Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 777: Chương 777: Phá vỡ, hoàn mỹ một kích (1)




Khi hoàng hôn hoàn toàn buông xuống, bên trong Thạch Phong trà viên sáng lên ánh đèn, làm bên trong trà viên càng thêm yên lặng, đồng dạng làm cho người ta có loại cảm giác thật mông lung.

 

- Ngụy lão gia tử, thật có lỗi, bởi vì đêm nay cháu phải khởi hành, không thể bồi ngài cùng đi ăn tối.

 

 Đi vào cửa trà viên, Trần Phàm xin lỗi nói:

 

- Chờ sau khi cháu chấm dứt hành trình đến Nhật Bản, cháu sẽ đến nhà bái phỏng ngài, đến lúc đó tiếp tục bồi ngài cùng đi ăn tối.

 

- Tiểu Phàm, ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần cháu có thể đại thắng trở về, kết thúc mỹ mãn chuyện này, lão gia tử sẽ tự mình mở tiệc chúc mừng cho cháu!” Ngụy lão gia tử ha ha cười nói:

 

- Mặt khác, nếu như cháu đưa lên được một câu trả lời hoàn mỹ, lão gia tử nghĩ tới tháng mười sẽ có rất nhiều người bày tiệc chúc mừng cháu!

 

Trần Phàm mỉm cười, không nói gì, xoay người rời đi thật nhanh.

 

Đưa mắt nhìn Trần Phàm ngồi vào chiếc Bentley đi xa, Ngụy lão gia tử cùng Mạc lão mới thu hồi ánh mắt.

 

- Lão thủ trưởng, tiểu Phàm thật có biện pháp xử lý chuyện này?

 

 Mạc lão nhìn Ngụy lão gia tử hỏi, không che giấu được vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt.

 

Trên thực tế khi ông chứng kiến Ngụy lão gia tử cùng Trần Phàm mỉm cười từ trong phòng đi ra đã cảm thấy thật kinh ngạc, chẳng qua vừa rồi Trần Phàm còn ở đây nên ngượng ngùng không hỏi đến mà thôi.

 

- Ân, tiểu Phàm nói hắn có biện pháp xử lý chuyện này.

 

 Ngụy lão gia tử gật đầu cười.

 

Mạc lão thoáng do dự, tiếp tục hỏi:

 

- Lão thủ trưởng, lấy tình thế trước mắt tựa hồ không có biện pháp gì có thể hoàn mỹ xử lý chuyện này, không biết tiểu Phàm muốn làm như thế nào?

 

- Làm như thế nào, hắn không nói cho tôi biết.

 

 Ngụy lão gia tử nhìn theo phương hướng xe Bentley rời đi, như có suy nghĩ nói:

 

- Nhưng tôi tin tưởng hắn!

 

Tôi tin tưởng hắn!

 

Nghe mấy lời này, Mạc lão cũng không tiếp tục hé răng.

 

- Như thế nào?

 

 Thấy Mạc lão không nói lời nào, Ngụy lão gia tử cười hỏi:

 

- Hay là ông không tin hắn?

 

- Tin tưởng thì có, nhưng...

 

- Tiểu Mạc, ông nên cẩn thận nhớ lại đi, tiểu Phàm có từng làm chuyện gì không nắm chắc sao?

 

Lần này không đợi Mạc lão nói xong, Ngụy lão gia tử mỉm cười cắt đứt.

 

Trần Phàm có làm chuyện gì không nắm chắc sao?

 

Mạc lão chợt ngẩn ra, theo sau cười khổ lắc đầu, trong con ngươi tràn ngập ánh mắt mong chờ.

 

Tựa hồ ông thật chờ mong cuộc biểu diễn kế tiếp của Trần Phàm!

 

Mạc lão cùng Ngụy lão gia tử còn đang trò chuyện, trong lúc này tại thủ đô cả Yến gia đang chờ mong Trần Phàm gặp bi kịch.

 

Có lẽ bởi vì chuyện của Trần Phàm, trong buổi tối đặc thù này Yến Khánh cũng không làm việc tại Hoàng Gia Lâm Viên, mà về chỗ ở của mình.

 

Trong phòng sách, Yến Khánh ngồi trên ghế, trong lòng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, trong con ngươi không ngừng lóe lên tinh quang.

 

- Phanh...phanh...

 

Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên kéo Yến Khánh về hiện thực.

 

Hắn điều chỉnh lại cảm xúc, thản nhiên nói:

 

- Vào đi.

 

Dát chi!

 

Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng sách bị người đẩy ra, Yến Vĩ Hoành đi vào phòng.

 

- Cha.

 

Nhìn thấy Yến Khánh, Yến Vĩ Hoành liền kêu lên.

 

- Ngồi đi, Vĩ Hoành. Nguồn truyện: Truyện FULL

 

 Yến Khánh điều chỉnh lại tư thế ngồi, ý bảo Yến Vĩ Hoành ngồi xuống nói chuyện.

 

Yến Vĩ Hoành gật đầu, ngồi trên sô pha, tư thế câu nệ, ánh mắt nhìn Yến Khánh tràn ngập vẻ kính sợ.

 

- Vĩ Hoành, cha biết cái chết của Thanh Đế làm tâm tình của con với tiểu Hồng rất tệ. Nhưng chuyện tiểu Hồng hợp tác với người Nhật Bản, vì sao trước đó không thông báo cho cha một tiếng?

 

 Ngữ khí Yến Khánh âm trầm, tựa hồ có ý nổi giận.

 

Nhìn thấy Yến Khánh tức giận, Yến Vĩ Hoành sợ tới mức đứng bật lên khỏi ghế.

 

- Cha, lúc đầu con cũng không biết chuyện này. Người Nhật Bản tìm tới tiểu Hồng, lại đạt được hiệp thương với cô ấy.

 

 Trong lòng Yến Vĩ Hoành run sợ nói:

 

- Sau tiểu Hồng về nhà mới đem sự tình nói cho con biết thì đã muộn, con sợ quấy rầy cha nghỉ ngơi, nên không lập tức gọi điện thoại, mà sáng hôm sau mới gọi báo cho cha chuyện này.

 

Nói xong lời cuối cùng, Yến Vĩ Hoành gục đầu xuống.

 

Trên thực tế hắn còn một câu không nói ra, sở dĩ hắn không trách cứ vợ hắn mà không lập tức báo cáo với Yến Khánh, là vì bị cừu hận che mờ hai mắt, đồng thời còn cảm thấy được chuyện Vương Hồng đạt được hiệp thương với người Nhật Bản cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng trái ngược cho Yến gia.

 

- Đừng có nói dối với cha!” Yến Khánh giận không dằn được:

 

- Cha xem con bị cừu hận che mờ hai mắt, vì báo thù cho Thanh Đế chuyện gì cũng không để ý!

 

Yến Vĩ Hoành cúi đầu, không dám lên tiếng, nhưng trong lòng thật tò mò, tò mò vì sao Yến Khánh lại có vẻ nóng nảy như thế, dù sao nếu Yến Khánh phản đối hợp tác với người Nhật Bản, như vậy cũng không cần ở trong hội nghị sáng nay nâng lên ý kiến phải giao ra Trần Phàm để xử lý chuyện này.

 

- Có phải con cảm thấy được, chuyện Vương Hồng đạt được hiệp thương với người Nhật Bản sẽ không xảy ra vấn đề?

 

 Yến Khánh lớn tiếng hỏi.

 

Cả người Yến Vĩ Hoành chấn động:

 

- Cha, con...

 

- Cha cho con biết, chuyện này nếu những người đó bảo hộ tiểu tử Trần gia không chịu giao người, hiệp thương giữa Vương Hồng cùng người Nhật sẽ không còn tác dụng gì, trái lại nếu chuyện này ảnh hưởng tới hình tượng cùng lợi ích của quốc gia, nếu tiếp tục lưu lại dấu vết nào, đối với Yến gia chúng ta sẽ trở thành tai nạn!” Yến Khánh càng nói càng giận dữ.

 

Lộp bộp!

 

Nghe được lời nói của Yến Khánh, trong lòng Yến Vĩ Hoành chợt động, liền hiểu được, thái độ cường ngạnh của Yến Khánh trong hội nghị là có nguyên nhân.

 

Dù sao chỉ cần giao người ra, hình tượng cùng ích lợi của quốc gia sẽ không bị tổn thất, chỉ cần giao ra Trần Phàm, bên Nhật Bản sẽ không tiếp tục dây dưa trong sự tình này.

 

Hơn nữa cho dù ngày sau bên kia đem sự tình hiệp thương tuôn ra, Yến gia cũng có thể dùng lý do lo lắng đại cục mà thoái thác trách nhiệm.

 

- Con xác định trong lúc bàn hiệp thương không để lại dấu vết chứ?

 

 Yến Khánh thấy Yến Vĩ Hoành không lên tiếng, có chút lo lắng hỏi.

 

Yến Vĩ Hoành vội lắc đầu:

 

- Lúc nói chuyện ở trong nhà của tiểu Hồng, cha cũng biết bên trong đó có trang vị tra xét tiên tiến nhất, hơn nữa bên cạnh tiểu Hồng có người bảo hộ, nếu người Nhật chơi thủ đoạn sẽ lập tức bị phát hiện.

 

Nghe hắn nói, Yến Khánh thoáng nhẹ nhàng thở ra, hắn biết chơi thủ đoạn chính là ghi âm cùng ghi hình, về phần người bảo hộ Vương Hồng là thân tín tuyệt đối của Yến gia, những người đó đều trải qua huấn luyện cực kỳ đặc thù, luận thực lực còn mạnh mẽ hơn đặc công bình thường.

 

- Mặt khác, người đến hiệp đàm với tiểu Hồng là người của Liễu Xuyên gia tộc, hiện giờ bọn hắn cũng hận Trần Phàm thấu xương, theo đạo lý mà nói sẽ không chơi thủ đoạn...

 

 Yến Vĩ Hoành nói tiếp.

 

- Ngu muội!

 

Yến Vĩ Hoành còn chưa nói xong liền bị Yến Khánh lạnh lùng cắt đứt, theo sau hắn dùng loại giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

 

- Con có biết vì sao lúc trước cha không cho con tiếp nhận Yến gia không? Cũng bởi vì con và Thanh Đế luôn tự cho mình là đúng, không chịu lo lắng vấn đề thật toàn diện!

 

Yến Vĩ Hoành đỏ mặt.

 

- Con có biết Liễu Xuyên tộc trưởng Liễu Xuyên Tùng Cát là nhân vật đại biểu phe chủ chiến? Nhân vật như thế con có dám cam đoan hắn sẽ không giở thủ đoạn, hắn làm như vậy chỉ vì đối phó tiểu tử Trần gia thôi sao?

 

 Yến Khánh lạnh lùng hỏi.

 

Yến Vĩ Hoành á khẩu không thể trả lời.

 

Yến Khánh thở dài, không nói thêm nữa.

 

- Cha, cha đã tỏ thái độ như vậy, những người kia chẳng lẽ còn tiếp tục cứng rắn bảo hộ tiểu tử kia sao?

 

Yến Vĩ Hoành lại lấy hết dũng khí hỏi chuyện, cho tới bây giờ hắn cũng biết có giao Trần Phàm ra hay không đã trở thành mấu chốt nhất trong chuyện này.

 

- Hừ! Những người đó cho rằng bọn hắn đùa mờ ám cha không phát hiện được.

 

 Lúc này nghe Yến Vĩ Hoành hỏi, Yến Khánh híp mắt, trong con ngươi lóe ra hàn quang:

 

- Lúc này vô luận trả giá bao nhiêu cha cũng phải ép bọn hắn giao người! Hơn nữa sau khi giao người còn chưa xong, phải để Trần gia trả giá cho chuyện này!

 

Nghe lời nói của Yến Khánh, Yến Vĩ Hoành nhẹ nhàng thở ra, đồng thời khóe miệng hiện lên nụ cười băng sương, giống như đang muốn nói: Tiểu súc sinh Trần gia, lần này mày chết chắc rồi!

 

Ngay khi Yến Khánh đang trò chuyện cùng Yến Vĩ Hoành, Tá Đằng Nhất Lang tự mình đến bái phỏng Liễu Xuyên Tùng Cát.

 

- Thật có lỗi, Liễu Xuyên quân, người đàn bà kia thông minh hơn chúng tôi nghĩ, bà ta tự đưa ra địa điểm gặp mặt, hơn nữa người chúng tôi phái đi đành phải buông tha kế hoạch ghi âm cùng ghi hình buổi gặp mặt.

 

 Trong phòng sách, Tá Đằng Nhất Lang ngồi trên thảm sàn, nhìn Liễu Xuyên Tùng Cát xin lỗi nói.

 

Nghe được lời của hắn, Liễu Xuyên Tùng Cát nhiều ít cảm thấy có chút tiếc nuối.

 

Bởi vì dựa theo kế hoạch của hắn, tiêu diệt Trần Phàm chỉ là bước đầu tiên, sau đó lợi dụng Vương Hồng làm ngòi nổ trong sự kiện này, gợi ra việc Yến gia nội đấu với thế lực khác, khiến hỗn loạn mới là bước thứ hai, cũng là cục diện mà hắn muốn nhìn thấy nhất.

 

- Liễu Xuyên quân, bên kia còn chưa giao ra tiểu tử đó, ngài cho rằng bọn hắn sẽ giao người sao?

 

 Thấy hắn không lên tiếng, Tá Đằng Nhất Lang lại hỏi.

 

Hiển nhiên hắn khác với Liễu Xuyên Tùng Cát, hắn không quan tâm chính trị, hắn chỉ để ý có thể giết chết Trần Phàm hay không, chỉ cần giết chết Trần Phàm xem như tiêu trừ được tâm bệnh của hắn, không cần ngày đêm lo lắng bị Trần Phàm trả thù.

 

Hắn vừa lên tiếng hỏi, Liễu Xuyên Tùng Cát còn chưa kịp trả lời thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

 

- Vào đi!

 

Liễu Xuyên Tùng Cát nhíu mày.

 

Dát chi!

 

Một tiếng vang nhỏ đi qua, Liễu Xuyên Tình Tử đi vào phòng, hành lễ nói:

 

- Cha, con nghe mẹ nói Tá Đằng thúc đến đây, nên muốn đến thăm hỏi.

 

Nói xong nàng hành lễ nói:

 

- Tá Đằng thúc, chào chú.

 

- Chào Tình Tử.

 

Nhìn thấy nàng, Tá Đằng Nhất Lang lại nhớ tới cái chết bi thảm của đứa con, trong con ngươi liền tràn ngập sát ý lạnh lẽo, chỉ hận không thể lập tức giết chết Trần Phàm mới tốt.

 

Liễu Xuyên Tình Tử không thấy phản ứng của hắn, lại hỏi:

 

- Cha, đã qua một ngày, sao bên kia chưa giao hắn ra?

 

Nghe nàng hỏi, Liễu Xuyên Tùng Cát biết nàng đến chỉ vì mục đích hỏi thăm chuyện này.

 

- Tình Tử, con yên tâm, trong vòng ba ngày cha sẽ cho hắn xuất hiện trước mặt con!” Nói xong hắn lại bảo:

 

- Được rồi con ra ngoài đi!

 

- Dạ, cha!

 

Liễu Xuyên Tình Tử cúi đầu, thần tình kích động rời khỏi phòng.

 

- Tên chết tiệt kia, chờ mày rơi vào trong tay tao, tao sẽ trả lại gấp trăm lần nhục nhã kia, sẽ cho mày sống không bằng chết!

 

Trong nháy mắt rời đi, trên mặt nàng lưu lộ nụ cười lạnh băng, hai tay siết chặt.

 

Cùng lúc đó.

 

Tá Đằng Nhất Lang nghe được lời nói vừa rồi, thần tình chờ mong cùng hưng phấn hỏi:

 

- Liễu Xuyên quân, ý của ngài bên kia sẽ giao người sao?

 

Liễu Xuyên Tùng Cát cười lạnh nói:

 

- Nếu chỉ bên chúng ta tạo áp lực chưa chắc sẽ giao người. Nhưng hiện tại có Yến gia cắm vào, đang ở thời kỳ mấu chốt tẩy bài, Yến gia lại đứng ở góc độ lo lắng đại cục, dù có những đại nhân vật không muốn nhưng chỉ đành giao ra tiểu tử đó.

 

Nghe hắn nói, Tá Đằng Nhất Lang nhớ lại lời của Công Đằng Nghĩa Hòa: Hiện giờ Đồ Tể không còn là Đồ Tể chỉ biết giết chóc năm xưa, hắn có rất nhiều băn khoăn, trở nên không hề đáng sợ!

 

Đáng sợ không?

 

Phá vỡ, một kích hoàn mỹ!

 

Đồ Tể, sẽ dùng hành động thực tế nói cho hắn cùng tất cả những người khác biết việc này.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.