Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 437: Chương 437: Sôi trào đi, thế giới ngầm! (9)




Nhận thấy được mười hai tên U Linh Thánh Vệ bộc phát ra chiến ý mãnh liệt cùng vẻ tức giận toát ra trên mặt. Olivia rất rõ ràng, lời nói của Trần Phàm hoàn toàn chọc giận địa vị cao cả của bọn hắn trong Hắc Ám U Linh!

 

Mà trên thực tế quả thật như thế.

 

Thân là Hắc Ám U Linh Thánh Vệ, mười hai người được đánh giá là một trong những tổ hợp kinh khủng nhất của thế lực thế giới ngầm.

 

Thực lực cách đấu của Olivia được công nhận là số một trong Hắc Ám U Linh, nàng có thể thoải mái chiến thắng bất cứ người nào trong mười hai thánh vệ, nhưng nếu như hai người liên thủ, Olivia nhiều nhất chỉ có thể giữ cho mình không bại, nhưng nếu là ba người. Olivia nhất định phải bại!

 

Nếu mười hai người cùng lên, chỉ sợ Olivia cũng không chống đỡ nổi mười hiệp!

 

Theo mười hai tên U Linh Thánh Vệ xem ra, dù Đồ Tể có đáng sợ, nhưng bọn hắn vẫn không tin mười hai người lại thêm Olivia còn không thể chiến thắng được Đồ Tể!

 

Chính xác ra bọn hắn không cho rằng trên thế giới này còn có người nào dưới tình huống bọn hắn liên thủ mà có thể đánh bại bọn hắn!

 

- Đồ Tể, anh xác định làm như vậy?

 

 Cặp mắt màu tím của Olivia vẫn nhìn chằm chằm Trần Phàm không nhúc nhích, ánh mắt hơi có vẻ kinh ngạc, hiển nhiên dù chính cô ta cũng không tin Trần Phàm có thể mạnh mẽ đến loại tình trạng này.

 

Hơn một năm trước, nàng từng giao thủ với Trần Phàm, đối với thực lực của Trần Phàm nhiều ít có chút hiểu biết, theo nàng xem. Trần Phàm chỉ mạnh hơn nàng một chút, hai người như nàng thêm vào một chỗ, đủ để toàn thắng Trần Phàm!

 

Hiện giờ mười hai tên U Linh Thánh Vệ cộng thêm cả nàng, thực lực tương đương với bảy người như nàng, Trần Phàm không có bất kỳ cơ hội thắng nào!

 

Không riêng gì Olivia không tin Trần Phàm có thể thắng, dù là Monica, Kuka cùng với thành viên giáo đình cũng không tin!

 

Duy có một người ngoại lệ.

 

Kroff.

 

Trên mặt của hắn tìm không thấy một chút vẻ kinh ngạc cùng lo lắng.

 

Ngược lại trên mặt của hắn lộ ra dáng tươi cười hài hước, nụ cười kia giống như đang nói: Người đàn bà ngu xuẩn, chỉ bằng cô cùng mười hai phế vật cũng muốn chiến thắng Đồ Tể? Con mẹ nó đúng là ngực lớn nhưng không có đầu óc!

 

- Xác định.

 

 Trần Phàm thực rõ ràng gật gật đầu.

 

- Được.

 

 Olivia híp mắt đáp ứng, sau đó lời nói xoay chuyền:

 

- Bất quá vừa rồi Monica đã khiêu khích tôi, cho nên sự quyết đấu giữa tôi và nàng không thể hủy bỏ. Như vậy đi, hủy bỏ việc tỷ thí giữa mười hai U Linh Thánh Vệ cùng đám phế vật giáo đình.

 

Trong màn đêm, sau khi Olivia nói ra những lời này, gương mặt mọi người kể cả Trần Phàm đều hơi đổi.

 

Mười hai hỏa thương thủ của giáo đình chỉ cảm thấy bị Olivia hung hăng nhục nhã một phen, cũng không dám phản bác, bởi vì bọn hắn rõ ràng, lấy thực lực của bọn hắn chống lại mười hai U Linh Thánh Vệ chỉ có một con đường chết.

 

- Olivia, cô thật ngông cuồng! Cô sẽ vì sự cuồng vọng của cô trả giá thật nhiều!

 

 Monica tức giận siết chặt nắm tay, hung hăng trừng mắt nhìn Olivia, lại nhìn Trần Phàm nói:

 

- Trần, đừng ngăn cản tôi.

 

Bên tai vang lên lời của Monica, trong mắt nhìn thấy vẻ kiên quyết toát ra từ trong cặp mắt xinh đẹp của Monica. Trần Phàm biết, quyết đấu giữa Monica cùng Olivia không cách nào tránh khỏi.

 

Đồng dạng trong lòng hắn lại mơ hồ có chút kỳ quái, kỳ quái quyết định của Olivia.

 

Theo hắn xem ra, lấy tính nết kiêu ngạo của Olivia, sau khi bị Monica khiêu khích, quyết tâm muốn giáo huấn Monica, điều này thật bình thường, nhưng Olivia lại không hủy bỏ việc quyết đấu đua xe của hắn và Dracula mà chỉ hủy bỏ việc quyết đấu giữa mười hai U Linh Thánh Vệ cùng mười hai hỏa thương thủ của giáo đình, điều này thật làm cho hắn phải suy nghĩ sâu xa.

 

Dù sao, mười hai U Linh Thánh Vệ có thể dễ dàng thắng được mười hai hỏa thương thủ!

 

Điều này không có bất cứ sự nghi ngờ nào!

 

Mà Olivia lại từ bỏ một lần chiến thắng ổn thỏa nhất...

 

Xem ra Olivia là vì muốn bảo tồn thực lực của mười hai tên U Linh Thánh Vệ, đồng thời nếu hắn muốn chiến thắng tên Dracula kia chỉ sợ sẽ không dễ dàng.

 

Trong nháy mắt Trần Phàm liền đoán được ẩn ý bên trong.

 

Hiểu được điểm này, Trần Phàm cùng Monica nhìn nhau vài giây đồng hồ, cuối cùng cũng không lựa chọn cự tuyệt lời thỉnh chiến của Monica, mà chỉ gật đầu nói:

 

- Hết sức là được.

 

- Ân.

 

Monica thoáng do dự, gật gật đầu.

 

Nàng hiểu được Trần Phàm đang âm thầm nhắc nhở nàng, đừng cùng Olivia liều mạng, cho dù nàng thật sự có thể thắng được, cũng phải trả giá thật thảm thống!

 

- Xem ra Đồ Tể anh đã đáp ứng rồi?

 

 Olivia nhận thấy được vẻ quan tâm trong giọng nói của Trần Phàm đối với Monica, thanh âm càng lạnh thêm vài phần.

 

- Phải.

 

 Trần Phàm lại đưa mắt nhìn qua Olivia.

 

- Một khi đã như vậy, thì đưa ra điều kiện của anh đi.

 

 Olivia lộ ra nụ cười lạnh như băng, cảm giác như đã thực hiện được âm mưu nào đó.

 

- Phía trước khi cô còn chưa đến, Dracula đã thả ra lời nói, nếu tôi không cùng hắn đua xe, hắn sẽ giết sạch hết chúng ta, hơn nữa còn dùng da của chúng ta đi làm đệm da cho xe của hắn.

 

 Trần Phàm nhớ tới lời nói cuồng vọng của Dracula, thản nhiên nói:

 

- Điều kiện thức nhất, nếu tôi thắng sẽ ninh rụng đầu của Dracula!

 

Vừa nói xong, trong con ngươi Trần Phàm hiện lên một tia sát khí nồng đậm, cảm giác như đã tuyên bố tội chết cho Dracula.

 

- Thoạt nhìn còn có điều kiện, anh tiếp tục.

 

 Trong đôi mắt màu tím của Olivia không hề có chút cảm xúc dao động, tựa hồ nàng tuyệt không hề để ý tới sự sống chết của Dracula.

 

Nhận thấy được điểm này, Trần Phàm thật không cảm thấy bất ngờ.

 

Hắn biết rõ, địa vị của Olivia ở trong Hắc Ám U Linh thậm chí còn cao hơn địa vị của Monica trong giáo đình, điều này liền có thể thấy được qua việc Olivia có thể mang theo mười hai tên U Linh Thánh Vệ bên người.

 

Mặc dù Dracula là một trong những thành viên trung tâm của Hắc Ám U Linh, cha của hắn lại là thành viên của Hắc Ám nghị viện, nhưng thân phận giữa hắn và Olivia chênh lệch quá lớn, nói thực tế một chút, cho dù Olivia tự tay giết chết Dracula. Hắc Ám U Linh cũng sẽ không trừng phạt nàng, đồng dạng cha của Dracula cũng không dám có bất kỳ ý niệm trả thù nào trong đầu!

 

- Điểm thứ hai, không thể tiết lộ chuyện của Monica ra bên ngoài. Nguồn: https://truyenfull.vn

 

 Ngay sau đó Trần Phàm liền nói ra điều kiện thứ hai.

 

- Hắc! Làm đã làm, còn muốn cố che giấu?

 

 Olivia vừa nghe lập tức nổi giận:

 

- Đây cũng không phải phong cách của Đồ Tể, nói vậy anh không phải lo lắng trở thành kẻ thù chung của toàn bộ giáo đồ Thiên Chúa giáo toàn cầu mà là sợ hãi phế vật Monica mất hết danh dự chứ gì?

 

- Olivia, lời vô nghĩa của cô quá nhiều.

 

 Trần Phàm lạnh lùng nói:

 

- Xem ra cô thật sự đúng như lời người bên ngoài đã nói, đã đến tuổi thọ của lão vu bà!

 

- Đồ Tể, anh...

 

 Olivia giận tím mặt, sau đó sát ý trên người càng thêm khủng bố:

 

- Được, được, được! Tôi đáp ứng anh!

 

Vừa nói xong, Olivia đưa mắt dời khỏi người Trần Phàm, ném về hướng Monica, khóe miệng hiện lên độ cong như khinh thường:

 

- Monica, thứ phế vật như cô thoạt nhìn đã muốn khẩn cấp bị tôi nhục nhã, một khi đã như vậy thì trận đầu tính từ cô xuất tràng! Tôi sẽ cho cô biết, cô vĩnh viễn chỉ là phế vật tránh sau lưng đàn ông! Mười chiêu, trong vòng mười chiêu tôi sẽ cho cô quỳ trước mặt tôi!

 

Lời nói cuồng vọng của Olivia hoàn toàn khiến cho Monica nổi giận!

 

- Cầm kiếm tới!

 

Nàng tiến lên trước một bước, mái tóc dài phiêu dật theo gió phiêu động, khí tức trên thân trở nên khủng bố tới cực điểm.

 

Làm như đã nhận ra vẻ tức giận của Monica, tên kỵ sĩ đầu lĩnh phụ trách bảo hộ nàng không nói một lời lập tức cầm một thanh kiếm bạc giao cho Monica.

 

Thấy một màn như vậy, Olivia cũng không lấy bất kỳ vũ khí nào, mười ngón tay xỏ xuyên cùng một chỗ, hai tay nàng đeo bao tay màu đen, trong bóng đêm tản ra tia sáng lạnh lẽo.

 

U Linh Thủ Sáo.

 

Đây là vũ khí duy nhất trên người Olivia.

 

Khi trước nàng đeo bao tay này, giết chết những địch nhân từng có gan khiêu khích quyền uy của nàng!

 

- Đến đây đi, phế vật, cho tôi xem thử sau một năm thuật đánh kiếm của cô có đề cao hay không.

 

Olivia buông xuôi hai tay, đứng tại chỗ ngạo nghễ, trong con ngươi tràn ngập vẻ khinh thường cùng trào phúng.

 

Không một tiếng trả lời, Monica hoàn toàn bị Olivia chọc giận giẫm mạnh lên mặt đất.

 

- Ba!

 

- Răng rắc!

 

Giẫm chân, tiếng vang trầm đục, trực tiếp làm vỡ vụn sàn nhà, mảnh vụn văng khắp nơi!

 

- Sưu!

 

Nương theo phản lực, Monica trong một thân áo trắng, hóa thành một bóng trắng bay thẳng đến Olivia.

 

- Khanh!

 

Trong lúc chạy băng băng, kiếm bạc ra khỏi vỏ.

 

- Hô...hô...

 

Trong màn đêm, trường kiếm màu bạc sắc bén, thẳng tới cổ Olivia!

 

Giờ khắc này, Monica động sát cơ!

 

Đối mặt một kích kinh thiên của Monica, Olivia không hề biểu hiện ra chút sợ hãi, thậm chí, nàng cũng không nóng lòng trốn tránh.

 

- Ba!

 

Tiếng vang nặng nề nhất thời truyền ra, lực lượng thật lớn trực tiếp đem trường kiếm màu bạc vỗ trệch phương hướng đâm tới.

 

Trong màn đêm, thân hình Monica cùng Olivia thoáng lướt qua nhau.

 

Theo sau, không đợi Olivia làm ra phản kích, Monica đột nhiên quay đầu lại, chém ra trường kiếm, chém thẳng về phía cổ Olivia!

 

Lần này, nàng bất chước sát chiêu nổi tiếng trên chiến trường thời cổ đại - Hồi Mã Thương, chiêu thức quỷ dị, tốc độ nhanh tới cực hạn, tất phải đem Olivia một kiếm giết chết!

 

- Hừ!

 

Olivia tựa hồ sớm đoán được Monica muốn làm như vậy, hừ lạnh một tiếng, thân thể đột nhiên ngồi xổm xuống!

 

- Bá!

 

Trường kiếm chém vào không khí, lướt qua đỉnh đầu Olivia, vài sợi tóc trắng bị gió kiếm chặt đứt, theo gió phiêu đãng.

 

Một cảm giác rát buốt từ đỉnh đầu Olivia lan tràn khắp thân thể, nhưng nàng vốn không hề để ý, nhanh chóng ngẩng đầu, chụp được thanh kiếm Monica vừa định thu hồi.

 

- Ba!

 

Nương theo một tiếng vang trầm muộn, trường kiếm màu bạc sắc bén bị Olivia chộp vào trong tay.

 

- Gãy cho ta!

 

Olivia quát lớn một tiếng, tay phải đột nhiên phát lực, dùng sức bẻ mạnh!

 

- Răng rắc!

 

Vừa bẻ mạnh, trường kiếm màu bạc sắc bén trực tiếp bị bẻ gãy thành hai đoạn.

 

- Trả lại cho cô!

 

Olivia cười lạnh một tiếng, cổ tay run lên, nửa thanh trường kiếm trong tay hóa thành một đạo bạch quang bay thẳng tới người Monica!

 

Thấy một màn như vậy, mười hai tên U Linh Thánh Vệ lộ ra nụ cười lạnh như băng, nụ cười kia giống như đang nói cho mọi người, Monica chết chắc rồi!

 

Đồng dạng cũng ý thức được điểm này, gương mặt thành viên giáo đình đều đại biến, cảm giác chỉ hận không thể lập tức tiến lên đỡ giúp một kích nguy cấp này của Monica!

 

Nhưng khoảng cách giữa họ và Monica quả thật quá xa, hơn nữa lúc này Olivia ra tay vừa nhanh lại độc ác, bọn hắn căn bản không có thời gian ra tay.

 

Ánh mắt Trần Phàm trong nháy mắt nheo lại, tựa hồ đang do dự có nên xuất thủ cứu Monica hay không.

 

Ngay trong lúc Trần Phàm còn đang do dự, mũi kiếm trắng bạc gào thét bay qua, lại đột nhiên xuất hiện ngay phía trước người Monica.

 

Monica, nguy trong sớm tối!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.