Đối với một người già mà nói, không có con cái trong lúc tuổi già không thể nghi ngờ là vô cùng cô độc cùng tịch mịch.
Thu hồi ánh mắt, Trần Phàm châm một điếu thuốc lá, nhìn chăm chú vào chiếc Audi A6 vừa ngừng lại, sau đó nhìn thấy một người trung niên dáng người béo phì từ trong xe đi xuống, bước nhanh về hướng mình.
Dưới ánh đèn đêm, trên khuôn mặt béo phì tràn ngập vẻ sợ hãi!
Trần Phàm giữ im lặng hút thuốc lá, nhớ lại toàn bộ tư liệu có liên quan Đào Kiến Minh, thần sắc bình tĩnh.
- Trần...Trần tiên sinh.
Đào Kiến Minh đi nhanh như chạy tới trước mặt Trần Phàm, cúi đầu kính sợ nói.
Giờ khắc này không biết là hắn đang kính sợ Trần Phàm hay là kính sợ khu trà viên trước mắt, hoặc là nói đều có cả hai.
- Đi vào nói đi.
Trần Phàm chậm rãi phun ra một ngụm khói, thản nhiên nói.
- Dạ.
Đào Kiến Minh nặng nề gật đầu, sau đó hít sâu một hơi, run run lên, hướng khu trà viên danh chấn đại giang nam bắc bước ra bước đầu tiên trong cuộc đời.
Một bước.
Cả người Đào Kiến Minh run rẩy không thôi, thiếu chút nữa bước hụt chân, cũng may chân còn lại bước kịp, mới không bị ngã nhào trên đất.
Trần Phàm cũng không để ý đến, xoay người dẫn đầu,đi trước.
Hai bước.
Đào Kiến Minh lại nuốt nước bọt, lấy lại bĩnh tĩnh.
Ba bước.
Đào Kiến Minh bước vào trà viên, sau lưng lạnh lẽo toàn thân, trên lưng hoàn toàn ướt đẫm, mồ hôi không ngừng tuôn ra trên trán.
Nửa phút sau, Đào Kiến Minh kinh hồn táng đảm cũng không dám thưởng thức cảnh đêm trong trà viên, mà đi theo sát Trần Phàm tiến tới một gian nhà nằm trong khu rừng trúc.
- Đào hành trường (chủ tịch ngân hàng), mời ngồi.
Tiến vào gian nhà, Trần Phàm dụi tắt tàn thuốc ném vào gạt tàn, làm ra tư thế như thỉnh.
Cả người Đào Kiến Minh khẽ run rẩy, cười khổ nói:
- Trần tiên sinh, chiếc ghế này tôi không có tư cách ngồi, ngài ngồi là được rồi.
- Đào hành trường, năm nay ngày bốn mươi chín tuổi, đúng không?
Trần Phàm thấy Đào Kiến Minh không dám ngồi xuống, cũng không nói thêm lời nào mà nhắc sang chuyện khác.
- Ân, vào tháng hai sang năm sẽ đầy năm mươi.
Đào Kiến Minh vẫn còn run rẩy, không được thản nhiên như chó điên Lâm gia khi vào gian nhà trúc này.
Ngày đó, mặc dù khi Lâm Đông đến đây đỏ cả mắt, rơi nước mắt đầy mặt, nhưng sau khi đi vào nhà trúc, thần sắc đã thản nhiên, không còn chút nào hoảng sợ.
Đương nhiên, ngày đó chó điên Lâm gia tới đây là vì thần phục Trần Phàm, mà trong lòng Đào Kiến Minh rõ ràng đang có quỷ, vì muốn van cầu Trần Phàm thả một con đường sống, mục đích hai người khác nhau, tâm tình tự nhiên cũng khác nhau rất lớn.
- Bốn mươi chín, cấp chính sở.
Trần Phàm nhẹ nhàng gõ lên bàn trà, thật có tiết tấu:
- Nếu ông cố gắng thêm nữa, muốn cá chép vượt long môn cũng chưa hẳn là không thể.
Trong lòng Đào Kiến Minh chấn động, không biết ý tứ của Trần Phàm như thế nào, không dám tiếp lời.
- Tôi nghe nói hiện tại ông đi rất gần với Trần Phi, quan trường đều nói ông dán lên nhãn hiệu của Trần gia, việc này rốt cục là thật hay giả?
Trần Phàm đột nhiên dừng lại hành động gõ vào mặt bàn, ánh mắt như đao nhìn về phía Đào Kiến Minh.
Trong lòng Đào Kiến Minh chấn động, sắc mặt đột nhiên biến đổi, chợt nghĩ, liền nhanh miệng nói:
- Đào mỗ có thể được Trần gia trúng ý, là vinh hạnh cùng may mắn của Đào mỗ.
Vừa nói xong, Đào Kiến Minh không dám nhìn vảo ảnh mắt của Trần Phàm, cúi thấp đầu xuống.
Tuy rằng hắn không biết vì sao Trần Phàm phải hỏi như vậy, nhưng hắn cũng đã được nghe nói mâu thuẫn giữa Trần Phàm và Trần Phi, biết hai người rất không hợp, vì thế hắn chỉ có thể dùng từ Trần gia để nói.
Hơn nữa theo ý nào đó mà nói, hắn và Trần Phi đi đến gần, quả thật nguyên nhân cũng vì Trần gia.
Đối với rất nhiều người mà nói, đặt lên được Yến gia là vinh hạnh cùng may mắn, đặt lên Trần gia cũng là như thế.
Dù Trần lão thái gia đã buông tay rời đi nhân gian, Trần gia ở trong quan trường nơi chốn bị Yến gia áp chế, nhưng lạc đà có gầy cũng còn lớn hơn ngựa.
Bên trong trung ương, ngoại trừ Yến gia bởi vì muốn rửa nhục vào ngày mùng một tết, dám trắng trợn gọi nhịp với Trần gia, thật sự không còn phe phái nào dám gọi nhịp cùng Trần gia.
Đào Kiến Minh cúi đầu, Trần Phàm chợt nhíu mày, không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện à.
Tí tách! Tí tách!
Theo thời gian trôi qua, Đào Kiến Minh ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi lạnh dọc theo khuôn mặt béo phì chảy xuống, rơi xuống trên sàn trúc, thanh âm chói tai.
Còn có một ít mồ hôi chảy vảo ảnh mắt Đào Kiến Minh, làm ánh mắt hắn đau rát nhưng hắn cũng không dám đưa tay đi lau, vẫn không dám thở mạnh đứng ngay trước mặt Trần Phàm.
Mặc dù Đào Kiến Minh có đứng trước mặt Trần Phi cũng không biểu hiện sợ hãi đến như vậy, nhiều nhất chỉ là ti khiêm mà thôi!
Hai người hơn kém, giống như một trời một vực.
Không biết qua bao lâu, Mạc lão trong bộ quần áo bằng vải bố bưng một bình trà Đại Hồng Bảo bước vào nhà trúc, cũng không hề liếc mắt nhìn Đào Kiến Minh, lập tức đi tới trước bàn trà, đặt bình trà xuống mỉm cười nói:
- Tiểu tử, trà ta đã pha xong cho cậu đây. Mặt khác, vừa rồi ta đã gọi điện cho Ngụy lão gia tử, nói cậu tặng lá trà cho ông ấy, lão gia tử thật cao hứng, nói đêm nay cậu bận việc thì thôi, ngày mai có rảnh rỗi phải đến nhà ông ấy ăn bữa cơm rau dưa, bồi ông ấy đánh hai ván cờ.
- Bá!
Nghe được lời nói của Mạc lão, Đào Kiến Minh nguyên bản vốn đang kinh hồn táng đảm chợt sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đặt mông ngồi dưới đất.
Mà Trần Phàm lại cảm kích đứng dậy:
- Đa tạ Mạc lão.
- Ngụy lão gia tử muốn gặp cậu, cũng không phải do tao lão đầu như ta lắm miệng, cho nên không cần cảm tạ.
Mạc lão cười hắc hắc, xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn Đào Kiến Minh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Sau khi Mạc lão rời đi, Trần Phàm bưng bình trà lên rót hai chén nói:
- Đào hành trường, ông đã là người của Trần gia, như vậy cũng không cần phải khách khí, ngồi xuống, vừa uống trà vừa nói chuyện đi.
Đào Kiến Minh thiếu chút nữa bị dọa ra bệnh tim, nghe đựợc lời nói của Trần Phàm, trong lòng vừa động mơ hồ đoán được điều gì, lại không dám khẳng định mà đưa tay lau mồ hôi lạnh, cúi đầu khom lưng ngồi đối diện Trần Phàm, lại không dám chạm vào chén trà nóng hôi hổi kia.
Đây cũng không phải hắn không muốn chạm vào, trên thực tế có thể uống nước trà do chính tay Mạc lão pha chế, chuyện này truyền ra ngoài tuyệt đối là một chuyện vô cùng có mặt mũi, cũng là tượng trưng cho thân phận.
Dù sao, ở Đông Hải, người có thể bước vào Thạch Phong trà viên cũng không quá ít, nhưng có thể được uống trà do chính Mạc lão pha chế, không nhiều hơn một bàn tay!
- Đào hành trường, nói vậy hôm nay ông đã biết mục đích tôi tìm ông đến.
Trần Phàm uống nhẹ một ngụm trà, nói thẳng:
- Chúng ta là người sáng mắt không nói tiếng lóng. Đào Vĩ con ông muốn dùng chuyện thanh tra tham ô hối lộ trong hệ thống để uy hiếp Phùng Đình, muốn con gái của Phùng Đình đi bồi người lên giường, đúng không?
Hoa!
Đào Kiến Minh vừa nghe, sợ tới mức vội vàng đứng dậy, kết quả do quá khẩn trương, liền đụng phải chén trà, nước trà nhất thời vung ra.
Trần Phàm đưa tay đúng lúc bắt được chén trà ngã nhào, thản nhiên nói:
- Chén trà của Mạc lão rất đắt tiền, nếu làm vỡ ông đền không nổi đâu.
Sắc mặt Đào Kiến Minh vàng như đất.
- Theo tôi được biết, lúc Phùng Đình còn nhậm chức, từng thâm lạm tiền công quỹ ba trăm ngàn, có chuyện này không?
Trần Phàm trầm giọng hỏi.
Trái tim Đào Kiến Minh còn đập nhanh hơn trước, run run nói:
- Có, có...
- Phùng Đình nói bà ấy đã trả lại số tiền kia rồi phải không?
Trần Phàm lại hỏi.
Đào Kiến Minh không dám lau mồ hôi lạnh, mà run rẩy nói:
- Ân, ba tháng sau bà ấy đã trả trở về.
- Phùng Đìn nói lúc đó bà ấy đã thanh trừ dấu vết, nhưng không rõ ràng sạch sẽ.
Trần Phàm nhíu mày nói:
- Nếu hiện giờ tiền đã trả lại, nói vậy ông hẳn là có cách đem dấu vết này rửa sạch đi?
- Bên phía ngân hàng không thành vấn đề, nhưng lúc bà ấy trả tiền là do bên phía phòng phát triển đưa lại, bên phòng đó...
Đào Kiến Minh không nói câu kế tiếp ra miệng, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: phía bên kia hắn không thể xử lý.
- Phía bên kia không cần ông quan tâm, sẽ có người đi xử lý.
Trần Phàm lại nâng chung trà lên, hữu ý vô ý nói:
- Chức vị của Phùng Đình nhỏ như vậy mà còn có thể tham ô được nhiều tiền như thế, nói vậy có lẽ ông cũng không khá hơn chút nào.
Phác thông!
Đào Kiến Minh lập tức té ngồi lên mặt đất.
Hắn theo bản năng nhớ tới lúc Trần Phàm ở Chiết Giang lợi dụng chỗ bẩn trong tay Tưởng Cương, đem Tưởng Cương đưa vào nhà tù.
- Nói đã đến nước này, cụ thể nên làm như thế nào nói vậy trong lòng ông cũng đã có quyết định, tôi sẽ không vẽ rắn thêm chân.
Trần Phàm đặt chén trà xuống, trầm giọng nói:
- Ông đi đi!
- Hô...hô...
Sắc mặt Đào Kiến Minh tái nhợt đứng lên, bái Trần Phàm thật sâu, sau đó hai chân run rẩy đi ra khỏi nhà trúc, dọc theo đường đá nhỏ chậm rãi rời đi.
Hắn biết, đây là lần đầu tiên trong đời hắn bước chân vào Thạch Phong trà viên, chỉ sợ cũng là lần cuối cùng.
Hắn cũng biết, câu nói sau cùng của Trần Phàm chính là nhắc nhở hắn tiêu trừ chỗ bẩn của hắn.
Hắn cũng không biết, hắn và con hắn có thể bình an vô sự hoàn toàn là bởi vì hắn là một thành viên thuộc về phe phái Trần gia.
Bởi vì người thanh niên từng bị Trần gia xem là chó nhà tang đuổi ra gia tộc, hận chỉ là vài người trong Trần gia mà thôi.
Hắn không hận Trần gia!
Cũng chưa bao giờ hận qua!
Bởi vì ngôi nhà kia, là do vị lão nhân đã nằm vào Bát Bảo Sơn, phải dựa vào đại trí tuệ, đại quyết đoán, từng bước một chống đỡ lên.
Không lâu trong tương lai, hắn sẽ lại trở về - mang theo lòng kiêu ngạo cùng vinh diệu của Đồ Tể, thẳng lưng, trở lại Trần gia đang nằm tại đế đô.
Ngày nào đó, Trần gia nhất định sẽ bởi vì hắn mà quang vinh!
Đồng dạng...lúc hắn trở về Trần gia, đó là ngày Yến gia sụp đổ!