Dù cho Trần Phàm có được một trái tim kiên cường, nhưng khi nghe được Trương Thiên Thiên dùng bộ dáng tự giễu nói ra những lời này thì Trần Phàm cũng nhịn không được mà ngân ra, thế cho nên cũng không biết làm sao mở miệng, chỉ kinh ngạc nhìn Trương Thiên Thiên.
- Thật kinh ngạc, thật buồn cười, đúng không?
Nhìn thấy Trần Phàm lộ ra bộ dạng kinh ngạc này, nước mắt không thể khống chế trào ra từ vành mắt Trương Thiên Thiên, lướt qua khuôn mặt lãnh diễm, chảy vào trong miệng của nàng:
- Kỳ thật...có đôi khi em cũng hiêu được điều này thật buồn cười. Nhiều lần em đều tự hỏi mình, vì sao em lại thích một nam nhân ở trong mắt em từng giống như một con cóc đây?
Nghe Trương Thiên Thiên vừa nói như thế, Trần Phàm theo bản năng nhớ lại lần đầu tiên khi gặp mặt Trương Thiên Thiên thì mình và Tô San nói chuyện, kết quả Trương Thiên Thiên nói năng lỗ mãng đối với mình, còn bố trí bẫy cho Tô San chui vào, để có thể tách ra quan hệ với Tô San.
Có thể nói, lần đầu tiên gặp mặt Trương Thiên Thiên đã để lại ấn tượng cực xấu cho Trần Phàm, đây cũng là lý do sau lần đó, Trần Phàm luôn luôn không thích gặp Trương Thiên Thiên.
- Kỳ thật...mấy ngày nay em cũng một mực tự hôi vấn đề này, em còn khờ dài cho rằng, sở dĩ em thích anh, là bởi vì anh che giấu được quá sâu, sự tương phản trước sau thật lớn làm em bị kích thích. Hoặc là nói, sự thần bí của anh làm em hiếu kỳ. Em rất hiếu kỳ một nam nhân có thé làm cho cô gái từ nhò gần như bị bệnh bài xích nam nhân lại thích là nam nhân như thế nào, em còn tò mò nam nhân mà Dai Fu tiểu thư cũng thích lại là như thế nào, em càng hiếu kỳ, một nam nhân có thể làm cho Chiết Giang Phó lão gia tử kiêng kỵ lại là ai.
Trương Thiên Thiên nói tới đây, vẻ tươi cười trào phúng trên mặt dần dần thối lui, nước mắt hoàn toàn ướt đẫm khuôn mặt lãnh diễm:
- Thẳng đến sau hôm nay em gặp anh, em mới phát hiện, em thích anh không phải vì những điều này. Không phải em phát hiện mình chỉ là đơn thuần thích anh. ân, lần đầu tiên đơn thuần đi thích một nam nhân. Khi anh gặp em thái độ của anh không lạnh không nhạt làm trong lòng em thật khó chịu. Khi em thấy mình tận hết sức đi dima nhập vào sự quan hệ của anh cùng làm quen với bạn anh thì bộ dáng anh thở ơ cũng làm em khó chịu. Khi đó, em rất muốn nhìn thấy anh lộ ra một tia mim cười cổ vũ đối với em. ân, chỉ cần một lần mim cười là đù.
- Nhưng là...từ đầu đến cuối, anh đều khônghề liếc mắt nhìn em một lần.
Trương Thiên Thiên nói tới đây, nhìn chằm chằm đôi mắt tối đen thâm thúy của Trần Phàm, giống như muốn ghi khắc tận sâu trong nội tâm:
- Mà vừa rồi, kỳ thật...khi em ở dưới lầu cũng đã tinh. Khi em phát hiện em được anh ôm vào trong ngực thì em vì được sủng ái mà lo sợ. Em lần đầu tiên cảm giác được, nằm trong ngực một nam nhân lại có thể được an nhàn như thế. Một khắc này, em thậm chí có ảo giác, em cảm thấy được cho dù trời có sập xuống, cũng có anh gánh vác lên, em chỉ cần tránh trong ngực của anh sẽ hoàn toàn được bình an.
- Ha ha, thật buồn cười phải không? Chính mình còn cảm thấy buồn cười, nhưng em cho rằng đáng như vậy, thậm chí cho tới bây giờ em vẫn cho là như vậy.
Nói tới đây, Trương Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, nói:
- Vừa rồi là em quá mức xúc động, em không thể khống chế chính mình, em chỉ là muốn ở trong ngực của anh lâu thêm một
chút mà thôi.
Nói tới đây, trong đầu Trương Thiên Thiên hiện ra biểu hiện trước đó của Trần Phàm, cặp con ngươi mông lung hoàn toàn phai nhạt xuống, ánh mắt cũng dời khỏi khuôn mặt Trần Phàm.
Trần Phàm có thể nhận thấy được, giờ khắc này Trương Thiên Thiên không có chút nào già tạo, mà là biểu lộ chân tình.
Điều này làm cho hắn á khẩu không trà lời được.
Trong hai năm qua, hắn giống như một con mèo lưu lạc, du đãng khắp ngõ ngách của thế giới, cùng rất nhiều nữ nhân lên giường mà thậm chí hắn không nhớ rõ tên.
Khi đó, vô luận là hắn, hoặc là những nữ nhân kia, giữa bọn họ khônghề có thứ gọi là tình yêu, chỉ có tình dục.
Tình dục thật trắng trợn.
Có thể nói, Trần Phàm của khi đó, có lẽ thật sự không hiểu được tình yêu là vật gì.
Nhưng từ sau khi đi vào Đông Hài, trong hai tháng tiếp cận xã hội, vô luận là trên người Dai Fu hay Tô San, hắn đều cảm nhận được một loại cảm giác kỳ lạ, hắn không biết loại cảm giác đó là gì; chính hắn định nghĩa thành tình yêu.
Hiện giờ, Trương Thiên Thiên nói với hắn, thích hắn, điều này làm cho hắn thật khiếp sợ, nhưng...hắn khôngcàm nhận được loại cảm giác này.
Hắn biết, chính mình cũng không thích Trương Thiên Thiên, ít nhất trước mắt mà nói là không thích. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hắn là một người cố chấp, chuyện đã nhận thức rất khó thay đổi, muốn cho hắn từ chỗ chán ghét Trương Thiên Thiên mà biến thành thích nàng, điều này còn khó hơn so với giết hắn.
Không thích.
Đây là cám giác chân thật nhất trong lòng Trần Phàm.
Bất quá, nghe xong lời nói xúc động của Trương Thiên Thiên, Trần Phàm không thừa nhận cũng không được, cô gái kiêu ngạo cùng nỗ lực tranh giành này, cũng không phải hoàn toàn sai lầm. ít nhất Trần Phàm có thể nhận thấy được, khi Trương Thiên Thiên nói sẽ không bồi nam nhân lên giường thì trong con ngươi toát ra vẻ chán ghét thật sâu.
- Thật có lỗi, là tôi hiểu lầm cô.
Sau một lúc lâu, Trần Phàm mở miệng, giọng nói thành khẩn, ánh mắt cũng không trốn tránh, mà dừng lại trên người Trương Thiên Thiên.
Thật có lỗi...
Nghe được mấy chữ này, thân thể Trương Thiên Thiên run lên.
Theo sau, nàng ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt Trần Phàm.
Giờ khắc này, nàng bình tĩnh thật lạ lùng, cũng ngừng khóc, trên mặt lại hiện lên dáng tươi cười, cười đến rất lãnh đạm:
- Anh không cần giải thích với em, anh cũng không hề làm sai chuyện gì, là do lòng hư vinh của chính em quá mạnh mẽ mà thôi. Bất quá mỗi người đều có mỗi tính cách cùng theo đuổi, em không yêu cầu toàn bộ thế giới đều có thể hiểu được em, em chỉ biết dựa theo con đường mà em nhận thức chuẩn mà bước đi.
Nói tới đây, một loại cảm giác tự tin dần dần xuất hiện trên mặt Trương Thiên Thiên, chỉ nghe nàng tiếp tục mở miệng nói:
- Trước đó em nói em thích anh. đơn thuần thích anh. Đây là lần đầu tiên em thích một nam nhân. Cho nên mặc kệ anh có thích em hay không, em đều sẽ không buôngbò sự theo đuối của mình. Cũng như em cũng sẽ không vì cách nhìn của người khác, mà thay đổi con đường em đã nhận thức chuẩn.
Kiên định.
Giờ khắc này, Trần Phàm từ trong con ngươi Trương Thiên Thiên đã phát hiện một sự kiên định.
Thật là một nữ nhân chấp nhất.
Trần Phàm thầm nghĩ trong lòng một câu, theo sau cười khổ muốn nói gì.
Nhưng, không đợi hắn nói ra khôi miệng, vẻ mặt Trương Thiên Thiên như cười nói:
- Anh có thể lựa chọn không thích em, nhưng anh không thể ngăn cản em thích anh. đúng không?
Trần Phàm á khẩu không trả lời được.
- Tốt lắm, anh đã không muốn lưu lại ngủ với em.
Nói đến chữ ngủ, giọng nói Trương Thiên Thiên chợt khựng một chút, trong con ngươi hiện lên một đạo quang mang ngượng ngùng, theo sau lại nói:
- Như vậy hiện tại anh ra ngoài đi, em muốn tắm rửa đi ngủ.
Ân?
Nghe được Trương Thiên Thiên vừa nói như thế. đồng tử của Trần Phàm không khỏi phóng lớn, hiển nhiên hắn thật không ngờ Trương Thiên Thiên sau khi nói ra tiếng lòng lại lựa chọn lưu lại.
- Thật kinh ngạc, thật nghi hoặc, đúng không?
Trương Thiên Thiên lại nỡ nụ cười, cười đến rất vui vẻ:
- Tuy rằng không thể ngủ trong ngực của anh, nhưng có thể ở lại trong phòng của anh, quen thuộc hết thảy bên cạnh anh, nhưng còn có thể nằm trên giường của anh, mỗi thời mỗi khắc đều ngửi được mùi vị của anh. đây đối với em mà nói cũng là một việc rất vui vè, vì sao em phải rời đi đây?
- Mặt khác vừa rồi anh đã đáp ửng em, cho em ngủ lại đây, cho nên cho dù anh muốn đối ý cũng khôngđược.
Nhìn thấy Trương Thiên Thiên luôn luôn lãnh diễm cao ngạo, lúc này ở trước mặt mình biểu hiện ra vé nghịch ngợm như một đứa trẻ, trong đầu Trần Phàm theo bản năng liền hiện ra mấy chữ.