi trò mèo với hắn!

 

Có thể cái danh hào Đồ Tể ở trong thế giới ngầm có lực uy hiếp quá lớn. Có thể do cảm nhận được sát khí không hề che giấu từ trên người Trần Phàm, mà đám người A Tam bước ra nghênh đón, đều giống như bị điện giật bình thường, thân mình không thể khống chế, khẽ run rẩy lên.

 

- Xong cả chưa?

 

ở trong biểu tình hoảng hốt của tám người, Trần Phàm chậm rãi bước đến trước người của bọn hắn nói.

 

- Đều...đều...xong rồi.

 

A Tam ngừ khí run rẩy đáp.

 

- Các anh chờ tôi ngoài cửa.

 

Trần Phàm nói xong, cũng không thèm liếc mắt nhìn tám người A Tam, trực tiếp bước vào trong nhà xưởng.

 

Trong nhà xưởng. Lưu Hân đang ngồi dưới đất, nhìn thấy Trần Phàm tay không bước vào. Đầu tiên thoáng ngẩn ra, theo sau trong con ngươi hiện lên một tia nhãn tình kiên quyết. Ngay sau đó, không hiểu trên người hắn từ đâu trào ra một cỗ khí lực, hắn thả người nhào đến phía gã đại hán nằm trên vũng máu bên cạnh. Chính xác ra mà nói, thì là nhào tới khẩu súng máy của sã đại hán kia.

 

Nhưng...Trần Phàm so với hắn còn muốn nhanh hơn...

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.