Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 179: Chương 179: Quét ngang toàn trường!




 

Tựa như đã sớm đoán được đối phương sẽ làm như vậy, Trần Phàm không hề trốn tránh, mà trước khi năm tên Ninja đến gần người, chân trái chống đỡ thân mình lại phát lực, dùng sức đạp mạnh thà người nhảy lên, bỗng nhiên đá ra.

 

Xoay người ba trăm sáu mươi độ, liên hoàn cước!

 

Động tác chỉ có trong ti vi cùng phim ánh mới có thể nhìn thấy được Trần Phàm thi triển ra, tốc độ khủng khiếp khiến ngay cả Sở Qua bên trong mỗi người đều không thể thấy rõ động tác của Trần Phàm, chỉ có thế nhìn thấy một đạo cước ánh!

 

Ba!

 

Ba!

 

Ngay sau đó, hai tiếng vang aiòn lần lượt vang lên.

 

Tên Ninja ở khoàng cách gần Trần Phàm nhất chưa kịp làm ra động tác phòng ngự, trực tiếp bị đá trúng quai hàm, lực lượng thật lớn trực tiếp đá bay hắn ra ngoài.

 

Tên Ninja thứ hai, thừa dịp đồngbạn gặp công kích vội vàng chém ra cánh tay trái, làm ra động tác ngăn càn.

 

- Răng rắc.

 

Cước thứ hai, lực đạo không hề giàm, một cước đá ra, trực tiếp đá gãy cánh tay tên Ninja. đau đớn khiến cho hắn không khỏi lui về phía sau ba bước.

 

Ba gã Ninja còn lại, thừa cơ hội đồng bạn còn đang bị đánh, nhanh chóng lui ra sau một bước.

 

Chỉ có một bước.

 

Chân phải Trần Phàm lướt sát qua thân thể bọn hắn, chân aió sắc bén chấn rít qua mặt bọn hắn truyền đến một cỗ đau đớn rát bóng, trong đó có một gã Niĩýa bởi vì bước lui quá ngắn, bị chân gió quét trúng mũi, máu tươi trong nháy mất phun ra.

 

Nhưng...hắn không tiếp tục lui về phía sau.

 

Hai aã Ninja khác cũng không lui bước.

 

Bọn hắn đang đợi, chờ Trần Phàm rơi xuống đất.

 

Bọn hắn đều rất rõ ràng, chỉ cần Trần Phàm rơi xuống đất, tất nhiên sẽ có một khoành khắc tạm dừng, bọn hắn sẽ thừa dịp đó lấy mạng Trần Phàm.

 

Không thể không nói, bọn hắn thân là hạ đẳng, có ý chí khủng bố cùng sất thép, đối mặt với lực chiến đấu biến thái của Trần Phàm, lại có thể không cảm thấy sợ hãi.

 

- Bá.

 

Trong sự chờ đợi của bọn hắn, thân hình Trần Phàm phiêu nhiên rơi xuống đất.

 

- Sưu.

 

- Sưu.

 

- Sưu.

 

Trong nháy mắt đó, ba aã Niiýa lại phóng ra, dùng tay hóa đao, theo ba góc độ đồng thời tiến công.

 

Trần Phàm cũng không hạ hai chân xuống đất, mà đầu ngón chân điểm lên mặt đất một cái, giống như hời hợt, trực tiếp hóa giài lực lượng rơi xuống, theo sau mắt thấy ba aã Niĩýa lại công tới, không hề dừng lại, mà nhày dựng lên.

 

Giờ khắc này, Trần Phàm giống như liệt mã chạy chồm, hai chân hóa thành vó ngựa, aiẫm lên thân mình của tên Ninja ở giữa, bay lên cao.

 

Mã đạp phi yến.

 

Thặng.

 

Thặng.

 

Thặng.

 

Liên tục bị Trần Phàm đạp ra ba cước, thân thể tên Ninja ở giữa trực tiếp quỳ rạp dưới đất, giống như biến thành đá kê chân cho Trần Phàm, mà Trần Phàm bởi đang bay lên không, khiến cho hai tay đao của hai tên Niĩýa còn lại chém vào khoàng không.

 

Một kích không trúng, bọn hắn biến sắc, theo bàn năng muốn lui về phía sau. Nguồn truyện: Truyện FULL

 

Đây là một trong những quy tấc của Ninja, một kích phải giết chết, nếu không thể một kích giết chết địch nhân, như vậy phải lập tức lui về phía sau, tìm kiếm cơ hội mới, mà không thể lỗ mãng như con nhà võ, dùng chiêu thức không chết không ngừng.

 

Nhưng...

 

Trần Phàm cũng không cho bọn hắn cơ hội lui về phía sau.

 

Ngay trong nháy mắt bọn hắn muốn lui về phía sau, thân hình Trần Phàm đột nhiên biến đổi, từ tuấn mã chạy chồm biến thành hùng ưng bay lượn, hai tay đột nhiên thò ra, thành hình trào, nháy mất bẳt lấy hai gáy của hai tên Niĩýa, dùng sức đập vào.

 

- Phanh.

 

Dùng sức quá mạnh, khuôn mặt hai aã Niiýa hung hăng đụng vào nhau, giống như hai trái dưa hấu va chạm, một tiếng trầm đục vang lên, trước mất hai người hoàn toàn tối đen, trực tiếp hôn mê bất tinh.

 

Trần Phàm lại phiêu nhiên hạ xuống.

 

- Sưu.

 

Không đợi Trần Phàm rơi xuống đất, Đằng Mộc luôn luôn tập trung Trần Phàm nhày chồm ngay tại chỗ, hóa thành một đạo hắc ánh, cấp tốc phóng về phía Trần Phàm.

 

Đánh lén.

 

Đây là thủ đoạn am hiểu nhất của Niĩýa.

 

Làm một gã trung đẳng thực lực mạnh mẽ, Đằng Mộc đã phát huy tinh tế chiêu đánh lén, tốc độ của hắn nhanh tới nông nỗi không thê tưởng tượng, khoàng cách mười thước trong nháy mắt đã đến.

 

- Vù vù.

 

Mượn lực chạy băng băng, đùi phải Đằng Mộc căng cứng, toàn lực đá ra thẳng đến hạ bộ của Trần Phàm.

 

Liêu Âm Thối.

 

Đằng Mộc vừa ra tay chính là ám chiêu, cố aắng thừa dịp đánh Trần Phàm trở tay không kịp.

 

Trần Phàm trước đó liên tục làm ra hai lần công kích trên không trung, đã không thể không rơi xuống.

 

Thế mạnh lực trầm, góc độ xào quyệt, tốc độ cực nhanh...

 

Có thể nói một cước này, Đằng Mộc phát huy trình độ tốt nhất, thời gian tính toán chuẩn xác, vừa vặn đúng lúc Trần Phàm rơi xuống đất đã đuổi tới, cơ hồ làm cho Trần Phàm không còn chỗ để trốn.

 

Đối mặt lần đánh lén được tính toán tinh chuẩn này, biểu tình Trần Phàm không hề phát sinh biến hóa, tay phải đột nhiên hóa trào thành chưởng, bào vệ hạ bộ.

 

- Ba.

 

Chân phải Đằng Mộc hung hăng đá vào lòng bàn tay Trần Phàm, phát ra một tiếng vang aiòn.

 

Vừa chịu lực, Trần Phàm trong nháy mắt rút bụng, giống như đem trọn vù ng bụng toàn bộ co rút vào, thân mình cong lại như con tôm khô, đồng thời bàn tay dùng sức thu lại.

 

Tất cả chuyện này, phát sinh trong tích tắc, người xem tại hiện trường cơ bàn không thấy rõ chuyện gì xày ra.

 

Nhưng...Đằng Mộc thấy rõ.

 

Nhìn thấy hành động của Trần Phàm, sắc mặt Trần Phàm đột nhiên biến đổi, hắn nhìn ra Trần Phàm dùng chiêu thức rút vù ng bụng cùng thu tay lại, trực tiếp hóa giài hơn phân nửa lực lượng một cước của hắn, lực lượng còn lại đối với Trần Phàm mà nói, không hề có chút uy hiếp.

 

Hiểu được điểm này, Đằng Mộc theo bàn năng muốn thu chân lại.

 

- Muốn chạy? Nằm mơ.

 

Trần Phàm cười lạnh một tiếng, nguyên tay chưỡng vừa mở ra lại biến ào thành chộp, dùng sức khé bóp, trực tiếp bẳt lấy cổ chân Đằng Mộc.

 

Cồ chân bị nắm chặt, Đằng Mộc không dám dùng sức thu về, sợ bị Trần Phàm bẻ gãy sân chân.

 

Ngay sau đó, thân thể Đằng Mộc dùng sức uốn éo, vừa xoay người đồng thời mu bàn chân trái cãng cứng, đầu ngón chân giống như chủy thủ sắc bén. đá thẳng vào cổ họng Trần Phàm.

 

Lấy sức đôi bàn chân của Đằng Mộc, nếu đá trúng một cước này, kết cục của Trần Phàm chỉ có một - chết.

 

Nhận thấy được Đằng Mộc biến chiêu, Trần Phàm đột nhiên buông ra tay phải, thân mình ngừa ra sau, hai tay chống lên mặt đất.

 

Thiết Bàn Kiều.

 

Thời khắc mấu chốt. Trần Phàm dùng chiêu thức Thiết Bàn Kiều tránh thoát một kích trí mạng.

 

Theo sau, khôngđợi Đằng Mộc rơi xuống đất, thân hình Trần Phàm đang cúi xuống đột nhiên trực tiếp đứng dậy.

 

- Bá.

 

Theo sau, tay phải Trần Phàm lại hóa thành trào chém ra, không đợi Đằng Mộc rơi xuống đất, một phát bất được cổ chân Đằng Mộc, sau đó dùng sức lôi kéo.

 

- Qua đây.

 

Theo một tiếng hét to của Trần Phàm, thân mình của Đằng Mộc bị Trần Phàm túm đến trước người.

 

- Vù vù.

 

Cùng lúc đó, chân phải Trần Phàm nhanh như chớp đá ra, ngay giữa phần eo của Đằng Mộc.

 

- Phanh.

 

Một tiếng trầm muộn vang lên, Đằng Mộc giống như quà bóng bị đá văng, cao cao bắn lên.

 

Trên không trung, bởi vì lọt vào đỏn nghiêm trọng, thân mình Đằng Mộc run lên kịch liệt, sắc mặt nháy mắt biến trắng, trong cổ họng trào ra một cỗ hương vị máu tanh, đầu óc liền mơ hồ, giống như sắp ngất đi.

 

- Tê...

 

Khán già tại hiện trường nhìn thấy Trần Phàm chỉ một cước đem Đằng Mộc đá lên thật cao, thiếu chút nữa đụng trúng đèn lớn lơ lửng trên sân bóng, không khỏi hít vào một hơi.

 

Theo sau, thân mình Đằng Mộc bay hết lực, bắt đầu rơi xuống.

 

- Phanh.

 

Khi Đằng Mộc lại rơi trở xuống mặt đất, Trần Phàm lại đá ra một cước, đá thẳng ngay ngực Đằng Mộc, giống như lãng không quất hắn, trực tiếp quất hắn bay ra ngoài.

 

- Đông.

 

Thân mình Đằng Mộc bay lượn một khoàng cách trên không trung, nặng nề đập xuống mặt đất, trong miệng không ngừng hộc ra máu tươi, cả người không ngừng run rẩy, bộ dáng như đang hấp hối.

 

Ba mươi giây.

 

Chỉ gần ba mươi giây, Trần Phàm làm cho bảy người trong đó kể cả Đằng Mộc hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

 

Còn lại hai aã đệ tử của Đằng Mộc, lúc trước bởi vì tốc độ quá chậm, chưa kịp đến sát Trần Phàm, sau bởi vì bị thân thủ khủng bố của Trần Phàm chấn trụ, không có cơ hội tiến lên.

 

Hiện giờ nhìn thấy bảy người kể cả Đằng Mộc giống như lợn chết nằm trên mặt đất, sống chết không rõ, sắc mặt Thu Nguyên cùng Xích Tinh hai người tái nhọt như tờ giấy, ánh mất sợ hãi nhìn Trần Phàm, cả người không ngừng run run.

 

- Võ đạo Ninja không phải nói xem sinh mạng như phân thổ sao?

 

Nhìn hai người hoàn toàn bị nỗi sợ hãi chiếm cứ tâm linh, Trần Phàm cười lạnh, thanh âm khàn khàn hói:

 

- Các ngươi thân là Niĩýa, chẳng lẽ sợ hãi?

 

Không có tiếng trà lời.

 

Theo Thu Nguyên cùng Xích Tinh nhìn thấy, giờ khắc này, tinh thần võ đạo, quy tắc Niĩýa đều chỉ là phân thổ.

 

Bọn hắn chỉ biết, nam nhân trước mắt thực sự quá mức khủng bố, hoàn toàn vượt khỏi phạm vi lý giãi của bọn hắn, bọn hắn thậm chí cảm thấy được, đối mặt Trần Phàm bọn hắn chỉ giống như hai con kiến yếu ớt, một bàn tay của Trần Phàm liền có thể tùy ý bóp chết hai người bọn hắn.

 

- Đến a.

 

Bỗng nhiên...

 

Trần Phàm vỗ mạnh vào ngực, nhìn hai người phát ra tiếng rít gào.

 

Phác thông.

 

Tiếng gầm lên giận dữ của Trần Phàm làm hai người sợ tới mức hai chân mềm nhũn trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất, cả người liên tục rùng mình.

 

Chưa bao giờ bọn hắn cảm thấy sợ hãi như giờ khắc này.

 

Ma quỷ.

 

Nhìn thần tình sát khí của Trần Phàm, trong lòng bọn hắn theo bàn năng hiện ra hai chữ này.

 

Không riêng gì bọn hắn, ngay cả Tần An, toàn bộ khán già tại hiện trường nhìn thân ánh khôi ngô cùng khí phách của Trần Phàm ngay giữa sân bóng, khẩn trương ngừng thở.

 

Giờ khắc này, sân bóng lâm vào yên lặng như cõi chết.

 

Mà Tô San, bởi vì quá mức khẩn trương nên ngừng thở đồng thời nắm chặt tay, nàng không thể tin được Trần Phàm luôn cợt nhà trước mặt nàng lại huyết tính tàn nhẫn như thế.

 

Điều này làm cho nàng cám nhận được sợ hãi.

 

Nhưng đồng thời trong nỗi sợ hãi, trong nội tâm nàng có một loại rung động khó hiểu, vẻ rung động này làm cả người nàng không ngừng run rẩy, đồng thời cũng dần dần xua tan nỗi sợ hãi trong nội tâm của nàng.

 

- Ngao.

 

Không biết qua bao lâu, nguyên bàn hiện trường im lặng chợt bộc phát ra tiếng hoan hô rung trời.

 

Tiếng hoan hô đầy trời làm Tô San phun ra một hơi, sau đó trên mặt bị cám xúc kích động chiếm lấy, nàng kìm lòng không được nhày dựng lên, đi theo khán già toàn trường hoan hô thắng lợi của Trần Phàm.

 

Trong ghế lô sân bóng, Điền Dã nhìn thấy tất cả chuyện này bị dọa đến sắc mặt tái nhọt một mành, quá độ khẩn trương cùng sợ hãi làm cả người hắn mềm nhũn, hai chân giống như đeo chì, nặng đến ngàn cân, căn bàn không thể thay đổi vị trí nửa bước.

 

Cơ hồ bàn năng, hắn lấy ra di động bấm một dãy số.

 

Vài giây sau, điện thoại chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm lạnh buốt của Tá Đằng Dụ Nhân:

 

- Uy.

 

- Tá...Tá...Tá...Đằng...thiếu...thiếu gia.

 

Hàm răng Điền Dã run lập cập, thanh âm vô cùng run rẩy.

 

- Làm sao vậy?

 

Đầu bên kia điện thoại, Tá Đằng Dụ Nhân nhận thấy được vẻ dị thường của Điền Dã, lạnh giọng hói.

 

- Hô...

 

Điền Dã phun ra một hơi, thần tình hoàng sợ kêu lên:

 

- Đã chết. Đằng Mộc thiếu gia bị giết chết rồi.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.