Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 380: Chương 380: Lòng ta có mãnh hổ - Giết! (2)




- Sau khi anh rời khỏi Đông Hải, tiểu Qua nói cho em biết. Lưu Oánh Oánh đã xảy ra chuyện.

 

Hoàng Phủ Hồng Trúc nhíu mày nói, dù nàng không biết rốt cục Trần Phàm có quan hệ thế nào với Lưu Oánh Oánh, nhưng nàng biết rõ lúc trước Trần Phàm vì Lưu Oánh Oánh mà đại náo Vân Nam, nàng rất rõ ràng trong lòng Trần Phàm cô bé kia có được địa vị đặc thù.

 

Cũng đúng như trong dự liệu của nàng, nàng vừa nói xong, gương mặt Trần Phàm liền phát sinh biến hóa, nguyên bản trên khuôn mặt bình tĩnh lộ ra một tia khiếp sợ, khẩn cấp hỏi:

 

- Oánh Oánh làm sao vậy?

 

- Tiểu Qua nói, từ ba ngày trước Lưu Oánh Oánh đã không đến trường.

 

 Giọng nói của Hoàng Phủ Hồng Trúc ngưng trọng.

 

- Cái gì? Ba ngày Oánh Oánh không đến trường sao?

 

 Trần Phàm hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trong lòng nhất thời tuôn ra trực giác không tốt, ba ngày trước Trần lão thái gia qua đời, mà Lưu Oánh Oánh lại bắt đầu không đến trường, nếu nói giữa hai chuyện này không có liên quan, đánh chết Trần Phàm cũng sẽ không tin tưởng.

 

- Ân.

 

 Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ gật đầu, nói:

 

- Ngay từ đầu sau khi biết được tin tức này, em đã cố gắng gọi điện báo cho anh, nhưng gọi không được di động của anh. Mặt khác em cũng đã phái người đi điều tra chuyện này, kết quả đã phát hiện được một ít tin tức.

 

- Là tin tức gì?

 

 Biểu tình Trần Phàm trở nên có chút âm trầm.

 

Hoàng Phủ Hồng Trúc châm chước một phen, nói:

 

- Căn cứ theo tin tức em điều tra, mấy ngày nay Lưu Oánh Oánh có tiếp xúc với một số người trong một tổ chức có tên là Thiên Đường Nhất Hào.

 

- Thiên Đường Nhất Hào?

 

 Thần tình Trần Phàm nghi hoặc.

 

- Thiên Đường Nhất Hào là một tổ chức cực kỳ thần bí.

 

 Hoàng Phủ Hồng Trúc nói xong cắn chặt răng, nói:

 

- Chính xác ra là một tổ chức tình ái.

 

Tổ chức tình ái?

 

Ngạc nhiên nghe được bốn chữ này, Trần Phàm thoáng ngây ra:

 

- Nàng làm sao có thể nhấc lên quan hệ với loại tổ chức này?

 

- Em cũng không rõ ràng lắm.

 

 Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ lắc đầu, nói:

 

- Nhưng theo tin tức em điều tra được, tổ chức Thiên Đường Nhất Hào này cực kỳ thần bí, tương tự như là hội quán, chỉ tiếp hội viên, cánh cửa cực cao, hội viên trong đó cơ bản chỉ do nhân sĩ thành công tạo thành.

 

- Nghe nói tổ chức này mỗi tuần đều có cử hành party.

 

 Hoàng Phủ Hồng Trúc nói tới đây, có chút lo lắng liếc mắt nhìn Trần Phàm.

 

Kết quả phát hiện gương mặt Trần Phàm đã trở nên vô cùng âm trầm.

 

Một tổ chức tình ái, mỗi tuần đều cử hành party, nội dung tụ hội là gì, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra!

 

- Biết tổng bộ của Thiên Đường Nhất Hào ở địa phương nào không?

 

 Thân thể Trần Phàm hơi run lên, thanh âm băng sương như ma âm đến từ cửu u vực sâu.

 

- Tạm thời còn chưa điều tra được căn cứ của tổ chức này.

 

 Hoàng Phủ Hồng Trúc hơi xin lỗi nói.

 

Nghe được lời nói của nàng, Trần Phàm lập tức nói:

 

- Đưa di động của em cho tôi, mặt khác, đưa tôi đến phòng sách của em, tôi cần máy tính.

 

Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không do dự, trước tiên đưa di động cho Trần Phàm, sau đó phất phất tay với chiếc xe đi theo cách đó không xa.

 

Tài xế lái xe nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc phất tay, vội vàng giẫm chân ga chạy xe tới hướng hai người, mà Trần Phàm dùng di động của Hoàng Phủ Hồng Trúc nhanh chóng bấm một dãy số.

 

- Thực xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã khóa máy.

 

 Thanh âm êm tai vang lên bên trong điện thoại, lại giống như ma âm địa ngực đập vào tinh thần của Trần Phàm, làm thân thể hắn chợt cứng ngắc.

 

Sau đó hắn lại bấm thêm một dãy số, dãy số là điện thoại cố định của ngôi nhà mà Lý Vân và Lưu Oánh Oánh đang ở lại. Nguồn: https://truyenfull.vn

 

- Uy, xin chào.

 

 Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của một bảo mẫu.

 

- Tôi là Trần Phàm, mấy ngày nay Oánh Oánh có về không?

 

 Trần Phàm khẩn cấp hỏi.

 

- Trần tiên sinh?

 

 Đầu bên kia điện thoại, bảo mẫu ngây ra, sau đó lập tức đáp:

 

- Không có, ba ngày nay không thấy Lưu tiểu thư trở về, hơn nữa cũng không gọi điện thoại, dì Lý còn đang vô cùng sốt ruột.

 

- Dì nói cho bà nội Lý, mấy ngày nay Oánh Oánh ở lại trong trường học, cho nên còn chưa về được, nói bà không cần lo lắng.

 

 Trần Phàm hơi trầm ngâm, chậm rãi nói.

 

- Đã biết, Trần tiên sinh.

 

Lần này Trần Phàm cũng không nói thêm lời nào, mà trực tiếp cúp điện thoại.

 

Nhìn thấy vẻ lo lắng cùng sát khí ngày càng đậm trong con ngươi Trần Phàm, trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng tràn ngập lo lắng, lo lắng nguyên bản Trần Phàm đã liên tục bị lọt vào đả kích, sẽ vì chuyện của Lưu Oánh Oánh mà hoàn toàn nổ bạo, nàng vốn định lên tiếng nhắc nhở, nhưng lại cảm thấy được giờ khắc này dù có nói gì với hắn, hắn cũng nghe không lọt tai.

 

- Đi, đến phòng sách!

 

Vừa cúp điện thoại, Trần Phàm không nói thêm lời vô ích, mở cửa xe bên cạnh nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc trầm giọng nói.

 

Hai phút sau, Trần Phàm theo nàng đi tới phòng sách.

 

Bên trong phòng sách vẫn giống như ngày thường, được quét tước dị thường sạch sẽ, bảng đen vẫn giắt trên vách tường, nhân mạch bên trên thoạt nhìn có chút mơ hồ, nhưng cũng lưu lại dấu vết không thể nhạt phai.

 

Trần Phàm không có tâm tư đi quan sát tấm bảng đen từng gây cho hắn kinh ngạc không nhỏ, mà trực tiếp đi tới sau bàn ngồi xuống, mở laptop.

 

Chứng kiến tất cả chuyện này, Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng do dự, lặng yên không phát ra tiếng động đi ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại.

 

Ngồi trên ghế trong phòng sách, Trần Phàm cũng không biết, ngoại trừ Sở Vấn Thiên, hắn là nam nhân thứ hai ngồi trên vị trí này!

 

Bất quá lấy tâm tình giờ khắc này của Trần Phàm mà nói, cho dù biết chỉ sợ cũng sẽ không đổi ý.

 

Toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt lên trên người Lưu Oánh Oánh.

 

Vừa nghĩ tới Lưu Oánh Oánh nhấc lên quan hệ với tổ chức tình ái nào đó, Trần Phàm liền không dằn được lửa giận ngập trời!

 

Vì là loại laptop đứng đầu nên tốc độ chuyển tải cũng cực nhanh.

 

Trần Phàm mở ra IS, đi vào một trang web, liên tục nghiệm chứng qua hai lần, ở trong trang web tải về một phần mềm máy tính.

 

Làm xong tất cả chuyện này, Trần Phàm đi vào phần mềm máy tính, rõ ràng nhìn thấy Long Nữ đang Online.

 

Phát hiện này làm cho hắn âm thầm thở ra, sau đó cực nhanh mở ra khung chat, đưa vào một hàng chữ:

 

- Long Nữ, biết tổ chức Thiên Đường Nhất Hào không?

 

Ở ngoài ngàn dặm, Long Nữ đang ở trong căn cứ bí mật của Long Nha, vốn đang đánh chữ chuyển cho Trần Phàm một bưu kiện, nhìn thấy khung chat đột nhiên nhảy ra, con ngươi lạnh lùng đột nhiên phóng lớn, theo sau gương mặt không thể áp chế nổi lên vẻ kích động!

 

Lấy tin tức khủng bố của Long Nha, Long Nữ đã lập tức biết được chuyện Trần lão thái gia qua đời cùng việc Trần Phàm trở mặt với Trần gia, vì thế trong ba ngày nay nàng luôn tâm thần không yên, thẳng đến vừa rồi lấy hết dũng khí, quyết định gởi một phần bưu kiện cho Trần Phàm, lại thật không ngờ Trần Phàm lại chủ động Online gặp nàng.

 

Dù sao Long Nữ cũng không phải người thường, tâm lý tố chất vốn cường đại tới mức làm kẻ khác giận sôi, nàng rất nhanh liền lãnh tĩnh trở lại, thấy rõ nội dung trong khung chat, đôi mày thanh tú hơi cau lại, liền trả lời:

 

- Tổ chức này tôi có nghe nói qua một lần, tựa hồ là một tổ chức tình ái, cực kỳ thần bí. Anh hỏi thăm nó làm gì?

 

Nhìn thấy Long Nữ đã trả lời, trong lòng Trần Phàm trầm xuống, sau đó đôi mày cau chặt lại, trả lời:

 

- Tôi cần nhanh chóng biết được hết thảy tư liệu về tổ chức này, nhất là căn cứ của nó!

 

- Hiện tại tôi lập tức đi điều tra tư liệu của tổ chức này, khoảng trước bảy giờ tối, sẽ truyền qua cho anh.

 

Long Nữ nhìn thời gian một chút, trả lời.

 

- Tôi Online đợi cô.

 

 Trần Phàm cũng đáp lại, sau đó cầm lấy thuốc lá Hoàng Phủ Hồng Trúc để sẵn trên bàn, rút ra một điếu châm lửa, gương mặt lạnh lẽo thật dọa người.

 

Khoảng sáu giờ chiều, bên cạnh sông Hoàng Phố Đông Hải, trong một hội quán cực kỳ bí mật.

 

Cả người Lưu Oánh Oánh cuộn tròn trên ghế sô pha, ánh mắt ngây ngốc nhìn ra phía trước.

 

Trước mặt nàng rất nhiều thức ăn phong phú, nhưng nàng không hề động vào, cả người bởi vì hai ngày liên tục không ăn cơm, gương mặt đã có chút tái nhợt.

 

Dát chi!

 

Nương theo một tiếng vang nhỏ, một nam nhân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đeo mặt nạ màu vàng kim đi vào phòng, trực tiếp đi tới đối diện Lưu Oánh Oánh, ngồi xuống, nhìn thoáng qua thức ăn không hề động đũa, thở dài nói:

 

- Vì sao cô phải khổ vậy chứ?

 

- Ông là ai?

 

 cả người Lưu Oánh Oánh run lên kịch liệt, hai tay ôm cơ thể, cuộn tròn ở góc sô pha.

 

- Hay là cho tới bây giờ cô vẫn không tin vào sự thật cha của cô đã chết sao?

 

 Nam nhân nhếch môi, châm một điếu xì gà, nhẹ nhàng hói.

 

Nghe được lời nói của nam nhân, gương mặt Lưu Oánh Oánh đột nhiên biến đổi, sau đó thân mình điên cuồng run rẩy lên, hai tay nàng ôm đầu, điên cuồng lắc mạnh:

 

- Sẽ không! Sẽ không! Cha của tôi sẽ không chết đâu!

 

Trong lúc nói năng hò hét, đồng thời trong đầu nàng hiện lên từng ly từng tý những cảnh đã diễn ra trong ba ngày nay.

 

Ba ngày trước, sau buổi chiều tan học, nàng vẫn như ngày thường cự tuyệt Sở Qua đòi đưa nàng về nhà, một mình rời đi vườn trường ngồi xe bus đi về nhà.

 

Kết quả, xe bus còn chưa tới, một chiếc xe đắt tiền chạy nhanh tới bên cạnh nàng, người lái xe là một nữ nhân có gương mặt khí chất rất ôn nhu hòa khí, nữ nhân nói cho nàng biết cô ta biết chỗ ở của cha nàng, nếu nàng muốn biết thì đi cùng cô ta.

 

Một khắc đó, nàng cơ hồ không do dự, giống như người đã bị khống chế linh hồn, trực tiếp lên xe nữ nhân kia, sau đó bị đưa tới hội quán cực kỳ bí ẩn này.

 

Sau đó một người đeo mặt nạ vàng kim dáng người cùng thanh âm lại rất giống nữ nhân nhưng lại có hầu kết nói cho Lưu Oánh Oánh: cha của nàng đã chết, nếu nàng không tin cha nàng đã chết thì nàng có thể gọi điện cho Trần Phàm để chứng thực.

 

Lúc ấy sau khi nghe được câu nói này, Lưu Oánh Oánh giống như bị điện giật, hoàn toàn choáng váng!

 

Sau đó nàng điên cuồng gọi điện cho Trần Phàm, nhưng bất kể nàng gọi thế nào cũng không gọi được, nàng lại gọi điện cho Tô San, nhưng vẫn không thông suốt.

 

Buổi tối đó nàng đầm đìa nước mắt gọi điện thoại cả một buổi tối, nhưng không liên hệ được với Trần Phàm.

 

Ngày hôm sau người kia nói cho nàng nghe, hai ngày sau sẽ nói cho nàng biết chân tướng cái chết của cha nàng, nếu nàng muốn biết thì lưu lại, nếu không muốn biết thì tùy lúc đều có thể rời đi.

 

Cảm giác nói cho nàng biết Trần Phàm sẽ không lừa nàng, cha của nàng không có chết, nhưng lý trí lại nói cho nàng biết, nếu cha nàng không chết thì không có khả năng hơn hai năm cũng không hề gọi điện thoại lần nào cho nàng.

 

Vì thế nàng ở lại.

 

Nàng muốn biết chân tướng!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.