Ban đêm, một vầng trăng rằm giắt nghiêng trời cao, ánh trăng màu bạc chiếu xuống sơn trang của Thái Hổ, làm sơn trang càng thêm có vẻ u tĩnh, thậm chí có thể dùng từ quỷ dị để hình dung.
Cả sơn trang giống như một tòa tử thành.
Cơn gió đêm muộn màng thổi qua, Trần Phàm ôm Kroff đi ra biệt thự, Thái Hổ vội vàng đi theo phía sau, hắn cung kính mở cửa xe, để Trần Phàm đặt Kroff vào trong băng sau xe. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhìn thấy Trần Phàm làm xong chuyện này, Thái Hổ vội vàng bước lên mở cửa trước cho Trần Phàm, lui ra phía sau cúi đầu đợi Trần Phàm lên xe.
- Thái Hổ, nhớ kỹ lời của tao.
Trần Phàm ngồi vào ghế lái, quay kính xe xuống, sắc mặt bình tĩnh nhìn Thái Hổ nói.
Thái Hổ cúi sâu tới chín mươi độ:
- Xin ngài yên tâm.
Trần Phàm không nói thêm lời nào, khởi động máy xe.
Trong màn đêm, trong ánh nhìn còn đầy sợ hãi của Thái Hổ, Trần Phàm lái xe biến mất dần trong bóng đêm.
- Thật không nhìn ra, tên Thái Hổ này vẫn còn là một nhân vật, đã trải qua loại chuyện này lại còn có thể trấn định lại.
Kroff nhìn qua kính chiếu hậu, mắt thấy Thái Hổ vẫn còn đứng bên ngoài biệt thự đưa mắt nhìn hắn và Trần Phàm rời đi, nhịn không được nói.
Trần Phàm nhìn vào kính chiếu hậu, lại nhìn thoáng qua Kroff đang giãy dụa muốn ngồi thẳng dậy, nói:
- Ngoan ngoãn một chút đi, anh bị gãy hai xương sườn, không cẩn thận sẽ đâm vào lá phổi, một khi đâm thủng lá phổi, tôi không cứu được anh đâu.
- Hắc hắc, có Đồ Tể vĩ đại bảo hộ, Kroff đại gia sẽ không dễ dàng chết đi như vậy đâu!
Kroff không cho là đúng cười cười, thích ý hút xì gà nói:
- Thân là người hầu của Đồ Tể, tôi thật muốn nhìn thấy Đồ Tể đứng trên đỉnh thế giới mới có thể chết được! Hơn nữa...cho dù có chết cũng phải chết trên bụng đàn bà.
- Tập đoàn Kemer Er ở Bangkok có một bệnh viện cỡ lớn, tôi đã thông tri người phụ trách tập đoàn Kemer Er, hiện tại đưa anh tới đó, anh kiên nhẫn một chút.
Lúc này Trần Phàm đã hoàn toàn ẩn giấu khí tức chỉ thuộc về Đồ Tể, đã khôi phục lại bình thường, nghe xong lời nói của Kroff, dở khóc dở cười nói một câu.
Kroff cười hắc hắc nói:
- Đồ Tể thân ái, anh cũng biết tôi là thứ thích mấy nàng mặc chế phục. Cho nên, tới bệnh viện ngàn vạn lầ đừng tìm bác sĩ hoặc nữ y tá xinh đẹp cho tôi. Mẹ nó, lão nhị của tôi bị con điếm Alice thiếu chút nữa đá gãy, bây giờ còn đau lắm. Một khi đến đó thấy mỹ nữ y tá, tôi sợ nếu tôi cứng rắn lên rất dễ xảy ra vấn đề, tốt nhất tìm cho tôi bác sĩ nữ xấu xí, kiểm tra lại một phen, về phần bác sĩ nam thì khỏi, tôi thích sạch sẽ.
Trần Phàm hoàn toàn không lời gì để nói.
Dù đã qua mười hai giờ đêm, nhưng khu phố tàu vẫn thập phần náo nhiệt, hai bên con đường nhỏ những quầy hàng vỉa hè vẫn đang hét lớn không thôi, du khách đi dạo phố nối liền không dứt.
Nơi đoạn đường phồn hoa nhất của khu phố tàu, trên tầng lầu cao nhất.
Vương Hồng đang mặc đồ ngủ, ngậm điếu thuốc lá đứng ngay sát cửa sổ, nhìn xuống khu phố tàu, chân mày cau chặt lại.
Bởi vì Trần Phàm làm bị thương Vương Dũng cùng Vương Hạo, hắn giận dữ phái ra Huyết Thủ mà hắn từng sắp xếp vào bên cạnh Tiết Hồ.
Theo hắn xem ra, lấy thực lực của Huyết Thủ muốn giết chết Điền Thảo, Trương Thiên Thiên cùng Lâm Vận quả thật dễ như trở bàn tay.
Nhưng sự thật lại cho hắn một cái tát vang dội!
Đã hai ngày trôi qua, hắn cũng không nhận được hồi báo của Huyết Thủ.
Hơn nữa lòng kiên nhẫn của hắn đã bị hao hết, hôm nay hắn phái người đi điều tra chuyện này, kết quả phát hiện vô luận là Điền Thảo hay Trương Thiên Thiên, thậm chí là chị của Lâm Đông là Lâm Vận vẫn còn sống an lành trên thế giới này.
Điều này làm cho Vương Hồng tức giận đồng thời trong lòng cũng sản sinh cảm giác sợ hãi đối với Trần Phàm.
Đúng vậy, là sợ hãi!
Theo hắn xem ra, nếu nhiệm vụ của Huyết Thủ thất bại, như vậy khẳng định Trần Phàm đã phái thêm người khác bảo hộ Điền Thảo cùng Trương Thiên Thiên, chỉ bằng vào người của Ám Đường, Huyết Thủ không thề nào thất bại!
Huyết Thủ chính là nhân vật có giá trị vũ lực đứng thứ hai trong tổ chức Phong Diệp.
Một lợi khí giết người sắc bén như vậy cũng bị giết chết, có thể nghĩ ra người âm thầm bảo hộ Điền Thảo cùng Trương Thiên Thiên có thực lực mạnh như thế nào.
Trong bất tri bất giác, điếu thuốc lá trong tay hắn tắt ngóm. Vương Hồng vừa định xoay người lại nghe được ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân.
- Hồng gia, vừa mới xảy ra một đại sự.
Người vào cửa là một người trung niên dáng người khôi ngô.
Chân mày Vương Hồng nhíu lại:
- Đại sự gì? Hay là có quan hệ tới Kroff?
Thân là người phụ trách Thanh bang tại Đông Nam Á, Vương Hồng đã sớm biết được Kroff tổ chức tụ hội chiêu đãi các nhân vật quan trọng trong hắc đạo Đông Nam Á, lại không nghĩ tới hắn bị Stern bắt đi.
- Dạ. Hồng gia!
Người trung niên là bảo tiêu của Vương Hồng, nghiêm mặt nói:
- Căn cứ tin tức mới điều tra, ngay vừa rồi, người của Kroff đi cứu hắn. Ở sơn trang của Thái Hổ đã xảy ra trận sống mái, song phương chết thảm trọng!
- Nga?
Trước mắt Vương Hồng đột nhiên sáng ngời, nỗi lo lắng trong lòng trở thành hư không:
- Thái Hổ có chết hay không?
- Không có.
Người trung niên đáp:
- Nhưng nghe nói đám thủ hạ thân tín của Thái Hổ đã chết không ít, hơn nữa người của Hắc Ám U Linh toàn bộ đã chết!
- Hay, hay quá.
Nghe được bảo tiêu nói như thế, Vương Hồng có vẻ hưng phấn như sau cơn mưa trời lại sáng, hắn đi qua đi lại nói:
- Đám thủ hạ thân tín của Thái Hổ đã chết không ít, như vậy Thủy Trúc bang sẽ lập tức xuất hiện hỗn loạn. Mà Stern lại là một trong những thành viên trung tâm của Hắc Ám U Linh, hiện giờ chết trong sơn trang của Thái Hổ, Thái Hổ khó tránh phải thừa nhận lửa giận của Hắc Ám U Linh.
Nói tới đây, Vương Hồng dừng chân lại, ánh mắt lóe ra nói:
- Chuyển điện thoại bằng internet, tôi muốn đặt bài với Tiết Hồ. Lão hồ ly Tiết Hồ kia, cho tới bây giờ cứ chơi trò Lã Vọng buông cần, hiển nhiên đã có biện pháp đối phó tên tiểu tạp chủng kia rồi. Muốn thoát khỏi sự uy hiếp của tên tạp chủng kia. Tiết Hồ hẳn là có thể biết được cơ hội lần này khó được đến bao nhiêu!
Trong lúc nhất thời, Vương Hồng trở nên hùng tâm vạn trượng.
Năm phút sau.
Điện thoại chuyển được, trên màn hình hiện ra thân ảnh Tiết Hồ.
Hắn mặc một bộ áo ngủ, cầm một tẩu thuốc, tinh thần nhìn qua không tệ.
Nhìn thấy hình ảnh này, Vương Hồng càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
- Đại ca.
Vương Hồng cung kính ôm quyền thi lễ với Tiết Hồ.
Trên màn hình. Tiết Hồ thật thản nhiên, nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói, nói:
- A Hồng, đã trễ thế này ông tìm tôi làm gì?
- Đại ca, thực xin lỗi.
Vương Hồng lộ vẻ áy náy.
Tiết Hồ nheo mắt lại, cười lạnh:
- Nha, vì sao phải xin lỗi tôi đây?
- Trước tôi bị che mắt, không biết điều muốn tranh đoạt ghế long đầu với đại ca, thật sự tội rất đáng chết!
Vương Hồng thật hiếm có lại cúi đầu nhận lỗi với Tiết Hồ, đồng thời tận lực làm cho ngữ khí có vẻ thêm chân thành.
- Hắc! Vương Hồng, tôi nghe nói hai đứa con trai của ông bởi vì đắc tội Trần Phàm, toàn bộ bị đánh vào bệnh viện. Mà ông âm thầm phái Huyết Thủ đi đối phó nữ nhân của hắn, kết quả Huyết Thủ đã biến mất khỏi nhân gian.
Tiết Hồ cười lạnh một tiếng, trong giọng nói rất có oán khí, hiển nhiên Tiết Hồ cũng biết nếu không phải vì chuyện của Trần Phàm. Huyết Thủ là một quả bom hẹn giờ mà Vương Hồng an bài bên cạnh hắn, tùy thời đều sẽ nổ mạnh.
- Tiểu đệ biết sai, sau này tuyệt đối thần phục đại ca, trước kia không trung thực, mong rằng đại ca tha thứ!
Vương Hồng cúi đầu thật sâu.
Tiết Hồ hừ lạnh một tiếng, không hề hé răng.
- Đại ca, hiện giờ tên tiểu súc sinh Trần Phàm còn nhảy nhót lợi hại hơn trước kia, nếu còn tiếp tục để cho hắn tùy ý nhảy nhót, chỉ sợ...Vương Hồng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiết Hồ, hỏi dò, câu kế tiếp cũng chưa nói ra miệng.
Khóe miệng Tiết Hồ hiện lên nụ cười tự tin:
- Tôi cũng không gạt ông, hắn nhảy nhót không được bao lâu nữa đâu!
- Xem ra đại ca đã có kế sách ứng đối?
Dù Vương Hồng đã đoán được điểm này, nhưng vẫn thấy kinh hãi, hắn biết rõ tuy rằng hiện tại lời nghi ngờ nổi lên khắp nơi trong Thanh bang, nhưng chỉ cần Tiết Hồ xử lý xong địch nhân mạnh mẽ như Trần Phàm, như vậy lực uy hiếp cùng khả năng nắm quyền lực trong tay càng bay lên tới mức khủng bố.
- Ân. “Tiết Hồ nhẹ nhàng gật đầu, vẫn không định nói cho Vương Hồng, lại hỏi:
- Đã trễ thế này, ông liên hệ tôi không phải chỉ là vì cầu một sự an tâm đi?
- Đại ca thật là Gia Cát tái thế, không chuyện gì giấu diếm được ánh mắt đại ca.
Vương Hồng vỗ mông ngựa, sau đó nghiêm mặt nói:
- Đại ca, thực không dám giấu diếm, bên Đông Nam Á mới xuất hiện một ít tình huống.
- Nga?
Sắc mặt Tiết Hồ hơi đổi:
- Tình huống gì?
Nhận thấy được biểu tình biến hóa của Tiết Hồ, Vương Hồng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Dù sao, địa bàn Đông Nam Á là do Thanh bang mất sức chín trâu hai hổ mới đánh xuống được, hơn nữa hàng năm còn mang không ít lợi nhuận tới cho Thanh bang, Tiết Hồ đương nhiên thập phần xem trọng.
- Là như vậy...
Nhìn thấy ánh mắt Tiết Hồ nhìn mình chằm chằm sắc bén như đao, Vương Hồng thật nhanh kể lại chuyện xảy ra đêm nay.
- Đám thủ hạ thân tín của Thái Hổ đã bị giết hơn phân nửa, thành viên trung tâm của Hắc Ám U Linh còn chết trong sơn trang của hắn?
Hai mắt Tiết Hồ tỏa sáng, lập tức nghĩ tới phản ứng dây chuyền trong chuyện này, sau đó liền đoán được tâm tư của Vương Hồng, hỏi:
- Ông thừa dịp Thái Hổ bệnh, muốn lấy mạng Thái Hổ?
- Ân, tiểu đệ chuẩn bị vì đại ca đánh hạ thêm một mảnh giang sơn lớn hơn nữa tại Đông Nam Á!
Vương Hồng vội vàng gật đầu.
Tiết Hồ nheo mắt lại như có suy nghĩ gì, nói:
- Ông muốn tôi phái ra Phong Diệp trợ giúp ông đi?
- Dạ, đại ca.
Vương Hồng cũng không giấu diếm, dù sao Thanh bang vẫn luôn một mực bắt chước hình thức Không Hàng Binh của Đại Quyển.
Tiết Hồ trầm ngâm một lát, nói:
- Phái ra Phong Diệp trợ giúp ông cũng chưa hẳn không thể! Nhưng Vương Hồng, tôi hi vọng ông nhớ kỹ, chuyện trước kia tôi không hề truy cứu, sau này nếu như ông lại có lòng phản nghịch, cũng đừng trách đại ca này lòng dạ độc ác!
- Tiểu đệ tuyệt đối không dám nữa!
Vương Hồng đảm bảo.
Tiết Hồ rít hai hơi thuốc, nghĩ nghĩ nói:
- Chuyện này phát sinh đột nhiên, có lẽ còn có chút vấn đề. Tạm thời ông không cần hành động thiếu suy nghĩ, tiếp tục chú ý thêm vài ngày, khi hiểu rõ tình huống mới làm tiếp an bài.
- Hết thảy nghe theo đại ca chỉ thị.
Vương Hồng cung kính đáp.
- Tốt lắm, thời gian cũng không còn sớm, ông nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Tiết Hồ nói xong kết thúc cuộc nói chuyện.
Nhìn thấy Tiết Hồ chấm dứt điện thoại, sắc mặt Vương Hồng lại phức tạp, trầm tư một lúc sau đó nhấn nút màu đỏ.
Rất nhanh, người trung niên kia lại xuất hiện trong phòng.
- Phân phó đi xuống, phái người tiếp tục nhìn chằm chằm chuyện của Thái Hổ, nhớ kỹ, nhất định phải trành thật cẩn thận cho tôi, gió có thổi có lay gì, lập tức báo cho tôi biết!
Vương Hồng trầm giọng ra lệnh.
- Dạ. Hồng gia!
Người trung niên lĩnh mệnh đi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy người trung niên rời đi, Vương Hồng châm một điếu thuốc lá đi tới sát bên cửa sổ, lại nhìn xuống khu phố tàu.
Lần này từng đạo thân ảnh dưới phố ở trong mắt hắn trở nên cực kỳ thân thiết.
Dưới ánh đèn, hắn phun ra một ngụm khói, khóe miệng hiện lên dáng tươi cười đắc ý:
- Đại ca, chỉ cần anh có thể giết chết tiểu súc sinh Trần Phàm, tôi sẽ an tâm ở lại Đông Nam Á làm vương gia, sau này tuyệt đối sẽ không nhúng chàm vào quốc nội một bước!
Giờ khắc này, Vương Hồng tựa hồ nhìn thấy được tương lai.
Nhưng bên trái là thiên đường, bên phải là địa ngục.
Kể từ khoảnh khắc Vương Hồng phái ra Huyết Thủ ám sát Trương Thiên Thiên cùng Điền Thảo, hắn đã chuyển hướng về phía bên phải!