Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 453: Chương 453: Trần Kiến Quốc! Chúng ta lại gặp nhau




Một lúc sau, lại thấy Tô San tức giận đạp vào cửa phòng ngủ:

 

- Tên ngốc này, chị Lý Dĩnh không thèm chào hỏi đã bỏ về rồi, nhất định là đã tức giận, đều tại anh đó!

 

Két...!

 

Trần Phàm không trả lời, mà bước ra mở cửa phòng ngủ.

 

Đứng ngoài cửa phòng, Tô San đã cất chiếc kéo sắc bén đi rồi. Lúc này nàng đang mặc một chiếc áo T - shirt màu trắng, phía dưới vận quần bò màu lam nhạt, dưới chân xỏ dép lê, toàn thân đã khôi phục chân khí hoạt bát thường ngày, không còn tràn ngập cảm tính như lúc trước ăn mặc nội y sexy nữa.

 

- Lão bà à, nếu thay đổi em là Lý Dĩnh, em có yên lặng rời đi hay không?

 

 Trần Phàm cười khổ nói.

 

- Chắc chắn rồi.

 

 Tô San thản nhiên đáp, theo sau lại đem hết tội lỗi đổ lên trên đầu Trần Phàm:

 

- Anh nói xem anh có phải là tên hỗn đản thải phân chó hay không. Lúc nào về không về, lại cố tình quay về đúng tối hôm nay?

 

Nói đến đây, dường như Tô San lại nhớ ra chuyện gì đó, thần tình tò mò nói:

 

- Không đúng, theo như kế hoạch ban đầu, thì hoạt động giao lưu mới chỉ tiến hành được một nửa thời gian, làm sao anh lại quay về trước thế?

 

- Anh nhớ em đến mức ngủ không nổi, cho nên đã âm thầm quay về, tính toán làm cho em ngạc nhiên!

 

 Trần Phàm thở dài:

 

- Nào ngờ gặp phải em và Lý Dĩnh...

 

- Thật không?

 

 Lúc này đây, Tô San không náo loạn thêm nữa, mà hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Trần Phàm. Tựa hồ như đang rất kích động!

 

- Thiên chân vạn xác!

 

 Trần Phàm nghiêm túc nói.

 

- Ân...xem như anh vẫn còn chút điểm lương tâm, lần này em sẽ tạm tha cho anh.

 

Tô San ngượng ngùng cúi đầu, tiểu tình như đang mười phần hạnh phúc. Sau đó, chợt nhớ ra chuyện gì đó, lại có chút ưu sầu:

 

- Nhưng...phải giải thích với chị Lý Dĩnh như thế nào đây?

 

- Chuyện này có gì mà khó giải thích?

 

 Trần Phàm trầm ngâm:

 

- Em cứ nói là anh chưa hề nhìn thấy gì cả.

 

- Được không?

 

 Tô San một chút nắm chắc cũng đều không có.

 

- Tuyệt đối không thành vấn đề.

 

 Trần Phàm vỗ ngực cam đoan.

 

- Hảo...vậy cứ theo như lời anh nói đi.

 

 Tô San cắn răng làm ra quyết định:

 

- Bất quá, em phải nói trước, nếu như chị Lý Dĩnh không nghe em giải thích, vậy thì thù cũ hận mới, em sẽ cùng tính chung một lượt với anh đó ah!

 

- ...

 

 Trần Phàm...

 

Theo sau, Tô San không nhắc tới chuyện tình đáng xấu hổ phát sinh lúc trước nữa, mà là hỏi thăm Trần Phàm ở Anh quốc có đi du ngoạn danh lam thắng cảnh nào hay không.

 

Ngày trước, trong khoảng thời gian Trần Phàm tiêu trừ Huyết Sắc Luyện Ngục, cũng từng đi qua Anh quốc, đối với khắp mọi nơi ở Anh quốc có thể nói là khá tinh tường. Vì thế vừa nghe Tô San hỏi đến đây, thì Trần Phàm đã hạ bút thành văn, buột miệng nói ra phong thổ, nghi thức quý tộc, tác phong nhân sĩ ở Anh quốc, rõ ràng mạch lạc. Làm cho Tô San say mê lắng nghe, hồn nhiên không muốn đi ngủ.

 

Trần Phàm nhìn đồng hồ, phát hiện đã không còn sớm. Nếu mình không gọi điện an ủi Lý Dĩnh một phen, chỉ sợ Lý Dĩnh sẽ thương tâm cả đêm.

 

Dưới tình huống này, Trần Phàm đành phải chuyển dời sang hệ thống chính trị ở Anh quốc, cùng trị an linh tinh các nơi. Nói chung, đối với những chuyện này, nữ nhân đều không mấy ưa thích, Tô San cũng không có ngoại lệ, vừa nghe Trần Phàm nói về chính trị, Tô San đã hoàn toàn mất hết hứng thú, hai mắt khép hờ, miệng ngáp liên tục, bộ dáng như tùy thời đều có thể ngủ gật bất kỳ lúc nào.

 

- Đồ ngốc, em mệt rồi, bế em về phòng ngủ đi?

 

 Tô San ngáp dài một cái, phân phó Trần Phàm đưa nàng quay về phòng ngủ của mình.

 

Thấy vậy, Trần Phàm tự nhiên là gật đầu đáp ứng:

 

- Ok.

 

Tô San cười ngây ngốc, vươn hai tay chờ Trần Phàm bế mình lên.

 

Trần Phàm bước tới, một tay ôm lấy Tô San, Tô San thuận thế bám lấy cổ Trần Phàm, giống như một chú mèo nhỏ rúc vào trong lòng Trần Phàm, yên lặng lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của Trần Phàm, khóe miệng treo quanh một nụ cười hạnh phúc!

 

Bế Tô San đến phòng ngủ của nàng, Trần Phàm nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, đắp mền giúp nàng, sau đó còn khép cửa sổ vào. Làm xong những chuyện này, Trần Phàm thấy Tô San đang mỉm cười nhìn mình, thì khẽ phất tay nói:

 

- Chúc em ngủ ngon!

 

- Chúc anh ngủ ngon!

 

 Tô San ôn nhu đáp.

 

Cảm nhận được nhu tình mặt ý tràn ngập trong ánh mắt của Tô San, Trần Phàm trong lòng ấm áp, nhưng không nói thêm gì nữa, mà tắt đèn sáng, nhẹ nhàng khép cửa phòng vào, quay trở về phòng ngủ của mình.

 

Quay về phòng ngủ của mình, Trần Phàm nhìn đồng hồ, thì phát hiện đã hơn mười giờ rồi, nhưng vẫn quyết định bấm số máy của Lý Dĩnh.

 

Đầu dây bên kia điện thoại, Lý Dĩnh đã quay trở về tòa biệt thự trong khu nhà giàu, nơi trước kia từng lưu lại chân khí của Trần Phàm bên trong phòng ngủ. cả người nàng đang cuộn tròn trên giường, nằm im không nhúc nhích, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

 

Trên bàn trang điểm trước đầu giường, có hai chai rượu vang, nhưng phần rượu bên trong đã bị Lý Dĩnh uống cạn không còn một giọt nào cả. Dưới ánh đèn, khuôn mặt của nàng đỏ bừng...

 

- Reng...reng...

 

Ngay khi tiếng chuông điện thoại vang lên, nàng liền vươn tay cầm lấy chiếc di động nằm trên đầu giường, sau khi trông thấy dãy điện báo là số của Trần Phàm, thì biểu tình trên gương mặt nàng tràn ngập ra một tia kích động. Không chút do dự, nàng khẩn cấp ấn nút chuyển liên lạc.

 

- Đã ngủ chưa?

 

 Sau khi chuyển máy, trong ống nghe liền truyền ra thanh âm ôn nhu của Trần Phàm.

 

Bên tai vang lên thanh âm quen thuộc, Lý Dĩnh toàn thân chấn động, mỉm cười đáp:

 

- Còn chưa ngủ.

 

- Như thế nào còn chưa ngủ?

 

 Trần Phàm châm một điếu thuốc lá, thản nhiên nói. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, thì lại có chút hối hận. Bởi vì câu hỏi này dường như là không cần thiết cho lắm.

 

Quả nhiên vừa nghe Trần Phàm hỏi như vậy, Lý Dĩnh liền ủy khuất đáp:

 

- Chờ điện thoại của anh không được ư? Nhớ anh không ngủ...không được ư?

 

Trần Phàm không phản bác!

 

- Tiểu Phàm, anh có giận em không?

 

 Chứng kiến Trần Phàm không nói lời nào, Lý Dĩnh có chút chột dạ nói:

 

- Em...em...không phải là ý đó.

 

- Anh không giận...Anh đang nghĩ xem, nếu em mặc những bộ đồ đó, thì sẽ phong tình đến mức nào!

 

 Trần Phàm khẽ cười nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

 

- Chán ghét!

 

 Nghe vậy, Lý Dĩnh cố tình mắng thầm một tiếng, sau đó hừ hừ nói:

 

- Nếu không bây giờ anh đến đây đi, em sẽ mặc cho anh ngắm? Đồng phục y tá, đồng phục tiếp viên hàng không, cảnh sát...anh muốn nhìn cái gì, em sẽ mặc để cho anh ngắm...!

 

- Mấy thứ đó, hình như vẫn còn ở chỗ anh mà.

 

 Trần Phàm buột miệng nói.

 

- Quên đi, anh đi nhiều ngày rồi, San San cũng đang nhớ anh lắm đó, đêm nay anh bồi nàng đi.

 

 Lý Dĩnh tức giận nói.

 

- Em ghen ư?

 

 Trần Phàm khẽ mỉm cười hỏi.

 

- Đương nhiên!

 

 Lý Dĩnh hừ hừ:

 

- Vì bồi thường cho em, em muốn anh phải đáp ứng em một chuyện.

 

- Hảo.

 

 Trần Phàm đáp ứng không chút do dự.

 

Lý Dĩnh ngẩn ra:

 

- Anh không hỏi xem đó là chuyện gì ư?

 

- Hỏi hay không cũng như nhau mà thôi. Anh biết em sẽ không để cho anh đi làm chuyện gì quá mức khó khăn.

 

 Trần Phàm trong lòng ấm áp nói.

 

- Anh đó, anh làm cho mỗi người chúng em đều nhớ anh muốn chết!

 

 Lý Dĩnh bất đắc dĩ nói một câu, sau đó trầm ngâm giải thích:

 

- Ngày mùng 5 tháng 5 là ngày mừng thọ sáu mươi tuổi của ông nội em. Đến hôm đó anh cùng em quay về quân khu NP nhé?

 

Sinh nhật của Lý Vân Phong ư?

 

Trần Phàm khẽ nhíu mày, rất nhanh đã hiểu ra tâm ý của Lý Dĩnh, nhẹ giọng đáp ứng:

 

- Được.

 

- Ước định như thế nhé! Anh ngồi máy bay mười mấy giờ liền, cũng mệt mỏi rồi, đi ngủ sớm chút nhé, chúc anh ngủ ngon!

 

 Đầu phía bên kia điện thoại, sau khi nghe thấy Trần Phàm sảng khoái đáp ứng, Lý Dĩnh hưng phấn khoa chân múa tay nói.

 

Trần Phàm chưa kịp cúp máy, thì đã nghe thấy thanh âm “đô đô” truyền ra. Lúc này hắn mới cúp điện thoại, lại châm thêm một điếu thuốc lá, hung hăng rít vài khói.

 

Khói thuốc vờn quanh ở trên khuôn mặt Trần Phàm, khiến cho người ta không thể nhìn thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt của hắn lúc này. Nhưng lại mơ hồ cảm nhận được, thân mình của hắn đang khẽ run rẩy.

 

Trong lòng của hắn nháy mắt hiện ra đủ các loại ý niệm.

 

Trong các đại quân khu, tư lệnh viên bình thường đều nghỉ hưu ở tuổi sáu lăm!

 

Năm nay Lý Vân Phong bước sang tuổi sáu mươi tư, chỉ còn thêm một năm nữa là nghỉ hưu rồi!

 

Dưới tình huống này, buổi sinh nhật lần thứ sáu mươi tư của Lý Vân Phong, cũng chẳng khác nào tiệc ăn mừng trước ngày nghỉ hưu, các quan chức thủ trưởng trong quân đội, tự nhiên đều sẽ tới chúc mừng.

 

Và Trần Kiến Quốc cũng sẽ đến!

 

Trần Phàm hiểu rõ, Lý Dĩnh muốn dẫn hắn đến tham dự bữa tiệc, không phải là muốn hắn khó chịu ở trước mặt Trần Kiến Quốc. Tương phản. Lý Dĩnh còn muốn thông qua thân phận con rể Lý gia chưa chính thức của Trần Phàm, mà cấp cho Trần Kiến Quốc xem một chút nhan sắc!

 

Dù sao...lúc trước Trần Phàm chính là bị Trần Kiến Quốc đá ra khỏi Trần gia!

 

Lý Dĩnh muốn thông qua phương thức này nói cho Trần Kiến Quốc biết:

 

- Trần gia không cần Trần Phàm, nhưng Lý gia chúng ta sẽ cần!

 

- Nữ nhân ngu ngốc, tại sao em phải khổ như thế chứ?

 

 Chậm rãi dập tắt tàn thuốc, Trần Phàm khẽ thở dài nói.

 

Theo sau, Trần Phàm đứng lên, bước tới gần khung cửa sổ, đem ánh mắt quẳng ném về phương Bắc.

 

- Lão thái gia cùng Long Nha bồi dưỡng mày, cho mày trở thành quân nhân ưu tú nhất!

 

- Nhưng nửa năm qua, mày đã làm những gì?

 

- Mày ỷ vào chuyện tình, lão thái gia coi trọng mày, đối với mày cưng chiều hết mực, cho nên vô pháp vô thiên, không kiêng nể ai, dùng những gì học được trong quân đội mà đi khắp nơi gây chuyện thị phi, mắt vô vương pháp!

 

- Lão thái gia còn sống, ta sợ người thương tâm, nên luôn luôn khoan dung cho mày, để mặc mày phóng túng! Nếu bây giờ mày vẫn chấp mê bất ngộ, vậy thì ta cũng không cần phải khách khí với mày thêm nữa!

 

- Hôm nay có mọi người ở đây làm chứng, từ nay về sau Trần gia chúng ta sẽ không có người nào tên là Trần Phàm!

 

Trong đầu hiện ra cảnh tượng ngày đó bị đuổi ra khỏi Trần gia, bên tai vang vọng những lời Trần Kiến Quốc nói, diễn cảm trên mặt của Trần Phàm phi thường lãnh tĩnh.

 

- Trần Kiến Quốc, không nghĩ qua, nhanh như vậy mà chúng ta sẽ gặp lại nhau.

 

 Trần Phàm ngắm nhìn bầu trời phương bắc, nhẹ giọng nói:

 

- Thời gian trôi qua thật nhanh! Còn nhớ ngày trước tôi đã nói gì với ông không? Tôi nói rồi, những sỉ nhục ngày đó, tôi sẽ đáp trả lại cho ông gấp mười lần!

 

- Mùng 5 tháng 5, tôi sẽ cấp cho ông một chút lợi tức, hy vọng tâm trạng của ông có thể thừa nhận được...

 

Nói đến đây, song quyền của Trần Phàm gắt gao nắm chặt lại vào nhau!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.