Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 12: Chương 12: Một người xướng đỏ mặt, một người xướng đen mặt




Như thế nào gọi là không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng liền nổ vang như sấm chớp. Trần Phàm chính là minh chứng tốt nhất.

 

Ngay từ ban đầu, hắn làm bộ như một nam sinh ngượng ngùng khó chịu, không dám nhìn thẳng vào bốn người Tô San, kết quả không qua mấy giây thời gian, thái độ liền đã xoay chuyển ba trăm sáu mươi vòng, trực tiếp khiến cho mọi người xung quanh không kịp trở mình. Tựu ngay cả Tiêu Phong, tự xưng là sát thủ của đám nữ sinh mà cũng phải cam bái hạ phong, bội phục liếc mắt nhìn Trằn Phàm, giống như đang nói:

 

- Huynh đệ, ngươi thực cường hãn ah!

 

Tên hỗn đản thải phân chó! Bổn tiểu thư nói Hư Trúc chính là muốn từ chối gã công tử bột kia, ngươi tự phong thần tăng quét rác ra đây làm gì! Như thế nào ngươi không đâm đầu vào khối đậu hũ mà chết đi cho rồi đây?

 

Tô San trong lòng thầm mắng một câu ngoan độc, nhưng ờ ngoài mặt, lại cố gắng kiềm chế không để tâm tình phẫn nộ biểu hiện ra ngoài, sợ bị người khác nhìn ra, quan hệ giữa nàng cùng Trần Phàm không hề đơn giãn.

 

- San San, hạng người nói năng ngọt xớt này không cần quàn đến, coi như ruồi bọ đeo bám thì tâm tình sẽ thoải mái hơn.

 

Lúc này Trương Thiên Thiên lên tiếng nhắc nhờ. Sau khi nàng phát hiện ra chính mình đã xem nhẹ Tô San xong, liền thay đổi chủ ý, toan tính cùng Tô San gây dựng mối quan hệ, cho nên mới lên tiếng tương trợ Tô San.

 

- Đúng thế. Tô San, trên thế giới này có rất nhiều cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, không biết trời cao đắt rộng bao nhiêu. Cũng không biết soi gương ngắm nhìn lại xem mình có bộ dáng như thế nào ah!

 

Đột nhiên, bên tai mọi người vang lên một thanh âm trào phúng hài hước, chủ nhân của thanh âm này chính là Lưu Vĩ.

 

Hoàng Hiểu Đông cũng đang đứng bên cạnh người Lưu Vĩ, nhưng hắn không nói gì, mà chi dùng diễn cảm khinh thường nhìn nhìn đám người Trần Phàm. Trừ hai bọn hắn ra, còn có một nam nhân trung niên vẻ mật kính sợ. đứng phía sau Hoàng Hiểu Đông, dường như đang chờ đợi chi thị của hắn.

 

- Tiểu ma cà bông, như thế nào? Mày muốn tìm Ngu gia tìm xui xẻo hay sao?

 

Ngu Huyền vừa nghe thấy Lưu Vĩ nói, liền trừng mắt hung hăng đứng lên, khí thế vô cùng họa người. Nguồn truyện: Truyện FULL

 

Ngu Huyền phản kích làm cho sắc mặt Lưu Vĩ càng trở nên âm trầm, hắn cũng đang muốn ra tay, nhưng lại bị Hoàng Hiểu Đông ngăn càn. Chợt thấy Hoàng Hiểu Đông thoáng nhìn tên nam nhân trung niên đứng phía sau, nháy mắt ra hiệu. Tên nam nhân trung niên liền bước tới trước bàn đám người Trần Phàm, mỉm cười áy náy nói:

 

- Thực xin lỗi, các bạn đồng học, bởi vì một số nguyên nhân đặc thù, nên các cậu không thể tiếp tục ờ đây dùng cơm, chiếc bàn này đã được người khác đặt từ trước rồi.

 

- Bị người khác đặt trước rồi sao? Như thế nào khách sạn không thông báo trước? Khi chúng ta dùng cơm được một nửa thời gian, liền ra đây nói bàn của chúng ta bị người khác đặt trước, muốn khi dễ khách hàng phải không?

 

Ngu Huyền bản tính nóng này, vừa nghe tên quản lí nói như thế, lập tức đã đùng đùng nồi giận.

 

Nhưng Tiêu Phong lại mang diễn cảm không hờn không giận, bình thản nói:

 

- Chúng ta mất tiền, cơm còn chưa dùng xong, muốn đuổi chúng ta đi, chẳng một khách sạn nào có thái độ phục vụ giống như các ngươi à?

 

Tên nam nhân trung niên cũng nhìn ra được. Tiêu Phong này không phải nam sinh bình thường. Nếu không phải Hoàng Hiểu Đông khăng khăng muốn hắn làm như thế này, thì hắn quả quyết sẽ không thực hiện chuyện tình ngu xuẩn vô lý như thế. Nhưng, nếu Hoàng Hiểu Đông muốn đuổi đám người Trần Phàm ra khỏi nhà hàng, thì hắn đành phải đóng vai ác nhân mà thôi. Lúc này nghe Tiêu Phong nói như thế, liền mỉm cười áy náy nói:

 

- Thực xin lỗi, các bạn đồng học, toàn bộ phí tốn của bàn này, khách sạn chúng tôi sẽ hoàn trả không lấy.

 

- Tiền không thành vấn đề, muốn chúng tôi nhường bàn cũng không thành vấn đề. Nhưng phải chờ chúng tôi ăn xong mới được!

 

Tiêu Phong liền bày ra hình dạng công tử thế gia, không chút khách khí nói.

 

- Uy, mày có bao nhiêu tiền chứ? Khẩu khí thật là khoa trương!

 

Lưu Vĩ đứng ở phía sau Hoàng Hiểu Đông, bời vì Hoàng Hiểu Đông ngăn cản không dám động thủ.

 

Nhưng lúc này vừa nghe thấy Tiêu Phong nói, liền cười lạnh châm chọc vào một câu.

 

Nghe Lưu Vĩ nói như thế. Tô San cũng hiểu được đám người Hoàng Hiểu Đông đã hơi quá đáng. Chuyện này trực tiếp khiến cho ấn tượng của nàng về Hoàng Hiểu Đông giảm xuống rất nhiều, đồng thời nàng trộm liếc nhìn Trần Phàm, chỉ thấy diễn cảm trên khuôn mặt phong sương của hắn vẫn bình tĩnh, nhìn không ra một chút dấu hiệu tức giận nào.

 

Trần Phàm cũng biết, nếu Hoàng Hiểu Đông có thể sai khiến tên quân lí nhà hàng làm ra quyết định hoàng đường như thế, hiển nhiên bối cảnh sẽ không hề đơn giản. Mà Ngu Huyền tính khí nóng nảy, nếu xảy ra động thủ, thì chuyện tình sẽ phát sinh quan hệ rất lớn.

 

Trần Phàm trong lòng đang cân nhắc nên xử lí chuyện này như thế nào, thoáng nhìn thấy Tô San trộm quẳng ném ánh mắt về phía mình, trong lòng vừa động, liền mỉm cười nói:

 

- Hai vị bạn học, coi như hai cậu ghen tị với bốn người chúng tôi được ngồi gần bàn mấy vị mỹ nữ này, thì cũng không nên dùng phương pháp khinh người quá đáng như thế đi? Hơn nữa nói gì thì nói, hai cậu chẳng lẽ không cảm nhận được, hai cậu làm như thế, bốn vị mỹ nữ sẽ càng khinh thường nhân phẩm của hai cậu hay sao?

 

- Vị bạn học này. đây là quyết định của quản lí nhà hàng, cùng chúng tồi không có quan hệ.

 

Hoàng Hiểu Đông tìm nhóm Trần Phàm gây hấn, chính là vì muốn phát tiết tâm tình bất mãn trong lòng, cho nên hiển nhiên sẽ không thừa nhận bản thân mình có quan hệ cùng tên quàn lí kia.

 

Tên nam nhân trung niên khẽ mim cười gật đầu:

 

- Đúng thế, vị bạn học này. đây là quyết định của nhà hàng chúng tôi.

 

- Nga. đang yên đang lành, ông vội vàng muốn đuổi chúng tôi đi, phải chăng là đầu ông bị nước vào rồi sao?

 

Trần Phàm cười híp mắt nhìn chằm chằm vào tên nam nhân trung niên, không chút hoang mang nói:

 

- Tôi tin rằng, đầu óc của ông chưa tới mức bị nước tràn vào đi. Ông nói ồng không có quan hệ cùng hai người bạn kia cũng không sao, nhưng ông có dám thề độc không? Chỉ cằn ông thề. ông cùng hai người bạn phía sau nếu có quan hệ, sau này đồ chơi của ông liền bất lực suốt đời, thì chúng tôi sẽ bước ra khỏi nhà hàng ngay lập tức!

 

Quá ngoan độc ah! Tiêu Phong trong lòng dâng lên một trận ác hàn.

 

Rất khí phách! Ngu Huyền âm thầm giơ ngón tay cái lên.

 

Sớm đã biết căn bệnh liệt dương này vô cùng đáng sợ, nên Chu Văn vẫn bình thản như cũ.

 

Tên trung niên nam nhân hoàn toàn không biết phải nói như thế nào, diễn cảm trờ nên xanh tím. Tuy rằng cái chuyện tình phát thề, chỉ xảy ra báo ứng trong tiểu thuyết mà thôi, nhưng lời nói của Trần Phàm cũng quá mức ác độc. độc tới nỗi khiến cho bàn thân hắn không dám phát thề.

 

Trần Phàm thấy tên nam nhân trung niên im lặng không đáp, liền thừa thắng xông lên, mỉm cười nhìn Tô San nói:

 

- Mỹ nữ, tôi đã nhìn ra, hai người bạn phía sau đối với cô rất có hứng thú. Nhưng bản thân tôi tin tường, cô khẳng định rất chán ghét bọn hắn đi? Cô nhất định cảm thấy bọn hắn dùng phương thức này. để theo đuổi cô là rất vô sỉ. đê tiện đi? Nếu bọn hắn ngồi vào chiếc bàn này, cô ngay cả tâm trạng dùng cơm đều không có đi?

 

Trong khi nói chuyện, đồng thời Trần Phàm nhanh như chớp nháy mắt một cái, giống như muốn nói:

 

- Nha đầu, ngươi suy nghĩ cho kỹ. Nếu ngươi không phối hợp cùng ta. Như vậy ta liền sẽ công bố quan hệ của hai người chúng ta ờ trước mặt bàn dân thiên hạ đó ah!

 

Vô sỉ! Đê tiện! Không biết xấu hổ!

 

Đọc thấu hàm ý trong ánh mắt Trần Phàm. Tô San tức giận đến nỗi toàn thân không ngừng run rẩy lên, trong lòng thầm mắng. Nếu như có thể, nàng chi hận không thể xông tới cắn rụng hai khối thịt trên người của Trần Phàm ah!

 

Trong lòng tuy rằng căm tức, nhưng Tô San quà thực cũng phi thường chán ghét hành động bi ổi của Hoàng Hiểu Đông, hơn nữa Trần Phàm uy hiếp cũng khiến cho nàng không còn lựa chọn nào khác.

 

- Hoàng Hiểu Đông, vị bạn học này nói rất đúng, cậu làm như thế, sẽ chỉ khiến cho tôi khinh thường cậu hơn mà thôi!

 

Thoáng điều chỉnh tâm tình. Tô San đem ánh mắt quẳng ném về phía Hoàng Hiểu Đông, giống như đem hết thảy lửa giận Trần Phàm, phát tiết lên trên người của Hoàng Hiểu Đông, không chút khách khí nói.

 

Hoàng Hiểu Đông biến sắc, hắn nằm mơ cũng thật không ngờ. Tồ San sẽ vì một tên nam sinh không hề quen biết, mà khai hỏa đối với hắn. Tuy phẫn nộ, nhưng Hoàng Hiểu Đông không dám phản ứng với Tô San. đành phải dùng ánh mắt ngoan độc trừng mắt nhìn Trần Phàm. Trần Phàm khẽ tủm tỉm cười, không thèm đem biểu tình phẫn nộ của Hoàng Hiểu Đông nhìn vào trong mắt.

 

- Ông nói muốn làm cho bốn vị bạn học này rời đi, chính là quyết định của nhà hàng này ư? Tôi có số điện thoại của Trịnh thúc thúc, nếu không tôi gọi điện hỏi qua một chút, xem có đúng thế không?

 

Tô San lại đem ánh mắt quẳng ném về phía tên nam nhân trung niên, diễn cảm bất hảo nói. Bởi vì nàng đối với hành vi ỷ thế hiếp người của tên quản lí nhà hàng này, phi thường bất mãn.

 

Vừa nghe thấy Tô San nói, khóe mắt tên quàn lí nhà hàng điên cuồng khiêu động lên, sắc mặt cũng trờ nên dị thường khó coi. Bởi vì...Trịnh thúc thúc trong miệng Tồ San, chính là ông chủ phía sau màn của nhà hàng Phúc Lai này.

 

- Vị tiểu thư này...tôi...tôi không phải có ý đó. Tôi cũng bởi vì thấy bốn người này nói năng bất nhã, sợ ảnh hường đến tâm tình dùng bữa của cô và nhóm bạn của cô, cho nên mới quyết định kêu bọn hắn rời đi mà thôi.

 

Tên nam nhân trung niên lau mồ hồi lạnh túa ra trên trán, cố gắng cữu chữa nói. Tại hắn xem ra, nếu Tô San thực sự muốn gọi điện thoại, ông chủ phía sau màn truy cứu xuống, thì hắn liền xong đời.

 

Bởi nếu như vậy, hắn chẳng những không có lấy lòng được Hoàng Hiểu Đông, tương phản còn mất đi công việc hiện giờ, điển hình chính là xui xẻo, tiền mất tật mang!

 

- Vậy sao?

 

Tô San trầm ngâm một hồi, nhìn bốn người Trần Phàm nói:

 

- Nếu đã như vậy, thì ông cũng không cần đuổi bọn hắn rời đi, tuy bọn hắn đáng ghét, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến tâm tình dùng cơm của chúng tôi. Bắt quá hai người ở phía sau kia sẽ ảnh hường rất nhiều đến tâm tình dùng cơm của nhóm bạn chúng tôi. Ông kêu hai người đó mau chóng rời đi thôi!

 

Dứt lời, Tô San theo dư quang trong mắt liếc nhìn Trần Phàm một cái, trong lòng không khỏi đắc chí. Hừ! Coi như bổn tiểu thư phối hợp cùng ngươi, nhưng cũng đừng hòng mơ tưởng bổn tiểu thư sẽ nói lời hay ý đẹp dành cho ngươi ah!

 

- Uy, hai vị bạn học kia, da mặt như thế nào dày vậy? Hai bạn không nghe thấy vị mỹ nữ kia nói, hai bạn đứng ở trong này sẽ ảnh hưởng đến tâm tình dùng bữa của người ta sao? Hai bạn còn không mau rời đi?

 

Trần Phàm biết Tô San đang đắc chí, nhưng cũng không quan tâm bao nhiêu. Lúc này liền híp mắt nhìn Hoàng Hiểu Đông cùng Lưu Vĩ hảo tâm nhắc nhở nói.

 

Vừa nghe được thanh âm của Trần Phàm, hai người Hoàng Hiểu Đông cùng Lưu Vĩ thiếu chút nữa đã tức ói máu, bọn hắn vốn muốn dùng thân phận, sai khiến tên quản lí nhà hàng đuổi nhóm người Trần Phàm ra ngoài. Nhưng không ngờ, sự tình diễn ra, lại hoàn toàn tương phản.

 

Lưu Vĩ tức giận nghiến răng nắm chặt song quyền, thực muốn xông lên đem Trần Phàm đấm thành cái đầu heo. Bất quá Ngu Huyền kia hình dáng như hung thần ác sát, khiến cho bản thân hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

 

Còn Hoàng Hiểu Đông thì xanh mặt nhìn tên quản lí, kết quả phát hiện ra tên này biểu hiện hoàn toàn giống như một người khác, lúng túng giã vờ cúi đầu, cũng không dám ngẩng lên, biểu thị sẽ không thể giúp được hắn chuyện gì.

 

Hiểu được điểm này, lửa giận trong lòng Hoàng Hiểu Đông càng gia tăng. Bất quá nghĩ đến lời thề mình phải chính phục Tô San, thì Hoàng Hiểu Đông mới cố gắng kiềm nén lửa giận trong lòng, nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, âm trầm nói:

 

- Tiểu tử, mày có dũng khí!

 

Nhìn biểu tình âm trầm của Hoàng Hiểu Đông. Trần Phàm khinh thường mim cười, giống như không hề lo lắng Hoàng Hiểu Đông sẽ trả thù mình. Bởi vì...trong mắt hắn, khiêu khích của Hoàng Hiểu Đông chi là trò chơi trè con mà thôi.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.