Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 253: Chương 253: Nhạc đệm(2)




 

- Chờ một lát, bảo bối. Anh nói trước cho em nghe một chuyện.

 

Tiết Cường bị những lời này của nam nhân làm sắc tâm nổi lên, nhưng không lập tức hành động mà cười nói:

 

- Bảo bối, em đoán sáng nay anh nghe được tin tức gì?

 

- Tin gì?

 

Nam nhân trong cách ăn mặc nữ nhân tò mò hỏi.

 

Tiết Cường đắc ý:

 

- Tên tạp chủng họ Trần kia đã bị người của Sơn Khẩu Tổ phục kích, hiện tại phóng chừng đã rời khỏi nhân gian. Ngoài ra còn có Hoàng Phủ Hồng Trúc và Hồng Trúc bang!

 

- Anh yêu, nói như vậy anh có thể trở về nước sao?

 

Nam nhân ngồi trong lòng Tiết Cường nhẹ nhàng nâng cằm Tiết Cường lên, nũng nịu nói:

 

- Vậy có phải có thể thường xuyên ở lại Đông Hải, mỗi ngày bồi người ta?

 

- Đó là tự nhiên!

 

Tiết Cường cười lạnh nói:

 

- Không có tạp chủng họ Trần và Hoàng Phủ Hồng Trúc, Hồng Trúc bang không chịu nổi một kích, anh tự nhiên sẽ đi đoạt lại địa bàn vốn thuộc về anh!

 

Khi nói chuyện, Tiết Cường bóp mạnh lên mông nam nhân một phen, nói:

 

- Bảo bối, hầu hạ anh một chút, anh gọi điện thoại.

 

Nghe được lời của Tiết Cường, nam nhân nũng nịu cười, sau đó ngồi xổm xuống cởi bỏ dây lưng của Tiết Cường, Tiết Cường cầm lấy điện thoại gọi cho Lý Dĩnh.

 

Đầu bên kia điện thoại, Lý Dĩnh liên tục bị Trần Phàm đưa lên đỉnh khoái cảm, toàn thân đỏ ửng, hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi.

 

Lại nghe được tiếng chuông điện thoại di động, Lý Dĩnh cũng như khi nãy không hề để ý đến.

 

Vài giây sau, Lý Dĩnh vừa dồn dập thở gấp lại run rẩy cầm lấy di động, cố gắng tắt máy.

 

Đúng lúc này Trần Phàm bỗng nhiên giữ chặt bờ mông của nàng, dùng sức đẩy tới!

 

- A!

 

Nguyên bản Lý Dĩnh đã bị Trần Phàm tàn phá đến không còn khí lực, một tay chống thân thể đã có chút miễn cưỡng, bị Trần Phàm dùng sức đẩy tới, trực tiếp ngã lên ghế sô pha, trong lúc bối rối, không cẩn thận lại ấn trúng nút chuyển máy.

 

Đầu bên kia điện thoại, Tiết Cường đang hưởng thụ nam nhân dùng miệng phục vụ, vốn muốn gọi điện thoại cho Lý Dĩnh nói tin tức Trần Phàm bị giết, ngạc nhiên nghe được thanh âm rên rỉ thoải mái của Lý Dĩnh, lập tức ngây ngẩn cả người.

 

Hắn cũng không phải là Tô San, tự nhiên biết được âm thanh rên rỉ kia đại biểu cho cái gì.

 

Càng làm cho sắc mặt hắn khó coi chính là, sau tiếng rên rỉ truyền ra rõ ràng là thanh âm “bành bạch“...

 

- Chết tiệt, cô đang làm gì đó?

 

Ngay sau đó Tiết Cường lạnh lùng hỏi.

 

Đầu bên kia điện thoại, Lý Dĩnh không những ấn nút chuyển máy, hơn nữa còn đúng ngay loa lớn. Tiết Cường vừa thốt lên nhất thời bị nàng hoàn toàn nghe được rõ ràng.

 

Cùng lúc đó, Trần Phàm hoàn toàn mất đi lý trí, tiến nhập lần xung phong cuối cùng, tốc độ đột nhiên nhanh hơn.

 

Dưới tình hình này, Lý Dĩnh rên rỉ không ngừng, thanh âm một lần còn lớn hơn một lần.

 

- Hăc! Lẳng lơ, tôi còn thật sự tưởng răng cô đã yêu tên tạp chủng kia, lại thật không ngờ, tạp chủng kia đã chết, cô lại đang cùng nam nhân khác phong lưu khoái hoạt!

 

Nghe được tiếng rên rỉ thoải mái của Lý Dĩnh, Tiết Cường cười lạnh nói:

 

- Nữ nhân quả nhiên cũng không phải thứ tốt!

 

Lý Dĩnh lại bị Trần Phàm đưa lên đỉnh khoái cảm, run rẩy không dứt, nhưng mơ hồ nghe được lời Tiết Cường, sắc mặt nhất thời biến đổi!

 

- Tiết Cường, anh nói nhăng gì đấy?

 

Lý Dĩnh vừa phối hợp cùng Trần Phàm tiến lên đỉnh cao lần cuối cùng, vừa hằn học nói.

 

Tiết Cường nhẹ nhàng kéo đầu nam nhân lên, cười trào phúng:

 

- Hắc! Chẳng lẽ cô muốn nói cho tôi biết, cô không phải đang phong lưu khoái hoạt sao? Cô cũng không biết, tiếng rên vừa rồi của cô dâm đãng thế nào, thật không biết xấu hổ...

 

- Cái đó có quan hệ tới anh sao?

 

Không đợi Tiết Cường nói xong, Lý Dĩnh thở hổn hển nói.

 

Nghe được Lý Dĩnh nói như thế, giọng nói của Tiết Cường trở nên thật trầm thấp đến cực điểm:

 

- Lý Dĩnh, ta nói cho ngươi biết, ngươi là nữ nhân của Tiết Cường này! Ngươi cùng nam nhân khác lên giường, ngươi nói có quan hệ tới ta hay không? Còn có, ta cho ngươi biết, tên vương bát Trần Phàm kia đã chết! Hắn đã bị đám người Nhật Bàn thủ tiêu!

 

- Vậy sao?

 

Đầu bên kia điện thoại, Lý Dĩnh nghe được lời nói của Tiết Cường, chợt ngẩn ra, sau đó yêu mị cười:

 

- Anh yêu, tên ngu ngốc Tiết Cường nói anh đã chết, anh dùng lực một chút nào, để cho hắn nghe được rõ ràng hơn một ít. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

 

Theo sau, Lý Dĩnh cố ý lớn tiếng rên lên.

 

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Lý Dĩnh, cùng tiếng rên rỉ phía sau, đồng tử Tiết Cường đột nhiên phóng lớn, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ cùng phẫn nộ không thể che giấu!

 

- Tiết Cường, ngươi nghe, ta, Lý Dĩnh sớm không có bất cứ quan hệ nào với ngươi! Ngươi không được mở miệng nói ta là nữ nhân của ngươi!

 

Liên tục kêu vài tiếng, Lý Dĩnh nhớ tới việc Tiết Cường nói Trần Phàm đã chết, giọng nói thập phần khó chịu:

 

- Ta đối với thứ biến thái chỉ thích con thỏ như ngươi không có hứng thú gì! Ta là nữ nhân của Trần Phàm, sau này đừng tiếp tục gây rối ta!

 

- Anh yêu, anh đội lên yết hầu của em...

 

Lý Dĩnh vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại không đợi Tiết Cường mở miệng, nam nhân ở trước người hắn xoay đầu qua, vẻ mặt biểu tình ủy khuất.

 

Không có an ủi cùng quan tâm như trong sự dự liệu, Tiết Cường vốn luôn đem nam nhân trở thành bảo bối đột nhiên nhảy dựng lên, mạnh mẽ đem điện thoại di động ném vào vách tường ti vi phía đối diện.

 

- Loảng xoảng...loảng xoảng...

 

Ngay sau đó, ti vi nhất thời bị nện vỡ, rơi trên sàn nhà, phát ra một trận vang giòn.

 

Một màn thình lình xảy ra làm nam nhân hoảng sợ đến mức sắc mặt đại biến.

 

Mà Tiết Cường lại đang nắm chặt tay, cắn răng, từ trong kẽ răng bài trừ vài tiếng:

 

- Gian phu dâm phụ, ta nhất định sẽ giết các ngươi! Nhất định sẽ!

 

Trải qua một lần bị Trần Phàm phá hủy chuyện thu phục Hồng Trúc bang, cả người Tiết Cường cũng đã điệu thấp rất nhiều, đi vào phân bộ Thanh bang tại Đông Nam Á cũng không bãi tư thế thái tử gia, mà điệu thấp hoàn thành nhiệm vụ do chưởng môn nhân Tiết Hồ phân phối cho hắn.

 

Trong đoạn thời gian này, biểu hiện của hắn có thể nói hoàn mỹ, không những thuận lợi hoàn thành xong nhiệm vụ Tiết Hồ giao cho hắn, làm thành vài bút sinh ý, nhưng trong lúc hoàn thành nhiệm vụ đồng thời còn âm thầm thu mua lòng người, làm ra một bước trọng yếu để sau này dễ dàng nắm quyền Thanh bang.

 

Nhưng tin tức Trần Phàm và Hoàng Phủ Hồng Trúc bị giết chết đối với Tiết Cường mà nói thực sự quá trọng yếu, trọng yếu đến mức làm cho hắn đắc ý vênh váo, nhưng khi biết được Trần Phàm không những chưa chết, còn đang cùng Lý Dĩnh phong lưu khoái hoạt thì hắn hoàn toàn mất khống chế!

 

Mấy phút sau, dưới sự gây tê của nicotin Tiết Cường dần dần khỏi phục sự bình tĩnh, hắn cầm lấy di động gọi một dãy số, sau khi điện thoại chuyển được hắn âm trầm hỏi:

 

- Trần Phàm rốt cục có chết hay không?

 

- Bẩm...Tiết thiếu gia, tôi đang muốn hồi báo cho ngài.

 

Chủ nhân đầu kia điện thoại nghe được Tiết Cường âm trầm chất vấn, sợ tới mức cả người run run, lúc nói chuyện cũng mang theo một tia âm rung:

 

- Nguyên bản tôi cho rằng Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc lần này chết chắc rồi! Lại thật không ngờ, ở thời khắc mấu chốt quân đội lại xuất động...

 

- Quân đội xuất động?

 

Tiết Cường hơi nhướng mày.

 

- Dạ. Tiết thiếu gia, nghe nói trung đoàn võ cảnh Đông Hải cùng một tổ chức thần bí đồng thời xuất động, tiêu diệt hết những Ninja lén vào Đông Hải, mà Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc nghe nói đều còn sống. Bất quá Hồng Trúc bang bởi vì nội chiến nên tổn thất không nhỏ.

 

- Phế vật, ngươi lại có thể hồi báo tin tức trong khi không biết rõ tình huống, chẳng lẽ ngươi không biết đây là điều tối kỵ trong tình báo sao?

 

Tiết Cường lạnh lùng giáo huấn.

 

- Thiếu gia giáo huấn rất đúng!

 

- Con mẹ nó phế vật! Được rồi, tiếp tục chú ý, có tin tức gì trước tiên báo cho ta biết.

 

Tiết Cường dứt lời trực tiếp cúp điện thoại, nheo mắt lại không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

 

Cùng lúc đó, tại tổng bệnh viện võ cảnh Đông Hải.

 

Hoàng Phủ Hồng Trúc còn mặc quần áo của Ninja được một gã võ cảnh dẫn dắt đi tới một phòng bệnh cao cấp.

 

Lúc còn ở Vân Sơn, Hoàng Phủ Hồng Trúc đã biết được sau khi Độc Nhất Đao và Sở Qua chạy trốn, bị thủ hạ của Phương Chí Cương bắt được, sau đó bởi vì Sở Qua bị sốt rất nghiêm trọng, nên được đưa tới nơi này trước.

 

Về phần được an bài tại phòng bệnh cao cấp, vẫn là ý tưởng của viện trưởng.

 

Đối với viện trưởng tổng bệnh viện trung đoàn võ cảnh mà nói, hắn rõ ràng nhớ được lúc ấy Sở Qua cùng Trần Phàm đi thăm Ngu Huyền, ở dưới tình hình này hắn theo bản năng xem Sở Qua là bạn của Trần Phàm, tự nhiên không dám lãnh đạm.

 

Tuy rằng từ chỗ bệnh viện biết được Sở Qua cũng không bị nguy hiểm tính mạng, nhưng vẻ mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn lo lắng đi vào cửa phòng bệnh, cũng không dừng lại trực tiếp đẩy ra cửa phòng.

 

Trong phòng bệnh, Sở Qua mặc quần áo bệnh nhân bệnh viện, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, nhắm mắt, vẫn còn bị hôn mê.

 

Thân là bảo tiêu của Sở Qua. Độc Nhất Đao cũng ở trong phòng bệnh, hắn ngồi bên cạnh Sở Qua, nguyên bản gương mặt luôn lạnh lùng hiện giờ hiện ra vẻ áy náy cùng tự trách...

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.