Ngay khi hai gã bảo vệ còn đang do dự có nên gọi thêm viện binh hay không. Trần Phàm mở miệng, giọng nói ôn hòa, nhìn không ra gương mặt dao động.
Lúc này, vô luận là Phạm Chí Vĩ bị đánh đến suýt hồn mê, hay là đồng đội của hắn. đều không có ai dám tiếp tục mở miệng nói gì, bọn hắn sợ nếu như còn chít chít méo mó, sẽ bi kịch giống như Phạm Chí Vĩ.
Vừa rồi. Trần Phàm chỉ bình thản liếc mắt nhìn, đã mang đến áp lực cực lớn cho hai gã bảo vệ, thế cho nên bọn họ cảm thấy trong ngực giống như bị tòa núi lớn đè nặng, hô hấp dồn dập, trên trán toát mồ hồi lạnh.
Lúc này, ngạc nhiên nghe được những lời này của Trần Phàm, hai người đều nhẹ âm thầm thở ra. đồng thời đưa tay lau mồ hồi tuôn trên trán.
- Tiêu Phong, các cậu mang Chu Văn trở về phòng ngủ chờ tôi.
Trần Phàm thu hồi ánh mắt, lập tức đi tới bên cạnh ba người Chu Văn nói.
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Tiêu Phong theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ lại bối cảnh thần bí của Trần Phàm, lập tức gật gật đầu.
- Trần Phàm...
Chu Văn ngẩng đầu, cắn môi muốn nói gì đó.
Trần Phàm cười vỗ vỗ vai Chu Văn:
- Yên tâm, tôi không sao.
- Trần Phàm, tôi đi cùng anh.
Luôn luôn trầm mặc Tô San bỗng nhiên mở miệng, theo nàng xem. Trần Phàm đánh Phạm Chí Vĩ thành như vậy, xử phạt sẽ không cách nào tránh khỏi, không khỏi lo lắng nói.
Sở dĩ Tô San nói như vậy, là bởi vì nàng biết Tô Thanh Hải có quan hệ không tệ với hiệu trường đại học Đông Hải. Trần Phàm có thể tiến vào đại học Đông Hải, cũng là dựa vào tầng quan hệ này. Kể từ đó, nếu có Tô Thanh Hải ra mặt giải quyết chuyện này. Trần Phàm có lẽ không bị lỗi nặng, càng không đến nỗi bị khai trừ.
- Khồng cần làm phiền Tồ thúc, tồi có thể giải quyết.
Trần Phàm lắc lắc đầu:
- Cồ cũng trở về phòng ngủ đi.
Ngạc nhiên nghe được Trần Phàm nói như thế. Tô San vốn muốn nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt cường thế của Trần Phàm, lại không nói ra.
Cùng lúc đó. đồng đội Phạm Chí Vĩ lại kéo hắn đứng lên, lúc này Phạm Chí Vĩ tựa hồ còn chưa phục hồi lại tinh thần trong mê muội, hai mắt trống rỗng vô thần, khóe miệng chảy máu không dứt, quai hàm sưng tấy hiện rõ dấu năm ngón tay.
- Hai người các anh theo chúng tôi đi làm bản ghi chép, những người khác đưa họ đến phòng y tế.
Hai gã bảo vệ dứt lời. đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm.
Trần Phàm thản nhiên nói:
- Tôi đi với các anh.
Hai mươi phút sau. Trần Phàm đi theo hai gã bảo vệ tới văn phòng.
- Vì sao đánh người?
Ghi chép cho Trần Phàm chính là khoa trưởng khoa bảo vệ, một người trung niên hơn ba mươi tuổi, thân thể thực rắn chắc, ánh mắt thực sắc bén, nhưng lúc hắn hỏi chuyện Trần Phàm, lại không hề có bộ dạng bức người, hiển nhiên hắn đã từ miệng thủ hạ biết được hành động cùa Trần Phàm.
- Hẵn vũ nhục bạn của tôi, hơn nữa không chỉ một lần.
Trần Phàm thản nhiên nói.
Nghe được lời nói của Trần Phàm, sắc mặt khoa trưởng bảo vệ không khỏi biến đổi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thân là khoa trưởng khoa bảo vệ đại học Đông Hải, hắn xử lý những chuyện đánh nhau không ít, trong đó bất kể là sinh viên vì nghĩa khí vung tay, hay là phú hào công tử vì khoe khoang thẹn quá hóa giận, phàm là ai tới khoa bảo vệ, không ai dám trả lời kiểu hớp lý hợp tình như Trần Phàm.
Đây cũng không phải bởi vì thân phận của hắn ngưu bức bao nhiêu, mà là hắn biết, hiệu trường đại học Đông Hải là một người cực kỳ phân rõ phải trái, ở trong mắt lão nhân kia. ở trường học đánh nhau tuyệt đối không cho phép, thái độ thành khẩn thừa nhận sai lầm còn hoàn hảo, ngược lại lão nhân kia tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
Từng, có một công tử phú hào có bối cành gia đình có chút không tầm thường bởi vì giành nữ nhân đánh gãy một tay của một sinh viên, sau ở khoa bảo vệ còn có bộ dạng hống hách, kết quả trực tiếp bị lão hiệu trường khai trừ.
- Vũ nhục bạn của cậu thì cậu muốn đánh người? Cậu có biết hay không. ở trường học đánh người là phải bị xử phạt, nghiêm trọng một chút sẽ bị khai trừ.
Có lẽ tồn trọng năng lực cách đấu khủng bố của Trần Phàm, khoa trưởng bảo vệ cũng không nổi giận.
Trần Phàm gật gật đầu:
- Biết.
- Vậy cậu còn đánh?
Khoa trưởng bảo vệ nhíu mày.
Trần Phàm nghiêm mặt nói:
- Lúc ấy với tình huống đó. đồi thành ông. ông cũng sẽ động thủ. Tên kia chính là muốn bị đánh.
Khoa trường bảo vệ không nói gì.
- Cậu tốt nhất chờ mong tên sinh viên bị cậu đánh không bị chuyện gì lớn, nếu không mặc kệ cậu là ai, cậu đều sẽ bị khai trừ.
Khoa trưởng bảo vệ nghĩ nghĩ nói.
Lần này Trần Phàm cũng không nói gì nữa - phía trước lúc động thủ, hắn có lưu lại một tay. Chỉ dùng không đến ba thành lực lượng. Phạm Chí Vĩ tổn thương thoạt nhìn khủng bố, thực sự không phải là trọng thương, chi bị sưng phù vùng mặt mà thôi, không bị nguy hiểm tính mạng.
Sở dĩ Trần Phàm làm như vậy, thứ nhất là vì hắn ở trước mặt nhiều người cũng không thể hạ nặng tay, lại còn một trở ngại. Phạm Chí Vĩ thường chơi CS đối với hắn có tác dụng an bài kế tiếp thật lớn.
Theo sau, khoa trường bảo vệ cũng không tiếp tục nói gì với Trần Phàm, mà cùng tên sinh viên đeo bông tai bạch kim làm bản ghi chép.
Phía trước, lúc Trần Phàm làm bàn ghi chép, tên sinh viên kia ở bên cạnh, thái độ hung hăng càn quấy của Trần Phàm làm hắn rất không thích, nhưng hắn cũng không dám chít chít méo mó - có Phạm Chí Vĩ làm vết xe đổ, hắn biết rõ nếu hắn chít chít méo mó chọc giận Trần Phàm. Trần Phàm sẽ vung tay với hắn ngay tại khoa bảo vệ không e dè.
- Tên gọi là gì? Học hệ nào?
Đối mặt tên sinh viên này, khoa trưởng bảo vệ không có chút khách khí, ngược lại bởi ăn bế môn canh ở chỗ Trần Phàm, giọng nói thật không tốt.
Tên sinh viên đối với thái độ của khoa trưởng bảo vệ cực kỳ bất mãn, nhưng hắn biết rõ khoa bảo vệ không dễ chọc, không dám hung hăng càn quấy, mà thành thành thật thật đáp:
- Lâm Vũ, chuyên khoa công nghệ thông tin.
- Đem chuyện đã trải qua nói lại một chút, nhớ rõ nói cẩn thận, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
- Chúng tôi là thành viên chiến đội No 1 của hiệp hội CS của trường. Bởi vì giữa tháng 11, trường học chúng ta cùng đại học Đông Hải cần cử hành hoạt động giao lưu. đến lúc đó sẽ tiến hành trận đấu CS, cho nên trường học riêng tổ chức trận thi đấu CS. Hôm nay tôi cùng đồng đội đến báo danh, kết quả chiến đội đội trưởng chúng tôi gặp đồng học thời kỳ trung học.
'Tiếp tục.
- Tên kia là đối thù của đội trưởng chúng tôi ờ thời kỳ trung học, sau khi gặp mặt đội trưởng chúng tôi lến tiếng chào hỏi hắn, kết quả bọn hắn liền động thủ đánh người thậm chí ngay khi người của khoa bảo vệ chạy tới hiện trường, bọn hắn vẫn cứ động thủ đánh người, hoàn toàn không đem khoa bảo vệ xem vào mắt.
- Vậy coi như chào hỏi?
Nghe được lời Lâm Vũ. Trần Phầm tiến tới, cười lạnh một tiếng nói:
- Hắc, tốt lắm, mày trở về giúp tao ân cần thăm hỏi mẹ mày, nói tao thực xin lỗi mẹ con mày. Bởi vì...năm đó tao nhất thời không khống chế được, mới có mày.
- Tao...kháo...Lâm Vũ “bá” một tiếng đứng bật lên.
Trần Phàm đặt hai tay lên bàn, cười híp mắt nhìn Lâm Vũ:
- Mày kháo cái gì?
- Tao...
Chẳng biết tại sao, nhìn biểu tình cười híp mắt của Trần Phàm. Lâm Vũ nhất thời nhớ lại một màn Trần Phàm đánh người trước đó, lời thô tục đến bên miệng lại nuốt vào.
Mà khoa trường bào vệ vẻ mặt lạnh lùng, nói:
- Vấn đề của cậu đã hỏi xong, cậu đi qua sô pha ngồi đi.
Trần Phàm vừa muốn nói gì. đã thấy cửa phòng bị người đẩy ra. Cảnh Huy đi đến.
- Tiểu Cảnh, anh tới vừa lúc, tôi đang chuẩn bị điện thoại cho anh đây. Sinh viên của ngành chuyên khoa anh đánh người trong trường.
- Chuyện này tôi đã biết, tôi là tới lĩnh người.
Cảnh Huy liếc mắt nhìn Trần Phàm, sau đó bình tĩnh nhìn khoa trưởng bảo vệ nói.
- Cái gì?
Ngạc nhiên nghe được lời Cảnh Huy, sắc mặt khoa trưởng bảo vệ nhất thời biến đổi.
Thân là khoa trưởng bảo vệ hắn biết rõ. Cảnh Huy là học trò thân truyền của lão hiệu trưởng, đảm đương phụ đạo viên ngành quản trị kinh doanh không nói, hơn nữa còn được lão hiệu trưởng coi trọng, uy vọng trong trưởng học rất cao, thậm chí...lão hiệu trưởng còn vài lần nói sẽ để cho Cảnh Huy tiếp nhận vị trí của mình.
- Tiểu Cảnh, chuyện này chỉ sợ không tốt đâu? Anh cũng biết lão hiệu trưởng...
Mặc dù đối với thái độ cường thế của Cảnh Huy có chút bất mãn, nhưng khoa trường bảo vệ vẫn uyển chuyển biểu đạt ý tứ của mình.
Cảnh Huy mỉm cười:
- Chu khoa trưởng, thực không dám giấu diếm, lão lão hiệu trưởng bảo tôi tới lĩnh người.
Lão hiệu trưởng cho anh tới lĩnh người?
Ngạc nhiên nghe được lời này, khoa trưởng bảo vệ trực tiếp trợn tròn mắt.
Bởi vì...trong ký ức của hắn, lão hiệu trưởng là một người rất ngồng nghênh, hơn nữa tính tình quật cường, lấy việc chỉ dùng một chữ lý, nếu không chiếm lý, ngươi dù có bối cảnh, lão hiệu trường cũng không nể tình.
Mà hiện giờ, lão hiệu trường lại cho Cảnh Huy đến đưa Trần Phàm đi?
- Tiểu Cảnh, lão hiệu trường...
Khoa trưởng bảo vệ nuốt nước bọt, nhịn không được hỏi.
Cảnh Huy lắc lắc đầu:
- Không nên hỏi nguyên nhân, tôi cũng không biết nguyên nhân, lão hiệu trường chỉ gọi điện thoại cho tôi. Bảo tôi mang hắn về.
- Được rồi.
Khoa trường bào vệ sắc mặt phức tạp gật gật đầu.
Nghe được lời nói của hai người, sắc mặt Lâm Vũ biến đổi, nhảy dựng lên hét lớn:
- Hắn đánh đội trưởng chúng tôi thành trọng thương, trước mắt chưa biết sống chết, chẳng lẽ cứ như vậy đi sao?
- Như thế nào, cậu có ý kiến?
Cảnh Huy cười hỏi.
Lâm Vũ đỏ mặt tía tai nói:
- Đương nhiên đánh người phải trả giá thật nhiều.
- Cậu có thể tự mình đi tìm lão hiệu trưởng mà đòi cái giá.
Cảnh Huy nhàn nhạt cười, sau đó vỗ vỗ vai Trần Phàm, ý bảo Trần Phàm cùng rời đi.
Chẳng lẽ là Tô Thanh Hải gọi điện thoại?
Vừa đi theo Cảnh Huy ra cửa, Trần Phàm vừa thầm hỏi mình.
Hẳn là không phải!
Theo sau. Trần Phàm phủ định suy đoán này. Bởi vì hắn biết lão hiệu trưởng không phải loại người như vậy, bên trong hẳn là còn có nguyên nhân khác.
- Lão hiệu trường đã ra nước ngoài, hiện tại ở đại học Tokyo, ông ấy muốn tôi chuyển cáo cậu, chờ sau khi ông ấy trở về, cậu đến gặp ông ấy một chuyến.
Đi ra khỏi khoa bảo vệ, Cảnh Huy dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trần Phàm, gằn từng chữ.
Hiển nhiên đối với biểu hiện khác thường của lão hiệu trường, hắn cũng cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.
- Ân.
Trần Phàm gật gật đầu, không nói gì.
Một giờ sau. Lâm Vũ mang theo một cục u lớn sau gáy, vẻ mặt buồn bực đi tới phòng bệnh của Phạm Chí Vĩ.
Sau khi Phạm Chí Vĩ được đưa đến phòng y tế, trước tiên được bác sĩ đưa đi chụp X quang, kiểm tra toàn thân, cho ra kết luận là xương cằm xuất hiện vết rách rất nhỏ, lại bị chấn động não nhẹ.
- Mẹ nó. đội trường, tiểu tử đó chẳng những không bị khai trừ, dù xử phạt cũng không có, trực tiếp được phụ đạo viên của hắn mang đi.
Đi vào phòng bệnh. Lâm Vũ mặt mày khó coi nhìn Phạm Chí Vĩ mặt mày cũng sưng phù như đầu heo, trầm giọng nói.
Hiển nhiên lúc này đối với Trần Phàm hẳn đã hận thấu xương.
- Cái gì? Ngay xử phạt cũng không có? Sao lại như thế?
Phạm Chí Vĩ có chút không dám tin, hắn có thể nhớ rõ, dĩ vãng người ở trong trường học đánh nhau ít nhất đều phải bị xử phạt.
Lâm Vũ cực kỳ căm tức nói:
- Mẹ nó, còn không phải phụ đạo viên ngành quản trị kinh doanh kia lại là đệ tử thân truyền của lão hiệu trưởng, hơn nữa còn là một trong những nhân tuyển có thể tiếp nhận vị trí hiệu trưởng đại học Đông Hải, theo tôi xem, hơn phân nửa là bao che khuyết điểm cho động loại kia.
- Kháo, quả thực là khinh người quá đáng.
Phạm Chí Vĩ cực kỳ khó chịu mắng một câu, theo sau ánh mắt âm trầm nói:
- Buổi chiều chúng ta lên diễn đàn trường học post bài, nói Chu Văn thành lập chiến đội CS sợ thua chúng ta trong trận thi đấu CS, dùng thủ đoạn hạ lưu, cố gắng làm mấy người chúng ta bị thương, nhớ rõ phải viết tuyệt hảo một chút, nói chúng ta sẽ không khuất phục hành vi bạo lực của bọn hắn, chúng ta sẽ ở trận thi đấu CS vùi dập cho bọn hắn sau này không dám vào CS.
- Chỉ như vậy cũng không đủ, chơi trò chơi chẳng những vùi dập bọn hắn, trong hiện thực cũng phải tiếp tục vùi dập.
Lâm Vũ thần tình hận ý nói:
- Tiểu động loại kia không phải đánh giỏi sao? Tôi cho hắn đánh cho đủ.
- Lâm Vũ, cậu là muốn?
Ngạc nhiên nghe được lời Lâm Vũ, biết rõ thân phận Lâm Vũ trong lòng Phạm Chí Vĩ chợt động, lập tức đoán được điều gì.
- Đội trường, việc này cũng không cần cậu quan tâm, chúng ta trước tiên phải ngược bọn hắn trong trò chơi đã.
Lâm Vũ cười lạnh nói, cảm giác giống như trong mắt hắn. Trần Phàm đã là thịt bò trên thớt, có thể mặc hắn xâu xé:
- Chờ sau khi vùi dập bọn chúng xong, tôi phải cho hắn quỳ gối dưới chân tôi mà hát bài ca chịu chinh phục.