Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 552: Chương 552: Oán độc (2)




Mười phút sau, khi Trần Phàm ôm Bảo Nhi đi vào phòng khách, Nạp Lan Hương Hương mặc một bộ váy liền áo màu đen trắng đan xen, buộc tạp dề đang bận rộn bên trong phòng bếp.

 

- Bảo Nhi, con cùng đại ca ca mang theo Amold đi ra ngoài dạo một vòng, bữa sáng lập tức xong ngay.

 

 Nhận thấy được Trần Phàm cùng Bảo Nhi đi xuống lầu, Nạp Lan Hương Hương đi tới cửa phòng bếp nhìn hai người khẽ cười nói.

 

Nhìn ánh mắt thản nhiên của Nạp Lan Hương Hương, nhận thấy được giọng nói ôn nhu của nàng, Trần Phàm ngây ra.

 

Hiển nhiên biểu hiện của Nạp Lan Hương Hương có chút vượt ngoài sự dự liệu của hắn!

 

Theo biểu hiện giờ khắc này của Nạp Lan Hương Hương, tựa hồ nàng không hề để ý tới chuyện tối hôm qua, cảm giác giống như chưa từng phát sinh qua chuyện gì!

 

Phát hiện này khiến cho sự bình tĩnh trong lòng Trần Phàm chợt gợn sóng.

 

Theo sau, không đợi hắn dời đi ánh mắt, Nạp Lan Hương Hương mỉm cười xoay người tiếp tục đi làm bữa sáng.

 

Trong lúc nàng đi đường, động tác có vẻ trúc trắc, làm cho người ta có loại cảm giác như đang khập khiễng.

 

Nhìn tư thế trúc trắc của Nạp Lan Hương Hương, Trần Phàm thoáng cau mày, trầm ngâm vài giây sau đó thu hồi ánh mắt mang theo Bảo Nhi đi ra ngoài.

 

Trong phòng bếp, xuyên qua cửa sổ phòng ăn, nhìn bóng lưng Trần Phàm rời đi, cặp mắt Nạp Lan Hương Hương chợt lóe ra.

 

Tựa hồ nàng đã thành công bước ra bước đầu tiên!

 

So sánh với Hàng Châu Cửu Khê Mân Côi Viên mà nói, khu nhà giàu Vịnh Nước Cạn Hong Kong danh khí còn lớn hơn, thậm chí có thể dùng từ nổi tiếng thế giới để hình dung.

 

Đệ nhất thiên hạ vịnh.

 

Hawaii của Đông Phương.

 

Những lời này là lời khen ngợi về Vịnh Nước Cạn, nó còn được đánh giá là một trong tám khu nhà giàu lớn của toàn cầu, có thể so sánh với Vịnh Tokyo cùng khu Berverly Hill của Mỹ.

 

Trong đó có cả người giàu nhất Hong Kong, chính là người cầm quyền Lý Thiên Thành của Lý thị gia tộc từng được tôn vinh là người giàu nhất Châu Á, cùng rất nhiều phú hào đều có được biệt thự tại Vịnh Nước Cạn.

 

Bản thân là con trai của đại trưởng lão Thanh bang, được xưng là tiểu thiên vương Hong Kong, Vương Hạo cũng mua được một tòa biệt thự tại Vịnh Nước Cạn, giá trị hơn triệu đồng.

 

Sáng sớm, khi một ít người giàu có đang chạy bộ trên bờ cát rèn luyện thân thể. Vương Hạo để trần thân trên, ngồi đầu giường rít thuốc lá.

 

Nương theo ánh lửa mỏng manh của tàn thuốc, mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn dị thường âm trầm, trong mắt luôn toát ra ánh mắt oán độc.

 

- Khái...khái...

 

 Đột nhiên một cô gái dáng người cao gầy trần như nhộng đang nằm bên cạnh Vương Hạo bị khói thuốc làm sặc đến ho khan lên.

 

- A!

 

Liên tục ho khan hai tiếng, cô gái chậm rãi mở mắt quay đầu nhìn thấy khuôn mặt bị ánh lửa chiếu rọi có vẻ âm trầm của Vương Hạo, sợ tới mức thất thanh hét lên chói tai.

 

Vương Hạo nhíu mày.

 

Cô gái thở sâu, vỗ lên bộ ngực cao ngất nhích lại gần, thanh âm ngọt ngào hỏi:

 

- Sao Vương thiếu lại tỉnh sớm như vậy?

 

- Ngủ không được.

 

 Quay đầu nhìn thoáng qua cô gái tối hôm qua bị mình tiềm quy tắc, Vương Hạo chậm rãi trả lời một câu, dụi tắt tàn thuốc đưa tay nắm lấy gò ngực của cô gái.

 

- Ân.

 

Cô gái phát ra tiếng kêu, bàn tay trắng noãn nhẹ nhàng ma xát lên đùi Vương Hạo, thanh âm nũng nịu:

 

- Vương thiếu, tối hôm qua anh làm cho người ta thật thoải mái nha.

 

- Phải không?

 

 Nghe được thanh âm nũng nịu của cô gái, hồi tưởng lại tình cảnh tối hôm qua cô gái bị mình áp trên giường, khóe miệng Vương Hạo lộ ra dáng tươi cười tà ác, không nói thêm lời nào lại kéo cô gái đặt ngay dưới thân.

 

Mấy phút sau, trong tiếng rên rỉ thoải mái của cô gái, Vương Hạo vô lực ghé lên trên người nàng.

 

Một lát sau, hơi thở của cô gái khôi phục lại bình thường, mở to mắt, ôm lấy Vương Hạo khẽ nói:

 

- Vương thiếu, tối hôm qua anh đã nói sẽ đề nghị với công ty để cho em nhận vai nữ chính bộ thanh xuân vườn trường nha.

 

Bên tai vang lên lời nói của cô gái, trong đầu nhớ lại việc sở dĩ cô gái chịu bồi mình lên giường là vì muốn được nổi tiếng trong giới giải trí, Vương Hạo không kiên nhẫn trả lời:

 

- Tôi đã nói không cần bao lâu sẽ cho cô nổi tiếng khắp Hong Kong mà!

 

- Cảm ơn Vương thiếu.

 

 Cô gái kích động hôn Vương Hạo, sau đó hỏi:

 

- Đúng rồi, Vương thiếu, gần đây toàn bộ truyền thông giải trí không có đưa tin về anh, có người bịa đặt nói anh bị phong sát, thật sự là quá ghê tởm!

 

Vừa nghe được lời nói của cô gái, sắc mặt Vương Hạo đột nhiên biến đổi, chụp lấy tóc cô gái, kéo nàng tới trước mặt mình, khuôn mặt vặn vẹo thanh âm khàn khàn nói:

 

- Mặc quần áo, cút cho tôi!

 

- Vương...Vương thiếu, em...em sai lầm rồi...

 

 Cô gái sợ tới mức mặt hoa thất sắc, mang theo tiếng khóc cầu xin tha thứ.

 

Vương Hạo buông tóc cô gái ra, một cước đá cô gái xuống giường, âm lãnh nói:

 

- Biến, nếu không tôi tìm người cưỡng hiếp cô!

 

Cô gái cũng không quan tâm sự đau đớn trên người, cầm lấy quần áo òa khóc chạy ra phòng ngủ.

 

Lạnh lùng nhìn cô gái rời đi, Vương Hạo châm điếu thuốc lá, sau đó bấm một số điện thoại.

 

- Anh, hay anh giúp em gọi điện nói với cha một tiếng đi?

 

 Điện thoại vừa chuyển được, Vương Hạo cung kính hỏi.

 

Đây là lần thứ mười sau khi Vương Hạo quay trở lại Hong Kong gọi điện thoại cho Vương Dũng anh trai hắn.

 

Sau khi biết được chính mình đã bị lọt vào Phong Sát, Vương Hạo lập tức liên lạc với anh của hắn là Vương Dũng, cố gắng để Vương Dũng ra mặt thay đổi chuyện này, kết quả Vương Dũng chẳng những không giúp hắn, còn không cho hắn gọi điện thoại tìm Vương Hồng. Hơn nữa còn để cho thân phận của hắn từ nghệ sĩ chuyển thành thương nhân, hắn biến thành phó tổng của công ty giải trí kia!

 

Mặc dù là như thế, nhưng Vương Hạo vốn trời sinh rất thích được hâm mộ lại không cam lòng, không cam lòng bị phong sát như vậy, cho nên cô gái khi nãy gợi lên hồi ức như ác mộng kia, hắn lại gọi điện thoại cho Vương Dũng, hi vọng Vương Dũng chịu ra mặt thỉnh Vương Hồng hỗ trợ.

 

- Hạo tử, anh đã nói với em bao nhiêu lần, chuyện này cha cũng không giúp được em!

 

 Đầu bên kia điện thoại, thân là người phụ trách Thanh bang tại Hong Kong, Vương Dũng trách cứ.

 

Vương Hạo không cam lòng nói:

 

- Anh, chẳng lẽ đời này em không còn cơ hội tiếp tục làm nghệ sĩ sao?

 

- Trước khi Trần Phàm chết, không ai có thể giúp em thay đổi được chuyện này.

 

 Giọng nói của Vương Dũng thật phức tạp.

 

- Anh, lúc trước không phải anh đã nói tên tạp chủng kia không nhảy nhót được bao lâu nữa sao?

 

 Vương Hạo thấy được một tia hi vọng, khẩn cấp hỏi:

 

- Khi nào hắn mới chết?

 

- Nguyên bản hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng đoạn thời gian trước hắn đã kết giao được với Ngụy gia tại đại lục.

 

 Giọng nói của Vương Dũng ngưng trọng.

 

- Như vậy có nghĩa là hắn không chết được sao?

 

 Vương Hạo chỉ cảm giác mình từ thiên đường rơi xuống địa ngục, sắc mặt lộ vẻ khủng hoảng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

 

Vương Dũng trầm ngâm một chút, nói:

 

- Em nên biết tiểu tử đó là địch nhân của cả Thanh bang. Hai ngày trước anh có hỏi qua cha về vấn đề này. Cha nói cho anh biết, hiện tại bên trong Thanh bang đang có chút rối loạn. Những nhân vật trong bang đều đã đứng ngồi không yên, năm lần bảy lượt đi tìm Tiết Hồ. Nhưng lão hồ ly Tiết Hồ lại làm như Lã Vọng buông cần! Căn cứ theo cha phán đoán, Tiết Hồ hẳn là nắm chắc lá bài còn chưa đánh ra. Đây cũng chính là nói, tiểu tử đó rất có thể chết trong tay Tiết Hồ!

 

- Thật sự?

 

 Vẻ sợ hãi cùng không cam lòng trên mặt Vương Hạo không còn sót lại chút gì, hưng phấn không gì sánh kịp.

 

Vương Dũng thở dài:

 

- Ân, Hạo tử, em không nên gấp gáp. Chậm rãi chờ đợi đi. Chỉ cần tiểu tử đó vừa chết, em sẽ có thể tiếp tục làm nghệ sĩ. Đến lúc đó anh sẽ lót đường cho em, cho em đến tận Hollywood!

 

- Cảm ơn anh.

 

Vương Hạo kích động nói.

 

- Được rồi, anh còn chuyện phải làm.

 

 Vương Dũng dứt lời, trực tiếp cúp điện thoại.

 

- Đô...đô...

 

Bên tai vang lên thanh âm đô đô, hồi tưởng lại lời nói của Vương Dũng, Vương Hạo thích ý châm một điếu thuốc lá.

 

- Tạp chủng họ Trần, lão tử cam đoan, ngày mà mày chết Trương Thiên Thiên sẽ ở dưới thân lão tử muốn sống không được, muốn chết không thể!

 

 Nơi đầu giường, hồi tưởng lại lời Vương Dũng tiết lộ, Vương Hạo cười lạnh phun ra một ngụm khói, tiểu nhân đắc chí nói:

 

- Ngoài ra, lão tử còn muốn cho người thả pháo hoa chúc mừng, đến lúc đó ánh sáng sẽ chiếu rực bầu trời đêm Hong Kong!

 

- Ha ha ha ha...

 

Vừa nói xong, Vương Hạo điên cuồng phá lên cười.

 

Cảm giác kia, giống như Trần Phàm ở trong mắt hắn đã thành một người chết!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.