Thời gian hoàng hôn, mặt trời đỏ dần dần hạ xuống đỉnh núi, dư huy trời chiều nhuộm đỏ không trung phía tây, tựa như liệt hỏa thiêu đốt, mỹ luân mỹ hoán.
Theo hoàng hôn đến, Yên Kinh nghênh đón giờ cao điểm tan tầm, khắp nơi kín người hết chỗ, dòng xe như nước, liếc mắt không nhìn thấy cuối.
Ngay khi dân chúng bình thường kết thúc một ngày làm việc tan tầm về nhà, Trần Kiến Quốc vẫn chưa về, khảo sát xong trường đại học quốc phòng, hắn trực tiếp lên xe quay trở về nơi làm việc.
Đi vào văn phòng, Trần Kiến Quốc cũng không kịp uống nước, mà trực tiếp gọi điện thoại.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, Trần Kiến Quốc cung kính hội báo
- Chủ tịch, công tác khảo sát đã chấm dứt, tôi cần hội báo cho ông, sau đó sẽ đưa lên văn bản chi tiết.
- Tiến triển như thế nào?
Đầu bên kia điện thoại, thủ trưởng số 1 cũng giống như Trần Kiến Quốc, còn chưa rời khỏi văn phòng, khuôn mặt vốn bình tĩnh toát ra biểu tình chờ mong.
- Chủ tịch, tính đến trước mắt, tiểu Phàm cung cấp tư liệu cùng sản phẩm đã toàn bộ đưa đến, nhân viên nghiên cứu đang ngày đêm tăng ca, nghiên cứu, thảo luận, thực nghiệm, vũ khí cơ bản đã hiểu rõ, có thể chế tạo, vũ khí tương đối cao, nhất là vũ khí cỡ lớn trước mắt còn chưa hiểu rõ, nhưng chỉ cần thời gian, tổng thể mà nói tình thế khá tốt...
Trần Kiến Quốc nhanh chóng thông báo lại tình hình những ngày khảo sát.
Trước đó không lâu, Trần Kiến Quốc nương theo ngày lễ thành lập quân đội triển khai công tác khảo sát, trong đó trọng yếu nhất chính là một đơn vị chế tạo vũ khí.
Bởi vì lần này hắn khảo sát chính là tình huống nghiên cứu vũ khí từ tài liệu Trần Phàm mang về!
- Tốt, tốt, tốt lắm!
Nghe được báo cáo, thủ trưởng số 1 hơi kích động, ông cũng biết rõ nếu có thể có được toàn bộ tư liệu kia, lực lượng quốc phòng sẽ tăng cường thật lớn, đối với tương lai của quốc gia tạo nên vô số tác dụng.
Liên tục nghe thủ trưởng số 1 khen ngợi, Trần Kiến Quốc liền hiểu được ông đang rất vui vẻ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vì thế, hắn thoáng do dự, hỏi
- Chủ tịch, tiểu Phàm ở Nhật gây ra động tĩnh lớn như vậy, hiện tại họ đã phong tỏa, tiểu Phàm bị nhốt tại Nhật, tình cảnh thật không ổn.
- Như thế nào? Kiến Quốc, anh lo lắng an nguy của tiểu Phàm?
Thủ trưởng số 1 hỏi.
- Có chút bận tâm.
Trần Kiến Quốc cũng không giấu diếm
- Trọng yếu hơn là nếu tiểu Phàm không thể bình ổn việc này, hậu quả sẽ khó lường.
- Phải.
Thủ trưởng số 1 thở dài
- Hi vọng tiểu Phàm có thể làm được như lời hắn nói, sẽ không để chúng ta thất vọng.
- Chủ tịch, vạn nhất tiểu Phàm thất bại, làm sao bây giờ?
Trần Kiến Quốc lấy hết dũng khí hỏi.
Nghe hắn hỏi, thủ trưởng nhướng mày, hỏi ngược lại
- Kiến Quốc, hay là anh không có lòng tin với tiểu Phàm?
- Cũng không phải, chỉ là lần này hắn gây ra động tĩnh thật quá lớn, hơn nữa thủ đoạn có chút cực đoan, tôi chỉ sợ vạn nhất.
Ngữ khí của Trần Kiến Quốc có vẻ ngưng trọng.
Nhận thấy được vẻ ngưng trọng trong giọng nói của hắn, thủ trưởng trầm ngâm một lúc nói
- Một khi tiểu Phàm thất bại, bàn cờ của lão thủ trưởng bị thua hoàn toàn, tình cảnh tiểu Phàm sẽ cực kỳ không xong, thế cục chỉnh thể sẽ phức tạp.
- Chủ tịch.
Trần Kiến Quốc lại cắn chặt răng, làm bất cứ giá nào
- Nếu tiểu Phàm thật sự thất bại, tôi hi vọng chủ tịch giữ được lời hứa với cha tôi, bảo vệ hắn một mạng.
- Kiến Quốc, nói thật, vốn tôi rất tin tưởng hắn, nhưng tôi cũng như anh, cũng hiểu được lần này hắn nhiệt náo quá lớn, không dễ kết thúc.
Trầm mặc thật lâu, thủ trưởng không che giấu nội tâm lo lắng
- Chỉ mong hắn có thể thành công, nếu hắn thật sự thất bại, chỉ cần hắn có thể còn sống rời đi Nhật, tôi cam đoan sẽ giữ lời hứa trước kia với lão thủ trưởng.
- Cảm ơn chủ tịch.
Nghe được thủ trưởng số 1 trả lời, Trần Kiến Quốc thoáng nhẹ nhàng thở ra, mặc dù hắn có chút dao động lòng tin, nhưng hắn hiểu rõ năng lực tác chiến đơn độc của Trần Phàm đã đạt tới trình độ thế nào!
Theo hắn xem ra, chỉ cần Trần Phàm nguyện ý, muốn sống rời khỏi Nhật tuyệt đối không thành vấn đề.
Trần Kiến Quốc hiểu được điều này, cha của Yến Thanh Đế là Yến Vĩ Hoành lại chỉ có thể thông qua đủ loại tư liệu để phán đoán.
Đối với Yến Vĩ Hoành mà nói, để cho hắn suy nghĩ chính là “đệ nhất Thần Bảng” rốt cục là loại khái niệm như thế nào, cũng giống như một tên ăn mày đi ảo tưởng hoàng cung xa hoa là ra sao, rất không thực tế.
Yến Vĩ Hoành chỉ dựa vào cơ sở lúc trước Trần Phàm diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục.
Mà Yến Vĩ Hoành cũng chỉ biết Huyết Sắc Luyện Ngục là tổ chức tội phạm đứng đầu toàn cầu, tụ tập một đám tội phạm thiên tài, nhưng cường đại tới cỡ nào hắn hoàn toàn không có khái niệm rõ ràng.
Bởi vì như vậy hắn không có được sự phán đoán chính xác.
Cho nên khi hắn đoán được cái chết của Liễu Xuyên Tùng Cát là do hành động của Trần Phàm, hơn nữa biết được lệnh phong tỏa của chính phủ Nhật Bản, ý niệm đầu tiên trong lòng hắn chính là: Lần này Trần Phàm chơi lửa lớn, phải chuốc lấy tai họa!
Vì thế hắn hưng phấn suốt một ngày, sau khi tan việc không về nhà mà tới tìm Yến Khánh.
Khi trời chiều hoàn toàn hạ xuống, bóng tối bao phủ dần trên đại địa, Yến Vĩ Hoành đi tới chỗ ở của Yến Khánh.
- Cha, cha cho rằng chuyện xảy ra tại Nhật là do tên tiểu súc sinh kia làm sao?
Có lẽ do quá mức kích động, vừa đến phòng sách của Yến Khánh hắn đã trực tiếp kêu lên.
Yến Khánh biết suy nghĩ của Yến Vĩ Hoành, hơi có vẻ thất vọng, nhưng vẫn nhẹ gật đầu
- Hẳn là.
- Hắc! Tiểu súc sinh vì muốn giảm bớt áp lực, lại bí quá hóa liều, lựa chọn thủ đoạn cực đoan như thế, quả thật là một kẻ hồ đồ!
Thấy Yến Khánh gật đầu, hắn có vẻ hưng phấn
- Tuy rằng hắn thành công dời lực chú ý, nhưng gây ra mầm tai vạ càng lớn hơn nữa! Hiện tại bên đó đang phong tỏa, chỉ sợ hắn chắp cánh cũng khó chạy thoát! Đến lúc đó chỉ cần hắn rơi vào trong tay bọn họ, phải chết không nghi ngờ!
Nghe Yến Vĩ Hoành nói, Yến Khánh càng cau chặt mày.
So sánh với Yến Vĩ Hoành, Yến Khánh hiểu được năng lực của Trần Phàm, theo hắn nghĩ, nếu Trần Phàm thật sự cường đại như nghe nói, muốn rời khỏi Nhật không phải là việc khó.
Nhận ra biểu tình biến hóa của Yến Khánh, Yến Vĩ Hoành khiêm tốn thỉnh giáo
- Cha, cha thấy thế nào?
- Lấy năng lực của hắn, chạy khỏi Nhật không thành vấn đề.
Mắt Yến Khánh lóe ra ánh sáng
- Nhưng đúng như lời con nói, hắn đã gây ra đại họa!
- Hừ, trên thế giới này có chút việc không thể dùng sức mạnh là có thể giải quyết! Hắn dựa vào chút bổn sự học được trong quân đội nghĩ muốn làm gì thì làm, quả thật là chuyện không thể nào!
Yến Khánh trầm giọng nói
- Chuyện lần này nhiệt náo như vậy, dù hắn còn sống chạy ra khỏi Nhật, không cách nào bình ổn chuyện này, thậm chí nếu việc hắn giết người diệt khẩu bị tra được, hắn chỉ còn con đường chết!
Theo hắn xem ra, nếu chuyện Trần Phàm giết Liễu Xuyên Tùng Cát bị người tố giác, sẽ làm quan hệ hai quốc gia hoàn toàn nổ tung.
Hậu quả như vậy không phải Trần Phàm có thể gánh vác!
Dù thủ trưởng số 1 có ra mặt cũng không được!
- Nói thật, bản thân cha hi vọng chuyện hắn giết người diệt khẩu không bị điều tra ra, dù sao sẽ ảnh hưởng tới quốc gia, sẽ bôi đen chúng ta.
Yến Khánh lại nói.
Yến Vĩ Hoành ngẩn ra
- Cha, theo lời cha nói nếu sự tình không bị điều tra ra, vậy không phải hắn sẽ vô sự sao?
- Không có việc gì? Nào có đơn giản như vậy?
Yến Khánh hừ lạnh nói
- Con chớ quên, trước khi gia đình Liễu Xuyên Tùng Cát cùng Tá Đằng gia tộc bị huyết tẩy, bọn họ có cừu oán với hắn, chuyện này khẳng định hắn không thoát khỏi liên quan. Dù bổn sự hắn có giỏi, không để lại dấu vết gì, nhưng bên đó bắt tay điều tra từ chỗ Tá Đằng gia tộc, tuyệt đối có thể tra ra nguyên nhân.
- Đến lúc đó không cần chứng cớ, bọn hắn sẽ liên hợp vài quốc gia gây áp lực.
Nói tới đây, hàn quang hiện ra trong mắt Yến Khánh
- Đến lúc đó đối mặt áp lực, ai muốn bảo vệ hắn cũng phải nghĩ kỹ. Hơn nữa có một sát thủ vô pháp vô thiên như vậy tồn tại, đối với bất luận kẻ nào cũng là sự uy hiếp, hắn giết được Liễu Xuyên Tùng Cát, có thể giết những người khác! Chút người nào cũng không phải người ngu, lợi cùng tệ, bọn hắn hiểu rất rõ ràng.
Đến lúc đó, nếu Yến Khánh bỏ thêm dầu, kết quả không cần nói cũng biết.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Yến Vĩ Hoành muốn cười lớn.
Nhưng hắn vẫn che giấu nội tâm kích động, hỏi ra nghi vấn lo lắng trong lòng
- Cha, vạn nhất chuyện tại Nhật không phải do hắn làm?
- Không có khả năng!
Yến Khánh tự tin
- Cha chẳng những xác định là hắn làm, cha còn có thể xác định hắn không thể bình ổn mầm tai vạ lần này!
- Vì sao?
Yến Vĩ Hoành kinh ngạc.
- Vào chiều nay, chủ tịch tập đoàn Kerner cùng quan tổng tài tập đoàn Cao Tường đã đệ trình đơn xin mời dự họp hội nghị đầu tư mới tại Đông Hải, mời cha đi chủ trì hội nghị.
Yến Khánh cười lạnh nói.
Trong lòng Yến Vĩ Hoành vừa động
- Cha, ý của ngài là Trần Phàm không còn đường đi, muốn dùng hai tập đoàn làm con bài chưa lật cuối cùng?
- Ân, cha đã phê chuẩn, sẽ lui lại mười ngày.
Yến Khánh gật đầu cười lạnh nói
- Mười lăm ngày đi qua, cha muốn tận mắt nhìn thấy hắn bị vứt bỏ, hoàn toàn trở thành con cờ bị ném đi!
Con cờ bị ném bỏ?
Trần lão thái gia lại đang mỉm cười dưới chín suối.