Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 135: Chương 135: Trận đấu bắt đầu




Dù đã là tháng mười, nhưng nhiệt độ không khí vẫn rất cao. đã tới bốn giờ chiều nhiệt độ không khí vẫn còn cao tới 30 độ.

 

Hoặc có lẽ do nguyên nhân nhiệt độ không khí quá cao, trên sân bóng rổ người xem cũng không nhiều lắm, so ra mà nói. ở đại lễ đường trong trường học tổ chức trận chung kết CS lại kín người hết chỗ - khoảng cách còn nửa giờ trận đấu bắt đầu, nhưng trong lễ đường đại đa số chỗ ngồi đều đầy người xem.

 

Trận chung kết CS nóng này như vậy là vì sự xung đột gần đây của chiến đội No 1 cùng chiến đội thái điểu A, nhất là song phương gây chiến túi bụi trên diễn đàn, làm bầu không khí trận đấu càng dày đặc hơn so với từ trước tới nay.

 

Ngoài ra, ban tổ chức trận đấu cũng xem trọng trận đấu này, chẳng nhưng đem địa điểm so đấu dời đến đại lễ đường, hơn nữa tại hiện trường còn tiến hành bố trí tỉ mỉ.

 

Trước lễ đường, bày hai hàng bàn lớn, trên bàn bày máy tính hiệu Apple, trên máy tính còn cài các màn hình lớn thể hiện trận đấu, có thể tiến hành chiếu trực tiếp khắp toàn trường.

 

Là quán quân trận thi đấu CS của năm trước, chiến đội No 1 dùng thân phận đương kim quán quân tham gia trận thi đấu lớn lần này, mà bọn hắn cũng thông qua sự phối hợp ăn ý cùng kỹ thuật tinh trạm, một đường thoải mái xâm nhập trận chung kết. Trở thành chiến đội có khả năng đoạt tiếp giải quán quân lớn nhất, thậm chí theo rất nhiều người xem ra, quán quân đã bị chiến đội No 1 đặt trước.

 

Ở dưới tình hình này, lúc chiến đội No 1 đi vào lễ đường, đã mang đến từng trận hoan hô.

 

Hiển nhiên, trải qua sự kiện chơi gian lận, cơ hồ toàn bộ những ai yêu thích CS đều lựa chọn ủng hộ bên chiến đội No 1, theo bọn hắn xem ra, người của đội thái điểu A ngay trong trường hợp thí luyện lại chơi gian lận, nhân phẩm quả thực quá thấp.

 

Đương nhiên, bọn hắn ủng hộ chiến đội No 1 cũng không có nghĩa là bọn hắn chấp nhận cách thảo luận của Phạm Chí Vĩ trên diễn đàn lúc đầu. đội thái điểu A vì không muốn đội No 1 tham gia thi đấu chung kết mà cố ý đánh bọn hắn phải vào bệnh viện.

 

Phía trước lễ đường, đám người Phạm Chí Vĩ đối mặt mấy ngàn người xem nơi hiện trường, đều vẻ mặt hưng phấn.

 

Ở trong trí nhớ của bọn hắn, trận chung kết năm trước tiến hành trong phòng đặt máy tính, lúc ấy người xem chỉ có hai ba trăm người mà thôi.

 

- Các huynh đệ, hôm nay nhiều người đến xem cuộc chiến như vậy, nhất định phải hết sức.

 

Lấy ra bàn phím, chuột, ống nghe trong ba lô. Phạm Chí Vĩ tụ tập thành viên chiến đội No 1 vào một chỗ, vẻ mặt nụ cười tự tin.

 

Không riêng gì Phạm Chí Vĩ, kể cả Lâm Vũ, cùng thêm vài tên thành viên của đội No 1 đối diện mấy ngàn người xem cũng có vẻ cực kỳ hưng phấn.

 

- Đội trưởng, đội thái điểu A không phải sẽ sợ tới mức không dám tới chứ?

 

Đến bốn giờ mười phút, một thành viên chiến đội No 1 thấy chỗ của chiến đội thái điểu A vẫn trống, vẻ mặt đắc ý cười nói.

 

Phạm Chí Vĩ lắc đầu:

 

- Bọn hắn sẽ đến.

 

- Vì sao?

 

Thành viên kia tò mò hỏi.

 

Phạm Chí Vĩ cười lạnh một tiếng:

 

- Tiểu động loại Chu Văn tuy rằng hiện giờ tính cách đại biến, trở nên cực kỳ hướng nội, nhưng lại là một người có cốt khí. Nữ nhân của hắn từng bị tôi chơi, là sỉ nhục lớn nhất đời này của hắn, làm cho hắn rốt cục không đụng tới CS nữa. Hiện giờ nếu hắn tái xuất giang hồ, hơn nữa cùng chúng ta phát sinh xung đột, khẳng định sẽ dùng CS để báo phục tôi.

 

Nói tới đây. Lâm Vũ đứng một bên khinh thường nở nụ cười:

 

- CS là trò chơi đoàn thể, tôi thừa nhận kỹ thuật hắn không tệ, nhưng hắn muốn thắng chiến đội No 1 chúng ta chỉ là nằm mộng.

 

Nghe Lâm Vũ vừa nói như thế, những thành viên khác của No 1 cũng chấp nhận gật đầu.

 

Cùng lúc đó. đội thái điểu A do Tô San dẫn đội rốt cục xuất hiện.

 

Ngày hôm nay Tô San vẫn mặc chiếc sơ mi do nàng tự mình thiết kết cho chiến đội, toàn bộ sơ mi đều là màu trắng, sau lưng in bốn chữ lớn thái điểu A đội, mà trước ngực lại in lên chữ Tiểu Đỗ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

 

Cũng giống như Tô San, bốn người Trần Phàm cũng mặc sơ mi của chiến đội thái điểu A.

 

Đoàn người Trần Phàm đi đến, lập tức hấp dẫn ánh mắt mấy ngàn người ở trong đại lễ đường.

 

Đối mặt ánh mắt chú ý của mấy ngàn người. Trần Phàm. Tô San. Chu Văn. Tiêu Phong đều không hề khấn trương, chỉ có Vương Vũ đi ở mặt sau cùng có vẻ cực kỳ

 

Khẩn trương.

 

Trước kia hắn từng học trung học cùng Tô San, bình thường thật thích chơi CS, cũng giao thủ không ít với Tô San, lúc ấy khi Tô San kéo hắn gia nhập chiến đội, làm cho hắn có chút vì được sủng ái mà lo sợ.

 

Mà khi hắn “xác định” Trần Phàm chơi gian lận trong lúc thí luyện với chiến đội No 1, thế nhưng hắn lại cảm thấy thật dọa người - theo hắn xem ra, dù thái điểu A không phải là đối thủ của No 1, cũng không cần làm càn trong cuộc thí luyện, làm như vậy quà thực là tự mình tát vào mặt mình.

 

Có loại tâm tình này. Vương Vũ không có một chút lòng tin đối với trận chung kết hôm nay, hơn nữa lúc trước thậm chí hắn cũng không muốn tới tham gia trận đấu này, bất đắc dĩ vì Tô San gọi điện thoại cho hắn nên hắn đành phải tới tham gia.

 

- Kháo, nguyên lai Tiểu Thái Điểu của thái điểu A chính là “ổi tòa nam” phao được Tô San a.

 

- Rất buồn bực. Tô San như thế nào lại trúng ý loại người dối trá như vậy?

 

- Đúng vậy, con mẹ nó, hay là lúc trước hắn thông qua CS dùng gian lận đại sát tứ phương nên lừa gạt được tâm hồn thiếu nữ của Tô San?

 

Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, người xem tại hiện trường sôi nổi nghị luận, mũi nhọn trực chỉ Trần Phàm mặc sơ mi in chữ Tiểu Thái Điểu.

 

Đối mặt người xem tại hiện trường chỉ trỏ, vẻ mặt Trần Phàm vẫn không sao cả.

 

Kết quả thái độ của hắn kích phát tâm lý ghen tỵ của người xem tại hiện trường, làm tiếng mắng vang lên một mảnh, trong đó có không ít người mắng thật khó nghe.

 

Nghe được tiếng mắng tại hiện trường, kể cả Phạm Chí Vĩ bên trong, toàn bộ thành viên chiến đội No 1 vui đến khoái chí, cho tới khi Tô San dẫn đội đi tới trước lễ đường thì Phạm Chí Vĩ vẻ mặt đắc ý đã đi qua chào hỏi:

 

- Tô đại mỹ nữ, nể tình cô là mỹ nữ, chúng tôi có thể cho các người một cơ hội, một cơ hội đế nhận thua. Nếu hiện tại các ngươi ở tại hiện trường nhận thua trước mặt người xem, trận đấu này cũng không cần đánh.

 

- Tránh ra.

 

Đối mặt Phạm Chí Vĩ khiêu khích. Tô San cũng không hề biểu hiện cảm xúc phẫn nộ, ngược lại có chút hưng phấn cùng chờ mong.

 

Phạm Chí Vĩ cố ý nhún vai:

 

- Ai, Tô đại mỹ nữ, cơ hội ta đã cho các người, là chính các ngươi không cần. Một hồi các ngươi mất mặt xấu hổ cũng không trách được ta.

 

Nói xong. Phạm Chí Vĩ cười lạnh liếc mắt nhìn Chu Văn cùng Trần Phàm.

 

Từ sau khi đoàn người Tô San đi đến lễ đường. Chu Văn luôn luôn trừng mắt nhìn Phạm Chí Vĩ, nhìn thấy Phạm Chí Vĩ cười lạnh nhìn hắn, lập tức siết chặt nắm tay.

 

Nhưng Trần Phàm lại không có chút cảm xúc dao động, mà trực tiếp đi lên trước, nói:

 

- Các ngươi đã tự tin như thế, không bằng chúng ta đánh cuộc thế nào?

 

- Đánh cuộc?

 

Nghe được lời của Trần Phàm, trong con ngươi Phạm Chí Vĩ bắn ra một đạo ánh mắt oán độc, theo sau cười lạnh nói:

 

- Tiểu tử, hay là mày nghĩ trong trận chung kết có thể làm càn? Hắc. đừng làm xuân thu đại mộng của mày, máy móc của trận đấu lần này đều do trường học cung cấp, hơn nữa có nhân viên chuyên nghiệp tiến hành kiểm tra đối với máy tính, mày căn bản không có cơ hội làm càn.

 

- Đừng lớn tiếng huyên náo, tao chỉ hỏi mày, có dám đánh cuộc hay không?

 

Trần Phàm trầm giọng nói.

 

Lúc này không đợi Phạm Chí Vĩ mở miệng. Vương Vũ đứng sau lưng Trần Phàm vẻ mặt buồn bực nói:

 

- Các người đánh cuộc không liên quan gì tôi.

 

- Ha ha. Tiểu tử, thấy không, ngay cả đồng đội của mày cũng không tin tưởng, mày lại dám chủ động đánh cuộc, mày là đang tìm nhục nhã, nhục nhã, mày biết chưa?

 

Phạm Chí Vĩ đắc ý cười:

 

- Nói đi, mày muốn đánh cuộc gì?

 

- Thua, mày phải phục lạy nhận sai với Chu Văn.

 

Trần Phàm chậm rãi phun ra một câu.

 

Phục lạy nhận sai?

 

Ngạc nhiên nghe được bốn chữ này, không phải chỉ là đoàn người Phạm Chí Vĩ, mà ngay cả Vương Vũ đều ngây ngần cả người.

 

Mà Tô San theo bản năng nhớ lại ngày đó ở Hàng Châu, mấy phú hào công tử ca quỳ rạp trước người Tiêu Phong nhận lấy sai lầm...

 

- Nếu tụi mày thua?

 

Sau thoáng ngây người ngắn ngủi. Phạm Chí Vĩ cực kỳ phẫn nộ hỏi.

 

Trần Phàm mỉm cười:

 

- Nếu chúng ta thua, tao mặc cho mày xử trí.

 

- Tiểu động loại, thiên đường có lối mày không đi. địa ngục không cửa mày xông vào, chính mày muốn bị đánh, đừng trách chúng ta ác độc.

 

Phạm Chí Vĩ cười lạnh đáp ứng, sau đó dẫn người đi về chỗ chiến đội No 1.

 

Mà Trần Phàm cũng cùng đám người Tô San đi về bên trái lễ đường, làm công tác chuẩn bị.

 

Nói chung, chiến đội CS chuyên nghiệp, người chơi đều tự mang theo chuột, bàn phím, tai nghe, dù sao trang bị thường dùng so với việc ban tổ chức cung cấp cũng thuận tay hơn một chút, cũng thuần thục hơn một chút.

 

So sánh với chiến đội No 1, bên đội thái điểu A, ngoại trừ Trần Phàm cùng Tiêu Phong. Tô San. Chu Văn. Vương Vũ đều tự mang theo trang bị của mình.

 

Chi tiết nhỏ này rơi vào trong mắt một ít người chơi CS tại hiện trường, càng thêm khẳng định đội No 1 sẽ đoạt giải quán quân, theo bọn hắn xem ra, ngay trang bị đều chuẩn bị không đầy đủ, còn tham gia trận đấu gì?

 

Rất nhanh, chờ khi ba người Tô San đem trang bị của mình thay thế xong, ban tổ chức mời một lãnh đạo đoàn ủy đại học Đông Hải phát biểu, sau đó lại để một lão sư tinh thông máy tính tiến hành kiểm tra máy móc, cũng không phát hiện có vấn đề gì.

 

Sau khi kiểm tra kết thúc. Tô San cùng Phạm Chí Vĩ đi vào trong lễ đường, ban tổ chức cầm một đồng tiền xu nói:

 

- Hai người tự đoán thuận nghịch, đoán đoán đúng có thể chọn lựa bản đồ trận đấu. đoán bại sẽ chọn lựa làm cảnh sát hay cường đạo.

 

Dứt lời, người phụ trách ra dấu cho hai người, thấy hai người không còn ý kiến, ném lên tiền xu.

 

- Mỹ nữ trước.

 

Phạm Chí Vĩ ngoài cười nhưng trong không cười nói.

 

Tô San cũng không khách khí, nói thẳng:

 

- Mặt thuận.

 

Nghe Tô San vừa nói như thế, người phụ trách nhấc tay, kết quả là mặt trái.

 

- Tô đại mỹ nữ, nếu không ta đem quyền chọn lựa dành cho các ngươi? Dù sao các ngươi tuyển thế nào cũng đều là thua.

 

Phạm Chí Vĩ thấy Tô San đoán sai, cười tủm tỉm nói.

 

Tô San trừng mắt liếc Phạm Chí Vĩ:

 

- Ngươi có đoán hay không?

 

- Dùng bàn đồ sa mạc 2.

 

Thấy Tô San nổi giận. Phạm Chí Vĩ do dự một thoáng, cuối cùng dừng cuộc khiêu khích.

 

Tô San hừ lạnh một tiếng:

 

- Cường đạo.

 

Chờ đợi song phương chọn xong bản đồ cùng chức nghiệp, hiện trường yên tĩnh trở

 

lại.

 

- Ván đầu tiên, chúng ta thông qua trung môn đập vào căn cứ A, do Trần Phàm đi đầu.

 

Trước khi trận đấu bắt đầu. Tô San thân là đội trường nhanh chóng an bài chiến thuật.

 

Một bên Vương Vũ sớm chuẩn bị sẵn sàng nghe được lời Tô San, phản bác:

 

- Đi đầu cần thuật bắn súng tốt nhất, hắn được không? Tôi xem Chu Văn đi đầu thích họp hơn, bàn thứ nhất là cục súng lục, chúng ta nhất định phải giành cho được, nếu không nhất định phải thua.

 

- Vương Vũ, lo lắng của anh là dư thừa, nói thật cho anh biết, dù không có bốn người chúng ta, một mình Trần Phàm vùi dập năm người bọn chúng cũng không thành vấn đề.

 

Nghe được Vương Vũ phản đối. Tiêu Phong nhíu mày nói, hiển nhiên đối với lời của Vương Vũ rất bất mãn.

 

Một người diệt năm?

 

Mở vui đùa gì vậy?

 

Điều này vốn không có khả năng.

 

Ngoại trừ hắn giống như ngày đó, tiếp tục chơi gian lận.

 

Ngạc nhiên nghe được lời Tiêu Phong, vẻ mặt Vương Vũ không tin.

 

- Vương Vũ, ngày đó trong thí luyện hỗn chiến Trần Phàm cũng không có chơi gian lận.

 

Tô San thấy Vương Vũ không tin, liền cấp ra giải thích.

 

- Cái gì? Hắn không chơi gian lận? Điều này sao có thể...

 

Nghe được lời Tô San, trong đầu dần dần hiện ra trận đấu thí luyện hôm đó. Vương Vũ giống như nhìn người ngoài hành tinh nhìn Trần Phàm, ánh mắt trợn tròn xoe, miệng há hốc đủ nhét cả quả dừa.

 

Nhưng...không đợi cho hắn lấy lại tinh thần trong nỗi khiếp sợ, trận đấu đã chính thức bắt đầu...

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.