Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 340: Chương 340: Quang minh chính đại bởi vì ai (3)




Nhìn thấy tia lo lắng trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Dĩnh, đồng thời cũng cảm nhận được bởi vì căng thẳng mà thân hình của nàng khẽ run rẩy lên. Trần Phàm không nói thêm gì nữa.

 

Bởi vì hắn hiểu rõ ràng, trong lúc mấu chốt đến nơi này, nói thêm gì nữa cũng là phí công. Nói nhiều cũng chỉ để nghe, còn không bằng làm hành động thực tế chứng minh.

 

Chiếc xe BMW 730 này của Lý Dĩnh không đãng kí giấy phép ở quân khu mà đãng kí giấy phép ở Đông Hải, là xe trong công ty của nàng. Vì thế khi ô tô đến trước cửa quân khu, binh lĩnh canh gác đã bước ra ngăn cản. Nguồn truyện: Truyện FULL

 

Mắt thấy binh lính ngăn cản. Trần Phàm dừng ô tô, mở cửa kính xe xuống. Ngay khi gã binh lính kia nhìn thấy Lý Dĩnh ngồi bên ghế phụ, thì không khỏi nao núng, sau đó cúi chào cho qua.

 

Quân khu Nam Kinh thân là một trong bảy đại quân khu trên cả nước, trình độ canh phòng sâm nghiêm hơn xa quân khu cấp tỉnh như Vân Nam rất nhiều. Trước cổng quân khu có một trạm kiểm soát, tiến vào bên trong khu nhà dành cho tướng quân, vẫn có thểm một trạm kiểm soát nữa. Trừ bao nhiêu đó ra, còn có ba nhãn tuyến ngầm do binh lính canh gác, che giấu phi thường bí mật.

 

Khi Trần Phàm lái chiếc BMW 730 đến trước cổng khu nhà dành cho tướng quân, thì đã bị ngăn cản. So sánh với binh lính gác cổng mà nói, binh lính canh gác ở cổng khu nhà tướng quân là chọn từ trong đội trinh sát ra, đều là tinh anh ở trong tinh anh. Cùng lúc trước giống nhau, sau khi nhìn thấy Lý Dĩnh ngồi bên ghế phụ, binh lính gác công đã nhanh chóng cho qua. Nhưng khi ánh mắt nhìn sang phía Trần Phàm, thì trong con ngươi lại toát ra một tia nghi hoặc.

 

Mấy phút đồng hồ sau, dựa theo lộ tuyến Lý Dĩnh chỉ huy, Trần Phàm lái chiếc BMW 730 chạy đến trước cửa một khu nhà hai tầng ở bên trong.

 

Khi xe dừng bánh. Lý Dĩnh thần tình hoảng hốt, lo lắng không yên nhìn thoáng qua Trần Phàm. Trông thấy vẻ mặt Trần Phàm vẫn ung dung, diễn cảm nhìn vào khu nhà hai tầng ở phía trước bình thản như mặt hồ nước mùa thu, không hề trông thấy một tia ba động nào.

 

- Xuống xe thôi, hẳn là mọi người trong nhà đã chờ em lâu lắm rồi.

 

 Trần Phàm khẽ vươn tay giúp Lý Dĩnh lau mồ hôi trên trán, mỉm cười nói.

 

Lý Dĩnh cắn môi khẽ gật đầu.

 

Theo sau, Trần Phàm bước xuống xe, còn Lý Dĩnh thì động tác hơi ngưng trệ một chút, hơn nữa thân mình còn có điểm cứng nhắc.

 

Ngoài cửa, một gã binh lĩnh trong đội trinh sát vương bài của quân khu nhìn thấy Trần Phàm từ trên xe bước xuống. Đầu tiên thoáng ngẩn ra, theo sau đôi con ngươi trong mắt cấp tốc thu nhỏ lại giống như hình mũi châm. Bởi vì hắn đã ngửi được chân khí từ vong đang tản mát ra từ trên người Trần Phàm.

 

Nhìn gã binh lính diễn cảm khẩn trương. Trần Phàm khẽ mỉm cười, nháy mắt thu liễm sát khí bất tri giác đang tản mát ra.

 

Gã binh lính vẫn trầm trọng như cũ. Theo sau chuyển dời nhãn tình đi, trước tiên nhìn Lý Dĩnh nói:

 

- Lý tiểu thư, thủ trưởng đã chờ cô lâu rồi, cô hãy mau chóng đi vào bên trong thôi.

 

Lý Dĩnh gật đầu, sau đó bước đến trước người Trần Phàm, cùng nhau tiến vào trong khu tòa nhà hai tầng.

 

- Lý tiểu thư, vị này là bảo tiêu của cô phải không?

 

 Gã binh lính thấy một màn này, thì không khỏi chần chừ nói:

 

- Hôm nay là ngày đặc biệt, bảo tiêu của cô không được phép đi vào.

 

- Tôi là bạn trai của cô ấy.

 

 Trần Phàm khẽ liếc nhìn gã binh lính, theo sau mỉm cười nhìnLý Dĩnh nói:

 

- Sao em không khoác tay anh nhỉ?

 

Tôi là bạn trai của cô ấy?

 

Những lời này giống như một tiếng sấm nổ giữa trời quang bình thường. Gã binh lính thân mình chấn động, hai mắt tròn xoe, đứng im không nhúc nhích ngắm nhìn Trần Phàm. Miệng khẽ mở ra, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng một chữ đều vô pháp thốt ra thành lời.

 

Còn Lý Dĩnh lại giống như bị điện giật trúng bình thường, toàn thân không ngừng run rẩy. Từ ngày nàng quan hệ cùng Trần Phàm xong, mỗi lúc đi cùng nhau đều vui vẻ khoác tay Trần Phàm dạo bước trên đường, làm vậy sẽ khiến cho nàng cảm thấy mình được an toàn hơn rất nhiều. Nhưng sau khi tiến vào đây, cái nơi đã từng lưu lại bóng ma ám ảnh ở trong tâm trí của nàng xong, thì nàng không dám làm như vậy. Không phải không muốn, mà là không cách nào lấy hết dũng khí.

 

Nhưng câu nói kia của Trần Phàm, đã khiến cho nội tâm của nàng nổi sóng ba đào. Cùng Trần Phàm tiếp xúc lâu như vậy, nàng có thể cảm giác được. Trần Phàm không giống như cái hạng phong lưu đa tình. Tương phản, Trần Phàm là một con người cực kỳ có trách nhiệm.

 

Ở nàng xem ra, nếu không phải ngày hôm đó vô tình phát sinh quan hệ mờ ám cùng Trần Phàm, hơn nữa còn vương lạc hồng biểu hiện lần đầu tiên của đời người con gái. Thì đường cong vận mệnh giữa hai người sẽ vô pháp xuất hiện giao nhau.

 

Một loại cảm động không tên bất tri giác đã tràn ngập ở trong nội tâm của Lý Dĩnh. Nàng theo bản năng vươn tay ra khoác lấy tay Trần Phàm. Chẳng qua trong đôi con ngươi của nàng vẫn đang tản mát ra thần sắc lo lắng, kèm theo một tia hồ nghi khó hiểu.

 

Coi như sau khi nàng cùng Trần Phàm phát sinh quan hệ xong, nàng không cố tình muốn điều tra thân phận bối cảnh của Trần Phàm...Nhưng...hành trình đến Vân Nam, một nhà Lưu Mãnh gặp phải tình cảnh bi thảm. Theo bản năng Lý Dĩnh cho rằng, bối cảnh nhà Trần Phàm sẽ không quá mức cường hãn. Dù sao, xem thân phận của một người, trừ bỏ xem đối thủ ra, còn lại thì sẽ chính là xem bằng hữu.

 

Dưới tình huống này, nàng không sao lý giải nổi. Trần Phàm rốt cuộc là đang dựa vào cái gì, mà có thể giữ được diễn cảm bình tĩnh từ sau khi bước vào trong này.

 

So sánh với Lý Dĩnh mà nói, gã binh lính kia đã biết trước được thông tin. Lý Dĩnh sẽ trở thành vị hôn thê của Trần Phi. Lúc này đã trực tiếp bị câu nói kia của Trần Phàm hù dọa cho sợ ngây người. Thế nên, lúc Lý Dĩnh khoác tay Trần Phàm, hắn vẫn còn chưa kịp khôi phục lại tinh thần.

 

Tại hắn xem ra, người thanh niên này, ở trước lúc Trần gia đến cầu hôn, chạy đến Lý gia. Hành vi này không thể nghi ngờ chính là muốn tìm chết.

 

Không quản đến biểu tình của gã binh lính. Trần Phàm tùy ý để Lý Dĩnh khoác tay mình, dẫn đầu bước đi.

 

Một bước...hai bước...ba bước...

 

Ba bước qua đi, gã binh lính canh gác mới lấy lại bình tĩnh, vội vàng đuổi theo muốn nhắc nhở cái gì đó. Nhưng là đã quá muộn rồi...Trần Phàm cùng Lý Dĩnh đã bước chân vào trong khu tòa nhà hai tầng.

 

Trong đại sảnh dưới tầng một, có cả hai vợ chồng Lý Quân ở bên trong, toàn bộ thành viên đời thứ hai của Lý gia đều có mặt ở đây. Đàn ông mang theo vợ, đàn bà mang theo chồng, hiển nhiên bọn họ cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, để giao thiệp cùng người của Trần gia. Bọn họ cố gắng muốn thông qua cơ hội lần này, nhiều ít lưu lại một chút ấn tượng cho người của Trần gia. Chẳng quản dù chỉ một chút, đối với bọn họ cũng đã là quá đủ rồi.

 

Trừ bỏ những thành viên đời thứ hai của Lý gia, thành viên đời thứ ba được bồi dưỡng nối nghiệp, Lý Sâm cũng có mặt ở trong hiện trường.

 

Bầu không khí trong sảnh không có ngưng trọng như lúc trước. Tương phản, lại có vẻ mười phần thoải mái, bởi vì binh lính gác cổng đã báo cáo cho Lý Quân biết tin tức, Lý Dĩnh đã quay trở về.

 

Khi Trần Phàm cùng Lý Dĩnh bước vào trong đại sảnh, thì ngay cả mẹ của Lý Dĩnh là Hoàng Hiểu Linh ở bên trong, tất cả mọi người vẫn đang thoải mái chuyện trò.

 

Nhưng mà...

 

Chỉ sau một giây đồng hồ qua đi, bầu không khí bên trong đại sảnh rất nhanh đã yên tĩnh xuống. Tất cả mọi người đều đem ánh mắt quăng ném ra phía cửa, chính xác ra là quẳng ném ánh mắt vào trên người của Lý Dĩnh cùng Trần Phàm.

 

Khi bọn họ nhìn thấy Lý Dĩnh thân mặt khoác tay Trần Phàm xuất hiện ở ngay trước cửa, thì cả đám giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh bình thường, diễn cảm trên mặt thoáng biến đổi.

 

Ở một khắc này, thời gian giống như đã ngừng trôi, bầu không khí nhanh chóng cô đọng lại.

 

Tiết Cường?

 

Ngay sau khi nhìn thấy dung mạo của Trần Phàm có bảy thành giống Tiết Cường, trừ bò Lý Sâm đã biết rõ tin tức, những người khác trong lòng đều trào dâng lên một dấu chấm hỏi to tướng!

 

Nhìn biểu tình khiếp sợ của mọi người ở trong địa sảnh. Tâm tình của Lý Dĩnh đã trực tiếp treo lên giữa cuống họng, trong lòng bàn tay xuất hạn ra mồ hôi lạnh hông nói, thân mình cũng khẽ run run lên.

 

So ra mà nói, diễn cảm trên mặt của Trần Phàm vẫn rất tự nhiên, hắn chỉ bình thản quét mắt qua một vòng, ngắm nhìn mọi người ở trong đại sảnh.

 

Thành viên đời thứ hai của Lý gia, dựa vào gốc cây cổ thụ Lý Vân Phong, cho nên mỗi người đều kiêm nhiệm chức vụ cao, lịch duyệt cùng nhãn quang cũng không hề kém cỏi. Rất nhanh bọn họ đã phát hiện ra người thanh niên đang đứng ở trước cửa, được Lý Dĩnh khoác tay cũng không phải là Tiết Cường.

 

- Tiểu Dĩnh, sao cháu dẫn một người thanh niên xa lạ này về nhà?

 

 Người mở miệng đầu tiên không phải cha mẹ của nàng. Mà là mẹ của Lý Sâm. Hành Mỹ Lan, đang đảm nhiệm một chức vụ trong văn phòng ở tỉnh ủy Giang Tô. Trong ngữ khí ân chứa một tia tức giận không hề che giấu.

 

Người thanh niên xa lạ?

 

Nghe được mấy chữ này, trong con ngươi của Lý Dĩnh dâng lên một tia thống khổ.

 

Rất đau...rất đau...

 

Cảm thụ được cơn đau đớn ở trong nội tâm, diễn cảm của nàng nháy mắt đã trở nên tái nhợt, thân mình không ngừng run rẩy lên. Ngay sau đó, ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, nàng cắn răng quật cường, chậm rãi bước vào trong nhà.

 

Mỗi bước chân...đều rất ngắn...

 

Nhưng nàng...vẫn đứng ở trước người Trần Phàm. Bởi vì nàng không cho phép, một màn năm xưa sẽ tái hiện lại ở trong ngày hôm nay.

 

Thấy một màn như vậy, mọi người giống như nhìn thấy được Lý Dĩnh năm xưa. Lý Dĩnh vì muốn bảo vệ Tiết Cường mà phơi bày ra cảm xúc quật cường, cả đám diễn cảm đều biến sắc.

 

- Tiểu tử, tôi chẳng quan tâm vì sao cậu theo Lý Dĩnh đến đây. Tôi cho cậu mười giây đồng hồ, lập tức lăn ra ngoài.

 

 Thanh âm của Hành Mỹ Lan vừa hạ xuống không lâu. Thì ông chú của Lý Dĩnh. Lý Duy Quốc đang là nhân vật thực quyền ở thành ủy Nam Kinh cũng mở miệng, ngữ khí kiên quyết không thể nghi ngờ.

 

- Chú à, nếu hắn đã dám theo Tiểu Dĩnh bước vào Lý gia chúng ta, không phải chỉ một câu nói là có thể dọa được hắn đâu?

 

 Lúc này Lý Sâm luôn luôn trầm mặc đã mở miệng nói chuyện. Ngữ khí không tính là cay nghiệt, thái độ cũng không hung hăng càn quấy, nhưng dụng ý rất rõ ràng là đang châm lửa thổi gió.

 

Quả nhiên, hắn vừa thốt lên xong, diễn cảm trên mặt mọi người nháy mắt đã trở nên khó coi.

 

Theo sau Hoàng Hiểu Linh biểu tình ngưng trọng, bỗng nhiên đứng lên. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, nàng chậm rãi bước đi ra cửa.

 

Thấy một màn này, Lý Dĩnh khẽ cắn răng, nhẹ nhàng bước lên một chút, hoàn toàn đem Trần Phàm che chắn ở phía sau lưng.

 

- Tiểu Dĩnh, đừng náo loạn.

 

 Thấy một màn này, Hoàng Hiểu Linh biểu tình đã hoàn toàn lạnh xuống.

 

- Mẹ.

 

 Lý Dĩnh hai mắt phiếm hồng, nước mắt bắt đầu trào ra.

 

- Haiiz...

 

 Hoàng Hiểu Linh khẽ thở dài, theo sau nói:

 

- Tiểu Dĩnh, lần này người đến cầu hôn là Trần Phi của Trần gia đang công tác ở Yên Kinh. Cho nên, con đừng náo loạn, mau chóng kêu người thanh niên kia đi thôi. Chúng ta coi như chưa từng phát sinh qua chuyện tình gì cả. Nếu không, một lúc nữa khi gia gia của con đến đây, hắn muốn chạy cũng đều không thoát được đâu.

 

Trần Phi. Trần gia, Yên Kinh?

 

Lý Dĩnh giống như bị ngũ lôi oanh đinh, khí lực toàn thân nháy mắt biến mất, diễn cảm trắng bệch ra, hai chân mềm nhũn muốn ngã quỵ xuống.

 

Nhưng rất nhanh, Trần Phàm đã bước lên nâng đờ Lý Dĩnh, nhẹn nhàng lau đi nước mắt đang trào ra, nói:

 

- Ngốc nghếch, đàn ông hẳn là phải đứng ở trước người đàn bà, che mưa che gió cho người mình yêu thương, mà không phải là trốn ở sau lung nhờ đàn bà bảo hộ.

 

Khi nói những lời này, hắn chậm rãi bước lên phía trước, giống như một ngọn núi lớn bình thường, đứng chắn ngay ở trước người Lý Dĩnh...

 

PS: trước...Yên Kinh là cách gọi khác của Bắc Kinh. Nhiều vùng vẫn dùng cách gọi Yên Kinh thay cho Bắc Kinh đến tận ngay nay vẫn thế.

 

Nam Kinh là thủ phủ của tỉnh Giang Tô.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.