Ninja ở Nhật Bản là một loại chức nghiệp đặc thù, kỳ thật cũng giống như sát thủ, chỉ là bọn họ càng aiõi trong việc đem chính bàn thân cùng hoàn cành bên ngoài họp lại làm một. động lẫn tĩnh kết họp để hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên bọn họ chú ý thông qua thực, hương, thuốc, khí, thể năm đạo này để hoàn thành tu hành cùng rèn luyện thông thường của Niĩýa.
Nhẫn Đường.
Đây là một đường khẩu trọng yếu nhất của Sơn Khẩu Tổ, cùng loại với Ám Đường của Hồng Trúc bang, thành viên đường khẩu toàn bộ do Niĩýa tạo thành, sức chiến đấu cực kỳ khủngbố.
Có thể nói, Tá Đằng gia tộc có thể khống chế cả Sơn Khẩu Tổ, cũng là do có được khà năng khống chế Nhẫn Đường.
ờ trong hắc bang đế quốc như Sơn Khẩu Tổ, Đằng gia dựa vào Tá Đằng gia tồn tại, nhiệm vụ chủ yếu là nuôi dưỡng cùng huấn luyện Niĩýa, vì Nhẫn Đường không ngừng cung cấp Ninja.
Mà phó đường chủ Nhẫn Đường chính là cha của Đằng Mộc, gia chũ Đằng gia.
Thân là đứa con của gia chủ Đằng gia, từ nhỏ Đằng Mộc được tiến hành huấn luyện nghiêm khắc, ngoại trừ năng lực ám sát cực kỳ khủngbố, phương diện khác cũng cực kỳ xuất sắc.
Cũng chính bởi vì như vậy, hắn được Tá Đằng Dụ Nhân là người có khà năng tranh đoạt chức gia chủ nhất trong đời sau Tá Đằng gia chú ý, trở thành một con chó sân cho Tá Đằng Dụ Nhân, một tay sai trung thành, ý nghĩa tồn tại của hắn chính là vì phục vụ cho Tá Đằng Dụ Nhân.
Đây cũng là lý do hắn cam tâm tình nguyện hữu danh vô thực trong đại học Tokyo, bào hộ bên người Liễu Xuyên Tình Tử, vì Liễu Xuyên Tình Tử giài quyết những chuyện phiền toái.
Theo hắn xem ra, chỉ cần trung tâm đàm đương làm tay sai cho Tá Đằng Dụ Nhân, như vậy đợi đến khi Tá Đằng Dụ Nhân tiếp nhận chức vụ, như vậy hắn sẽ nhất phi trùng thiên.
Một người đắc đạo gà chó thăng thiên, nói chính là như thế.
Ngay khi Đằng Mộc lĩnh mạng lui ra khôi phòng, Điền Dã giống như một con chó trung thành đứng ngay cửa, không chỉ không có một câu oán hận, ngay cái rắm cũng không dám phónamột cái.
Nhìn bộ dáng nô tài của Điền Dã, Liễu Xuyên Tình Tử tựa hồ ngay cả hứng thú nói chuyện cũng không có, lần này nàng ta hưng sư động chúng đi vào Trung Quốc, chỉ là vì muốn đánh bại Trần Phàm trong trận đấu cs.
Theo nàng xem, vô luận Trần Phàm có phải là Đồ Tể hay không, điều này cũng không trọng yếu.
Quan trọng là...phong cách kỹ thuật của Trần Phàm cùng Đồ Tể vô cùng giống nhau, có thể đánh bại Trần Phàm cũng giống như đánh bại Đồ Tể, đủ cho nàng phát tiết oán hận trong nội tâm.
- Điền Dã quân.
Lúc này Tá Đằng Dụ Nhân lại mở miệng lần nữa, giọng nói vẫn băng sương như trước, không có chút tình cảm:
- ông đi chuyển cáo hiệu trưởng đại học Đông Hài, hoạt động giao lưu, hết thày dựa theo kế hoạch thực hiện.
- Dạ. Tá Đằng thiếu gia.
Nghe được lời của Tá Đằng Dụ Nhân, trái tim treo trên cổ họng của Điền Dã rốt cục rơi xuống, cả người giống như bị hư thoát, quần áo hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi.
Đối với đại học Đông Hài mà nói, có thể giao lưu với đại học Tokyo bài danh thứ nhất Châu Á, cơ hội hơi khó được, vì thế nhân viên nhà trường cực kỳ xem trọng, trong sân trường tùy ý có thể thấy được biểu ngữ, cờ màu, bóng hơi, nơi nơi đều tràn ngập không khí ngày hội.
ờ tình hình này, mặc dù trường học không nghi học, nhưng tâm tư mọi người căn bàn cũng không tập trung trong việc học hành.
Dù là chuyên ngành quàn trị kinh doanh được xung là át chủ bài của đại học Đông Hài cũng không ngoại lệ.
Trong phòng học, lúc trước mỗi lần lên lớp Tiêu Phong, Ngu Huyền, Chu Văn ba người đều chuyên tâm nghe giàng nhưng hôm nay cũng không hề tập trung tinh thần nghe giàng, Tiêu Phong cùng Chu Văn trao đổi chuyện đoàn đại biểu đại học Tokyo có được nữ sinh viên có thế so sánh với “Tiếp viên hàng không” hay không, mà từ sáng sớm Ngu Huyền luôn luôn nhíu mày, giống như đang có tâm sự.
Ngu Huyền dị thường làm cho Trần Phàm hơi có chút lo lắng.
ờ thời gian trước. Trần Phàm nghĩ Ngu Huyền đến từ Đông Bắc, cho nên cừu hận người Nhật Bản nhiều hơn một chút mà thôi, mà hiện giờ biểu hiện của Ngu Huyền nói cho Trần Phàm. Ngu Huyền nghiêm túc như vậy, hẳn là còn có nguyên nhân.
- Ngu Huyền, cậu có tâm sự?
Nghĩ nghĩ, Trần Phàm vẫn quyết định hôi thăm một phen, bởi vì hắn đã biết được lần này trong đoàn đại biếu đại học Tokyo có hai nhân vật thật khó giài quyết, nếu hai người kia tham gia vào trận đấu võ thuật, Ngu Huyền hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ngu Huyền đang nắm chặt tay, cũng không biết suy nghĩ chuyện gì, nghe được câu hôi của Trần Phàm, chợt ngân ra, sau đó miễn cường cười nói:
- Trần Phàm, tôi không
có việc gì, khôngcân lo lăng cho tôi.
- Ngu Huyền, chẳng lẽ ở trước mặt tôi còn muốn giấu diếm sao?
Trần Phàm nhãn mày.
Nghe Trần Phàm nói như thế. Ngu Huyền biến sắc, trở nên cực kỳ xấu hổ, vội vàng lắc đầu:
- Không phải, Trần Phàm, tôi không phải có ý đó. Tôi chỉ là...
- Nói đi, người ngoài không nghe được.
Bốn người Trần Phàm ngồi ở hàng cuối cùng trong phòng học, hơn nữa còn là vị trí trong 2ÓC, khoàng cách xa hơn bạn học gần nhất vài thước, lúc này trong phòng học hơi ồn, hai người nói chuyện người ngoài vốn không thể nghe thấy.
Lúc này, Ngu Huyền không còn giấu diếm, mà nắm chặt tay nghe răng rắc, mắt đõ lên, vẻ mặt hận ý nói:
- Bà nội đầu tiên của tôi là bị người Nhật Bản giết chết, hơn nữa còn là bị hãm hiếp tới chết.
- Bá.
Nghe được lời nói của Ngu Huyền, sắc mặt Trần Phàm không khỏi biến đổi.
- Trần Phàm, ông nội tôi năm nay đã sắp chín mươi tuổi.
Thanh âm Ngu Huyền trầm giọng nói:
- Trước khi bẳt đầu chiến tranh kháng Nhật, ông nội tôi là một người luyện võ, được con gái một người chủ nhà nhìn trúng, cũng chính là bà nội đầu tiên của tôi. Sau đó hai người kết hôn không lâu, người Nhật Bản đánh vào Đông Bắc. Sau khi bà nội tôi chết, ông nội tôi gia nhập chiến tranh kháng Nhật, căn cứ theo lời ông, trong mấy năm đó ông giết không ít người Nhật. Sau đó Nhật Bản bị đuổi ra khỏi Trung Quốc, ông nội tôi cũng rời khỏi bộ đội, mai danh ấn tích, cưới bà nội ruột của tôi...
Cảm thụ được hận ý ngập trời trong lòng Ngu Huyền, đôi mày Trần Phàm cau chặt
lại.
Hắn biết, với tính khí của Ngu Huyền, nếu ở trong trận đấu võ thuật gặp được hai người trong đoàn đại biểu đại học Tokyo là Tá Đằng Dụ Nhân hoặc Đằng Mộc, cho dù biết hai người rất lợi hại, chỉ sợ cũng sẽ không chịu nhận thua.
Làm cho Trần Phàm thoáng yên tâm chính là theo hắn xem ra, thân là thiên tài võ học Nhật Bản. Tá Đằng Dụ Nhân cũng chưa chắc muốn tham gia trận đấu võ thuật giữa hai trường, về phần Đằng Mộc vốn thuộc Nhẫn Đường Sơn Khẩu Tổ cũng sẽ không tham gia loại trận đấu như vậy.
Nghĩ đến đây, Trần Phàm cũng không lên tiếng càn trở Ngu Huyền đừng tham gia trận đấu võ thuật, hắn biết cho dù nhắc nhờ cũng vô ích.
- Ngu Huyền, chuyện quá khứ cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Trần Phàm vỗ vỗ bà vai Ngu Huyền, nói:
- Mặt khác, ở trong trận đấu võ thuật, hạ thủ tàn nhẫn không thành vấn đề, nhưng không được làm tai nạn chết người, nếu không không tốt giài quyết.
- Yên tâm đi, Trần Phàm, tôi tự có chừng mực.
Ngu Huyền gật gật đầu, liên tục thở sâu mấy lần, gương mặt đã khôi phục bình tĩnh, nhưng hận ý trong con ngươi không thể hủy diệt.
- Bang bang...
Ngay khi Ngu Huyền vừa nói xong, bên ngoài phòng học vang lên tiếng đập cửa.
Dát chi...
Sau đó cánh cửa vang một tiếng mỡ ra, Cành Huy trong bộ âu phục màu xanh lam đậm xuất hiện ngay cửa phòng học.
- Chu lão sư, thật ngại quá, quấy rầy.
Sau khi vào cửa, Cành Huy xin lỗi lão sư đang giàng bài.
Lão sư giàng bài bởi vì bị người đẩy cửa cắt ngang không chút lễ phép mà muốn nổi giận, lúc này thấy đứng ngoài cửa chính là Cành Huy, nhưng còn nghe được lời giài thích, vẻ tức giận lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tâm hơi, khẽ mim cười nói:
- Không sao, Cành lão sư, nếu anh có việc cứ làm, tôi tạm dừng một hồi cũng được.
- Không cần, Chu lão sư.
Cành Huy lắc lắc đầu, sau đó nhìn thoáng qua Trần Phàm đang ngồi bàn cuối cùng, nói:
- Trần Phàm đồng học, cậu đi ra đây một chút.
Ân?
Hay là lão hiệu trường cho Cành Huy đến làm tư tường công tác cho mình?
Nghe được lời nói của Cành Huy, Trần Phàm nghĩ trong lòng một câu, cũng không dừng lâu, trực tiếp đứng dậy trong tiếng nghị luận của các sinh viên cùng Cành Huy đi ra phòng học.
- Cành lão sư, có chuyện gì sao?
Ra phòng học, Trần Phàm mỡ miệng hôi.
Cành Huy gật gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Là như vậy, Trần Phàm. Hoạt động giao lưu của trường chúng ta cùng đại học Tokyo sẽ bất đầu từ ngày hôm nay trở đi, hiện tại đoàn đại biểu của đại học Tokyo đã đến khách sạn, buổi chiều bọn họ sẽ tiến hành đi thâm học tập với trường chúng ta, sau đó sẽ có một buổi tọa đàm trong phòng hội nghị. Nhưng mới vừa rồi, một aã lão sư của đoàn đại biểu đại học Tokyo muốn gặp mặt cậu.
- Gặp tôi?
Trần Phàm cau mày.
Vẻ mặt Cành Huy cũng nghi hoặc:
- Phải, hắn là lão sư dẫn đội của đoàn võ thuật đại học Tokyo, vừa rồi đến phòng làm việc tìm tôi, nói là muốn gặp mặt cậu, cụ thê là tìm cậu làm gì tôi cũng không rõ lắm.
Lão sư dẫn đội của đoàn võ thuật?
Nghe được mấy chữ này, Trần Phàm không khỏi híp mắt lại.
Tư liệu toàn bộ thành viên đoàn đại biểu đại học Tokyo, Trần Phàm đều xem một lần. đối với một ít nhân vật mấu chốt trong đó ghi khấc trong tâm khám.
Trong đó, lão sư dẫn đầu đoàn võ thuật đó là một trong mấy người Trần Phàm cực kỳ xem trọng.
Bởi vì, lão sư dẫn đầu đoàn võ thuật không phải ai khác, mà chính là Đằng Mộc xuất thân từ Nhẫn Đường của Sơn Khẩu Tổ.
Đằng Mộc tìm mình làm gì?
Trong lòng Trần Phàm tự hôi chính mình, đồng thời nhìn Cành Huy gật đầu, nói:
- Được, Cành lão sư, tôi đi với ông.
Thấy Trần Phàm gật đầu, Cành Huy nhẹ nhàng thở ra, sau đó mang theo Trần Phàm đi về hướng văn phòng.
Trong văn phòng của Cành Huy, Đằng Mộc ngồi trên sô pha, tư thế ngồi tùy ý, ánh mắt như đang nhắm lại, nhưng lại không hề có vẻ buồn ngủ mệt mõi, ngược lại hai lỗ tai dựng thẳng lên, cẩn thận nghe động tĩnh ngoài cửa.
Làm một gã Ninja xuất sắc, đây là phàn ứng bản năng của hắn.
Theo sau, hắn nghe được ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân Cành Huy, hắn trực tiếp đứng lên.
- Chào ông, Đằng Mộc lão sư, người này chính là Trần Phàm đồng học mà ông muốn tìm.
Cành Huy đẩy cửa ra, nhìn thấy Đằng Mộc đứng dậy, ngây ra, sau đó cười nói:
- ông nói chuyện với cậu ấy, tôi sẽ không quấy rầy hai ngườì.
Nói xong, Cành Huy lui ra sau một bước, để Trần Phàm đi vào phòng, sau đó liền đóng cửa lại.
Trần Phàm vừa tiến vào phòng, rõ ràng nhận thấy được ánh mắt Đằng Mộc hung hãng quét tới, đầy vẻ áp bách cùng nguy hiểm, sắc bén như dao.
Đối mặt ánh mắt Đằng Mộc, gương mặt Trần Phàm không đổi sắc, tim không nhày, cũng khônghề có một chút trốn tránh.
- Đồ Tể là Thần cs, nếu ta là Đồ Tể còn ở trong này học tập sao?
- Vậy vì sao ngươi cự tuyệt tham gia thi đấu cs với trường của ta?
Đằng Mộc cũng không tiếp tục hỏi tiếp, mục đích hôm nay hắn tới chỉ có hai điều, một là xác nhận Trần Phàm có phải là Đồ Tể hay không, hai là muốn Trần Phàm tham gia thi đấu cs.
Trần Phàm cố ý nhíu mày, nói:
- Đây là chuyện riêng của ta, ta có quyền cự tuyệt trà lời.
Ân?
Hành động cự tuyệt trà lời của Trần Phàm, làm Đằng Mộc biến sắc, trở nên cực kỳ âm trầm, theo sau hắn cố nén xúc động muốn dùng một cước đá bay Trần Phàm, âm trầm cười nói:
- Chỉ cần ngươi tham gia thi đấu, ta sẽ cấp tiền tham gia cuộc thi cho ngưoi.
- Tiền tham gia cuộc thi?
Trần Phàm nỡ nụ cười, cười đến thật quỷ dị.
Đằng Mộc gật đầu:
- Phải, số tiền sẽ làm ngươi chấn động?
- Bao nhiêu?
Trần Phàm hôi.
Nghe Trần Phàm vừa hôi, trong lòng Đằng Mộc thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, tựa hồ cảm thấy được nhiệm vụ đã sắp hoàn thành, gương mặt cũng trở nên thoải mái:
- Tiêu tử, chỉ cần ngươi tham gia thi đấu, ta sẽ cho ngươi một trăm vạn nhân dân tệ, ngươi ngẫm lại xem, một trăm vạn nhân dân tệ đủ cho ngươi làm rất nhiều chuyện, tỷ như ngươi có thế dùng đi bao nữ nhân...
- Nếu như ngươi ra một vạn triệu nhân dân tệ, ta có thể suy nghĩ lại.
Ngươi ra một vạn triệu nhân dân tệ, ta có thể suy nghĩ lại?
Oanh!
Nghe được những lời này của Trần Phàm, dù từ nhỏ Đằng Mộc đã trài qua huấn luyện nghiêm khắc, cũng không nhịn được choáng váng.
Nếu không phải nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Trần Phàm, hắn thậm chí hoài nghi lỗ tai mình xuất hiện vấn đề.
Sau thoáng ngây người ngắn ngũi, biểu tình Đằng Mộc trở nên cực kỳ âm trầm, sát ý khủng bố từ người Đằng Mộc lan tràn khắp bốn phía. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet